Nữ Vương X Nữ Vương

Chương 67

Edit: Phuong1988
Beta: girl_sms

Hai người ở ngoài tùy tiện ăn tạm bữa trưa, rồi mới về nhà.
Vừa vào cửa, thì thấy An Á Lam đến ngồi trước máy vi tính, say mê với những số liệu của nàng. Kỷ Nhạc Huyên liếc nhìn mẹ mình, mặc dù trong lòng vô cùng thấy hiếu kỳ chuyện giữa nàng và Lý An Kỳ, nhưng cũng nghĩ thấy mẹ mình đang đánh số liệu, bây giờ đi hỏi, sợ là sẽ bị đối xử bạo lực. Nghĩ vậy, Kỷ Nhạc Huyên thở dài, rồi xoay người đi phòng ngủ nhà mình, lên mạng tìm kiếm một chút chuyện của nàng và Giang Diệc Hàm.
Tuỳ ý mở một trang wed, Kỷ Nhạc Huyên có thể thấy chuyện giữa nàng và Giang Diệc Hàm là bách hợp được thổi đến đầu đề trang giải trí, Kỷ Nhạc Huyên có vài phần hiếu kỳ nhấp vào phần bình luận trên mạng.
Bình luận trên mạng rất nhiều, trong đó rất nhiều người ủng hộ các nàng cùng một chỗ, phản đối các nàng cũng không ít. Nhưng vì hai người không trực tiếp trả lời chuyện này, giữa các bình luận cũng không thiếu những người nói đây là một loại thủ đoạn tuyên truyền, nói hai người đều vì tuyên truyền cho phim mới của mình, làm nó nổi tiếng hơn.
Kỷ Nhạc Huyên trái lại cười nhạt đối với chuyện này, nàng khinh thường bĩu môi, lại nhấp vào trang wed Hải Giác đại lâu Nhạc Diệc. Kỷ Nhạc Huyên mở lên bài post kia, nhìn bên trong đủ loại màu sắc hình ảnh của mình và Giang Diệc Hàm, không khỏi mỉm cười, haha, ảnh chụp chung của ta và Diệc Hàm thật đúng là nhiều.
Nhưng nàng nhìn kỹ hơn nữa, lại không khỏi kinh ngạc, ý, cảnh này sao ta chưa từng thấy?
Đó là một hình ở nhà, Giang Diệc Hàm với gương mặc lãnh đạm, dựa tường đứng ở cửa phòng bếp, nếm cà phê, thản nhiên nhìn Kỷ Nhạc Huyên đang mặc tạp dề ở phòng bếp cúi đầu nhìn trong bồn nước một đống chén đũa.
Kỷ Nhạc Huyên tiếp tục đưa con chuột trượt xuống, nàng bỗng thấy hình này còn có phiên bản đối thoại ghép đôi. Trong phiên bản đối thoại, bên cạnh Giang Diệc Hàm là một câu nói: Tiểu tử kia, muốn ta ở nơi này nữa không? Muốn thì rửa sạch bát đũa đi. Đúng chuẩn của nữ vương cường công. Mà đối thoại bên cạnh Kỷ Nhạc Huyên là: Được rồi, nữ vương đại nhân, hầu hạ ngài là vinh hạnh của tiểu nhân. Đúng chuẩn của nô bộc nhược thụ.
Nhìn xong hình này, trong lòng Kỷ Nhạc Huyên không khỏi bất mãn phẫn nộ đập con chuột trong tay ba lần, khốp kiếp, đây là tên nào viết? Lão nương là công đó, làm sao có thể nói những lời nhược thụ như vậy! Hừ!Hừ!Hừ!
Cố gắng ngăn chặn căm phẫn trong lòng, Kỷ Nhạc Huyên trượt con chuột xuống dưới nữa, vừa nhìn thôi, tâm tình của nàng trái lại thư thái không ít. Vì nàng lại thấy được hình này, chỉ là lần này đối thoại thay đổi.
Lần này câu phối bên cạnh Kỷ Nhạc Huyên là: Diệc Hàm, em giúp chị rửa chén, buổi tối chị phải báo đáp, phải ngoan ngoãn nằm yên đó. Đúng chuẩn phúc hắc công quân. Bên kia câu phối của Giang Diệc Hàm chỉ có một chữ: Ừ. Đúng chuẩn băng sơn tiểu thụ nghe lời.
