Edit: phuong1988
Beta: girl_sms
Một tiếng này tuy không lớn, nhưng với Kỷ Nhạc Huyên mà nói, lại như tiếng chuông reng. Toàn thân nàng bỗng hưng phấn lên. Thoáng chốc trên mặt Kỷ Nhạc Huyên hiện lên vẻ vui mừng, nàng quay đầu lại, rồi không khỏi kinh diễm.
Giang Diệc Hàm hôm nay thật lãnh diễm, nàng mặc một bộ váy cúp ngực liền áo màu đen, bên hông cài thắt lưng đen, vô cùng đơn giản, nhưng mặc lên người Giang Diệc Hàm lại tản ra khí chất riêng biệt, một loại mà khiến người ta mê mẩn.
Kỷ Nhạc Huyên cũng nhịn không được muốn tiến lên bổ nhào vào Giang Diệc Hàm, thế nhưng nàng không làm như thế, ở nơi công cộng trước nay nàng rất dè dặt. Nhưng vui sướng trên mặt nàng thì giấu không được, Kỷ Nhạc Huyên đưa tay kéo Giang Diệc Hàm đến trước mặt Tô Thanh Hàm và Bạch Thất Nguyệt, nàng còn chưa mở miệng giới thiệu, Bạch Thất Nguyệt lại cười chào hỏi Giang Diệc Hàm:
"Xin chào, Giang tiểu thư, đã lâu không gặp."
Bên kia Giang Diệc Hàm cũng gật đầu đáp lại:
"Đã lâu không gặp."
Kỷ Nhạc Huyên có chút mờ mịt, các nàng quen biết? Nhưng nghe xưng hô này hình như không phải quen thân lắm.
Kỷ Nhạc Huyên tự mình rối rắm, Tô Thanh Hàm lại cho nàng đáp án:
"Tuần lễ thời trang mấy năm trước, chúng tôi đã gặp Giang tiểu thư, hai bên cũng coi như là bạn cũ."
À, hoá ra là sơ giao. Kỷ Nhạc Huyên bĩu môi, đúng vậy, mấy năm trước nàng còn chưa ra mắt, tuy lúc nàng ra mắt, nàng cũng không có cơ hội tham gia hoạt động này, nói tới thì đây là lần đầu nàng tham gia, mấy năm rồi người Thượng Nghi phái đều là Diệc Hàm à. A, nói như vậy có thể nhìn thấy Wish là nhờ Diệc Hàm rồi. Hừ!
Kỷ Nhạc Huyên xen lẫn vài phần oán niệm cùng ghen tị liếc nhìn Giang Diệc Hàm, trong lòng Giang Diệc Hàm không khỏi cười thầm, tiểu quỷ này, trước mặt ta thật đúng là trong sáng đáng yêu, không chút nào che giấu ý nghĩ chân thật của lòng mình.
Giang Diệc Hàm vươn tay muốn xoa xoa đầu nhỏ của Kỷ Nhạc Huyên, nhưng hôm nay nhìn tóc Kỷ Nhạc Huyên được bàn tay của nhà thiết kế làm tinh xảo như vậy, nàng cũng không vuốt ve nữa, chỉ là vỗ nhè nhẹ vai của nàng, như thể an ủi.
Kỷ Nhạc Huyên lại không tiếp nhận, nàng nhíu nhíu mày nhìn về phía Giang Diệc Hàm, sau đó có chút bá đạo kéo tay của Giang Diệc Hàm về trong tay mình, hừ, ân ân ái ái, rốt cuộc ta cũng có thể làm rồi!
Giang Diệc Hàm bất đắc dĩ mím môi, nàng bỗng thấy phóng viên đi tới hướng bên này, nhíu mày một cái, nàng giãy tay từ trong tay Kỷ Nhạc Huyên ra.
Trong lòng Kỷ Nhạc Huyên tất nhiên là không vui, nàng trừng mắt, muốn nắm lại lần nữa, thì bị ánh đèn làm lóa mắt. Nàng vô cùng không vui bĩu môi, nhưng trên mặt lại nguỵ trang thành bộ dạng vui sướng. Đây là bi kịch khi là nhân vật của công chúng,trước ánh đèn chói loá phải luôn luôn lộ ra vẻ mặt đẹp nhất của mình, cho dù bây giờ ngươi tức giận đến mức muốn đập nát máy ảnh trong tay đối phương.
