*Tôn xưng của người phụ nữ đã có chồng, kèm theo họ chồng phía trước. Cái này là thời xưa nên mình sẽ đổi thành phu nhân nhé. Hôm đó, Chương Dung Dung trò chuyện với Nghị Nhiên cho tới nửa đêm, làm bạn tốt cũng cho rất nhiều ý kiến, ủng hộ và cổ vũ, nên cũng làm cho tâm trạng có chút bất an của Nghị Nhiên bình ổn hơn, dù sao Chương y sĩ
* làm việc ở trung tâm chăm sóc sức khỏe, cũng coi như tinh thông tâm lý học, mà tính cách Nghị Nhiên cũng thoải mái, một khi ra quyết định sẽ không trái lo phải nghĩ tự tìm phiền não cho mình.
*Y sĩ gần giống điều dưỡng nhưng thiên về bệnh học, bệnh lý của người bệnh hơn. Y sĩ có thể thực hiện được việc thăm khám và chữa một số bệnh hay chứng bệnh thông thường, phát hiện sớm và xử trí ban đầu các trường hợp cấp cứu. Ban đầu nói qua một tuần liền phải đi đăng ký với Cố đại đạo diễn, nhưng đối phương một khi làm việc lên thì lực chuyên chú rất kinh người, chờ đến khi có thời gian rút ra tới tìm cô, đã sắp qua một tháng.
Hôm nay là một ngày lành tháng tốt, đặc biệt là chân của Nghị Nhiên cũng đã khỏi, thời tiết cuối hè không còn quá oi bức, ánh mặt trời chiếu sáng một tòa thành thị đầy sức sống, làn gió mát rượi thổi qua gương mặt.
Hai người hẹn gặp ở gần Cục Dân Chính, Nghị Nhiên ở trong điện thoại hỏi anh: "Cái kia, tôi không cần cùng cha mẹ của ngài nói chuyện một chút trước sao?"
Lúc ấy Cố Đình Xuyên đang chuẩn bị dừng xe, hai tay của anh đặt trên tay lái nhẹ nhàng mà gõ, nhàn nhạt nói: "Cha mẹ tôi đã sớm biết hôn sự của chúng ta, cũng đáp ứng rồi. Vốn dĩ lãnh chứng xong liền có thể đưa em trở về gặp người lớn trong nhà, bất quá, bọn họ vì việc của anh cả tôi nên đã sáng Đức chưa về trở về, chờ thêm mấy ngày gặp cũng không muộn."
"Cho nên, Cố Thái cũng biết?"
Qua điện thoại dường như truyền đến tiếng cười khẽ: "Ừ, đương nhiên. Nó cũng bị mẹ của tôi đưa đi xuất ngoại."
Nghị Nhiên không biết vì sao, đột nhiên rất muốn biết, lúc ấy cậu nhóc kia phản ứng thế nào, ngẫm lại đều cảm thấy rất đáng yêu a......
Sắc trời lan ra ánh sáng dịu, cô đón một mảnh bóng râm đi về phía Cố Đình Xuyên, đến trước mặt xe riêng của anh, liền đứng ở tại chỗ phất tay cười cười với anh.
Cố Đình Xuyên hình như là lần đầu tiên gặp được người khác phản ứng với anh như vậy, anh ngẩn người, từ cửa sổ xe nhìn cô trong chốc lát, mới mở miệng đánh vỡ trầm mặc: "Có thể đi vào."
Một loạt thủ tục làm rất thuận lợi, cho nên đến khi nhìn thấy quyển sổ đỏ nhỏ nhỏ nằm ở trên tay chính mình, Nghị Nhiên mới rốt cuộc phản ứng mình đã cùng vị đại đạo diễn này kết hôn rồi.
Đặc biệt là ki nhìn đến cột "Tình trạng hôn nhân", cô mới phát hiện đại khái người đàn ông này là thật sự có một loại "Ma lực", một ít việc tuyệt đối không thể hoàn thành được, bởi vì có anh dẫn đường, hết thảy đều sẽ thành quá trình thuận buồm xuôi gió.
