Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Chương 119

Hoàng Ngọc Oánh cười khẽ một tiếng "Nha đầu kia quả thật sắp tiến hành giáo dục lễ nghi thục nữ rồi."

"Tốt, Mộc Y Sương, thế nhưng không nói cho mình biết." Hạ Du Huyên căm giận nhớ lại.

"Sương Sương có nói bao giờ thì về không?" Hoàng Ngọc Oánh ôn nhu hỏi.

"Ngắn thì một tháng, dài thì ba tháng." Đường Sâm vừa ăn táo vừa nói.

"A. . . Thật sao." Hai tròng mắt của Hạ Du Huyên đảo tán loạn.

Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, không biết cô nhóc này lại muốn làm gì đây?

Sau khi rời khỏi bệnh viện

Hạ Du Huyên đột nhiên xoay người lại, ôm Lãnh Liệt Hàn "Hàn, chúng ta đi hẹn hò có được không?"

"Hẹn hò?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày.

"Đúng vậy đúng vậy. Hẹn hò, lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta a. . ."

"Ừm" Lãnh Liệt Hàn gật đầu.

"Em muốn đi Anh quốc hẹn hò." Hạ Du Huyên vui vẻ hô to.

Mọi người xung quanh đều nhìn qua, hẹn hò thì hẹn hò a, còn muốn đi Anh quốc hẹn hò?

Lãnh Liệt Hàn cuối cùng cũng hiểu, cô nhóc này thì ra là muốn đi trêu chọc Mộc Y Sương nhà người ta.

Thế nhưng. . .

"Bảo bối, vì sao muốn đi Anh quốc?" Lãnh Liệt Hàn biết rõ còn cố hỏi.

"Bởi vì Sương Sương ở đó. . . Em muốn đi London chơi, nhân tiện mang theo Đường Sâm cùng Oánh Oánh." Hạ Du Huyên cúi đầu, nhỏ giọng nói.

"Ừm. . . Có thể." Lãnh Liệt Hàn suy nghĩ một chút, mới từ từ đáp ứng.

"Yê. . . Hàn, anh là người tốt nhất, em yêu anh nhất, a a. . ." Hạ Du Huyên cao hứng đến sắp bay lên trời, đây vẫn là lần đầu tiên người đàn ông này dễ nói chuyện như vậy a.

Ôm lấy đầu của người đàn ông, hôn lên một cái.

Sau đó liên mồm nói "Hàn, em đói bụng rồi."

"Được. Anh đưa bảo bối đi ăn." Lãnh Liệt Hàn nói xong, liền ôm lấy Hạ Du Huyên đi về phía chiếc Bugatti Veyron của mình.

"Không muốn, em muốn ăn đồ anh tự làm." Hạ Du Huyên nhếch môi, cười nói.

"Được, chúng ta về nhà." Lãnh Liệt Hàn sảng khoái đáp ứng.

Biệt thự gần biển

Hạ Du Huyên thảnh thơi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cắn hạt dưa, xem ti vi.

Trong phòng bếp, người đàn ông đang không ngừng bận rộn.

Hạ Du Huyên để chân trần, lặng lẽ chạy đến cửa phòng bếp, mê mẩn nhìn bóng lưng cao lớn.

"Bảo bối, vẫn còn muốn để chân trần thêm bao lâu nữa, muốn chịu phạt phải không?" Âm thanh nhẹ nhàng của người đàn ông truyền đến.

Hạ Du Huyên cả kinh, định chạy đi, lại bị Lãnh Liệt Hàn nhanh chóng đi đến ôm vào trong ngực.

"Nhóc con, không phải anh đã nói với em rồi sao, phải mang dép mới được đi xuống đất, nếu như bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?" Lãnh Liệt Hàn trách mắng cô nhóc nào đó đang cúi thấp đầu.

Hạ Du Huyên tỏ ra ủy khuất "Không phải vì em nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông của em làm cơm hay sao?"

Khuôn mặt lạnh băng của Lãnh Liệt Hàn đã vơi đi phân nửa. Cách xưng hô 'người đàn ông của em' mới vừa rồi thật là dễ nghe.

"Bảo bối, ngoan, gọi anh một lần nữa."

"Hàn." Hạ Du Huyên nghi hoặc liếc mắt nhìn Lãnh Liệt Hàn, ngoan ngoãn hô lên một tiếng.

"Không phải cái này, cách gọi mới vừa rồi cơ." Lãnh Liệt Hàn mong chờ nhìn cô.

Hạ Du Huyên suy nghĩ một chút, sau đó bừng tỉnh đại ngộ "A. . . Người đàn ông của em a."

Vừa mới nói xong, miệng nhỏ đã bị chặn lại.

"Ưm. . ."

Hồi lâu sau, Lãnh Liệt Hàn mới buông cô ra "Nhóc con, mang dép vào, chúng ta đi ăn cơm."

Hôn lên trên trán Hạ Du Huyên, đặt cô lên ghế sofa, xoay người đi về phía phòng bếp.
Bình Luận (0)
Comment