Nữ Vương X Nữ Vương

Chương 1

Ban đêm trong rạp chiếu phim không thể nghi ngờ là địa điểm hoàn hảo để hẹn hò. Hai người yêu nhau rúc vào nhau, nhìn lên màn lớn, thật sự là vừa gia tăng tình cảm lại thập phần lãng mạng.
Nhưng cảnh tượng này lại thật sự làm chướng mắt Kỉ Nhạc Huyên, nhìn người khác có đôi có cặp mà mình lại cô đơn chiếc bóng lẻ loi một mình. Thật khó tránh khỏi sẽ làm nàng cảm thấy có chút không vui, mà khi không vui thì nàng lại càng cảm thấy ghen tị.
Nhìn mấy cặp tình nhân như keo như sơn, nàng chỉ giơ khóe miệng lên khinh thường hừ lạnh một tiếng, rồi lập tức sửa sang mũ của mình, đem khăn quàng cổ vây kín lại. Thẳng cho đến khi che khuất nửa khuôn mặt, nàng mới vừa lòng đi đến quầy mua vé, tính mua vé phim và nhân tiện mua luôn bỏng ngô lai rai cho đỡ buồn.
Người bán vé khi nhìn thấy nàng, không khỏi có chút kinh ngạc, đã gần 10 giờ đêm, còn ngụy trang như vậy, không phải đại nhân vật chắc cũng là cướp bóc. Bất quá cũng may Kỉ Nhạc Huyên còn lộ ở bên ngoài con ngươi đen dị thường thuần khiết. Nhìn thấy người đẹp liền buông lỏng tinh thần, tiểu thư bán vé cũng quên mất cảnh giác, buông điện thoại đang cầm trong tay tính gọi bảo an ra, bắt đầu an tâm phục vụ yêu cầu của Kỉ Nhạc Huyên.
Lúc đưa cho Kỉ Nhạc Huyên vé xem phim và bỏng ngô, tiểu thư bán vé đột nhiên có một loại cảm giác giống như đã từng nhìn thấy người này ở đâu đó, trong lòng yên lặng thì thào, nữ nhân này thấy thế nào lại nhìn quen mắt vậy ta?
Đang lúc người bán vé suy nghĩ Kỉ Nhạc Huyên là ai, Kỉ Nhạc Huyên dĩ nhiên cầm vé xem phim và bỏng ngô xoay người ly khai, nàng muốn vào rạp xem phim.
Đi nhẹ nhàng chậm rãi, Kỉ Nhạc Huyên vào rạp, lúc này phim cũng đã giới thiệu mở đầu. Nghĩ chung quanh hẳn đều là người hâm mộ, không người nào chú ý đến mình. Nàng liền an tâm tìm chỗ ngồi ngồi, cầm lấy bỏng ngô vừa mua, bắt đầu ăn một cách khí thế.
Nói thật nàng tới nơi này, thật sự không phải vì xem phim. Nàng chỉ là muốn nhớ lại một thứ gì đó, thuận tiện quên đi một ít này nọ, phóng thích nội tâm phiền muộn của mình mà thôi. Nhưng nàng hiển nhiên đã đánh giá cao chính mình, cùng địa điểm, cùng chỗ ngồi, chỉ là bên cạnh thiếu một người, mà chung quanh này toàn là những đôi tình lữ, quả thật là đã buồn lại càng buồn.
Tình cảnh này với nàng mà nói, đơn giản là đổ thêm dầu vào lửa, làm sao có thể giải tỏa ưu tư đây?
Bất đắc dĩ thở dài, Kỉ Nhạc Huyên nhìn bỏng ngô trong lòng, nàng nghĩ rằng hiện tại cũng chỉ có bỏng ngô mới có thể cứu nàng , nhưng vừa ăn hai miếng, tay nàng lại vô lực buông xuống dưới.
Nàng nhớ tới ba ngày trước, cũng tại nơi này, vị trí này, chỉ là khi đó bên cạnh nàng còn có người khác, khi đó trên mặt của nàng tràn đầy vui thích. Các nàng cùng nhau đến xem phim, nàng đem bỏng ngô trong lòng mình đưa tới bên môi người kia, sau đó người kia cũng mở miệng, ăn bỏng của nàng.
Cho dù người bên cạnh nàng vẫn như trước lãnh đạm xa cách, bất quá nàng đút bỏng ngô thực vui vẻ.
Nghĩ như vậy, trong lòng nàng liền dâng lên một cỗ lửa giận, nàng vừa nhìn màn hình rạp chiếu phim, vừa ưu nhã lại phẫn hận ăn bỏng ngô.
Cứ như vậy, phim đã qua hơn phân nửa, nhóm tình nhân hiển nhiên đều xem rất vui vẻ, nhưng Kỉ Nhạc Huyên lại cảm thấy vô vị. Cũng không phải do phim này kém cỏi, mà do tình tiết trong phim, Kỉ Nhạc Huyên so với ai khác đều rõ ràng như lòng bàn tay, bởi vì này phim này căn bản chính là do nàng đóng. Đây là lần thứ hai nàng đảm đương vai nữ thứ chính, nhân vật dạng này thường cướp bạn trai của nữ chính, cuối cùng lại bi thảm thua trắng tay.
