Edit: Jun, Phuong1988
Beta: girl_sms
"Hoa tỷ, cô nói Nhạc Linh San nhờ những quy tắc ngầm mà được một đường thuận lợi như vậy, Diệc Hàm, sẽ không vậy chứ?"
"Cô sẽ không nghĩ Nhạc Linh San và Giang tiểu thư là cùng một loại người chứ?"
"Đương nhiên không phải rồi."
Kỉ Nhạc Huyên lắc lắc đầu.
"Diệc Hàm xuất thân rất tốt a. Chỉ là lúc trước tôi tưởng nàng chỉ lợi hại bình thường thôi, giờ mới phát hiện là nàng có gia thế rất lợi hại a."
"Như thế nào? Bị shock hả?"
Tiêu Ức Tình nhìn Kỷ Nhạc Huyên cười cười.
"Nhạc Huyên, cô thật đơn thuần, sao có thể khả ái như vậy a. Gia thế Giang tiểu thư rất là lợi hại, nhưng nhà nàng lại giúp đỡ nàng không nhiều, ngoại trừ việc giúp nàng ký hợp đồng với Thượng Nghi, những chuyện còn lại, đều là Giang tiểu thư tự quản. Nghe nói, người nhà nàng ấy khinh thường người trong giới giải trí lắm, bọn họ đối với việc bước vào giới giải trí của Giang tiểu thư rất phản cảm. Cho nên đối với Giang tiểu thư mà nói, tại giới giải trí nàng vẫn là không có chỗ dựa."
Kỉ Nhạc Huyên nghe vậy bỗng nhiên liền thở hào nhẹ nhõm.
"Vậy là Diệc Hàm nhà tôi vẫn rất lợi hại, đúng không?"
"Uhm."
Tiêu Ức Tình cười gật gật đầu.
"Bất quá, Nhạc Huyên cô có vẻ an tâm khi Giang tiểu thư đóng [Sắc Vi Chi Luyến] quá."
Kỉ Nhạc Huyên mờ mịt mím mấp môi.
"[Sắc Vi Chi Luyến] là một chế tác lớn a, sẽ đoạt giải, Diệc Hàm đi quay phim, tôi làm sao phải phản đối? Ách, thực ra tôi cũng không thích nàng ở Pháp lâu như vậy."
Tiêu Ức Tình bỗng nhiên tự đắc cười nhẹ.
"Ha ha, Nhạc Huyên tiểu muội muội cô chẳng lẽ không biết đạo diễn của [Sắc Vi Chi Luyến] ~ Lục Ngọc Song là một cái hố sao?"
"Hố?"
"Haha, ôi trời ạ. Cô quả nhiên rất đơn thuần."
Tiêu Ức Tình cảm thán nhìn Kỉ Nhạc Huyên nói.
"Lục Ngọc Song giống chúng ta đều thích nữ nhân."
Kỉ Nhạc Huyên bĩu môi.
"Tôi và cô không giống nhau, tôi chỉ thích Diệc Hàm. Bất quá......"
Kỉ Nhạc Huyên dừng một chút.
"Cô chắc sẽ không muốn nói cho tôi biết Diệc Hàm ở bên cạnh Lục đạo diễn thực không an toàn?"
Tiêu Ức Tình gật đầu.
"Trước đây đã từng có chuyện Lục đạo diễn dùng quy tắc ngầm với một nữ minh tinh, nhưng vị nữ mình tinh này thề sống thề chết cũng không đi theo con đường đó."
"Hụ hụ, ôi trời ơi!"
Lần này người kêu trời là Kỉ Nhạc Huyên, nàng cơ hồ ức chế không nổi mà run rẩy.
"Tôi muốn đi Pháp!"
Tiêu Ức Tình nhìn Kỉ Nhạc Huyên nổi giận đùng đùng cất bước định đi, thì vội vàng ngăn nàng ấy lại.
"Nhạc Huyên, bình tĩnh. Cô đợi nửa tháng nữa đi. Nửa tháng sau bên Pháp có tuần lễ thời trang, công ty nói cho cô đi."
Kỉ Nhạc Huyên dừng bước lại, thân mình vì kích động mà có chút run rẩy, nàng cắn chặt răng.
"Nửa tháng, quá dài, tôi đợi không được!"
Tiêu Ức Tình còn không kịp khuyên nàng, tổ làm phim đã chuẩn bị xong phông nền liền tới thông báo.