Cố Đình Xuyên không có để ý cô đang phát ngốc, sau khi khởi động xe, nghiêng người nhìn cô nói: "Tôi muốn về công ty một chuyến, hành lý của em Tiểu Triệu đã tìm công ty chuyển nhà đưa đến chỗ của tôi, buổi tối chũng ta về hẳn là có thể thấy, em theo tôi đến công ty trước đi."
Anh dừng một chút, chỉnh điều hoà bên trong xe giảm một ít, mới hỏi: "Hay là em có sắp xếp khác?"
Nghị Nhiên lập tức lắc lắc đầu, cô thật sự không thể tưởng được có một ngày như vậy, bản thân còn có thể có sắp xếp cái gì nữa.
Lúc trước Cố Đình Xuyên muốn cô dọn đến căn nhà ở trung tâm thành phố của anh, cũng từng có đủ loại lo lắng, nhưng cô lại thật sự không thể tưởng được loại tình huống này còn có cái lý do gì có thể cự tuyệt, vẫn là đáp ứng.
Nghị Nhiên giương mắt nhìn khắp nơi, nhớ tới đây là lần đầu tiên mình ngồi xe của Cố Đình Xuyên, hơn nữa, lần đầu tiên ngồi ở vị trí ghế phụ này, nói thật thì, loại cảm giác này thật sự rất khó diễn tả.
Giống như là một món quà chưa bao giờ bạn nghĩ tới, bên trên có khắc chính tên của bạn, nó đại biểu một loại ý nghĩa rất đặc biệt.
Nghị Nhiên nhìn trang trí bên trong xe của anh, ngày thường cô không quá nghiên cứu các hiệu xe, chỉ biết được này chiếc là Cadillac, đường viền xe của nó sắc như kim cương cắt ra, thân xe dài, đặc biệt có vẻ mạnh mẽ.
Chiếc xe này không phải là một chiếc xe thể thao hạng sang hay là siêu xe dành cho doanh nhân, nhưng hình như là Cố Đình Xuyên thích lái nó, lần trước chính là dùng nó đến trường học để đón Cố Thái.
Nghị Nhiên xoa xoa đôi mắt, vẫn cứ không thể tin được hết thảy mọi chuyện đều là chân thật.
Khoảng nửa giờ sau, chiếc xe dừng lại ở bãi đỗ xe ngầm của tòa nhad, công ty điện ảnh "Gia Diệp" từ trên xuống dưới là một phong cách màu lạnh, mang đến một bầu không khí nghiêm ngặt và cẩn thận ở khắp mọi nơi, nam mặc trang và nữ mang giày cao gót thỉnh thoảng sẽ từ hành lang đi lướt qua như gió, mỗi người đều bận bận rộn rộn hình như không có nửa phần nhàn rỗi.
Mặc dù công ty này sẽ sớm trở thành sản nghiệp của Cố Đình Xuyên, nhưng vài vị lão tiền bối bên sản xuất, đầu tư đối với cốt truyện của bộ điện ảnh lần này đều rất có tranh luận, hai bên sinh ra ý kiến không hợp, anh đành phải chạy về mở họp, thuận tiện xử lý một ít việc, vì chính mình tranh thủ một ít quyền lên tiếng.
Trong lúc bọn họ chờ thang máy, đã có vài vị nhân viên tây trang giày da vây lại đây tìm Cố Đình Xuyên trao đổi chính sự, trong đó có một vị phó đạo diễn Lộ Thiện Vi có chút danh tiếng, Nghị Nhiên cũng nhận biết được.
Cô lặng lẽ đi theo bọn họ vào thang máy đến tầng cao nhất, làm " Vợ " mới nhậm chức của Cố Đình Xuyên, cô thật sự cảm giác được khẩn trương xưa nay chưa từng có, quả thực so với lần đầu tiên cô đứng trên bục giảng dạy còn muốn khẩn trương gấp mấy lần.
