Nửa Thân Quen, Nửa Xa Lạ

Chương 90

Ngoại truyện 4

Hoài Niệm khẩn trương lục lọi ký ức trong đầu.

Cô muốn chứng minh bản thân không hề bạc tình lạnh nhạt như Đoàn Hoài Ngạn miêu tả.

Nhưng Đoàn Hoài Ngạn còn sốt ruột hơn cả cô.

Trong văn phòng ánh sáng lờ mờ, trước khi rèm cửa được kéo lại, Hoài Niệm mơ hồ thấy rõ bài trí xung quanh. Xa hoa cao cấp, bố cục đơn giản hào phóng, xung quanh được lau dọn vô cùng sạch sẽ. Trong môi trường nghiêm túc không một hạt bụi, trong đầu Hoài Niệm mông lung, bỗng hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của Đoàn Hoài Ngạn khi ngồi trước bàn làm việc, vẻ mặt mang theo sự kiêu ngạo và xa cách không thể chạm vào, ánh mắt hung hăng tràn ra từ da thịt, mang theo cảm giác áp bức sắc bén.

Mà giờ phút này, cảm giác áp bức lạnh lẽo của anh đã biến thành tình dục nồng nhiệt.

Nụ hôn bỏng rát, mơn trớn tinh tế, đầu ngón tay anh vượt qua lớp áo phao bên ngoài của Hoài Niệm, gạt lớp áo len rộng thùng thình mỏng manh bên trong, động tác trôi chảy tự nhiên, không hề có bất cứ sự dừng lại nào, sau đó không hề trở ngại mà tiếp xúc với Hoài Niệm.

Trong hoàn cảnh này, Hoài Niệm căng thẳng đến mức da đầu tê dại.

Cô cố hết sức muốn đẩy anh ra, nhưng Đoàn Hoài Ngạn đã trói tay cô lên cửa.

“Đang ở văn phòng anh đó.” Cả người cô mềm nhũn vì bị hôn, giọng nói ngày càng nhũn ra, run rẩy mang theo chút nức nở, “Em khó khăn lắm mới đến tìm anh một lần, không phải vì chuyện này.”

“Nhưng anh luôn muốn làm chuyện này ở văn phòng.” Đoàn Hoài Ngạn nghiêng đầu, đầu lưỡi liếm vành tai cô, giọng nói được ngâm trong tình dục trầm thấp khàn khàn, “Bé cưng, em chiều anh một chút nhé?”

“Bên ngoài toàn là người.”

“Bên trong có ai đâu.”

“Nhỡ bọn họ đến tìm anh thì sao?”

“Vợ anh đến, bọn họ có mắt thì phải biết không được đến làm phiền anh.”

“Ai…” Hoài Niệm hít sâu một hơi, “Ai là vợ anh?”

“Em…” Đoàn Hoài Ngạn hít một hơi, “Em là vợ anh.” Nói xong, anh vùi đầu vào hõm cổ Hoài Niệm, hơi thở nóng rực phả vào tai và xương quai xanh của cô, khiến cô run lên.

“Gọi anh một tiếng ‘chồng ơi’, anh sẽ tha cho em.” Đoàn Hoài Ngạn chậm rãi nói.

Hoài Niệm không hề giỏi tán tỉnh, thật ra cô là người không có chút thú vị nào, không biết nói những lời ngọt ngào, càng không có cách đặt biệt danh cho bạn trai.

Điều này khiến cô nhớ lại trước đây, lần đầu tiên nghe Đoàn Hoài Ngạn gọi mình là “bé cưng”.

Đầu óc trống rỗng.

Tất cả lý trí đều tách rời khỏi cơ thể, cảm giác đầu óc trống rỗng.

“Chồng ơi” chỉ có hai chữ.

Hoài Niệm mím môi, do dự, ấp úng hồi lâu, vẫn không thể nói ra.

Im lặng một giây.

Hai giây.

Giây thứ ba…

Môi Hoài Niệm mấp máy, tiếng còn chưa kịp tràn ra khỏi cổ họng, Đoàn Hoài Ngạn đã ập đến chiếm lấy môi cô.

Anh vừa hôn vừa ôm eo Hoài Niệm, chuyển địa bàn đến trước bàn làm việc.

Mười phút trước, anh đang họp trong phòng họp, khuôn mặt không chút biểu cảm vì sắp gặp được cô mà giữa trán lộ ra sự nghiêm túc áp bức sâu sắc.