Rốt cuộc bốn người cũng ứng phó xong giới truyền thông, Kỷ Nhạc Huyên còn muốn tâm sự với Bạch Thất Nguyệt và Tô Thanh Hàm, thì Bạch Thất Nguyệt lại muốn rời khỏi. Hai người này còn phát hiện trên cổ tay Kỷ Nhạc Huyên và Giang Diệc Hàm có cùng kiểu lắc tay đính kim cương, đó là biểu tượng của các cặp đôi.
"Hai vị tiểu thư, tôi nghĩ tôi và tiểu Thanh nên đi trước một bước."
Bạch Thất Nguyệt cười với hai người, ôm eo nhỏ nhắn của Tô Thanh Hàm xoay người rời đi.
So với sự ôn hoà của Bạch Thất Nguyệt, Tô Thanh Hàm cười ít hơn nhiều so với lão phật gia nhà nàng, Kỷ Nhạc Huyên nhớ lúc trước thấy Wish ở bìa tạp chí, Tô Thanh Hàm luôn luôn tao nhã nâng cằm, lộ ra biểu tình nghiêm túc, tuy sắc mặt Bạch Thất Nguyệt chứa ý cười, nhưng lại cho cảm giác không giận mà uy. Kỷ Nhạc Huyên nghĩ hai người này tựa như nữ vương và đế vương, thật là rất xứng đôi.
"Woa, một cặp rất xứng."
Kỷ Nhạc Huyên nhìn bóng lưng hai người, không khỏi cảm khái lên, nàng liếc đến Giang Diệc Hàm bên cạnh, nhìn trên cổ tay Giang Diệc Hàm đeo lắc tay bạch kim đính kim cương, không khỏi lắc lắc cái trong tay mình
"Chúng ta cũng rất xứng đôi mà."
Kỷ Nhạc Huyên ở Pháp đợi mấy ngày, nhưng thời gian nàng và Giang Diệc Hàm gặp nhau rất ít, vì Giang Diệc Hàm phải quay [Sắc vi chi luyến] chết tiệt kia.
Cứ như vậy, trước khi đi, Kỷ Nhạc Huyên đi tham quan trường phim của Giang Diệc Hàm, nàng tới rất đúng lúc, thấy ngay nam chính người Pháp tuấn tú kia đang ôm hôn Giang Diệc Hàm ở dưới tán cọ, cảnh tượng thật đẹp. Kỷ Nhạc Huyên thấy lòng mình tan nát, nàng nhịn không được bước nhanh về phía trước vài bước, nhưng mới đi mấy bước, nàng cũng nhịn không được dừng bước.
Phù, hoá ra là cảnh ghép a. Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật. Nhưng mà cảnh ghép cũng có thể cho ra loại cảm giác chân thật này, thật không hổ là ảnh hậu, Diệc Hàm nhà ta diễn xuất quá cao siêu. Lợi hại, lợi hại.
Cứ như thế, sự oán giận của Kỷ Nhạc Huyên với Giang Diệc Hàm lại chuyển thành bội phục cùng tự hào. Nàng đắc ý cười cười, chờ lúc Lục Ngọc Song hô "Cắt", nàng liền cười hì hì chạy tới.
"Diệc Hàm, diễn rất hay."
Một tay Kỷ Nhạc Huyên ôm Giang Diệc Hàm vào trong lòng, ôm thật chặt một lúc mới buông ra.
Giang Diệc Hàm kéo Kỷ Nhạc Huyên đến góc hẻo lánh, nàng nhìn ra được,tuy vẻ mặt Kỷ Nhạc Huyên vui sướng, nhưng trong mắt lại không thể che được thần sắc muộn phiền.
"Làm sao vậy, tiểu quỷ?"
Giang Diệc Hàm hỏi nàng.
"Là phải quay về sao?"
Kỷ Nhạc Huyên gật đầu
"Một lát nữa sẽ đi, [Tiếu ngạo giang hồ] sắp đến ngày kết rồi, em phải về diễn thôi."
Giang Diệc Hàm nhìn bộ dáng mất mát của Kỷ Nhạc Huyên, trong lòng không khỏi dâng lên ý thương tiếc, nàng xoa xoa búi tóc Kỷ Nhạc Huyên, lần này búi tóc tuy vẫn tinh xảo như trước, nhưng nàng lại xuống tay, vì lúc này không xoa thì chẳng biết bao giờ mới xuống tay được.
"Tiểu quỷ."
Giang Diệc Hàm cười nhẹ với Kỷ Nhạc Huyên:
"Ngoan về đi, gần đến tháng mười rồi, phải diễn thật tốt, đến lúc đó tôi sẽ chuẩn bị giúp em, em hãy chờ làm nghệ sĩ Kỳ Hạ của tôi đi."
