Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Chương 147

Sáng sớm

Từng tia nắng mặt trời xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào căn phòng

Trên chiếc giường lớn, hai cơ thể hoàn mỹ đang ôm chặt lấy nhau chìm trong mộng đẹp.

Hạ Du Huyên từ từ mở to đôi mắt vẫn còn mông lung vì ngái ngủ, giật giật cơ thể.

Đau quá. Cảm giác đầu tiên chính là toàn thân đau nhức. Có trời mới biết, tối hôm qua người đàn ông kia chiến đấu kịch liệt như thế nào.

Cảm thấy bụng dưới dần dần căng cứng, không chút do dự cúi đầu xuống. Trong nháy mắt liền ngẩng đầu lên, trừng mắt chống lại đôi con ngươi màu lam chứa đầy sủng nịnh của người đàn ông nào đó.

Chiết tiệt, người đàn ông này thế nhưng vẫn để cái thứ đó ở trong người mình.

"Bảo bối, chào buổi sáng." Người đàn ông xoay người một cái, nhanh chóng áp sát cơ thể Hạ Du Huyên xuống phía dưới mình.

"Ưm. . .Hàn, ra ngoài đi." Hai tay Hạ Du Huyên chống trước ngực người đàn ông, nhưng thật bất đắc dĩ, toàn bộ cơ thể cô không còn chút khí lực nào.

Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, thỏa mãn hôn lê cái miệng nhỏ nhắn, không thèm để ý đến sự vùng vẫy vô ích của người nào đó.

Hạ thân tiếp tục vận động.

Hạ Du Huyên cảm thấy thân thể sắp hỏng rồi, chỉ có thể buông tha vùng vẫy, tùy ý cho người đàn ông này mãnh liệt đụng vào.

"Ưm. . ." Bất đắc dĩ phát ra những âm thanh yêu kiều.

"Ưm. . .Hàn, đủ rồi." Hạ Du Huyên bất đắc dĩ ôm cổ Lãnh Liệt Hàn, phòng ngừa bị anh đụng bay ra ngoài.

"Không đủ, bảo bối, em biết mà, không đủ." Lãnh Liệt Hàn túm chặt eo cô, tinh lực dưa thừa tiếp tục vận động.

"Ba năm, anh cấm dục ba năm. Vì em, anh đã cấm dục ba năm."

"Tiểu yêu tinh, nếu anh không đem ba năm này bù lại, không phải anh sẽ bị thiệt hay sao? Hử?" Nói xong, hạ thân càng thêm gia sức vận động.

"Ưm. . .Ưm. . ." Hạ Du Huyên rầm rầm rì rì, cũng không nói thêm gì nữa.

Cô còn biết nói gì đây?

Vừa dứt lời, người đàn ông càng thêm gia tăng tốc độ, mạnh mẽ va chạm cơ thể.

Lãnh Liệt Hàn bế cô lên, để cho cô mở rộng hai chân ngồi lên gốc rễ của mình.

Dùng vật to lớn của mình để vào bên ngoài lỗ nhỏ.

"Bảo bối. . ." Lúc này Lãnh Liệt Hàn cũng không tiến vào, ngược lại từng chút từng chút một khiêu khích mẫn cảm của cô.

Bàn tay to lớn vuốt ve xoa nắn nụ hoa, kích thích mật dịch của cô.

Rõ ràng thân thể Hạ Du Huyên đã đau nhức đến không còn cảm giác, thế nhưng tại sao lại có phản ứng?

Lãnh Liệt Hàn hài lòng nhếch môi, như có như không gặm cắn vành tai trắng nõn của cô.

Âm thanh khàn khàn vang lên "Bảo bối, em cũng muốn, phải không?"

"Ưm. . ." Chết tiệt, cư nhiên lại phát ra tiếng.

Hạ Du Huyên ảo não, ai ngờ, người đàn ông này lại nắm lấy tay cô mò xuống vật nam tính to lớn kia.

Cảm giác nóng bỏng khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên không khỏi đỏ bừng lên vì xấu hổ.

Bảo bối tốt không có gì sánh nổi!!

Lãnh Liệt Hàn tà mị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang vô cùng e lệ "Nếu muốn, thì tự mình tới đi."

Hạ Du Huyên ủy khuất lườm anh một cái, Lãnh Liệt Hàn sửng sốt một phen, ngược lại trực tiếp cầm lấy tay cô, dạy cô cách làm từng bước một.

"Lại đây, bảo bối, như vậy. . .Đúng rồi." Không thể không nói, Lãnh Liệt Hàn là một giáo viên giỏi, hơn nữa Hạ Du Huyên cũng là một cô học trò thông minh.

Chỉ một lát sau, đã làm được rồi.

"Oh. . .Bảo bối, thoải mái không?" Lãnh Liệt Hàn bắt lấy eo nhỏ của Hạ Du Huyên, mang cô đi chu du thiên hạ.

"Ưm. . . Hàn" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên đỏ bừng lên, hôn xuống đôi môi của người đàn ông.

Lãnh Liệt Hàn biết, bảo bối của anh đang thẹn thùng a.

Đảo mắt một cái đã đến buổi tối. . .

Tựa như câu nói của Lãnh Liệt Hàn, đem toàn bộ ba năm này bù đắp lại hoàn toàn.
Bình Luận (0)
Comment