Hai tiếng trước, anh đang xử lý tài liệu trong văn phòng, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại, xem Hoài Niệm có nhắn tin cho mình không.

Bảy tiếng trước, anh rời khỏi nhà, muốn cô cho anh một nụ hôn buổi sáng tốt lành, nhưng cô ngủ mơ màng, trên cổ đầy vết hôn loang lổ. Trong đầu Đoàn Hoài Ngạn thật ra đã từng nảy ra một ý nghĩ hoang đường - không đi làm, mà sẽ lên giường với cô.

Rõ ràng, sự xuất hiện của Hoài Niệm đã thỏa mãn sự tham lam của anh.

Anh đưa tay gạt những tập tài liệu trên bàn xuống đất, sau đó, đặt Hoài Niệm lên bàn làm việc.

Trong phòng bật điều hòa đầy đủ, Hoài Niệm ngồi trên bàn làm việc, sẽ không cảm thấy lạnh.

“Tách” một tiếng.

Đèn sàn bật sáng.

Hoài Niệm chống hai tay lên mép bàn làm việc, nhìn Đoàn Hoài Ngạn chậm rãi tiến lại gần mình, anh dùng hai tay kéo cổ áo hoodie trên người lên, tiện tay giật một cái, từ dưới lên trên, trùm đầu cởi ra.

Ánh sáng trắng sữa ở bên cạnh anh chiếu rõ những đường nét cơ thể của anh.

Những đường nét trơn tru, vai rộng eo hẹp, cơ bụng rõ ràng, trên da lấm tấm lớp mồ hôi mỏng.

Anh cúi người áp sát trước mặt Hoài Niệm, hai tay chồng lên bàn tay Hoài Niệm đang nắm lấy mép bàn.

Hơi thở nặng nề, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Hoài Niệm.

Cảnh tượng này khiến Hoài Niệm có một cảm giác, anh đang phục vụ mình, anh là trai bao.

Hoài Niệm cố gắng giữ bình tĩnh: “Sao anh lại cởi đồ?”

“Anh nóng.” Đoàn Hoài Ngạn nói, “Anh có cởi đồ của em đâu.”

“…” Lời vừa dứt, Hoài Niệm không hiểu sao người mình ngứa ngáy, trong lòng cũng ngứa ngáy, cô đỏ mặt, tránh né ánh mắt của anh, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Anh mặc áo vào đi.”

“Nóng quá đi bé cưng ơi,” Đoàn Hoài Ngạn kéo tay Hoài Niệm, đầu ngón tay vuốt ve, “Em sờ thử xem, người anh toàn mồ hôi.”

“Vậy anh bật… nhiệt độ điều hòa thấp xuống đi.” Hoài Niệm giật tay lại, không rút tay ra được, ngược lại bị anh nắm càng chặt hơn, lòng bàn tay hướng xuống dưới, nhiệt độ cảm nhận được nóng đến mức như thiêu đốt lòng bàn tay.

Trán Đoàn Hoài Ngạn áp lên vai Hoài Niệm, tiếng thở dốc của anh trầm thấp, giọng nói khàn khàn như đang mê hoặc cô lại như đang khẩn cầu cô: “Bé cưng, thật sự không thể gọi anh một tiếng sao?”

Hoài Niệm có cảm giác, nếu cô không làm theo ý anh thì sẽ phải ở đây giao chiến với anh vài hiệp mất.

Cô hoảng hốt, lập tức gọi anh: “Chồng ơi.”

Đoàn Hoài Ngạn cười khẽ bên tai cô, anh hôn lên cằm cô, “Ra khỏi văn phòng này cũng phải gọi anh như vậy.”

Hoài Niệm chỉ muốn nhanh chóng xuống khỏi bàn làm việc, gật đầu lia lịa.

Nhưng Đoàn Hoài Ngạn rõ ràng không phải là người nói được làm được.

Trong phòng vang lên tiếng sột soạt khi vải bị cởi ra, ngay sau đó là tiếng bánh xe ghế lăn trên sàn nhà.

Đoàn Hoài Ngạn ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Hoài Niệm.

Hoài Niệm: “Anh nói gọi một tiếng là được rồi mà.”

Đoàn Hoài Ngạn: “Anh lừa em đó bé cưng.”

