Nửa Thân Quen, Nửa Xa Lạ

Chương 88

Ngoại truyện 2.2: Gặp phụ huynh

Ngủ một giấc tỉnh dậy, nhiệt độ hiển thị hai mươi lăm độ.

Nam Thành đã vào thu rồi.

Hoài Niệm tỉnh dậy trong vòng tay của Đoàn Hoài Ngạn, tay chân cô đều gác lên người anh, ôm chặt lấy anh, có lúc Hoài Niệm còn tưởng mình tỉnh vì thiếu oxy. Tỉnh lại rồi, cả người nhức mỏi tê dại, giống như bị xe cán qua vậy, toàn thân không có sức lực.

Gần như cô vừa động đậy là Đoàn Hoài Ngạn liền tỉnh giấc, mắt anh còn chưa mở hoàn toàn, chỉ khẽ hé một đường nhỏ, cả người tỏa ra sự lạnh lùng xa cách mạnh mẽ, lại ghé vào tai Hoài Niệm khẽ gọi cô là bé cưng.

Một lát lại nói chúc bé cưng buổi sáng tốt lành.

Nhận ra sự lạnh nhạt của Hoài Niệm, anh rất biết điều nói xin lỗi bé cưng, tối qua anh thật sự không cố ý.

Hoài Niệm vẫn không thèm để ý đến anh.

Đoàn Hoài Ngạn tối qua bừng bừng khí thế, Đoàn Hoài Ngạn sáng nay lại ân cần đến cực điểm.

Anh ôm Hoài Niệm đi rửa mặt, lại ôm cô đi đến phòng thay đồ, “Anh mặc quần áo cho em nhé?”

Hoài Niệm thấy sự rục rịch trong mắt anh, liền giơ chân đá anh một cái: “Không cần.”

Đoàn Hoài Ngạn nghiêng đầu hôn lên tóc mai của cô: “Bé cưng lại giận rồi, đâu phải lần đầu tiên em quen biết anh.”

“…” Hoài Niệm không nhịn được nói anh, tối qua cô kêu cả một đêm, giọng khàn khàn, nghe có vẻ nũng nịu, “Trước kia anh nói sẽ vì em mà sửa.”

“Có những cái thật sự có thể sửa,” Đoàn Hoài Ngạn hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc, lại không nhịn được cười, “Có những cái thật sự không sửa được.”

Hoài Niệm hít một hơi, bất lực, cô lắc đầu: “Em tự thay quần áo.”

Đoàn Hoài Ngạn: “Không cần anh thay cho em sao?”

Hoài Niệm nhắc nhở anh: “Không cần, thay quần áo xong là phải đi rồi, không thể để bố mẹ anh đợi chúng ta.”

Cô đã lôi cả bố mẹ anh ra rồi, Đoàn Hoài Ngạn trong lòng dù có ý nghĩ mờ ám gì cũng lập tức tan biến.

Gặp phụ huynh.

Đây là chuyện lớn.

Không cho phép anh làm càn.

Hơn nữa.

Tối qua anh đã làm càn đủ rồi.

Anh nên hài lòng rồi.



Hai người thu dọn xong thì cũng đã gần mười giờ, ăn đại bữa sáng ở nhà rồi lái xe đi đến nhà họ Đoàn.

Trên đường đi, hai người không nói chuyện nhiều. Đoàn Hoài Ngạn vốn dĩ không phải là người thích và giỏi nói chuyện, thêm vào đó anh đang lái xe, Hoài Niệm sợ làm anh phân tâm nên lúc anh lái xe cô thường không nói gì.

Chính vì vậy, trong xe có vẻ đặc biệt tĩnh mịch, chính trong sự tĩnh mịch này, Hoài Niệm nảy sinh cảm xúc thấp thỏm căng thẳng.

“Đừng lo lắng,” Đoàn Hoài Ngạn nhận ra sự khác thường của cô, nói, “Bố anh trước đây đã biết chuyện của hai đứa mình rồi, nếu ông ấy thật sự phản đối, lúc đó đã tỏ thái độ không hài lòng với em rồi.”

“…”

Vì lời nói của Đoàn Hoài Ngạn, Hoài Niệm nhớ lại lúc hai người chia tay, Đoàn Ngật Hành xuất hiện trước mặt mình, dáng vẻ hòa nhã hiền từ. Ông không có sự kiêu ngạo của người ở địa vị cao, cũng không coi thường thân phận của Hoài Niệm, khi nói chuyện với cô, ông đặc biệt kiên nhẫn, giống như một người chú tri kỷ vậy.