"Kỉ tiểu thư, phông nền đã chuẩn bị tốt, cô chuẩn bị qua đó đi."
Ô ô ô, Diệc Hàm, chị nhất định phải chống đỡ được, đợi em đến cứu chị!
Đúng vậy, Kỉ Nhạc Huyên hiện tại nghĩ Giang Diệc Hàm giống như nàng công chúa yếu đuối đang ở bên cạnh con rồng hung ác.
"Tôi biết rồi!"
Kỉ Nhạc Huyên tức giận đạp đạp mấy cái...
Trong lòng không yên cứ như vậy kéo dài đến nửa tháng, rốt cuộc Kỷ Nhạc Huyên xin phép đoàn làm phim, có Tiêu Ức Tình đi theo, lên máy bay đi Paris.
Khi nàng xuống máy bay, vừa đến khách sạn, thì ở đại sảnh đã thấy được người mình nhớ nhung ngày đêm----Giang Diệc Hàm.
Giang Diệc Hàm đang ngồi trên ghế salon ở đại sảnh, cầm một tách cà phê bằng gốm có hoa văn,ưu nhã uống cà phê trong tách. Trong lòng Kỷ Nhạc Huyên vui lên, nàng ném hành lý vào tay TiêuỨc Tình ở sau lưng, cũng không quan tâm Tiêu Ức Tình có nhận được hay không, bất ngờ xông lên, tự mình chạy đến.
Nhưng lúc đến gần,mặt Kỷ Nhạc Huyên không khỏi có chút tối tăm, nàng đã thấy gì, nàng cư nhiên thấy trên mặt tiểu thụ vạn năm băng sơn nhà mình lại hiện lên một nụ cười nhạt. Khốn kiếp! Nụ cười của ngươi chỉ có thể cho ta nhìn! Thật sâu trong lòng Kỷ Nhạc Huyên rít gào, nhưng mà sao vẫn đẹp như vậy a!
"Hừ."
Kỷ Nhạc Huyên hừ lạnh một tiếng, trên mặt nguỵ trang ra ý cười, nàng cười hì hì đi từ từ đến bên người Giang Diệc Hàm, chen vào chỗ ngồi chỉ có thể chứa nửa người mình gần Giang Diệc Hàm.
"Hi, Diệc Hàm, thật trùng hợp nha!"
Kỷ Nhạc Huyên cười ôm eo nhỏ nhắn của Giang Diệc Hàm, nhân tiện làm như kéo vào trong lòng mình, nàng nhìn thoáng qua người trong lòng, tuy thần sắc có chút lãnh đạm, nhưng trong mắt Giang Diệc Hàm vẫn hiện lên vẻ kinh ngạc cùng với vui sướng. Trong lòng nghĩ tiểu thụ nhà nàng vẫn nhớ nàng, nàng nhịn không được mừng thầm.
Kỷ Nhạc Huyên nhướng mi, có chút kiêu ngạo giương cao cằm về nữ nhân phía đối diện, hình như gặp qua nhưng không có nhiều ấn tượng.
Nữ nhân đối diện thấy vậy, biết nàng khiêu khích mình, nhưng không giận, chỉ chống cằm cong khoé miệng lẳng lặng nhìn nàng.
Kỷ Nhạc Huyên thấy thế cũng có chút thẹn quá thành giận, câu dẫn tiểu thụ của người ta mà còn lý sự? Kỷ Nhạc Huyên trợn mắt trừng qua đó,còn chưa mở miệng trách móc gì hết, thì bị Giang Diệc Hàm bên cạnh bất ngờ gõ trên đầu một cái, khiến nàng nín thinh.
Kỷ Nhạc Huyên bất mãn bĩu môi, nàng rất không vui trừng lại Giang Diệc Hàm, dù sao đi nữa, ngươi dám ở trước mặt ta ra mặt cho tiểu tam?
Giang Diệc Hàm nhìn thấy trong mắt Kỷ Nhạc Huyên có ý chế giễu, nàng không nói mà nhéo nhéo má Kỷ Nhạc Huyên:
"Tiểu quỷ, trong đầu em rốt cuộc nghĩ cái gì vậy. Đừng nghĩ bậy, đó là đạo diễn Lục."
"Đạo diễn Lục?"
Kỷ Nhạc Huyên xoa xoa gò má bị Giang Diệc Hàm nhéo có chút phiếm hồng, nàng vốn đã có vài phần không vui nay sắc mặt càng trầm trọng hơn, Kỷ Nhạc Huyên híp mắt lại, ánh mắt nhìn đối phương cũng mang theo vài phần địch ý.