Anh thả tay Hoài Niệm ra, thần thái đến ngôn ngữ đều tỏ ra nghiêm túc, nói: “Tay của bác sĩ Hoài Niệm là để trị bệnh cứu người, anh không thể làm ô uế đôi tay này của em, em nói có đúng không, bác sĩ Hoài Niệm?”

Hoài Niệm không chịu nổi cách anh cung kính gọi mình như thế, “Anh có thể đừng gọi em như vậy không?”

“Hay là em thích anh gọi em ‘bé cưng’ hơn?” Đoàn Hoài Ngạn cười, giọng điệu thân thiết vui vẻ, nhưng giây tiếp theo, anh kéo chân Hoài Niệm đang thả ở mép bàn vào nơi anh đang dang rộng ra, “Bé cưng.”

Ngay khoảnh khắc chạm vào, yết hầu của anh đột ngột dừng lại, hơi thở ngắn đi nửa nhịp.

“Dùng chân có được không?”

Lại dừng lại vài giây.

“Anh muốn em đến văn phòng tìm anh, thật sự đã muốn rất lâu rồi.”

Anh ngồi trên ghế, bộ dạng vừa lạnh lùng vừa quyến rũ, gân xanh nổi lên.



Nguyên tắc sụp đổ từ khi nào, Hoài Niệm đã không còn nhớ rõ.

Cô dường như cũng đã quên mất đây là trong văn phòng của Đoàn Hoài Ngạn.

Cho đến khi chân cô giẫm lên người anh khiến anh thần trí mơ màng, một tiếng thở dốc trầm thấp tràn ra.

Hoài Niệm tưởng rằng hôm nay đến đây là kết thúc.

Ai ngờ được, Đoàn Hoài Ngạn đột nhiên đứng dậy, anh đưa tay mò mẫm trong túi quần, đón nhận ánh mắt của Hoài Niệm, từ bên trong lấy ra một hộp đồ.

Hoài Niệm trố mắt nhìn: “Sao anh lại mang… theo người?”

Bản thân Đoàn Hoài Ngạn cũng cảm thấy có chút buồn cười: “Không biết nữa, có thể là có dự cảm em sẽ đến văn phòng tìm anh.”

Trong lúc đối diện, Đoàn Hoài Ngạn nói: “Mang theo rồi thì đừng lãng phí.”

“Đây là ở văn phòng đó.” Hoài Niệm bất lực, “Anh còn hai tiếng nữa là tan làm rồi, đợi tan làm về nhà, không được sao?”

“Chính vì ở văn phòng, nên bây giờ phải làm.” Yết hầu Đoàn Hoài Ngạn chuyển động, anh ôm chặt cô vào lòng, hai người hoàn toàn dính chặt vào nhau, “Bé cưng, anh sẽ nhẹ nhàng một chút.”

“Anh muốn nghe em rên rỉ.”

“Nói ‘em yêu anh’.”

“Nói ‘em rất thích như thế này’.”

Anh cúi đầu ngậm lấy xuân sắc kia, trong tiếng nước róc rách, anh nói không rõ ràng, “Chỗ này cách âm rất tốt.”

“…” Hoài Niệm nghe mà nóng cả người, mặt càng đỏ hơn, cô bị anh hôn đến mức mất hết sức lực, muốn tránh xa anh nhưng lại theo bản năng mà cong người nghênh đón nụ hôn của anh.

Loại cảm giác căng thẳng và kích thích này, ở nhà sẽ không có được.

Chỉ có ở văn phòng mới có.

Trong văn phòng nghiêm túc đoan chính, bọn họ quần áo không chỉnh tề quấn quýt lấy nhau, không khí tràn ngập mùi vị mờ ám.

Đèn sàn kéo bóng dáng hai người quấn quýt lên xuống, cho dù là bóng dáng cũng toát lên ý vị buông thả phóng túng.

-

Sau khi kết thúc lần cuối cùng, bàn làm việc đã rối tung một mớ.

Đoàn Hoài Ngạn ngồi trên chiếc ghế đắt tiền, Hoài Niệm mệt mỏi ngồi trong lòng anh.

Cô nghe thấy một tiếng “tít”, trong không gian vang lên âm thanh xèo xèo của dòng điện.

Ngay sau đó, rèm cửa trước mắt cô kéo sang hai bên, vén màn đêm lên.

Ngoài cửa sổ sát đất là bầu trời đen kịt, những tòa nhà cao tầng được điểm xuyết bằng vô số ánh đèn.