Hoài Niệm do dự: “Dì Trình…”

Đoàn Hoài Ngạn nói: “Không phải bà ấy cũng sớm biết chuyện của hai đứa mình rồi sao?”

Hoài Niệm lập tức nhớ lại, đó là khi Đoàn Hoài Ngạn về nước, Hoài Niệm lần đầu tiên ngủ lại nhà anh. Hai người không xảy ra chuyện gì, cô tưởng rằng sẽ cứ như vậy bình an vô sự, kết quả không ngờ hôm sau tỉnh dậy, người đầu tiên cô nhìn thấy không phải là Đoàn Hoài Ngạn mà là Trình Tùng Nguyệt.

Nghĩ đến đây, Hoài Niệm ủ rũ dựa vào ghế phụ, yếu ớt nói: “Dì Trình thật sự không có ý kiến gì với em sao? Em thấy phản ứng của dì ấy lúc đó giống như là bị dọa sợ vậy.”

Đoàn Hoài Ngạn: “Đặc biệt là khi biết em là mối tình đầu nhẫn tâm đá anh thì bà ấy càng sợ hơn.”

Lông mày Hoài Niệm giật giật, cô gắng gượng giữ vẻ mặt bình tĩnh, “Vậy dì ấy có không hài lòng với em không?”

“Cũng tạm được, dù sao thì hồi đầu sau khi bị em đá, bà ấy hỏi anh có thể dùng tiền để níu kéo em không. Trong mắt bà ấy, em đá anh không phải vì em không yêu anh, mà là vì anh tiêu quá ít tiền cho em.”

“…” Hoài Niệm suy nghĩ một chút, cảm thấy Đoàn Hoài Ngạn nói cũng khá hợp lý, dù sao thì trong mắt Trình Tùng Nguyệt, ưu điểm nổi bật nhất của Đoàn Hoài Ngạn chính là giàu có. Giọng cô khô khốc, cười khổ: “Vậy lúc đó anh đã trả lời dì Trình thế nào?”

Đoàn Hoài Ngạn liếc Hoài Niệm một cái, “Bố anh kéo mẹ anh ra ngoài, ông ấy bảo mẹ anh bớt nói vài câu đi.”

Trong lúc nói chuyện, xe đã lái vào một nơi quen thuộc.

Kể từ sau khi chia tay Đoàn Hoài Ngạn, Hoài Niệm chưa từng bước chân vào nhà họ Đoàn, cũng chưa gặp Trình Tùng Nguyệt.

Cho dù trước đó đã gặp một lần, nhưng lần gặp đó quá qua loa và vội vàng.

Huống chi.

Lần này cô đến nhà họ Đoàn với thân phận là bạn gái của Đoàn Hoài Ngạn.

Nghĩ đến đây.

Hoài Niệm lại bất an.

Đến ngoài cửa nhà họ Đoàn, Hoài Niệm xuống xe, ra cốp xe lấy đồ mà cô đã mua. Để chuẩn bị cho lần gặp phụ huynh này, Hoài Niệm đã sớm chuẩn bị quà gặp mặt. Các hộp quà đều do Đoàn Hoài Ngạn xách, Hoài Niệm ôm một bó hoa, hai người đi vào trong nhà.

Nội thất trong nhà không có gì khác so với sáu năm trước, Trình Tùng Nguyệt thích hoa, thích trong nhà có hơi thở sinh động, ở khắp nơi đều có bình hoa cắm hoa tươi.

Trong phòng khách chỉ có Đoàn Ngật Hành.

Trình Tùng Nguyệt không thấy đâu.

Tay Hoài Niệm đang ôm bó hoa, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Đoàn Hoài Ngạn gọi một tiếng: “Bố.”

Hoài Niệm cũng theo anh chào Đoàn Ngật Hành một tiếng: “Chú Đoàn.”

Đoàn Ngật Hành đứng dậy, cười hiền hòa: “Đến rồi à, hai đứa ngồi trước đi. Dì Trình của con đang trang điểm ở trên lầu, nói là đã nhiều năm không gặp con, bà ấy phải trang điểm cho mình đẹp một chút, để con thấy bà ấy mấy năm nay không có gì thay đổi, vẫn đẹp như trước.” Nửa câu sau của ông rõ ràng là nói với Hoài Niệm.

