Nữ Vương Xuyên Qua Làm Thái Tử Phi: Thiên Hạ Này... Bổn Tọa Muốn!

Chương 36

Vũ Lý Ân đánh với Vỹ Thẩm Tiên, một người đao pháp tà dị, một người trường tiên như vòi rồng. Vũ Lý Ân khá là khó khăn trong việc tiếp cận nàng, vì cứ hễ muốn lên là một roi đầy uy lực quật xuống. "Chậc" một tiếng khó chịu, Vũ Lý Ân đứng im bất động, vẻ mặt thập phần chán ghét. Vỹ Thẩm Tiên thấy y không làm gì liền quất roi sang bên cạnh, chống hông nhìn. Chỉ thấy Vũ Lý Ân tra kiếm vào vỏ, rất ngay ngắn đặt xuống đất. Vỹ Thẩm Tiên nhăn mày, có chút không hiểu nhìn y. Vũ Lý Ân thở dài, bắt đầu vặn vẹo thân thể, gập người giãn cơ đủ kiểu. Vỹ Thẩm Tiên lần nữa đếch hiểu gì, chỉ mở to mắt nhìn y. Xong xuôi đâu đấy, Vũ Lý Ân bắt đầu, cởi y phục. Hành động này dọa cho Vỹ Thẩm Tiên nhảy dựng, một roi quật xuống, nàng hét:

- Ngươi là đang làm cái gì????

- Cởi y phục.... - Vũ Lý Ân trả lời, vẫn tiếp tục

- Ngươi....cái tên nam nhân vô sỉ, đang trong trận chiến ngươi cởi y phục làm gì?? - Vỹ Thẩm Tiên gào 

- Lấy đồ!

Vũ Lý Ân liếc nàng, cởi bỏ lớp lý y cuối cùng, lộ ra cơ thể săn chắc, cơ ngực nở nang, cơ bụng 6 múi săn chắc. Đường cong cơ thể y quả thật....quá mất máu!!!

Vỹ Thẩm Tiên ngẩn ngơ nhìn - oa.....

Vũ Lý Ân nhìn nhìn cơ thể mình một chút, vươn tay sang trái, từ một điểm nhất định nắm được một thứ gì đó, cứ thế nắm lấy kéo ra. Vỹ Thẩm Tiên lập tức thay đổi sắc mặt, nhíu mi nhìn chằm chằm vào thứ mà y lôi ra.

Vũ Lý Ân cứ thế từ cơ thể lôi ra một cây trường tiên thật dài thật dài màu đỏ tươi. Khi kéo hết ra, cơ thể săn chắc sáu múi liền hơi vặn vẹo, lát sau liền trở thành một cơ thể mượt mà. Vỹ Thẩm Tiên há hốc mồm - đây là cái tình huống củ chuối gì???

Vũ Lý Ân sau khi rút cây trường tiên ra thì mặc lại y phục, thở ra một hơi. Hơi quay quay cánh tay, đá mày với Vỹ Thẩm Tiên:

- Đánh tiếp thôi!

Vỹ Thẩm Tiên còn chưa kịp khôi phục tinh thần, cơ mặt liền cứng lại, thân thể nhanh chóng lăn tới một bên. "Ầm" một cái, đất đá bụi bặm bắn lên, cây trường tiên đỏ tươi của Vũ Lý Ân một nhát quất xuống suýt đoạt mạng của Vỹ Thẩm Tiên. Y chậc một cái:

- Thế mà tránh được??

Vỹ Thẩm Tiên chật vật đứng dậy, khó tin nhìn về phía y. Chưa kịp biểu lộ gì, tay nhanh như cắt quất tới một roi. "Chát" hai cây trường tiên kèm theo nguồn nội lực quấn lấy nhau, hai bên ánh mắt tỏa sát khí bắt đầu giằng co. 