Cả người Hoài Niệm không còn sức lực dựa vào anh, tiếng thở nhẹ nhàng.

Đoàn Hoài Ngạn nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Bé cưng?”

Hoài Niệm ừ một tiếng.

Đoàn Hoài Ngạn nói: “Mệt rồi à?”

Hoài Niệm lắc đầu, nhưng lại trách anh: “Dù gì em cũng coi như là đến làm khách, anh đến cả một cốc nước cũng không mời khách uống, anh keo kiệt quá Đoàn Hoài Ngạn.”

“Xin lỗi bé cưng, anh chỉ lo tiếp đãi cái miệng khác của em, quên mất em còn một cái miệng nữa.” Đoàn Hoài Ngạn cúi đầu cười khẽ, khóe miệng luôn giữ thái độ nhếch lên, thái độ nhận lỗi không thành khẩn chút nào, những lời nói ra càng không thật tâm.

Lời của anh vào tai Hoài Niệm giống như đang nói - “Anh đã dùng thân thể tiếp đãi em rồi em còn chưa hài lòng sao?”, “Em đúng là người phụ nữ tham lam!”, “Anh không những phải hầu hạ em trên giường, mà còn phải hầu hạ em ở dưới giường.”

Tổng kết lại chính là.

Đoàn Hoài Ngạn ở bên ngoài là sếp Đoạn chỉ tay năm ngón, là đại nthiếu gia nhà họ Đoàn.

Trước mặt Hoài Niệm là một trai bao phục vụ cô, là bảo mẫu nam.

Nhưng…

Cô làm gì có ý đó!

Cô chỉ có một cái miệng thôi!

Anh nói bậy bạ gì mà hai cái miệng!

“…” Hoài Niệm cố gắng giữ bình tĩnh, giả vờ như không nghe thấy lời anh, giọng điệu bình tĩnh, “Em khát rồi, muốn uống nước.”

“Ừm,” Đoàn Hoài Ngạn vỗ nhẹ vào gáy cô, nói về những chuyện sau đó, “Tắm rửa ở đây rồi chúng ta về nhà nhé?”

Trong văn phòng của Đoàn Hoài Ngạn có một phòng nghỉ, bên trong giống như một phòng ngủ, có phòng thay đồ, cũng có phòng tắm.

May mà lúc nãy Đoàn Hoài Ngạn còn chừa lại đường lui, ném quần áo của Hoài Niệm sang một bên, không dính một chút nước ẩm ướt nào, vì vậy sau khi tắm xong, Hoài Niệm đã mặc lại quần áo của mình.

Cô vào công ty của Đoàn Hoài Ngạn như thế nào thì ra khỏi công ty của Đoàn Hoài Ngạn cũng như thế đó.

Đương nhiên, ngoài mặt là như vậy.

Thực tế, trên quần áo ẩn chứa đủ loại vết đỏ loang lổ.

5.

Hoài Niệm thích nhất là mùa đông.

Rõ ràng đã chịu rất nhiều khổ sở vào mùa đông nhưng vẫn thích mùa đông.

Mùa đông năm nay trôi qua đặc biệt nhanh, chớp mắt đã đến Tết Nguyên Đán.

Năm nay Hoài Niệm nghỉ Tết được ba ngày, vừa hay là đêm giao thừa, mùng một và mùng hai Tết. Ngay từ nửa tháng trước kỳ nghỉ Tết, Hoài Niệm nhận được điện thoại của Trình Tùng Nguyệt vào đúng ngày cô được nghỉ. Đầu dây bên kia, Trình Tùng Nguyệt liên tục nhấn mạnh, bảo Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn về nhà ăn Tết.

Trước đây ba người nhà họ Đoàn đều đi New Zealand ăn Tết, ông bà nội của Đoàn Hoài Ngạn định cư ở New Zealand, tất cả các chú bác cô dì của anh cũng đều sẽ đến New Zealand ăn Tết.

Hoài Niệm mơ hồ cảm nhận được, hình như ông bà nội của Đoàn Hoài Ngạn không thích cô lắm.

Nhưng so với sự không thích của họ, điều Hoài Niệm quan tâm hơn là bố mẹ của Đoàn Hoài Ngạn rất coi trọng cô.