"Ừm, em chờ. Thật hi vọng tháng mười nháy mắt đến liền."
Kỷ Nhạc Huyên mím môi một cái, nàng nhìn Giang Diệc Hàm, lúc này Giang Diệc Hàm vẫn nhìn nàng ôn nhu như vậy, băng sơn nữ vương chỉ có ở trước mặt mình mới toát ra loại ôn nhu này. Kỷ Nhạc Huyên không khỏi có chút đắc ý, nàng cười cười, hôn môi Giang Diệc Hàm biểu thị cho phần thưởng:
"Diệc Hàm, chị cũng phải chờ em đó."
"Ừa."
Với sự tùy hứng của Kỷ Nhạc Huyên, trước đến nay Giang Diệc Hàm cũng sẽ không ngăn cản gì nhiều, như vậy xem ra, nàng đúng là rất cưng chìu tên tiểu quỷ Kỷ Nhạc Huyên này.
Sau khi là một nụ hôn nhẹ để từ biệt, Kỷ Nhạc Huyên cùng Tiêu Ức Tình trở về trường quay [Tiếu ngạo giang hồ]. Nhưng làm nàng không nghĩ tới chính là diễn còn chưa xong, sự việc rối rắm đã xảy ra.
Kỷ Nhạc Huyên vừa trở về hai ngày, Tiêu Ức Tình lại cho nàng xin nghỉ một ngày, đưa nàng về thành phố S.
Kỷ Nhạc Huyên từ miệng Tiêu Ức Tình biết được, đây là ý của Lý An Kỳ, Lý An Kỳ gọi điện cho nàng, trong điện thoại thanh âm rất là tức giận, chắc là vì chuyện gì đó mà tức giận, nhưng Tiêu Ức Tình hỏi nàng chuyện gì, Lý An Kỳ cũng không cho nàng biết, chỉ nói nàng mang Kỷ Nhạc Huyên ngoan ngoãn trở về ngay.
Như vậy, rơi vào đường cùng, hai người về thành phố S.
Vừa đến thành phố S, hai người lại phải đến Thượng Nghi, đi thang máy tốc hành đến phòng làm việc của Lý An Kỳ, Lý An Kỳ vừa nhìn thấy hai người, đã ném một xấp tạp chí đến trước mặt hai người.
Kỷ Nhạc Huyên vừa tức giận vừa kinh ngạc, nàng thấy Lý An Kỳ bây giờ rất giận, nhưng mình phạm phải chuyện gì sao? Mình lại không chọc nàng ta mà.
Kỷ Nhạc Huyên nhíu chặt mày, bên tai truyền đến tiếng "Bụp" là tiếng vỗ bàn của Lý An Kỳ.
"Hai người các cô cuối cùng cũng về, tự mình nhặt lên xem đi, xem các người đã làm những gì."
Kỷ Nhạc Huyên hí mắt nhìn Lý An Kỳ, trong mắt Lý An Kỳ vô cùng tức giận, nàng thấy cũng không khỏi run lên, cơn giận thực sự rất lớn, nhưng muốn nàng khom lưng nhặt thứ gì đó mà người khác ném xuống, nàng làm không được.
Kỷ Nhạc Huyên vẫn đứng thẳng, bên cạnh nàng Tiêu Ức Tình đã sớm khom lưng xuống, cầm lên một cuốn tạp chí trên mặt đất, TiêuỨc Tình chỉ liếc mắt đến bìa tạp chí, nàng nhịn không được thấp giọng
"A" một tiếng.
Kỷ Nhạc Huyên nghe thấy, cũng đoạt lấy tạp chí trong tay Tiêu Ức Tình, lông mày vốn nhíu chặt mày bây giờ lại càng nhíu lại hơn.
Bìa tạp chí là cảnh hai người , nàng và Giang Diệc Hàm ở tuần lễ thời trang Paris, nhưng nội dung không có liên quan gì đến tuần lễ thời trang Paris, nội dung bên trong tuy thấy vô lý nhưng cũng là sự thật.
"Khi hai ảnh hậu nhìn như quan hệ bình thường, kì thực tình cảm thâm sâu, tình yêu cùng giới không là gì, Giang Diệc Hàm cùng Kỷ Nhạc Huyên rơi vào tình yêu cấm kỵ."
Kỷ Nhạc Huyên nhìn chữ đỏ trên bìa tạp chí, khoé miệng cong cong cười nhạt, tình yêu cùng giới không là gì, tôi yêu Giang Diệc Hàm, thì làm sao?