"Xin chào, tôi là Lục Ngọc Song."
Lục Ngọc Song cười nháy mắt một cái với Kỷ Nhạc Huyên.
Kỷ Nhạc Huyên bĩu môi,cười ứng phó với nàng:
"Xin chào, tôi là.."
Kỷ Nhạc Huyên còn chưa nói tên mình, Lục Song Song liền cười nói:
"Kỷ Nhạc Huyên đúng không. Tôi đã nghe nói qua cô, ảnh hậu mới của Thuỷ Thành, tuổi còn trẻ, rất có tương lai. Nhưng tính tình này của cô cần sửa đổi một chút, ha ha, có cơ hội chúng ta sẽ hợp tác."
Kỷ Nhạc Huyên nhíu mày một cái, đang nghĩ nên nói gì đáp lại, Giang Diệc Hàm bên cạnh đưa tay xoa xoa tóc nàng:
"Tôi sẽ giúp nàng mài dũa tính tình. Bốn tháng sau, chúc các người hợp tác vui vẻ."
Kỷ Nhạc Huyên nghe Giang Diệc Hàm nói nhất thời có chút nghi hoặc, nàng nhìn Giang Diệc Hàm, nhưng Giang Diệc Hàm không nhìn nàng, mà nhìn Lục Ngọc Song ngồi đối diện.
Lục Ngọc Song thấy vậy, thản nhiên cười:
"Diệc Hàm, cô thật là nghĩ cho Kỷ tiểu thư. Được rồi, bốn tháng sau [Huyến Chiến] tôi sẽ suy xét sử dụng nàng."
"Cô phải để nàng làm nữ chính."
Giang Diệc Hàm cũng cong khoé môi lên, thản nhiên cười với Lục Ngọc Song.
Lúc này Kỷ Nhạc Huyên có chút không hiểu ra làm sao , hai người họ đang nói gì thế? Gì mà nữ chính? Ta đã đồng ý rồi sao? Ta chưa nhìn kịch bản nữa!
Kỷ Nhạc Huyên tức giận trừng mắt hai người đang nhìn nhau cười, Giang Diệc Hàm để ý thấy Kỷ Nhạc Huyên giận, nàng khẽ cười xoa xoa đầu Kỷ Nhạc Huyên, nói với nàng:
"Tiểu quỷ, tôi đi trường quay. Em nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai gặp."
Rồi đlên đồng thời cùng Lục Ngọc Song rời đi.
Kỷ Nhạc Huyên thấy vậy thì bị ngẹn một bụng khí, đi sớm như vậy làm gì a? Để em ăn một miếng sẽ chết à.
"Hừ."
Kỷ Nhạc Huyên hừ lạnh, liếc mắt thấy Tiêu Ức Tình hai tay đang ôm ngực hứng thú nhìn nàng, thấy vậy nàng vô cùng oán niệm trừng lại, vùng vằng đứng dậy đi lên lầu.
Hai người lên lầu, Tiêu Ức Tình giúp Kỷ Nhạc Huyên xách hành lý đến phòng của nàng, thì ngồi trên ghế salon, tự nhiên hút thuốc, nhưng thuốc còn chưa đưa vào miệng, thì bị Kỷ Nhạc Huyên hung hăng đoạt mất, rồi hung hăng dập tắt trong gạt tàn.
"Nói bao nhiêu lần rồi! Trước mặt tôi không được hút thuốc!"
Hiển nhiên, bây giờ tâm tình Kỷ Nhạc Huyên rất không tốt, nàng không nể mặt chút nào với người đại diện của mình.
Tiêu Ức Tình thấy vậy bất đắc dĩ nhún vai:
"Nhạc Huyên à, tôi chiếu cố cô như vậy, cô lại đối xử với tôi như thế, cô thật không có lương tâm."
Kỷ Nhạc Huyên trừng nàng:
"Hừ, tôi còn là chủ nợ của cô."
Tiêu Ức Tình bất đắc dĩ cười cười:
"Đúng vậy. Cô còn là chủ nợ đại nhân."
Kỷ Nhạc Huyên đắc ý hất cằm, Tiêu Ức Tình cười nói với nàng:
"Nhưng mà, tôi sắp xếp nơi nghỉ ngơi tốt như vậy cho cô, cô cũng không cám ơn tôi sao?"