Vì vậy, Hoài Niệm vô cùng do dự, sau khi cúp điện thoại của Trình Tùng Nguyệt, cô nói với Đoàn Hoài Ngạn: “Thật ra em thấy, mọi người không cần phải vì em mà ở lại trong nước ăn Tết, trước đây ăn Tết như thế nào thì sau này vẫn cứ như vậy.” Cô dừng lại, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Đoàn Hoài Ngạn.

Đoàn Hoài Ngạn cầm điều khiển từ xa liên tục chuyển kênh tìm bộ phim hay, trời mùa đông xám xịt, ánh sáng trong phòng không được rõ ràng, ánh sáng chiếu trên màn hình lúc sáng lúc tối chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của Đoàn Hoài Ngạn.

Giọng anh không có chút nhiệt độ nào: “Mẹ anh vốn dĩ không thích ăn Tết với ông bà nội của anh.”

Vì thân phận trước đây, Hoài Niệm đại khái biết rõ ông bà nhà họ Đoàn không mấy hài lòng về người con dâu này.

Người con dâu trong mắt họ là một tiểu thư khuê các biết tri thức hiểu lễ nghĩa, Trình Tùng Nguyệt rõ ràng không phải như vậy.

Hoài Niệm như nghĩ đến điều gì đó, tò mò: “Mẹ anh trước đây luôn nói rằng bà ấy và bố anh kết hôn là do mai mối, thật vậy sao?”

“Giả đấy.” Đoàn Hoài Ngạn nói, “Mẹ anh lừa em đấy.”

“Hả?”

Đoàn Hoài Ngạn đặt điều khiển từ xa xuống, kéo Hoài Niệm ngồi vào lòng mình, đặt cằm lên vai cô, “Anh đã nói rồi, anh không thích nói chuyện về người khác với em.”

“Bố mẹ anh cũng là người khác sao?”

“Ừm.” Giọng điệu Đoàn Hoài Ngạn ẩn chứa vài phần mất kiên nhẫn, “Có thời gian thì nói chuyện về anh nhiều hơn, bớt quan tâm đến những người không liên quan đi.”

“…” Hoài Niệm suy nghĩ một chút, vẫn quay lại chủ đề ban đầu, “Bố mẹ anh không đi New Zealand ăn Tết, thật sự không sao chứ?”

“Thật sự không sao.” Đoàn Hoài Ngạn biết mình không giải thích rõ ràng, Hoài Niệm có lẽ sẽ luôn lo lắng bất an, anh nói, “Bố anh cũng chỉ tỏ ra hiền lành nho nhã trước mặt em thôi, thực tế thì ông ấy là người có một không hai ở nhà họ Đoàn, không ai dám phản bác ông ấy, ngay cả ông bà nội của anh cũng không dám nói gì về quyết định của bố anh.”

“Vì ông bà nội không thích mẹ anh lắm, nên bố anh đã đưa hai người họ đến New Zealand sinh sống.”

“…”

Hoài Niệm đột nhiên nhớ ra, Hứa Phù từng nói bố của Đoàn Hoài Ngạn là một nhân vật tàn nhẫn.

Trước đây cô không tin, nhưng Đoàn Hoài Ngạn vừa nói như vậy, Hoài Niệm lại có vài phần tin rồi.

Đoàn Hoài Ngạn: “Hỏi đủ rồi chứ?”

Hoài Niệm: “Ừm.”

Đoàn Hoài Ngạn sốt ruột: “Hỏi đủ rồi thì yên tĩnh xem phim với anh đi.”

Hoài Niệm: “…”

Đoàn Hoài Ngạn: “Anh đang ôm em đấy, em đừng nghĩ đến ai khác, biết chưa?”

Hoài Niệm cười khổ.

-

Một tuần trước kỳ nghỉ Tết, Hoài Niệm lại đến lượt trực ở phòng khám.

Hoài Niệm không quan trọng việc mình làm ở khoa nội trú hay ở phòng khám, ngược lại Đoàn Hoài Ngạn đặc biệt thích cô làm ở phòng khám. Lý do không gì khác - Hoài Niệm chỉ đeo nhẫn mỗi khi làm ở phòng khám.

Nhân viên y tế khoa chỉnh hình đều biết việc Hoài Niệm có bạn trai, nhưng việc cô được cầu hôn thì phải một khoảng thời gian dài sau khi cô được cầu hôn thành công mọi người mới biết.

Mọi người cũng từng hóng hớt về bạn trai của cô.

Hoài Niệm cười tươi, ai hỏi gì cô đều trả lời.

“Bạn trai em bao nhiêu tuổi vậy?”