Nghị Nhiên trộm nhắn cho bạn tốt trên WeChat nói: Lão tử đang ở tòa nhà "Gia Diệp", nhưng vì cái gì, người ở đây nhìn qua đều thật là lợi hại......
Tin tức nhắn đến một nửa, Cố Đình Xuyên ở trăm vội bên trong chú ý tới Nghị Nhiên cúi đầu xem lén điện thoại, anh há miệng thở dốc muốn nói cái gì, nhưng vẫn nhịn xuống, cuối cùng chỉ nói: "Bây giờ tôi đi họp, em có thể vào văn phòng của tôi nghỉ ngơi, muốn cà phê hoặc là điểm tâm thì gọi bọn họ giúp em đặt."
Nói xong, quay đầu phân phó công việc với một vị nữ nhân viên: "Cô đưa cô ấy vào văn phòng của tôi, sẵn tiện đem văn kiện đặt ở trên bàn vào phòng họp giúp tôi."
Nghị Nhiên còn không chưa kịp đáp lại, đoàn người lấy Cố Đình Xuyên làm trung tâm đã bước đi xa.
Cô cười cười với vị nữ bí thư xinh đẹp mặc trang phục công sở màu hồng cánh sen thần bí này, nụ cười chuyên nghiệp của đối phương vừa phải: "Xin chào, mời đi bên này."
Bí thư tiếp đón cô trong chốc lát, cầm văn kiện đi ra trước, Nghị Nhiên một mình ngồi ở trên sô pha.
Văn phòng độc lập của Cố Đình Xuyên mang đầy phong cách nghệ thuật hiện đại, mà thậm chí còn mang đến cho mọi người cảm giác lạnh lẽo, cô ngẩng đầu nhìn một vài bức tranh trên tường dường như là được vẽ từ tay những đại sư, chậu hoa tươi tốt, hẳn là có người chăm sóc đều đặn, trên bàn sạch đến không nhiễm một hạt bụi, chỉ có một chút văn kiện, nhưng nhìn vẫn ngay ngắn trật tự.
Đến nỗi một loạt kệ sách cũng chất đầy những quyển có liên quan với điện ảnh, cô không dám làm lộn xộn đồ của anh, liền cầm một quyển tạp chí đặt ở trên bàn trà lật một lần, đứng dậy tìm điều khiển từ xa chỉnh điều hòa lên vài độ, lại xoay người ra cửa đi toilet một chuyến.
Chờ đến lần nữa nhìn lại cửa văn phòng của Cố Đình Xuyên, nơi đó đã nhiều thêm một hình bóng uyển chuyển nhẹ nhàng yểu điệu mà có chút quen thuộc.
Cô ngẩn người, đến gần lúc sau mới phát hiện cô gái xinh đẹp này cô nhận biết —— đúng là lần trước cô và Chương Dung Dung đi xem lễ trao giải "Giải Thưởng Cây Bạch Dương", cùng Cố Đình Xuyên bước trên thảm đỏ, nữ chính 《 Sông Hắc Ám 》- Quách Bạch Du.
Nghị Nhiên nhớ rõ trước kia Chương Dung Dung nói với cô: " Cô gái này vốn dĩ chỉ là người mẫu nhỏ tuyến mười tám, nếu không phải trước khi thử vai bị Chiêm đạo và Cố đạo liên tiếp nhìn trúng, căn bản sẽ không nổi nhanh như vậy a......"
Ngũ quan Quách Bạch Du trang điểm nhẹ càng có vẻ tinh xảo hào phóng, mái tóc dài lượn sóng màu hạt dẻ, làn da trắng nõn, cô ấy mặc một cái váy liền thân, đường eo cao kéo dài lên trên và viền cổ lộ ra đường cong gợi cảm của xương quai xanh, làm tầm mắt người ta nhịn không được ngắm nhìn.