Kỷ Nhạc Huyên mím môi, nàng ngẫm nghĩ lại,có thể ở trong khách sạn này thấy Giang Diệc Hàm, nói vậy Giang Diệc Hàm cũng ở nơi này sao?
"Diệc Hàm cũng ở đây?"
Tiêu Ức Tình gật đầu.
Kỷ Nhạc Huyên không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, nàng vỗ vỗ vai Tiêu Ức Tình, khen ngợi nói:
"Hoa tỷ, làm tốt lắm đó. Tôi về sẽ nói với công ty tăng lương cho cô."
Tiêu Ức Tình vội phất tay từ chối:
"Đừng, việc này cô đừng nói với Lý tổng, từ đầu công ty sắp xếp không phải nơi này, là do tôi tự điều đi."
Kỷ Nhạc Huyên nhíu nhíu mày, Tiêu Ức Tình thấy nàng khác thường, thì cười chuyển đề tài câu chuyện:
"Được rồi, Nhạc Huyên, cô cũng đừng giận bậy giận bạ nữa. Tôi thấy Giang nữ vương nhà cô đúng là rất quan tâm cô."
Kỷ Nhạc Huyên cười khẩy một tiếng:
"Nàng có sao."
Đã lâu không gặp rồi, cũng không cho tôi ăn một chút. Hừ!
Tiêu Ức Tình cười nhạt, nghĩ thầm chủ nợ đại nhân thật đúng là ngạo kiều mà. Nàng nói với Kỷ Nhạc Huyên:
"Cô thật sự không biết nỗi khổ tâm của Giang nữ vương nhà cô à. [Huyết chiến] là phim MỸ-Trung hợp tác, một vài diễn viên trong đó là của Hollywood. Phim này trước mắt đang lên kế hoạch, nhưng nghĩ cũng biết đây sẽ là phim điện ảnh đoạt nhiều giải thưởng lớn. Giang nữ vương nhà cô lại không tranh nữ chính cho mình, mà lại đề cử cô, cô nói nàng có thể không quan tâm cô sao?"
Kỷ Nhạc Huyên nghe xong, mím môi cười cười:
"Hừ hừ, đó là chuyện nàng phải làm."
Tiêu Ức Tình thấy thần sắc Kỷ Nhạc Huyên mừng thầm thì cười chế nhạo, Kỷ Nhạc Huyên trừng mắt nàng, đẩy nàng ra cửa, còn mình thì nằm trên giường cười rộ lên:
"À ha, nói đúng mà, Diệc Hàm nhà tôi vẫn quan tâm tôi nhất, trong mắt nàng sao lại có đạo diễn Lục gì đó chứ. Đạo diễn Lục cũng đâu đẹp bằng tôi."
Ừm, đứa trẻ này thật đúng là tự kỷ.
Vì quá tha thiết nhớ thương Giang Diệc Hàm, trước đó Kỷ Nhạc Huyên lén lút điều tra nên biết được số phòng của Giang Diệc Hàm, đêm khuya liền như ăn trộm đi đến phòng của Giang Diệc Hàm.
"Cộc cộc"
Kỷ Nhạc Huyên gõ cửa, sau cửa truyền đến thanh âm trong trẻo lạnh lùng :
"Ai?"
"Diệc Hàm, là em."
Giang Diệc Hàm mở cửa, nàng nhìn xung quanh, thấy không có nhân vật khả nghi khác thường, liền để Kỷ Nhạc Huyên vào cửa.
"Tiểu quỷ, sao rảnh rỗi đến tìm tôi?"
Tuy giọng điệu bình thản, nhưng thanh âm bất giác lại thêm vài phần ấm áp, Kỷ Nhạc Huyên nghe xong nhịn không được giương cằm lên
"Đương nhiên, em muốn tới thì tới."
"Sao?"
Giang Diệc Hàm nhìn gương mặt không thể kìm nén vui sướng của Kỷ Nhạc Huyên, trong lòng bỗng dâng lên ý trêu tức:
"Tôi còn tưởng em..."
Đang nói thì nàng dừng lại, Kỷ Nhạc Huyên vội phủ nhận:
"Em không có nhớ chị."
"Tôi lại không nói em nhớ tôi."
Giang Diệc Hàm cong khoé môi cười khẽ.
Kỷ Nhạc Huyên hỏi nàng:
"Em không nhớ chị, vậy chị có nhớ em không?"