“Bằng tuổi em.”

“Hai người quen nhau như thế nào?”

“Bạn cùng lớp hồi cấp ba, sau này hai đứa em đều đỗ vào Nam Đại.”

“Ồ, cặp đôi học bá.”

“Quen nhau hồi cấp ba, vậy là mối tình đầu rồi?”

“Ừm, là mối tình đầu.”

“Anh nhớ hồi em mới đến khoa vẫn còn độc thân mà.”

“Lúc đó chia tay rồi.”

“Bây giờ lại làm lành rồi?”

“Ừm.”

Khi nói đến việc chia tay, chính Hoài Niệm cũng có chút thất thần.

Giữa cô và Đoàn Hoài Ngạn, thời gian chia xa còn nhiều hơn cả thời gian yêu đương, nhưng mỗi khi nhớ lại những năm tháng dài dằng dặc vô tận khi hai người chia tay, Hoài Niệm chỉ còn lại cảm giác mơ hồ.

Có lẽ là do Đoàn Hoài Ngạn thường xuyên quay lại tìm cô, khiến cô có một loại ảo giác, cho dù chia tay, cũng giống như chưa từng chia tay vậy.

Từ trước đến nay cô đều không thích người dai dẳng, nhưng Đoàn Hoài Ngạn gần như đã phát huy đến cực hạn với cái từ dai dẳng này, bất cứ người theo đuổi nào, cho dù là bố của Hoài Niệm cũng không đeo bám Hoài Niệm như Đoàn Hoài Ngạn.

Hoài Niệm cảm thấy Hứa Tấn Bằng rất phiền, rất ghê tởm.

Nhưng khi đối diện với Đoàn Hoài Ngạn, cô chỉ sẽ khô khan nói một câu: “Anh đừng đến tìm em nữa.”

Lúc nói ra những lời này, thậm chí không dám nhìn Đoàn Hoài Ngạn một cái.

Chột dạ - cô đang nói dối.

Hoảng sợ - sợ anh thật sự sẽ không đến tìm cô nữa.

Nghĩ lại khoảng thời gian chia xa đó, Hoài Niệm vẫn còn sợ hãi.

Cho dù Đoàn Hoài Ngạn có một chút ý nghĩ không yêu cô, cho dù Đoàn Hoài Ngạn không thích cô nhiều như vậy, thì giữa bọn họ cũng sẽ không có một kết cục như bây giờ.

Trong chuyện thích một người, Hoài Niệm đã thảm bại trước Đoàn Hoài Ngạn.

Làm ở phòng khám sẽ có giờ nghỉ trưa, Hoài Niệm về văn phòng nghỉ trưa.

Trong văn phòng có không ít người, gần Tết, khối lượng công việc của mọi người gấp đôi ngày thường, mục đích là để giảm bớt khối lượng công việc trong thời gian nghỉ Tết. Những bệnh nhân nên làm thủ tục xuất viện đều đã làm thủ tục xuất viện, phẫu thuật cũng cố gắng sắp xếp vào trước kỳ nghỉ lễ.

Hoài Niệm cầm bình giữ nhiệt rót một cốc nước ấm, trở về chỗ ngồi, mở điện thoại ra, trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.

Tin nhắn chưa đọc quá nhiều, cô nhất thời không biết nên xem của ai trước, vẫn là theo thứ tự từ trên xuống dưới, xem tin nhắn của những người liên hệ được ghim lên đầu.

Hoài Niệm cạn lời nhìn ghi chú trên Wechat, [Trai lớn ngây thơ 187] trước đó không biết từ khi nào đã đổi thành [Chồng].

Đương nhiên không phải cô đổi.

Hoài Niệm trực tiếp bỏ qua, bấm vào khung chat.

Chồng: [Nghỉ trưa chưa?]

Chồng: [Nghỉ trưa có thể gọi điện cho anh không? Anh muốn nghe giọng bé cưng.]

Chồng: [Nếu em không muốn gọi cho anh cũng không sao, gửi cho anh một tấm ảnh tự chụp đi.]

Chồng: [Anh nhớ em quá bé cưng à.]

Chồng: [Em trả lời tin nhắn một chút đi.]

Chồng: [Thật sự không trả lời à?]

Chồng: [Không trả lời cũng không sao.]

Chồng: [Anh cũng không nhớ em đến vậy.]