Kỷ Nhạc Huyên lại nhìn bình luận trên mạng bên cạnh hình ảnh, phía trên toàn bình luận nói Diệc công đảng không phúc hậu, hình này rõ ràng là ý tứ này mà. Nàng lập tức bừng tỉnh đại ngộ, quả nhiên Nhạc công đảng mới là thân nhân của nàng mà.
Kỷ Nhạc Huyên hướng về phía màn hình cách đó không xa tặng nụ hôn gió. Thử nghĩ xem nếu hành động này để thành viên Nhạc công đảng biết được, không chừng sẽ vui chết mất, đáng tiếc là các nàng không biết.
Kỷ Nhạc Huyên nhìn chăm chăm câu nói trên màn hình thì cong khoé miệng cười, à, nghĩ lại trước nay hình như ta chưa từng ở nhà Diệc Hàm giúp nàng rửa chén, nhưng mà rửa chén có thể làm nàng ngoan ngoãn nằm yên, vậy ta rửa một chút cũng không phải không thể.
Kỷ Nhạc Huyên sờ sờ cằm, lúc này điện thoại của nàng vang lên, Kỷ Nhạc Huyên cầm điện thoại lên nhìn là một số lạ. Nguyên tắc của Kỷ Nhạc Huyên là tuyệt đối không tiếp những số lạ, lần này cũng không biết tại sao lại ấn phím kết nối, vì nàng luôn cảm thấy cú điện thoại này nàng không tiếp sẽ hối hận.
Qủa nhiên, nàng vừa tiếp thì nghe một thanh âm làm nàng ngạc nhiên.
"Tiểu quỷ."
"À, Diệc Hàm, sao lại là chị? Chị đổi số? Chị biết tin tức chưa? Bên kia chị sao rồi? Hôm qua em gọi cho chị, chị vẫn tắt máy, làm em lo lắng gần chết. Em còn nghĩ nếu không biết tin tức của chị, thì em sẽ lên máy bay qua Pháp tìm chị."
Kỷ Nhạc Huyên hưng phấn nói không ngừng, nhưng bên kia Giang Diệc Hàm vẫn như cũ trả lời rất bình thản:
"Tiểu quỷ, số này là của đạo diễn Lục. Nghe đây, tạm thời không nên tranh cãi với Lý tổng, em cũng đừng nói lung tung trước giới truyền thông."
"À."
Kỷ Nhạc Huyên mím môi một cái.
"Em biết, bây giờ chị không muốn công khai tình cảm. Nhưng mà vì sao chị không dùng điện thoại của trợ lý chị, mà là của Lục Ngọc Song."
"Tôi không yên tâm về hắn. Tiểu quỷ, ngoan đi. Bây giờ chưa phải lúc. Em suy nghĩ một chút nếu vì chuyện này mà ảnh hưởng đến bộ phim em đang quay, vậy cũng không tốt. Tôi nghĩ Lý tổng sẽ có biện pháp dẹp yên chuyện này, trước hết em nghe theo sự sắp xếp của nàng."
"Diệc Hàm, còn chị thì sao? Không có Thượng Nghi, tỷ tỷ chị có giúp chị không?"
Kỷ Nhạc Huyên rất lo lắng hỏi.
Bên kia Giang Diệc Hàm trả lời cũng có chút mất mát:
"Nàng không giúp tôi. Nhưng mà, tiểu quỷ, em đừng lo lắng, Silvia và đạo diễn Lục đang nghĩ biện pháp, nếu như kế tiếp có những chuyện không tốt nói về tôi, em không nên tin là thật, biết không?"
"Không tốt?"
Kỷ Nhạc Huyên nhíu mày.
"Được rồi, dù sao ở giới giải trí này. Ít nhiều gì cũng sẽ có chút chuyện không tốt. Nhưng mà, tôi lại phát hiện một chuyện lớn, chờ tôi tra rõ, suỹ nghĩ thêm có nên nói với em hay không."
"Ừa."
Kỷ Nhạc Huyên nghe thấy bên kia Giang Diệc Hàm bị Lục Ngọc Song gọi đi quay, Kỷ Nhạc Huyên bất mãn bĩu môi.
"Được rồi, Diệc Hàm, đi quay đi. Nhớ kỹ, em yêu chị."
Ba chữ em yêu chị này, Kỷ Nhạc Huyên nói vô cùng tình cảm.