Đã sáu năm trôi qua, cho dù là người ở độ tuổi nào thì cũng sẽ bị thời gian mài giũa, trưởng thành hoặc là già đi.

Hoài Niệm cong môi cười: “Lần trước con đã gặp dì Trình một lần rồi, con thấy dì ấy không có gì thay đổi so với sáu năm trước.”

Thời gian chưa từng làm phai tàn vẻ đẹp.

Lời vừa dứt, bên tai đột nhiên vang lên giọng nữ quen thuộc.

“Vậy sao?” Trình Tùng Nguyệt đứng ở ban công tầng hai, cúi người nhìn xuống, cười nói, “Vẫn là Hoài Niệm khéo miệng, Đoàn Hoài Ngạn, con ngày nào cũng ở cùng Hoài Niệm, mưa dầm thấm lâu, ít nhiều cũng phải học theo người ta đi chứ.”

Đoàn Hoài Ngạn lười cả trả lời lấy lệ, cúi đầu rót nước.

Trình Tùng Nguyệt nhanh chóng xuống lầu, nhận lấy bó hoa trong tay Hoài Niệm: “Là cố ý mua cho dì sao?”

Hoài Niệm nói: “Con nhớ trước đây dì rất thích hoa.”

Trình Tùng Nguyệt nháy mắt với cô: “Bây giờ dì vẫn rất thích hoa, nhưng mà chú Đoạn của con đã lâu rồi không tặng hoa cho dì. Còn nhớ trước đây khi chú ấy theo đuổi dì, mỗi lần gặp mặt đều mang theo một bó hoa đấy.”

Nghe vậy, Đoàn Ngật Hành cười nhạt: “Tháng trước không phải vừa tặng rồi sao? Em còn đăng lên mạng xã hội đấy thôi.”

Trình Tùng Nguyệt ngẩn người, sau đó nghiêm túc nói: “Một ngày không gặp như cách ba thu, một tháng không tặng, anh tự tính xem là bao nhiêu thu rồi.”

“…”

Hoài Niệm cuối cùng cũng ý thức được, Đoàn Hoài Ngạn “mặt dày vô sỉ” là di truyền từ ai rồi.

Khi họ đến thì cũng gần đến giờ ăn trưa, bốn người tùy ý trò chuyện vài câu, rồi ngồi vào bàn ăn cơm.

Hoài Niệm để ý thấy, như Hoài Diễm Quân đã nói, người giúp việc trong nhà họ Đoàn đều là người lạ.

Thái độ của Trình Tùng Nguyệt đối với Hoài Niệm dịu dàng nhiệt tình, không có gì khác so với trước đây.

Đoàn Ngật Hành vẫn là người mà Hoài Niệm biết, người đàn ông trung niên ôn hòa nho nhã, cả người tỏa ra hơi thở mà người đàn ông trưởng thành nên có, ngoại hình xuất chúng, nhưng thứ thu hút người khác hơn là sức hút từ tính cách của ông.

Đoàn Hoài Ngạn vẫn không nói gì nhiều, anh ngồi bên phải Hoài Niệm, tay trái đặt ở sau lưng ghế của Hoài Niệm, tư thế tuyên bố chủ quyền.

Khi ăn cơm, cơ bản đều là Trình Tùng Nguyệt và Hoài Niệm nói chuyện.

Trình Tùng Nguyệt nói: “Dì nghe nói bây giờ con đang làm việc ở bệnh viện trực thuộc Đại học Nam Thành.”

Hoài Niệm: “Dạ.”

Trình Tùng Nguyệt: “Có cơ hội dì sẽ đến bệnh viện của con khám bệnh.”

Hoài Niệm tỏ vẻ kháng cự: “Dì Trình, con hy vọng không có cơ hội đó.”

Có ai mà đang bình thường lại mong mình bị bệnh chứ!!!

Trình Tùng Nguyệt cũng ý thức được không đúng, lập tức sửa lời: “Tháng sau vừa hay dì phải đi khám tổng quát, hay là đến bệnh viện của con khám đi.”

Hoài Niệm: “Dạ được ạ.”

Trình Tùng Nguyệt: “Vậy đến lúc đó con phải đến thăm dì nhé.”