******

Bên Từ Tiến và Hà Tuấn Liệt cũng vô cùng sôi động. Cả hai đều dùng đao, cho tên đều là áp sát và đánh. Hai thanh đao vô cùng to lớn, liên tục va chạm đến tóe lửa. Ánh mắt hai bên luôn là một sự hiếu thắng và một vài ý định muốn làm nhục đối phương. (Ế...ế....hai nam nhân to lớn như vậy ai nằm trên ai nằm trên??????) 

Từ Tiến vận nội lực, nhảy lên, bổ thẳng một đao xuống. Hà Tuấn Liệt không kém cạnh giơ đao lên cản. Nội lực va chạm, kình phong bắn ra tứ phía tạo nên những lớp bụi mịt mù. Hai thanh đao "Két...két" liên hồi, ánh lửa tán loạn. Hai bên giằng co, thân thể cả hai đều to lớn, sức lực cũng gấp ba bốn lần người thường, lại cùng một vũ khí. Nên khi thi đấu 1 chọi 1, thì ai gục, hết sức hoặc là vỡ binh khí thì sẽ thua. Từ Tiến bật lụi lại, vung đao một cái. Một lưỡi phong nhận bắn thẳng tới. Hà Tuấn Liệt nắm đao giơ lên cản, "Ầm" phong nhận va chạm với bề mặt đao. Hà Tuấn Liệt hai tay cầm đao đều rung rung. Chứng tỏ, uy lực của một đạo phong nhận kia là cực lớn. Không muốn mình giữ thế bị động, Hà Tuấn Liệt xoay đao trong tay, lao tới phía Từ Tiến đang đứng. Một cú quét từ dưới lên hất tung bụi đất làm Từ Tiến lấy tay che lại mặt. Ngay lúc này, một đao quét ngang bổ tới, Từ Tiến vội vàng nâng thân đao lên. Nhưng vì chỉ cầm đao bằng một tay khiến sức cản giảm đi. "Rầm" một cái, Từ Tiến bật lùi ra xa, Hà Tuấn Liệt vác đao cợt nhả. Từ Tiến tức giận đến nghiến răng:

- Làm trò bẩn thỉu!!!

- Hả? Thì? Ta thích đấy? Ai cấm? 

Hà Tuấn Liệt vênh mặt nói, lại xông tới phía Từ Tiến mà bắt đầu ra sát chiêu. Vì chấn động của chiêu vừa rồi, hiện tại tay trái của Từ Tiến đang tê liệt nghiêm trọng. Thế nên chỉ có thể dùng tay phải chật vật giơ thanh đao to lớn lên ngăn cản lại từng nhát đao bổ xuống. Hà Tuấn Liệt liên tục tấn công, Từ Tiến thì khó khăn chống đỡ. Nhưng tấn công như vậy thì sẽ phải mệt, quả nhiên chưa được ba mươi chiêu. Hà Tuấn Liệt đã phải bật lùi ra sau, chống đao bình ổn lại nhịp thở rối loạn của mình. Đây chính là một cơ hội vô cùng tốt, cảm nhận tay trái đã ổn hơn. Từ Tiến hai tay nắm chắc thanh đao, bổ nhào tới. Hà Tuấn Liệt hít vào một hơi, dùng hết sức đỡ lấy những nhát bổ ngày càng nặng ngày càng nhanh của Từ Tiến. Hiện giờ, tình cảnh đã thay đổi, vừa là Từ Tiến thủ Hà Tuấn Liệt công, thì giờ là Từ Tiến công, Hà Tuấn liệt thủ. (Sao ta cứ nhầm thành công - thụ thế nhở???)

******

Còn về phía Khải Chính và Kim Hải Phương, cả hai đều có chút dáng vẻ của thư sinh nên còn đang đối mắt. Khải Chính phe phẩy cái chiết phiến quen thuộc của mình, miệng luôn nở nụ cười nhìn Kim Hải Phương phía trước. Kim Hải Phương cũng nhìn lại, đang suy tính đối sách chu toàn, ngắn gọn và tàn độc nhất. Cả hai cứ nhìn nhau, nhìn nhau, nhìn nhau........ (/lật bàn/ Có đánh không hả???) 