Nghị Nhiên còn đang cân nhắc mở miệng chào hỏi thế nào, Quách Bạch Du đã quét mắt tới, mở miệng hỏi cô: "Tiểu Triệu đâu?"
Cô bỗng nhiên cảm thấy chỉ là một ánh mắt của đối phương cũng làm người ta xuân tâm nhộn nhạo, không hổ là thần thái của cô gái trẻ, chính mình nhất thời không có thời gian nghĩ nhiều, buột miệng thốt ra: "...... Đi thu dọn hành lý."
Quách Bạch Du có chút nghi hoặc nhướng mày, nhưng cũng chỉ cho rằng đây là công việc Cố Đình Xuyên sắp xếp, không có hỏi nhiều, liền đem đồ trong tay đưa cho Nghị Nhiên.
Cô cúi đầu vừa thấy, là một hộp bán nhân thịt nguội của một khách sạn xa hoa, hình dáng và màu sắc rực rỡ hoàn toàn gợi lên cơn thèm ăn của cô.
Quách Bạch Du nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, nói: "Cố đạo có phải còn đang mở họp hay không? Vậy bằng không cô thay tôi đưa cho anh ấy đi."
Mí mắt Nghị Nhiên nhảy lên, cất giọng: "Cảm ơn Quách tiểu thư, điểm tâm này không rẻ, để cô phải tốn nhiều rồi."
Quách Bạch Du nghe được lời này "Phụt" một tiếng cười ra tới, "Cô người này nói chuyện thực sự có ý tứ."
Cô ta cũng không để ý thân phận thật sự của Nghị Nhiên là ai, vẫn còn nhắn tin cho người khác, nói với cô gái trợ lý mới hư hư thực thực trước mắt: "Tôi có một thông báo trong phim truyền hình tiếp theo, đi trước, cô nói với Cố đạo tôi đã tới thì được rồi."
Nghị Nhiên đứng tại chỗ nhìn đại minh tinh đi xa, lại nhìn điểm tâm trong tay, lúc trước cô với Đường tỷ cũng đi khách sạn này uống trà chiều, thật sự ăn rất ngon hơn nữa lại rất đắt......
Cô đi vào trong văn phòng đóng cửa lại, hơi thở dài một hơi, được rồi, nữ minh tinh người ta căn bản không để cô trong mắt, thậm chí trực tiếp liền xem thành tiểu nhân vật.
Kỳ thật, trước khi quyết định kết hôn với Cố Đình Xuyên, cô cũng nghĩ về việc có bao nhiêu cám dỗ trong vòng tròn này, cũng từng có không ít tin đạo diễn có gia đình bên ngoài quan hệ bừa bãi, sinh hoạt thối nát, cô cũng rất nhiều lần thuyết phục chính mình, tin rằng dựa theo phong cách làm việc nhất quán của Cố đạo, anh không phải là tên đàn ông thích hái hoa ngắt cỏ, huống chi, anh ham vui cũng không cần thiết tìm cô để ổn định.
Tuy nhiên, trong một môi trường như giới giải trí, nếu muốn cùng phụ nữ khác gặp dịp thì chơi, "xã giao", như vậy cô có nên phải chấp nhận thể loại này hay không, nói không chừng những tin đồn trước kia của anh cũng có vấn đề.
Nghị Nhiên không khỏi bắt đầu miên man suy nghĩ, nếu có một ngày thật sự phải đối mặt với một đoạn cảm tình tranh cãi, cô có thể chịu đựng được khảo nghiệm hay không a......
Lại qua hồi lâu, Cố Đình Xuyên cuối cùng đẩy cửa vào, trên mặt anh còn có một tia không kiên nhẫn, ước chừng là đối với kết quả thảo luận cũng không vừa lòng, cho đến khi ánh mắt chú ý đến những điểm tâm đó trên bàn, thần sắc mới hơi hơi nhu hòa.