Hoài Niệm cười: “Con sẽ đi cùng dì làm kiểm tra.”

Trình Tùng Nguyệt: “Đúng vậy, nội soi dạ dày cần người nhà ký giấy, đến lúc đó con phải đến ký đấy.”

- Người nhà.

Ý thức Hoài Niệm có chút mơ hồ suy nghĩ nửa giây, ngay sau đó khóe miệng cô nở nụ cười thoải mái, “Vâng ạ.”

Nhưng Đoàn Hoài Ngạn ở bên cạnh lại không vui: “Hoài Niệm đi làm bận lắm, mẹ bớt làm phiền cô ấy đi.”

Trình Tùng Nguyệt không vui: “Hoài Niệm đi làm bận mà vẫn bằng lòng đi cùng mẹ, con không khá lên được vậy nhỉ, còn ghen với cả mẹ mình.”

Đoàn Hoài Ngạn cũng không thèm ngẩng đầu, ngón tay anh quấn lấy một lọn tóc mai của Hoài Niệm, thờ ơ cuộn tròn. Hoài Niệm thấy bộ dạng này của anh thật sự không hay, bèn đưa tay lấy tóc mình từ tay anh, để tay xuống dưới gầm bàn, lặng lẽ vỗ nhẹ vào chân anh, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh, trước mặt bố mẹ anh, chú ý ảnh hưởng một chút, bớt lôi kéo lại.

Đoàn Hoài Ngạn mặc kệ, lọn tóc vừa bị lấy đi, anh lập tức kéo một lọn tóc khác lên.

Hành động nhỏ nhặt giữa hai người đương nhiên đã bị người lớn nhìn thấy.

Trình Tùng Nguyệt chống cằm, chỉ cảm thấy cảnh tượng này rất mới lạ.

Bà chưa từng thấy bộ dạng trẻ con này của Đoàn Hoài Ngạn. Anh từ nhỏ đã trầm mặc, rất ít khi cười, không thích để ý đến người khác. Cho dù cả ngày anh đều ở cùng cái tên gây chuyện gà bay chó sủa như Trì Kính Đình, thì anh cũng không chịu bất cứ ảnh hưởng nào, vẫn lạnh lùng vô cùng.

Trình Tùng Nguyệt không có uy nghiêm của người lớn, vẫn là Đoàn Ngật Hành lên tiếng ngăn cản: “Trên bàn cơm, ăn cơm cho đàng hoàng, đừng có làm mấy trò vô vị.”

Đoàn Hoài Ngạn lúc này mới thu tay về.

Ăn cơm trưa xong, Trình Tùng Nguyệt kéo Hoài Niệm nói chuyện, Đoàn Ngật Hành gọi Đoàn Hoài Ngạn vào phòng sách.

Hoài Niệm nhìn bóng lưng hai người, có chút căng thẳng.

Trình Tùng Nguyệt lại làm như không liên quan, cầm máy tính bảng, bảo Hoài Niệm giúp chọn lễ phục.

Trong phòng sách.

Nụ cười trên mặt Đoàn Ngật Hành thu lại hết, nghiêm nghị nói: “Bố đã nói chuyện với ông bà nội rồi, họ nói yêu đương lằng nhằng không sao, nhưng mà về chuyện kết hôn, họ vẫn không tán thành.”

Giọng Đoàn Hoài Ngạn rất nhạt: “Không sao, ý kiến của họ đối với con không quan trọng, con cũng không hề nghĩ đến việc xin phép họ.”

Đoàn Ngật Hành: “Vậy con thấy, ý kiến của bố và mẹ con quan trọng không?”

Ông dùng giọng điệu nhẹ nhàng, ánh mắt cũng rất dịu dàng, chỉ là ẩn dưới sự dịu dàng đó là câu hỏi khiến người khác ngột ngạt.

Đoàn Hoài Ngạn không có chút sợ hãi nào, anh cười nhạt một tiếng không rõ ý: “Năm tuổi, con bị sốt cao không hạ, toàn thân nổi mẩn đỏ, bố thì bận làm việc, mẹ thì bận đi du lịch, hai người chỉ gọi điện thoại cho bác sĩ chứ không về nhà nhìn con một cái; mười hai tuổi, bố mẹ cãi nhau vì chuyện của chú út, cho dù hai người nhìn lịch cũng sẽ phát hiện hôm đó là sinh nhật con; mười lăm tuổi, Trì Kính Đình đánh nhau với người khác rồi bị đưa vào đồn công an, cần người giám hộ đến đón, con biết sau cùng, người đến đón con là trợ lý của bố.”