Mà bên kia Giang Diệc Hàm đáp lại cũng làm lòng Kỷ Nhạc Huyên run lên:
"Ừ, tiểu quỷ, có chuyện tìm tôi thì gọi điện thoại cho đạo diễn Lục. Còn nữa, tôi cũng yêu em..."
Nói xong câu này thì Giang Diệc Hàm cúp điện thoại, mà Kỷ Nhạc Huyên bên kia lại đang cầm điện thoại cười ngây ngốc, à hahaha, đã nghe chưa? Băng sơn nhà mình nói yêu mình đó. Nàng thổ lộ với mình đó. Ôi, thật hạnh phúc!
Kỷ Nhạc Huyên đang cười say sưa, lại không ngờ tới, mẫu thân An Á Lam của nàng lúc này đang đứng ngay cửa, hai tay vòng ôm ngực nhìn nàng. Trên mặt An Á Lam hiện lên ý cười trêu chọc:
"Ồ, Nhạc Huyên cao hứng như thế à. Gọi điện thoại với Giang nha đầu à?"
Kỷ Nhạc Huyên im bặt tiếng cười, nhưng nụ cười trên mặt chỉ tăng chứ không giảm, đúng vậy đúng vậy, Diệc Hàm nhà ta còn nói ta cũng yêu ngươi đó!
Trong lòng Kỷ Nhạc Huyên đắc ý, nhưng nàng lại không nói như vậy với An Á Lam, nàng nói với An Á Lam:
"À, mẹ, người có đói bụng không? Chúng ta đi ăn đi?"
"Con nghĩ mẹ con ham ăn lắm à, cả ngày chỉ biết ăn thôi."
An Á Lam liếc mắt Kỷ Nhạc Huyên, nàng chỉ chỉ đồng hồ treo tường:
"Con xem coi bây giờ mấy giờ."
Kỷ Nhạc Huyên ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường:
"Mới 3 giờ à. Mẹ chúng ta đi uống trà chiều đi?"
"Ta thấy con mới ham ăn ham uống."
An Á Lam không nhìn Kỷ Nhạc Huyên, nàng xoay người nói với Kỷ Nhạc Huyên
"Đi thôi, đi với ta uống cà phê."
Kỷ Nhạc Huyên thấy thế sờ sờ bụng mình, một chút cũng không đói a! Ta mớ không phải ham ăn đâu! Hừ!
Nàng bĩu môi, đứng lên cầm điện thoại đi ra ngoài.
Tại đại sảnh, An Á Lam đang cầm tách cà phê nhấp môi một chút, nàng vừa thấy Kỷ Nhạc Huyên đi tới thì chỉ chỉ chỗ bên cạnh, Kỷ Nhạc Huyên mím môi một cái rồi đi qua ngồi.
"Mẹ, không xử lý văn kiện của người nữa à?"
Kỷ Nhạc Huyên cầm điện thoại cẩn thận bỏ vào túi, sau đó nâng tách cà phê trên bàn, nhấp một chút.
An Á Lam cũng nhấp một chút cà phê:
"Không làm, không có hứng."
"Là vì Lý tổng sao?"
Lúc Kỷ Nhạc Huyên nói câu này, hết sức giữ vững một khoảng cách với An Á Lam để đề phòng An Á Lam dùng vũ lực phản kích.
An Á Lam híp mắt cười liếc nàng, chỉ nhìn thôi Kỷ Nhạc Huyên cũng âm thầm rùng mình:
"Mẹ...mẹ con chỉ là hiếu kỳ, nói cho con biết đi mà."
An Á Lam nhìn nữ nhi nhà mình làm nũng với mình, nàng có chút chịu đựng không nổi:
"Muốn biết đến vậy sao?"
An Á Lam nhìn ánh mắt thành kính mong mỏi của Kỷ Nhạc Huyên, không khỏi thở dài:
"Được rồi, dù sao với tính tình của con, không nói cho con, chỉ sợ con cũng sẽ nghĩ mọi cách để biết. Lúc đó ta sẽ càng thêm phiền."
"Mẹ, con sẽ không vậy đâu."
Kỷ Nhạc Huyên không vui bĩu môi với An Á Lam.
An Á Lam cười nhéo má trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng:
"Không mới lạ. Nè, đáp ứng ta, nghe xong chuyện này, không được nói cho ba con biết."