Nhưng Nghị Nhiên lại nói: "Ồ, đây là " Nữ thần trạch nam* " Quách Bạch Du muốn tôi đưa cho anh."
*Trạch nam là chỉ những người không thích đi ra ngoài, còn nữ thần trạch nam mình nghĩ là biệt danh trong phim do fan đặt. Cố Đình Xuyên dừng một chút, ôn nhuận trong ánh mắt mang theo một tia ý cười trêu chọc: "Có phải cô ấy không hỏi em là ai hay không, em cũng không nói?"
Nghị Nhiên một bên uống trà một bên quan sát thần sắc của anh, cô có cá tính chưa bao giờ là chịu thua, cố ý trả lời: "Hỏi tôi cũng không biết muốn nói như thế nào, huống chi, tôi cũng không biết anh và Quách Bạch Du là quan hệ gì a?"
Anh hơi hơi nhíu mày, một lát, mới cười một chút, dịch tầm mắt về màn hình máy tính trên bàn làm việc, nhẹ giọng nói: "Tôi đây dạy cho em, lần sau em có thể nói cảm ơn với cô ấy, sau đó nói với cô ấy, tôi không thích ăn đồ ngọt, nhưng Cố phu nhân thích."
Nghị Nhiên bị câu trả lời của anh làm cho kinh sợ.
Cô lặp lại nhấm nuốt ý tứ của những lời này, có chút không xác định hàm nghĩa trong đó có phải giống như những gì mình đang nghĩ hay không, luôn cảm thấy...... Cố đạo diễn không có khả năng như ngọt ngào như vậy đâu?!
Từ lần đầu gặp mặt cho tới bây giờ, Cố Đình Xuyên cho cô cảm giác săn sóc chu đáo, nhưng cô cho rằng, từ hôm nay trở đi quan hệ của bọn họ xác thật là càng gần một bước, giữa bọn họ là quan hệ hoàn toàn mới, cô hy vọng từ đây sẽ có tình cảm tốt đẹp hơn.
Cố Đình Xuyên thấy cô ngơ ngác, đứng dậy ngồi vào sô pha bên cạnh cô tự rót cho mình một ly trà, thuận thế nhấp một ngụm, đang muốn bắt đầu nói chuyện, Nghị Nhiên nghe được tiếng điện thoại cô đặt lên bàn vang lên.
Cô vừa muốn cúi người nhận, một bàn tay của anh bỗng nhiên nắm chặt cổ tay cô, đầu ngón tay của người đàn ông mềm mại bao lấy da thịt của cánh tay cô.
Nghị Nhiên kinh ngạc nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Cố Đình Xuyên, cô cảm giác được tiếp xúc thân mật, nhất thời đã quên nhận điện thoại, chỉ có thể để điện thoại rung liên tục đến hết.
Ánh mắt Cố Đình Xuyên thâm đi, ngón tay vuốt ve vài cái bên môi cô, biểu cảm anh giận dữ, hai hàng mày nhíu lại: "Vì sao em luôn xem điện thoại?"
Giọng điệu quả thực giống như là đang giáo huấn một vãn bối mê muội mất cả ý chí.
Cô còn không kịp phản bác, gương mặt anh tuấn mười phần của anh đã lại gần, đôi mắt thâm thúy kia giống như lưỡng đạo ma ngân, anh bỗng nhiên cúi đầu mút nhẹ môi của cô một chút, nụ hôn này đến trở tay không kịp, nhưng giữa răng môi triền miên đều là ấm áp ướt át, cũng hóa thành rung động cùng thẹn thùng không thể diễn tả bằng ngôn từ.
Tiếng thở quanh tai đều khiến người ta ngã gục trong nháy mắt, Cố Đình Xuyên hôn như là một hồi gió lốc, có cuồng nhiệt nhưng cũng không thiếu ôn nhu.
Giây lát, đầu lưỡi xâm nhập làm đầu óc của cô trống rỗng, chỉ dư lại một mảnh kinh tâm động phách.