“Thay vì hỏi con, ý kiến của hai người đối với con quan trọng không?” Đoàn Hoài Ngạn nhếch khóe miệng, “Chi bằng hỏi là suy nghĩ của con đối với hai người quan trọng không?”

Đoàn Ngật Hành rõ ràng không ngờ rằng Đoàn Hoài Ngạn sẽ nói ra những lời này, vẻ mặt ông ngẩn ra trong giây lát.

Nhưng cũng chỉ vài giây.

Đoàn Ngật Hành nhướn nửa chân mày, cười như không cười: “Con đang trách móc bố mẹ sao?”

“Nếu là chuyện của mười năm trước, con sẽ nói, đúng, không sai, con đang trách móc bố mẹ.” Đoàn Hoài Ngạn nói thẳng, “Bây giờ thì không.”

“Vì sao?”

“Trước kia luôn muốn nhận được sự công nhận của bố mẹ, luôn muốn cả nhà đoàn tụ.” Đoàn Hoài Ngạn dừng lại vài giây, cười khẽ, “Từ khi gặp được Hoài Niệm, ngày nào con cũng nghĩ, con phải làm thế nào mới có thể thu hút sự chú ý của cô ấy? Mới có thể khiến cô ấy luôn ở bên cạnh con? Trọng tâm của con đã bị lệch, sự quan tâm đã dồn vào cô ấy.”

Nói đến đây, Đoàn Hoài Ngạn ngẩng đầu, con ngươi đen láy trực tiếp đâm vào mắt Đoàn Ngật Hành: “Chính bố đã lấy thân làm gương để con hiểu rõ bố mẹ không nên xoay quanh con cái, mà cuộc đời của con cái cũng không liên quan đến bố mẹ.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau trong phòng sách.

Một lúc lâu sau, Đoàn Ngật Hành thở dài: “Trước khi bố nói rõ ý kiến của mẹ con và bố, bố nghĩ bố phải nói lời xin lỗi với con.”

“Không cần đâu.” Đoàn Hoài Ngạn nói, “Sự thiếu hụt của những năm mười mấy tuổi không có cách nào bù đắp, xin lỗi cũng vô ích.”

“…”

Bộ dạng không chịu tiếp thu lời khuyên của ai.

Đoàn Ngật Hành: “Đôi khi bố thật sự nghi ngờ con có phải là con trai của bố không, sao lại vô tình như vậy? Dù là giữ chút thể diện khách sáo cũng được mà.”

Đoàn Hoài Ngạn: “Bố đâu phải là đối tác làm ăn của con, con giữ thể diện cho bố để làm gì? Hơn nữa…”

Anh mất kiên nhẫn, “Hồi đầu lúc con chia tay với Hoài Niệm, nếu không phải bố ngăn cản con, có lẽ con đã có thể dùng cách của mình để không chia tay rồi.”

Đoàn Ngật Hành có thể đoán được “cách của mình” mà anh nói là gì, không thể thấy ánh sáng nhưng lại không có bất kỳ giới hạn đạo đức nào.

Đoàn Ngật Hành gần như bị anh làm cho tức cười: “Thằng nhóc này, thù dai vậy sao?”

Đoàn Hoài Ngạn không nói gì.

“Vì con không cần lời xin lỗi của bố, vậy bố sẽ không xin lỗi.” Đoàn Ngật Hành nói, “Ý kiến của mẹ con và bố là, con đã trưởng thành rồi, có năng lực và sự quả quyết để tự mình quyết định, con yêu ai đều là chuyện của con, bố mẹ sẽ không chia rẽ uyên ương. Còn về chuyện kết hôn…”

“Ông bà nội sẽ không tham dự hôn lễ, mẹ con và bố nhất định sẽ có mặt. Về sau đến Tết, con cũng không cần đi New Zealand chúc Tết ông bà nội, con và Hoài Niệm đến nhà ông bà ngoại con ăn Tết, nếu không thích ồn ào, hai đứa cứ ở nhà là được.”

Ý tại ngôn ngoại.

Đoàn Ngật Hành đã thay anh giải quyết được chuyện của ông bà ngoại, nhưng vẫn chưa giải quyết được ông bà nội khó tính.