Kỷ Nhạc Huyên vừa nghe An Á Lam nói như vậy, nàng bỗng nhớ tới cha của mình, nghĩ lại mẫu thân của mình xuất ngoại lâu như vậy, sao ông ấy ở đó lại chưa có hành động gì?
Nghĩ đến điểm này, Kỷ Nhạc Huyên không khỏi nghi ngờ nhíu nhíu mày:
"Mẹ, ba con hắn..."
"Hừ, hắn ấy à. Đang ở thời kỳ kiểm duyệt."
An Á Lam hừ lạnh, khoé miệng nàng hơi cong lên, vậy là hiện lên nụ cười đắc ý:
"Con không biết, sau khi ta đi, hắn có bao nhiêu lo lắng, hắn gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng mà ta không tiếp. Kết quả hắn lại gửi vào hòm thư của ta một chồng bưu kiện thừa nhận mình có lỗi. Hắn nói với ta, hôm đó ta trùng hợp thấy nữ nhân đó là khách hàng của hắn. Hắn thấy cô ta uống nhiều rồi, sợ một người về thì không an toàn, cho tài xế tiểu Vương đưa nàng đi. Vậy mà, ta lại đúng lúc lái xe từ bên kia tạt qua, thấy cảnh hắn đỡ cô ta lên xe."
"À, vậy là hiểu lầm?"
Kỷ Nhạc Huyên bỗng thở phào nhẹ nhõm, nhưng An Á Lam không để nàng như ý;
"Không biết nữa."
Kỷ Nhạc Huyên bĩu môi nhìn An Á Lam, thì thấy An Á Lam nở nụ cười, Kỷ Nhạc Huyên bỗng cảm thấy mình bị mẫu thân nhà mình đùa giỡn, nàng bực tức ầm ĩ với An Á Lam:
"Hừ, mẹ, con phải nói chuyện của người và Lý tổng cho ba con biết."
"Ta còn chưa nói cho con biết chuyện gì? Con nói cho hắn biết cái gì?"
An Á Lam trái lại có chút xem thường. Nhưng lời kế tiếp của Kỷ Nhạc Huyên lại làm nàng thiếu chút nữa phun ra ngụm cà phê mới vừa uống.
"Con nói cho ba con biết, trước đây người ham mê tiền tài của Lý tổng, vì vậy bị Lý tổng bao nuôi. Sau đó người lại thấy tiền của ba con nhiều hơn, thì bỏ rơi nàng, nhào vào lòng của ba con."
Kỷ Nhạc Huyên nhướng mi, khiêu khích tựa như chế nhạo An Á Lam. Cho người đùa giỡn con. Hừ!
"Thình thịch" một tiếng, tách cà phê đặt về cái đĩa, trong lòng Kỷ Nhạc Huyên chợt sợ run, sau đó nàng cảm giác tai của mình đang bị người ta hung hăng chà đạp, sắc mặt Kỷ Nhạc Huyên thoáng xụ xuống:
"Á, mẹ! Buông tay! Hủy dung, hủy nhan sắc!"
An Á Lam không có ý cứ như vậy bỏ qua cho nàng, một tay nàng nhéo tai Kỷ Nhạc Huyên, tay kia lại phối hợp đặt trên đầu gối của Kỷ Nhạc Huyên.
An Á Lam giơ tay lên hướng đến mông Kỷ Nhạc Huyên đánh một cái.
"Nha đầu chết tiệc kia, ta thấy con muốn bị đánh. Cả mẹ con cũng dám đùa giỡn!"
Thân thể Kỷ Nhạc Huyên mạnh run lên, nàng vội sử dụng diễn xuất cao siêu của bản thân, cầu xin với An Á Lam
"Á, mẹ, mẹ, đừng đánh. Con sai rồi, còn không được sao? Là mẹ bao nuôi cả Lý tổng và ba con được chưa?"
An Á Lam giơ tay chợt ngừng lại, nàng đỡ Kỷ Nhạc Huyên lên, nhìn nữ nhi nhà mình với đôi mắt ai oán, tuy trong lòng nàng có chút tức giận, nhưng lại nhớ chuyện gì khi đó, thì phiền muộn thở dài...
PS: Có đứa con như Kỉ tiểu quỷ sẽ có ngày tức chết =)))))))))) Con cái mà mất nết dễ sợ :)) Dám ghẹo mẹ mình, đánh vào mông là đáng đời ròi :"> Chương sau chắc kể về chuyện tình của couple phụ huynh :">

Bình Luận (0)
Comment