Ngày hôm sau, buổi sáng
Biệt thự bên bờ biển
Hạ Du Huyên giống như thường ngày, bị Lãnh Liệt Hàn ôm vào trong ngực, ăn bữa sáng.
Hạ Du Huyên không có một chút tinh thần nào cả, Lãnh Liệt Hàn lo lắng mở miệng "Bảo bối, làm sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?"
Hạ Du Huyên lắc đầu "Không phải, em đang lo lắng cho vết thương của Oánh Oánh."
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Hạ Du Huyên nhìn thoáng qua Lãnh Liệt Hàn, sau đó nhếch khóe môi, cười
nói "Hàn, Oánh Oánh là chị em tốt của em và Sương Sương. Em coi cô ấy
như chị gái của mình, hơn nữa cô ấy đã cứu em, em càng phải quan tâm tới cô ấy, có đúng hay không?
Trông thấy Lãnh Liệt Hàn giống như đang suy nghĩ gì đó, cô tiếp tục nói
"Nếu không phải Oánh Oánh thay em ngăn cản một phát súng, chỉ sợ bây giờ anh đã không còn nhìn thấy em nữa rồi."
Vừa mới nói xong, cái miệng nhỏ đã bị Lãnh Liệt Hàn hung hăng bịt kín lại.
"Bảo bối, không cho phép em lại nói những lời như thế nữa, có anh ở đây, không ai có thể làm em tổn thương." Lãnh Liệt Hàn vô cùng nghiêm túc
nhìn Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên thoáng sửng sốt, ôm trầm lấy cổ Lãnh Liệt Hàn chủ động hôn
lên môi anh "Hàn, em đồng ý với anh, em sẽ không để cho mình phải chịu
thương tổn, càng sẽ không làm cho anh lo lắng."
Nói như vậy, sắc mặt Lãnh Liệt Hàn mới tốt hơn một chút.
Lúc này, Đường Sâm gọi điện tới. Hạ Du Huyên túm lấy điện thoại trong
tay Lãnh Liệt Hàn "Alo, Đường Sâm. Oánh Oánh sao rồi, đã tỉnh chưa?"
"A. . . Cô ấy tỉnh rồi. Không phải bây giờ tôi đang gọi cho hai người đó sao." Đười Sâm xoa xoa đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, bất đắc dĩ nói.
Hạ Du Huyên tắt điện thoại xong, vui mừng ôm cổ Lãnh Liệt Hàn, hôn một
cái thật mạnh lên môi Lãnh Liệt Hàn "Hàn, Đường Sâm nói Oánh Oánh tỉnh
rồi."
Nhìn Hạ Du Huyên vui mừng như vậy, Lãnh Liệt Hàn cũng hôn xuống môi cô
một cái "Ừm, trước tiên phải uống sữa đã, uống xong chúng ta sẽ vào bệnh viện."
"Được." Hạ Du Huyên nghe lời ngồi trên đùi người đàn ông, cầm cốc sữa lên uống sạch.
Vươn đầu lưỡi ra liếm liếm vết sữa trên khóe môi "Hàn, xong rồi."
Lãnh Liệt Hàn nheo hai mắt lại, kéo Hạ Du Huyên đang không an phận sắp
chạy ra ngoài, chặn lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô. Mới sáng sớm đã lo
lắng cái này lo lắng cái kia. Cô nhóc này vẫn chưa thèm tử tế nhìn mình
lấy một lần.
Hung hăng chà đạp cái miệng nhỏ nhắn của cô, bàn tay to lớn đang ôm eo cô càng thêm xiết chặt.
Hạ Du Huyên sững sờ, thế nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp, vội vàng ôm cổ người đàn ông. Người đàn ông này đúng thật là bá đạo, ngay cả Oánh Oánh cũng ghen.
Vừa hôn vừa đi.
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, tâm tình không tồi ôm lấy cô rời khỏi biệt thự.
Đến phía trước xe thể thao, Hạ Du Huyên nhảy xuống, ôm Lãnh Liệt Hàn nói "Hàn, để em lái xe có được không?"
Hạ Du Huyên đã sớm để ý đến chiếc Bugatti Veyron của Lãnh Liệt Hàn, hơn
nữa đây còn là chiếc xe đã được cải biến, vì vậy từ lâu đã muốn lái thử. Từ nhỏ ở nước ngoài Hạ Du Huyên đã được chơi đủ mọi loại xe đua, là nữ vương đua xe nổi tiếng.
Đối với chiếc Bugatti Veyron này của Lãnh Liệt Hàn, cô từ sớm đã muốn
chơi đùa với nó. Mỗi lần nhìn thấy Lãnh Liệt Hàn sảng khoái lái xe, tay
cô vô cùng ngứa ngáy.
Lãnh Liệt Hàn làm sao không biết tâm tư của Hạ Du Huyên, cười cười hôn lên môi cô "Được." Sau đó đưa chìa khóa cho cô.
Hạ Du Huyên hưng phấn cấm lấy chìa khóa, trực tiếp nhảy lên vị trí lái
xe. Lãnh Liệt Hàn ở một bên chậm chạp lên xe, nhìn vào khuôn mặt nhỏ
nhắn đang bừng bừng hưng phấn của cô, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Giống như giờ đây cái gì cũng không còn quan trọng nữa rồi.