Nhưng Kỷ Nhạc Huyên cười quả thật chọc giận Lý An Kỳ, Lý An Kỳ cố nén ý muốn bước lên trước cầm tạp chí trong tay Kỷ Nhạc Huyên đánh nàng, nàng đưa tay chỉ Kỷ Nhạc Huyên, nhưng tay nàng vì tức giận mà hơi run:
"Cô... cô còn có mặt mũi mà cười?"
"Vì sao tôi không thể cười?"
Kỷ Nhạc Huyên cười rực rỡ với Lý An Kỳ.
Tiêu Ức Tình ở một bên nhìn, cũng cảm thấy sợ rồi. Tiểu tổ tông nhà mình thực sự là rất cừ, dám nói thẳng chống đối với chủ quản cho mình chén cơm, thật là còn muốn sống không đây?
Lý An Kỳ tức giận vô cùng nhưng lại cười:
"Cô có thể cười, thế lực nhà cô lớn, có bị đóng băng , còn có thể trở về, làm tiểu thư của cô, đến lúc đó cuộc sống càng tự do hơn, đúng hay không?"
"Đùa gì thế."
Mặt Kỷ Nhạc Huyên cũng mang theo vẻ tức giận.
"Tôi chưa từng nghĩ như vậy."
Lý An Kỳ cười nhạt
"Như vậy là cô còn dự định hoạt động trong ngành này?"
"Nói lời vô nghĩa."
Kỷ Nhạc Huyên cũng cáu gắt trả lời nàng, tính tình nàng chính là như vậy, nhịn không được sẽ cáu giận.
"Hừ, muốn hoạt động trong giới, cô còn nói chuyện với tôi như vậy sao."
Lý An Kỳ cũng cáu gắt với nàng, dù sao ông chủ nào bị nhân viên của mình đối đãi như thế, cũng sẽ không vui gì.
Bên kia Tiêu Ức Tình thấy vậy thì vội vàng đi lên kéo góc áo Kỷ Nhạc Huyên , muốn kêu nàng khom lưng, đừng gây rối nữa. Kỷ Nhạc Huyên lại không để ý tới, vẫn giương cao cằm như trước nhìn Lý An Kỳ, lão nương dù thế nào cũng thề chết không cúi đầu.
Tiêu Ức Tình bắt đầu cảm khái, rốt cuộc là tiểu thư nhà giàu, được cưng chiều từ nhỏ, tôn nghiêm là nhất a. Nếu giống nàng, sống dưới tầng chót của xã hội ai ai cũng có thể khi dễ, đừng nói cúi đầu, quỳ xuống cũng được. Đương nhiên, điểm này Tiêu Ức Tình cũng rất khinh bỉ mình, khốn kiếp, vì tiền, ngươi cũng không cần tôn nghiêm, thật đúng là thấp kém.
Nhưng mà đây cũng là việc bất đắc dĩ, nàng cũng không nỡ nhìn Kỷ Nhạc Huyên cứ như vậy bị Lý An Kỳ đóng băng, Tiêu Ức Tình vẻ mặt nịnh nọt cười tươi, khuyên nhủ Lý An Kỳ:
"Lý tổng, đừng nóng giận, Nhạc Huyên tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Tôi sẽ dạy lại nàng."
Kỷ Nhạc Huyên liếc nàng, nghĩ thầm ai cần ngươi dạy, nhưng lại không nói ra miệng. Cũng vì nàng không nói ra,Lý An Kỳ bên kia mới tiêu tan cơn giận một chút.
"Cô nên dạy nàng nhiều hơn. Nhưng mà tôi thấy cô làm người đại diện này cũng nên học thật tốt làm sao để dẫn dắt nghệ sĩ."
Lý An Kỳ không vui nhìn chằm chằm Tiêu Ức Tình.
Thái độ nhận sai của Tiêu Ức Tình trái lại tốt hơn nhiều so với Kỷ Nhạc Huyên, nàng vội cười gượng nói:
"Đúng, đúng. Trước tiên tôi về sẽ tự kiểm điểm một phen, sau đó sẽ dạy Nhạc Huyên thật tốt."
'Hừ."
Lý An Kỳ cười khẽ, nàng lại đưa mắt lên trên người Kỷ Nhạc Huyên, Kỷ Nhạc Huyên vẫn như trước ngẩng cao đầu, không có chút nào nhận sai, nàng thấy vậy lại không khỏi nở nụ cười, gương mặt này thật giống nàng ấy...