Nhưng lần này vai nữ thứ của nàng không giống với vai nữ thứ bình thường, tính cách rất tốt, sáng sủa hoạt bát. Xem qua bộ phim điện ảnh này rất nhiều người đều cho rằng nàng so với nữ chính đại tiểu thư nhà giàu kia, càng xứng đôi với nam chính hơn.
Bất quá đối với nhận xét của đại chúng, Kỉ Nhạc Huyên cũng chỉ ha ha cười, nàng lại cho rằng nữ chính kia hoàn hảo cực kì.
Tự giễu tự cười cười, Kỉ Nhạc Huyên lại nhìn về phía màn hình lớn, lại là cảnh nàng chán ghét nhất, nam chính đem nữ chính ôm vào lòng, nữ chính tựa đầu trên vai nam chính, nam chính ôn nhu cười cười, lại hôn lên hai má nữ chính, hai người sau đó cùng hôn nhau nồng nhiệt. Ánh mặt trời chiếu vào hai người, thật ấm áp và lãng mạn.
"Thật lãng mạn a!"
Bỗng nhiên truyền đến tiếng hâm mộ cảm thán của một fan nữ. Kỉ Nhạc Huyên khinh thường cong lên khóe môi, âm thầm chửi bới, ngu ngốc, đó là kịch thôi, hai người kia căn bản không thân nhau.
Tuy rằng điểm ấy nàng rất rõ ràng, nhưng nàng vẫn không thoải mái. Nàng lại nghĩ tới buổi tối ba ngày trước, nàng cùng nữ chính Giang Diệc Hàm cùng nhau ngồi ở chỗ này xem phim hai người đóng chung. Kỉ Nhạc Huyên thấy Giang Diệc Hàm vẫn không có biểu hiện vui vẻ, lại trùng hợp nhìn thấy trên màn hình là cảnh nàng chán ghét nhất, trong lòng nàng liền sinh ra một chủ ý xấu.
Nàng nhìn màn hình, lấy một loại âm thanh có chút chanh chua nói với nữ nhân bên cạnh.
"A, chị xem kìa, chị cùng hắn thật thân mật a, đều hôn nồng cháy như vậy, tôi thấy chị cũng thật hưởng thụ nha."
Giang Diệc Hàm liếc một cái, nhìn như cũng không oán trách, chỉ thản nhiên đảo qua, liền quay mặt đi, xem phim tiếp tục.
Kỉ Nhạc Huyên cảm thấy hành vi đùa giỡn của mình bất thành liền thấy thất bại, bất quá nàng bám riết không tha, lại lần nữa tiến công.
"Tôi nói đúng rồi sao, chột dạ ?"
Giang Diệc Hàm vẫn không để ý tới nàng, tiếp tục chuyên tâm xem phim, tự xem phim mình đóng, nàng cảm thấy rất có ý nghĩa.
Mà nàng không có phản ứng gì, không thể nghi ngờ càng làm Kỉ Nhạc Huyên cảm thấy thất bại. Kỉ Nhạc Huyên nhất thời khó thở, liền thuận miệng nói.
"Này, tôi thấy chúng ta chia tay đi, đỡ phải chậm trễ chuyện tốt của chị và hắn."
"Được."
Thản nhiên một chữ "Được", lại khiến tâm tình Kỉ Nhạc Huyên dập nát, nàng tựa hồ có thể nghe được thanh âm trái tim mình đang tan nát. Lúc đó phim còn chưa chiếu xong, nhưng Kỉ Nhạc Huyên cũng không còn lòng dạ để xem tiếp, nàng đem bỏng ngô trong lòng ném vào người Giang Diệc Hàm, ném ra câu "Chia tay thì chia tay, hừ" sau đó liền bước nhanh chạy ra ngoài.
Nhưng là vừa đi ra rạp chiếu phim, kiêu ngạo của Kỉ Nhạc Huyên liền biến mất không thấy, nước mắt nóng bỏng cũng ức chế không ngừng từ hốc mắt chảy xuống. Nàng phẫn hận liếc mắt về phía cửa rạp chiếu phim, thấy Giang Diệc Hàm không đuổi theo, hừ lạnh một tiếng, lau lau nước mắt, cũng không quay đầu về phía rạp chiếu phim mà thẳng một đường đi ra ngoài.
Kỉ Nhạc Huyên vốn không phải một nữ nhân thích khóc, chỉ là đôi khi do yêu quá sâu đậm, nàng sớm đã trầm luân vào đó. Nàng đau khổ suy nghĩ, yêu nhau thật sâu, không ngờ lại mỏng manh như vậy. Người kia thật sự bởi vì một câu vui đùa mà cho là thật, thật không khỏi có chút đáng cười, đáng cười đến thê thảm......
