Phòng khách
Lãnh Liệt Hàn ôm lấy bảo bối đang tức giận vào trong lòng, dụ dỗ nói "Bảo bối, không tức giận nữa có được hay không?"
"Hừ, anh tại sao lại có thể ôm em ở trước mặt mẹ và dì Lệ như vậy?" Cái miệng nhỏ nhắn chu lên thật cao.
Lãnh Liệt Hàn hôn lên, bàn tay to chế chụ sau ót Hạ Du Huyên, nụ hôn vô cùng sâu, căn bản không có để ý đến mấy người hầu bên cạnh.
Đám người hầu tự giác quay đầu đi, lén lút lui ra.
"Hô. . .Hàn, anh. . . " Tròng mắt Hạ Du Huyên nhanh chóng đảo quanh một
vòng, may là không có ai ở bên cạnh nhìn thấy (tác giả: Bởi vì tất cả
những người đó đã lui đi rồi) hơn nữa cũng không biết mẹ và dì Lệ đang
nói cái gì mà vui vẻ như vậy.
"Làm sao vậy, bảo bối. Mặt của em thật là đỏ." Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, biết rõ còn cố hỏi.
Hạ Du Huyên tức giận ném cho anh một cái liếc mắt, đứng dậy, đi về phía
hai vị trưởng bối, liền nhìn thấy những quyển album cực to giới thiệu về cái gì mà váy cưới, bày tiệc rượu với cuộc sống. . . . . . . . .
"Mẹ, mẹ xem những cái này làm gì?" Hạ Du Huyên không nhịn được kêu to. Ở
phía sau, Lãnh Liệt Hàn đi tới, tâm tình dường như rất tốt, đứng bên
cạnh Hạ Du Huyên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Nhếch môi.
"Hửm? đang giúp hai con xem xét chi tiết chuẩn bị lễ cưới a." Tạ Mẫn thản nhiên nói.
"Con còn chưa nói muốn gả cho anh ấy." Hạ Du Huyên không biết những lời này
đã chọc giận đến người đàn ông bên cạnh. Bàn tay nhỏ bé bị anh bóp rất
đau.
"Bảo bối, em không gả cho anh thì gả cho ai?" Nói xong, cau
mày ôm ngang cô lên, trực tiếp đi về hướng phòng ngủ của cô. Quản gia
mới vừa rồi đã nói cho anh biết phòng của cô ở đâu rồi.
Hai người trong phòng khách nhìn nhau bật cười "Xem ra, chúng ta rất nhanh sẽ có cháu trai hoặc cháu gái rồi."
"Đúng vậy a, hay là chúng ta kêu quản gia chuẩn bị một chút đồ ăn thức uống bổ dưỡng cho phụ nữ có thai đi a."
Gian phòng
Lãnh Liệt Hàn đem Hạ Du Huyên ném xuống chiếc giường ngủ to lớn, bản thân
thì nhanh chóng đè lên "Bảo bối, nói cho anh biết, em không gả cho anh
thì gả cho ai? Hử?"
Hạ Du Huyên âm thầm nuốt nước miếng một cái "Cái đó, Hàn, chúng ta còn chưa ăn cơm đấy. Em đói bụng rồi."
Lãnh Liệt Hàn tà ác nhíu mày "Đói bụng? Rất tốt, anh cũng đói rồi."
Hạ Du Huyên đương nhiên hiểu anh có ý gì, anh đói bụng, muốn ăn cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái đỏ bừng, nịnh nọt nói "Hàn, em là nói, bụng của em đói rồi, muốn ăn cơm."
Lãnh Liệt Hàn lại mặc kệ cô, nhanh chóng che lại cái miệng nhỏ nhắn của cô, bàn tay to không an phận làm loạn khắp nơi.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh của quản gia "Tiểu thư, Lãnh thiếu gia, phu nhân gọi hai người xuống ăn cơm."
Hạ Du Huyên giống như gặp được cứu tinh, vui mừng hô to "Đã biết, chúng tôi lập tức xuống ngay."
Lãnh Liệt Hàn lúc này mới không cam lòng đứng dậy, vừa chỉnh sửa quần áo
trên người Hạ Du Huyên vừa chỉnh sửa quần áo trên người mình, rồi mới ôm cô xuống lầu.