Hoài Niệm: “…”

Hoài Niệm đang gõ chữ trả lời tin nhắn của Đoàn Hoài Ngạn, đột nhiên nghe thấy một giọng nói: “Tối nay liên hoan, những ai không trực ca đêm đều cùng nhau ăn một bữa cơm, xem như là tiệc tất niên của khoa.”

Người vừa nói là Tăng Hội Bác, “Tôi mời.”

Mọi người vui vẻ hưởng ứng.

Hoài Niệm liền gửi một tin nhắn cho Đoàn Hoài Ngạn: [Tối nay em phải liên hoan với khoa, có lẽ sẽ về nhà muộn một chút.]

Đoàn Hoài Ngạn: [?]

Đoàn Hoài Ngạn: [Ồ.]

Trả lời bằng một từ, Hoài Niệm biết anh không vui rồi.

Anh rất dễ nổi giận.

Hoài Niệm: [Mỗi ngày em đều ăn cơm với anh, chỉ hôm nay không ăn cùng anh thôi.]

Đoàn Hoài Ngạn: [Anh không được ăn tối cùng em rồi, còn phải bị em mắng là nhỏ mọn.]

Đoàn Hoài Ngạn: [Hoài Niệm.]

Đoàn Hoài Ngạn: [Em không thể dỗ anh sao?]

“…”

Cô có mắng anh nhỏ mọn đâu!

Vậy thì anh đúng là khá nhỏ mọn đấy.

Hoài Niệm đương nhiên cũng không thể nói như vậy, cô im lặng một lát: [Vậy về nhà em ôm anh nhé?]

Đoàn Hoài Ngạn: [Về nhà rồi mà vẫn chỉ là ôm thôi sao? Anh đã trưởng thành rồi.]

Ý tại ngôn ngoại, người trưởng thành đương nhiên phải làm những chuyện phù hợp với lứa tuổi.

Hoài Niệm cảm thấy khó xử: [Vậy anh muốn em dỗ anh thế nào?]

Đoàn Hoài Ngạn: [Gửi một tin nhắn thoại.]

Đoàn Hoài Ngạn: [Nói một câu thôi.]

Đoàn Hoài Ngạn: [Anh trai ơi, em nhớ anh.]

Hoài Niệm cũng không rõ tại sao anh lại cố chấp với từ “anh trai” như vậy, trước đó cô gọi anh một tiếng “chồng ơi” vẫn chưa đủ, nhất định phải gọi anh là “anh trai” mới được.

Nghĩ bụng nếu không dỗ dành anh cho tốt, Đoàn Hoài Ngạn có lẽ sẽ đến đón cô tan làm, sau đó giả vờ như không biết tối nay cô có tiệc liên hoan với khoa, hoặc là lấy thân phận người nhà tham gia tiệc liên hoan của khoa, hoặc là cưỡng ép cô về nhà.

Trong lúc đồng nghiệp đang thảo luận tối nay đi đâu liên hoan, Hoài Niệm cầm điện thoại đi vào phòng vệ sinh.

Cô hạ thấp giọng, gửi một đoạn ghi âm cho Đoàn Hoài Ngạn.

Đoàn Hoài Ngạn nghe xong: [Bé cưng ngoan quá.]

Đoàn Hoài Ngạn: [Muốn nghe bé cưng gọi thêm vài lần.]

Hoài Niệm: [Chính anh nói, một câu là được rồi.]

Đoàn Hoài Ngạn: [Nhưng bây giờ anh lại muốn nghe em gọi anh bằng những cách khác.]

Hoài Niệm làm lơ: [Em đi ngủ trưa đây.]

Hoài Niệm: [Tối nay em về nhà muộn, anh tự ăn tối đi.]

Gửi xong, Hoài Niệm trực tiếp tắt màn hình điện thoại, đi ra khỏi phòng vệ sinh, trở về văn phòng.

Mọi người trong văn phòng đã bàn bạc xong địa điểm liên hoan tối nay, đên một quán lẩu nổi tiếng ở trung tâm thương mại gần đó. Tiệc liên hoan của văn phòng sẽ có thực tập sinh đi cùng, những thực tập sinh không có xe đi lại sẽ không tiện, các bác sĩ có xe sẽ tiện đường chở thực tập sinh, Hoài Niệm được phân cho hai thực tập sinh.

Hoài Niệm nói với bọn họ: “Năm giờ tôi tan làm, tan làm rồi thì mọi người đến văn phòng tìm tôi.”