Nếu so về sự kiên nhẫn, chắc chắn Kim Hải Phương sẽ thua Khải Chính. Cái này không thể sai, Kim Hải Phương ba chữ "Mất kiên nhẫn" viết rõ lên mặt kìa, còn tỏa ra ánh "hào quang" chói lọi. Bất chợt vung tay, ba chiếc phi tiêu cực nhỏ cực nhanh phóng tới. Khải Chính nhìn một chút, nụ cười trên miệng vẫn không dứt, chỉ đơn giản là xoay chiết phiến một vòng rồi vung tay một cái. ba tiếng "Keng" vang lên rõ rệt, ba phi tiêu của Kim Hải Phương bị ba ám khí của Khải Chính đánh bật. Kim Hải Phương rút ra một cây kiếm, lao tới. Khải Chính vẫn nhàn nhã đứng đấy, Kim Hải Phương tới mặt rồi mới bắt đầu gập chiết phiến lại, chặn đứng những đường kiếm hung hiểm đang liên tục quét tới. Khải Chính chỉ vung tay chặn lại đường kiếm, chân vì quá nhàn nhã mà nhấc lên, đạp một cái. Kim Hải Phương vì quá tập trung vào đánh, không phòng bị liền bị ăn một cước bắn ra xa. Khải Chính lại mở quạt phe phẩy, cười một cái:

- Ngươi không phải đối thủ của ta!

- Mạnh miệng...Khục....

Kim Hải Phương mắng một cái, sau đó liền ho ra một búng máu. Khải Chính cười:

- Ta nói rồi...ngươi không phải đối thủ của ta!

Lời vừa dứt, thân ảnh liền chớp nhoáng biến mất và xuất hiện ngay cạnh Kim Hải Phương. Lúc này, Kim Hải Phương mới biết, thực lực hai người cách xa nhau như thế nào!!!

Một tay vung lên, chiết phiến như lưỡi đao một nhát cắt rơi đầu Kim Hải Phương. Khải Chính nhìn một cái, cười, sau đó rất nhẹ nhàng tiến về phía trước. Một tay vung lên, hàng loạt đầu binh lính quân địch rơi xuống. 

******

Tất cả đều được thu vào tầm mắt những người phía sau. Với những người đã quen như Trịnh Lam Dực, Tần Úy Diên và nhóm Âu Dương Lâm thì không có biểu hiện gì. Nhưng cô là lần đầu thấy Tam tướng xuất binh, ngước lên hỏi hắn:

- Khải Chính mạnh như vậy?

- Ừm, đứng đầu Tam tướng mà! - hắn gật đầu, nhìn bóng lưng Khải Chính trong đám hỗn độn kia

- Không phải Vũ Lý Ân? - cô nghiêng đầu

- Mọi người đều nghĩ như vậy khi lần đầu gặp họ. Nhưng thật ra, Khải Chính nhìn thư sinh như vậy mới là người đứng đầu. Y là người dạy cho hai người kia võ công mà! - hắn xoa xoa má cô

- Thật không nhận ra! - cô nhướng mi

- Haha...hắn nhìn hay cười như vậy thôi. Chứ giết người còn nhiều hơn ta giết giặc! - hắn hơi cười

- Lần nào đọ với hắn mới được! - cô liếm môi

- Đừng giết y a! Hảo tướng của ta!

Hắn ôm cô trêu đùa, cô bĩu môi mấy cái. Sau đó, mọi người đều im lặng xem trận chiến trước mặt. Nhưng ai nấy, trừ cô đếch quan tâm ra, thì đều là chờ đợi màn kịch phía sau.

******

Lời t/giả 

Oa....tối nay làm phát hai chương...oa....ta giỏi quá.....
Bình Luận (0)
Comment