Nhưng giải quyết được hay không cũng không quan trọng.

Dù sao thì ông bà nội anh định cư ở nước ngoài, cơ bản sẽ không về nước.

Thật ra áp lực của Đoàn Hoài Ngạn cũng không ít hơn của Hoài Niệm, nghe thấy những lời này của Đoàn Ngật Hành, anh mới thở phào nhẹ nhõm, anh ngẩng đầu nhìn Đoàn Ngật Hành: “Cảm ơn bố.”

Đoàn Ngật Hành hừ một tiếng, đáp bằng giọng điệu kỳ quái: “Không có gì.”

“…” Đoàn Hoài Ngạn nghe ra sự châm biếm trong giọng nói của ông, “Nếu như tổ chức đám cưới, sớm nhất cũng là năm sau.”

“Vậy thì con cố gắng kiềm chế một chút.”

“?”

Giọng Đoàn Ngật Hành u oán, nói ra những lời y hệt những lời mà Trình Tùng Nguyệt đã từng nói với Đoàn Hoài Ngạn: “Bố còn chưa định về hưu, cũng không muốn vừa làm việc vừa bế cháu, càng không muốn nhìn thấy cô dâu bụng mang dạ chửa trong hôn lễ.”

Mặt Đoàn Hoài Ngạn đen lại, vô cùng ấm ức: “Con và cô ấy vừa mới làm hòa không lâu, hai đứa bọn con còn chưa đủ thời gian bên nhau!”

-

Tối hôm đó, Hoài Niệm ngủ lại nhà họ Đoàn.

Mặc dù biết hai người bọn họ đã là trạng thái ở chung, nhưng Trình Tùng Nguyệt vẫn trịnh trọng bắt hai người ngủ riêng.

Đối với chuyện này, Đoàn Hoài Ngạn tỏ vẻ dửng dưng, không hề phản bác đề nghị này.

Nhưng buổi tối, sau khi Hoài Niệm tắm xong, cô mở điện thoại ra, nhìn thấy trong điện thoại có một tin nhắn wechat đến từ Đoàn Hoài Ngạn, ngắn gọn ba chữ, giọng điệu ra lệnh,

- [Qua đây.]

Hoài Niệm muốn nói lý với anh: [Đang ở nhà anh đấy, hơn nữa bố mẹ anh đang ở nhà.]

Nhưng đáp lại cô là tiếng gõ cửa nặng nề.

Ánh mắt Hoài Niệm chậm rãi di chuyển về phía cánh cửa màu trắng sữa, cô căng thẳng đến mức da đầu tê dại, đúng lúc này, Đoàn Hoài Ngạn càng làm tới, càng ngông cuồng gửi cho cô một tin nhắn.

[Gõ nữa thì bố mẹ anh nghe thấy đấy.]

“…” Hoài Niệm không ngờ sau nhiều năm như vậy, trở lại nhà họ Đoàn, cô vẫn bị Đoàn Hoài Ngạn uy hiếp.

Cuối cùng vì sợ bị người khác bắt gặp, Hoài Niệm không tình nguyện mở cửa phòng, nhưng chỉ hé ra một khe nhỏ, cô cẩn thận nhìn Đoàn Hoài Ngạn qua khe cửa.

Đèn hành lang tắt, Đoàn Hoài Ngạn đứng trong bóng tối, ánh đèn phòng khách hắt xiên lên người anh, chia anh thành hai nửa, nửa sáng nửa tối.

Anh thấy Hoài Niệm cảnh giác lại dè dặt, vẻ mặt lén lút, giọng nói cũng rất nhỏ: “Nửa đêm anh không ở trong phòng mình, đến phòng em làm gì?”

Đoàn Hoài Ngạn khẽ nhướn mày, “Em nói xem đến làm gì?”

Hoài Niệm: “?”

Sau đó liền nghe thấy anh hạ giọng nói ba chữ: “Đến vụng trộm.”

Hoài Niệm: “…”

Lời vừa dứt, Đoàn Hoài Ngạn dùng tay đẩy cửa ra, anh đẩy rất mạnh nên Hoài Niệm dù có mạnh đến mấy cũng không cản được anh.

Cánh cửa mở ra đến đóng vào chưa đầy ba giây.

