Chẳng mấy chốc, một tuần đã trôi qua.
Hôm nay, trong thư phòng, Lãnh Liệt Hàn đang bận rộn xử lý công việc ở trên bàn, mà Hạ Du Huyên lại đang ngồi trên ghế sofa, chơi máy tính.
Thanh Long cùng Ngân Long đi vào "Vương."
"Ừ" Lãnh Liệt Hàn lười biếng đáp một tiếng, nhưng vẫn không đặt giấy tờ trên tay xuống.
" Phác Cận Huệ đã được thả." Thanh Long nói.
Hạ Du Huyên chợt ngẩng đầu "Ý của anh là Phác Cận Huệ ở trong ngục giam dưới lòng đất suốt một tuần?"
Ngân Long nhìn về phía Hạ Du Huyên, nhẹ giọng nói "Đúng vậy, Hạ tiểu thư."
"Hử? Hàn, sao anh lại giam cô ta một tuần? Nếu cô ta hỏi, các anh phải trả
lời làm sao?" Hạ Du Huyên vẫn chờ từ từ chơi a, nếu mau khai ra chân
tướng vụ tai nạn, vậy thì sẽ không còn thú vị nữa rồi.
Lãnh Liệt Hàn cười khẽ, ngẩng đầu nhìn bộ dáng cau mày của cô nhóc "Bảo bối, cô ta không dám hỏi."
Hạ Du Huyên khẽ thở dài một cái, ai dám mở miệng hỏi Lãnh gia nguyên nhân
đây? Lãnh Liệt Hàn làm việc, chưa bao giờ chơi đúng luật. Cho dù anh
muốn giết người, cũng chỉ vì chơi rất vui mà thôi.
Sự thật đúng là như thế.
Mới từ ngục giam dưới lòng đất lên mà Phác Cận Huệ đã gầy đi rất nhiều.
Cô ta cẩn thận quan sát tình huống xung quanh, xác định không có ai theo
dõi mình, mới xoay người đi vào căn nhà trông giống như một ngôi biệt
thự bị bỏ hoang.
Không người nào dám vào. Nhưng mà bên trong cũng xa hoa đến tận cùng.
Tất cả đồ đạc đều phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, chói mắt khiến cho người ta không biết làm sao. Phác Cận Huệ quen thuộc đi lên tầng hai, lặng lẽ mở cửa phòng màu vàng ra.
Bên trong có một người đàn ông đang ngồi một mình.
Người đàn ông này mặc dù không có chói mắt cũng như không có khí chất bằng
Lãnh Liệt Hàn và Sở Thiên Ngạo. Nhưng cũng đủ khiến cho mọi người phải
ngạc nhiên về vẻ ngoài anh tuấn khôi ngô của người đàn ông này.
Thật giống như tác phẩm hoàn mỹ do Thượng Đế điêu khắc ra. Một đầu tóc ngắn
màu bạc, mắt xếch màu xanh tà mị bị cặp kính che lại. Nhưng vẫn không
ngăn được vẻ anh tuấn làm cho người khác rung động.
Người đàn ông lộ ra nửa người trên trần trụi, nửa thân dưới chỉ có một chiếc khăn tắm bao bọc.
Dường như đã sớm biết Phác Cận Huệ sẽ đến, trên bàn để sẵn hai ly trà nóng.
"Huệ Nhi, tới đây." Anh ta mở miệng, nhếch môi.
Phác Cận Huệ giống như bị câu mất hồn, đần độn đi về phía người đàn ông,
giạng hai chân ngồi trên đùi anh ta, hai tay vòng qua cổ, môi đỏ mọng
khẽ mở "Thuộc hạ tham kiến Liệt Diễm chủ nhân."
Liệt Diễm khẽ gật đầu, tay phải cầm lấy ly rượu đỏ, tay trái lười biếng nâng cằm Phác Cận Huệ "Huệ Nhi của tôi, em có phải đã quá vội vàng rồi hay không? Lại dám lái xe đụng vào người phụ nữ của Lãnh Liệt Hàn?"
Phác Cận Huệ cúi đầu "Thuộc hạ biết sai rồi, xin Liệt Diễm chủ nhân trừng phạt."
Liệt Diễm đem rượu đỏ hất ra ngoài cửa sổ, một tay giật quần Phác Cận Huệ
xuống, chỉ còn để lại một cái quần lót màu da, thế nhưng trong mắt người đàn ông này không có một chút ham muốn nào.
Phác Cận Huệ sợ hãi
kêu một tiếng, mặc dù người đàn ông này không có câu hồn như Lãnh Liệt
Hàn, nhưng cũng đủ khiến cho người ta phải đánh mất lý trí.
Phác
Cận Huệ to gan vươn tay, giật khăn tắm duy nhất trên người anh ta xuống. Chủ động nhích tới gần, thân thể bỗng nhiên, trong nháy mắt căng kín.
"Ừm a. . ." Phác Cận Huệ thoải mái rên rỉ ra tiếng, nhưng khuôn mặt người
đàn ông vẫn như cũ không chút thay đổi, giống như việc không liên quan
đến mình, chẳng qua chỉ là giống như đang thưởng thức trò chơi mà thôi.