Suy nghĩ quay trở lại hiện tại, Kỉ Nhạc Huyên vừa nhìn khuôn mặt trên màn hình lớn kia, liền nhịn không được muốn cười, đáng cười quá mà. Nhưng nước mắt của nàng lại không khỏi rơi xuống, nàng vội vàng lau nước mắt đang chảy dài trên gương mặt. Thế nhưng càng lau lại chảy ra càng nhiều, nàng mang theo bỏng ngô đi ra ngoài nhưng vô tình làm đổ hết lên sàn.
"Ào ào" một trận tiếng vang, tuy không lớn, lại vẫn khiến những người ngồi gần chú ý tới nàng.
Nhìn những ánh mắt kia hướng về mình, Kỉ Nhạc Huyên cảm thấy nàng sẽ gặp phải chuyện xấu, lập tức không quản bỏng ngô vừa rơi, chỉ bước nhanh về phía cửa rạp chiếu phim chạy tới.
Vừa chạy đến đại sảnh, nàng liền bị tiểu thư bán vé hồi nãy gọi lại, Kỉ Nhạc Huyên theo thói quen quay đầu nhìn lại, do vội vàng, nàng còn chưa đem khăn quàng cổ che mặt, cho nên hai mắt có chút hồng hồng liền bị tiểu thư bán vé nhìn thấy.
Kỉ Nhạc Huyên thấy người bán vé chưa nói cái gì, liền nghẹn ngào hướng về cửa rạp chiếu phim chạy ngay.
Thẳng đến nhìn thấy Kỉ Nhạc Huyên đi ra rạp chiếu phim, tiểu thư bán vé mới lấy lại tình thần.
"Mình nhớ ra rồi, người kia không phải là nữ diễn viên nổi tiếng Kỉ Nhạc Huyên sao, không thể tưởng được lại gặp được nàng a. Đáng giận, vừa nãy hẳn là phải xin chụp ảnh chun. Ai da......"
Hiển nhiên khi tiểu thư bán vé hối hận, Kỉ Nhạc Huyên sớm đã đi xa, cũng nghe không thấy tiếng than thở này.
Màn đêm tĩnh lặng. Cho dù hiện tại nơi này vào ban ngày là cỡ nào rộn ràng nhốn nháo, lúc này cũng chỉ có vài người qua lại.
Kỉ Nhạc Huyên đi trên đường, nước mắt lại khó có thể ức chế chậm rãi chảy ra. Nàng vạn phần không muốn nghĩ nhớ tới Giang Diệc Hàm, nhưng càng như vậy khuôn mặt Giang Diệc Hàm lại càng xuất hiện trong đầu nàng.
Kỉ Nhạc Huyên muốn điên rồi, nhưng ông trời còn muốn trêu ghẹo nàng, đi vài bước, trời lại giáng xuống trận mưa, mà mưa lại càng lúc càng lớn.
Nếu nói nàng đã đủ thảm thì còn quá sớm, chuyện tiếp theo xảy ra quả thực khiến nàng muốn bùng cháy, thấy trời mưa liền muốn gọi xe đi về, nhưng xe taxi nãy giờ đều có người đi. Nàng vốn là khó kiềm chế cảm xúc, lại gặp phải mưa lớn nên càng thêm bạo phát.
Nhất thời tức giận liền đạp vào thùng rác cách đó không xa, nhưng vừa đạp một cái, không hay ho nhất vẫn là nàng, nàng bỗng nhiên cảm giác được dưới chân có chút đau nhức, cúi đầu nhìn thấy giày cao gót hàng hiệu của nàng lại bị thùng rác làm gãy gót, hơn nữa còn làm chân sưng lên một mảng.
Lúc này Kỉ Nhạc Huyên tức giận đến cực điểm, nàng cúi xuống cởi giầy, tính hung hăng ném chiếc giày về phía trước.
Đột nhiên có ngọn đèn xuyên vào ánh mắt nàng, nàng dừng lại, nhìn thấy một chiếc xe dần dần đến gần mình, híp mắt nhìn. Kỉ Nhạc Huyên phát giác là một chiếc xe thực phong, là xe Porsche panamera trắng.
Xe này đối với nàng mà nói cũng không phải lần đầu nhìn thấy, nàng có chút khó có thể tin được chớp mắt, nghĩ đến có lẽ là xe giống nhau. Nhưng khi người ngồi trên xe hạ kính xe xuống nhìn nàng, Kỉ Nhạc Huyên lại kinh ngạc đến thất thần. Người trên xe quả thật là nàng ta, là nữ chính trong bộ phim vừa rồi, bạn gái cũ của nàng — Giang Diệc Hàm.
"Giang Diệc Hàm?"
Kỉ Nhạc Huyên có chút không thể tin được hai mắt của mình.
Nhưng Giang Diệc Hàm ở trên xe lại lạnh nhạt, khẽ mở miệng thản nhiên phun ra hai chữ.
"Lên xe."
PS: Hố mới mong các chế trong hội chị em bạn dì ủng hộ nhiệt tình như các bộ trước mình Edit :"> Hội chị em bạn dì mau điểm danh sụp hố =)))))))

Bình Luận (0)
Comment