Bố mẹ anh ở trên lầu, cách phòng cô chỉ một cái trần nhà, Hoài Niệm vô cùng sợ hãi, vừa muốn mở miệng ngăn cản Đoàn Hoài Ngạn vừa ngẩng đầu lên, không ngờ lại cho Đoàn Hoài Ngạn cơ hội, anh cúi đầu chặn môi cô lại.

Cánh cửa lạnh băng, Hoài Niệm lưng dựa vào cánh cửa, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn nồng nhiệt.

Trong phút chốc, cô cảm nhận được sự lạnh giá và nóng bỏng chồng chất.

Đoàn Hoài Ngạn không cho Hoài Niệm bất kỳ cơ hội từ chối nào, cô lúc nào cũng mặc áo dài tay, bây giờ áo dài tay đã biến thành đồ ngủ, cổ tay lộ ra vài vết đỏ rõ ràng. Lúc này, vết đỏ đang bị lòng bàn tay của Đoàn Hoài Ngạn kiềm chế, anh thay thế cho dây buộc tối qua, ép chặt hai tay cô lên cửa, khiến Hoài Niệm không thể động đậy.

Áo ngủ của Hoài Niệm là loại cài nút, nút áo bị Đoàn Hoài Ngạn kéo ra.

Nút áo rơi xuống tứ tung, lộn xộn không có quy tắc.

Anh cúi đầu, thấy trên da cô cũng có dấu vết bị anh cắn tối qua.

Mê hoặc lý trí của anh.

Hoài Niệm hít sâu một hơi: “Đoàn Hoài Ngạn, tối qua anh quá đáng rồi, bây giờ em không thoải mái chút nào.”

“Sao lại thế được?” Đoàn Hoài Ngạn nói, “Tối qua em sướng chết đi được, anh bảo em đừng kẹp anh, em còn không chịu mà.”

Hoài Niệm nghẹn họng, không có sức phản bác: “… Đâu có.”

Dục vọng của thân thể có lẽ vượt qua lý trí của não bộ, Hoài Niệm run rẩy không kiểm soát được, nhưng lý trí cuối cùng còn sót lại nhắc nhở cô, cô cố gắng ổn định giọng nói đang run rẩy, lên tiếng: “Nếu anh còn tiếp tục, em sẽ tức giận thật đấy Đoàn Hoài Ngạn, anh cũng không muốn em tức giận đúng không?”

“…”

Một câu nói quen thuộc - “Anh cũng không muốn em tức giận đúng không?”

Đoàn Hoài Ngạn dừng động tác: “Bé cưng, sao lại bắt đầu bắt chước cách nói chuyện của anh rồi?”

Hoài Niệm tưởng anh định buông tha cho mình, “Anh về đi, ngủ ngon.”

“Ai muốn chúc ngủ ngon với em?” Hơi thở của Đoàn Hoài Ngạn nóng hổi, anh lại hôn lên, cong người xuống, đầu lưỡi và tay cùng lúc hành động, vừa làm vừa lúng búng nói, “Đã vào phòng em rồi thì anh chưa từng nghĩ đến việc ra ngoài.”

Một lời hai nghĩa.

Hoài Niệm giãy giụa, không biết đụng phải cái gì, có một thứ rơi xuống đất.

Đoàn Hoài Ngạn cười khẽ, anh cúi người nhặt một hộp đồ dưới đất, sau đó bế bổng Hoài Niệm lên.

“Tuy anh rất muốn đứng làm với em một lần, nhưng ở nhà vẫn nên tiết chế một chút thì tốt hơn, em nói đúng không?”

“…” Hoài Niệm bị hôn đến cả người mềm nhũn, mơ màng, “Tiết chế một chút, chẳng lẽ không phải nên mỗi người ngủ một phòng sao?”

“Vậy thì quá tiết chế rồi.” Đoàn Hoài Ngạn đặt cô lên giường, anh kéo vạt áo mình lên đầu, trong nháy mắt, hai người đã ở trong tư thế thẳng thắn nhìn nhau, anh khép hờ mắt, giọng nói khàn khàn lẫn tiếng thở nhẹ, quyến rũ đến mức khiến người khác nóng cả tai, “Biết khi nào anh mới tiết chế không?”

Hoài Niệm: “Khi nào?”

Đoàn Hoài Ngạn cười một tiếng: “Khi học cấp ba.”

“Lúc đó chỉ dám mơ tưởng đến em trong mơ thôi.”

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang
Bình Luận (0)
Comment