Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, sải bước đi về phía Hạ Du Huyên. Ôm lấy cô trực tiếp đi về phía sofa bên trong phòng.
Nhẹ nhàng buông xuống, con ngươi xanh lam tập trung nhìn vào đôi mắt tím
hồng của cô "Nhóc con, không được đi chân trần. Không được nhìn người
đàn ông khác ngoài anh."
Hạ Du Huyên khẽ run, gật đầu "Biết rồi, cái đồ đàn ông bá đạo."
Lãnh Liệt Hàn ngưng mắt, cúi đầu, chuẩn xác bắt được cái miệng nhỏ xinh xắn
ngọt ngào, hung hăng giày xéo một phen, đến lúc Đường Sâm lúng túng ho
khan một tiếng, mới bất mãn dừng lại, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía anh
ta.
Hạ Du Huyên ngượng ngùng cúi đầu, tay nắm thật chặc lớp áo
trước ngực người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng như sắp chảy máu.
Người đàn ông này, tại sao lại có thể hôn cô trước mặt người khác như
vậy.
Đường Sâm thế nhưng cũng không để ý đến ánh mắt của Lãnh
Liệt Hàn, quang minh chính đại hướng về bọn họ "Hắc, mỹ nữ. Tôi là Đường Sâm, là anh em tốt với Hàn."
Hạ Du Huyên lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông trước mặt, gật đầu "Ừm, xin chào. Tôi là Hạ Du Huyên."
Lúc này mặt Lãnh Liệt Hàn đã đen hơn phân nửa. Thế nhưng Đường Sâm vẫn
không thèm nhìn như cũ, tiếp tục nói "Ha ha. . . Huyên Huyên, sau này
chúng ta là bạn bè nha."
Vừa nói vừa đưa tay ra, tính toán cùng
cô bắt tay. Ai biết, ngay lúc Hạ Du Huyên định thò bàn tay nhỏ bé ra,
Lãnh Liệt Hàn một tay bắt lấy, một tay khác 'bộp' một tiếng đánh rớt tay của Đường Sâm.
"Oa oa oa, anh cái đồ ác ma này, trọng sắc khinh
bạn. Một ngày nào đó, em sẽ đem toàn bộ chuyện tình của anh nói ra.
Hừ." Đường Sâm tức giận hất mặt, rời khỏi chỗ này, để cho bọn họ ở
riêng một chỗ.
Trái lại, Hạ Du Huyên rất có hứng thú với câu nói
cuối cùng của Đường Sâm. Nhìn theo bóng lưng anh ta rời đi: Chuyện tình
của Hàn?
Lãnh Liệt Hàn khó chịu xoay khuôn mặt của cô lại, sắc mặt đen thui "Hắn ta đẹp bằng anh?"
Hạ Du Huyên lắc đầu.
"Hắn ta đẹp hơn anh?"
Lắc đầu.
"Vậy tại sao em nhìn hắn ta?" Nồng nặc ghen tuông.
"Không có, Hàn nhà em đẹp trai nhất." Nói xong, ôm lấy cổ anh, cái miệng nhỏ nhắn chủ động đưa lên.
Làm gì có chuyện dê béo đến miệng mà không ăn? Bàn tay to lớn của Lãnh Liệt Hàn chế trụ thật chặc cái ót của cô, đầu lưỡi nhanh chóng chui vào. Sâu đậm hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào đến mức khiến cho người khác
muốn ngừng mà không ngừng được, JJ trong nháy mắt đứng lên. Chết tiệt,
chỉ cần khẽ đụng vào cô, anh đều sẽ có phản ứng. Cô nhóc này, thế nhưng
đem anh gắt gao ăn sạch.
Hai người cùng nhau ngã xuống sofa,
người đàn ông từng chút từng chút men theo ngũ quan của người bên dưới,
một đường hôn xuống. Không biết từ lúc nào, trên thân thể hai người đã
không còn gì.
Bàn tay to lớn của người đàn ông khẽ xoa nắn một
bên búp măng của Hạ Du Huyên, một bên còn lại bị anh nồng đậm hôn mút.
chọc cho người con gái dưới thân run rẩy không ngừng.
Không ngừng phát ra âm thanh "Ưm. . . "
Người đàn ông ngẩng đầu lên, từng chút từng chút hôn xuống khuôn mặt cô, bàn
tay to miêu tả dọc theo đường cong cơ thể cô một đường đi xuống. Khi đến vườn hoa bí mật, khuôn mặt ác ma trầm xuống, ngón tay thon dài thoáng
cái chui vào.
"Ừm a. . . " Thân thể Hạ Du Huyên run lên, hạ thân nhanh chóng chảy ra dịch thể trong suốt. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng.
Lãnh Liệt Hàn biết cô cũng đã động tình rồi, thế nhưng cũng không vội vã đi
vào, ngón tay từ từ chuyển động, thanh âm khàn khàn vang lên "Nhóc con,
muốn sao?"