Hai thực tập sinh đó thanh tú điển trai, trên mặt hiện vẻ trong sáng của sinh viên đại học, họ nhìn Hoài Niệm gật đầu liên tục.

Thời gian kết thúc khám bệnh muộn hơn so với dự kiến mười phút, Hoài Niệm tưởng mình đã đến muộn rồi, kết quả khi trở về văn phòng, phát hiện trong văn phòng vẫn còn không ít người.

Hai thực tập sinh đó đang chăm chỉ làm đề, thấy Hoài Niệm trở về thì vội đứng dậy: “Bác sĩ Hoài Niệm.”

Hoài Niệm đặt áo blouse trắng lên lưng ghế, cô thay đồ của mình, vừa đi ra ngoài vừa hỏi bọn họ: “Các bác sĩ khác đâu rồi?”

“Vẫn còn ở phòng khám hoặc là phòng phẫu thuật thôi ạ.”

Hoài Niệm gật đầu, “Chắc là có bác sĩ khác đã đi trước rồi đúng không?”

“Dạ, Trưởng khoa Tăng và Phó khoa Hứa đã đi từ lâu rồi ạ.”

Hoài Niệm ừ một tiếng, cô ấn nút xuống của thang máy, dẫn hai người đến hầm đỗ xe.

Hầm đỗ xe rộng rãi yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng vang vọng của tiếng bước chân.

Hoài Niệm đi thẳng về phía xe của mình, bỗng nghe thấy hai cậu trai trẻ bên cạnh nói: “Tôi không nhìn nhầm chứ? Đó là Rolls-Royce Phantom, đúng không?”

“Đúng đúng đúng, trời ơi cái xe này ngầu quá đi, chiếc xe trong mơ của tôi đó.”

Hoài Niệm nghe vậy, lơ đãng liếc nhìn một cái.

Cùng lúc đó, cửa xe phía sau mở ra, người phụ nữ xuất hiện trong tầm mắt cô, khí chất tao nhã, dung mạo xuất chúng, cả người dường như phát sáng trong hầm đỗ xe mờ tối.

Hai cậu trai trẻ nói: “Phu nhân hào môn đấy.”

“Không giống phu nhân hào môn, cô ấy trông rất trẻ, giống như là chị gái hào môn, một mình gánh vác, ra tay quyết đoán, không gần nam sắc, một mình chống đỡ gia tộc.”

Nói xong.

Hoài Niệm liền thấy người đó nhiệt tình vẫy tay với cô: “Hoài Niệm…”

Hai người bên cạnh vội nhìn về phía Hoài Niệm: “Bác sĩ Hoài Niệm, chị ấy là bệnh nhân của chị sao?”

Tiếng giày cao gót nhanh chóng vui vẻ “lộp cộp” vang lên bên tai.

Trong chớp mắt, Trình Tùng Nguyệt đã đến trước mặt Hoài Niệm.

Hoài Niệm: “Dì Trình.”

Gọi xong, Hoài Niệm giới thiệu với thực tập sinh, “Đây là mẹ của chồng sắp cưới của tôi.”

Trình Tùng Nguyệt vẫy tay với hai người: “Chào các chàng trai trẻ.”

Hai thực tập sinh tỏ vẻ kinh ngạc, lắp bắp chào hỏi Trình Tùng Nguyệt.

Trình Tùng Nguyệt thân thiết khoác tay Hoài Niệm: “Dì tình cờ đi dạo phố ở đây, nghĩ rằng gần bệnh viện của con nên qua tìm con ăn tối. Dì nhắn tin cho con, sao con không trả lời?”

“Con không thấy.” Hoài Niệm vội vàng lấy điện thoại ra, muốn kiểm tra tin nhắn chưa đọc, nhưng bị Trình Tùng Nguyệt ngăn lại, “Không thấy cũng bình thường mà, dì cũng có rất nhiều tin nhắn chưa đọc. Đúng rồi, bây giờ con tan làm rồi đúng không? Vậy chúng ta cùng nhau đi ăn tối nhé?”

Hoài Niệm: “Tối nay con phải tham gia tiệc liên hoan của khoa.”

Cô chỉ vào hai thực tập sinh bên cạnh: “Họ đi xe của con.”

“Họ là…”

“Thực tập sinh của khoa.”

“Bây giờ thực tập sinh đều đẹp trai như vậy sao?”

“…”

Hai cậu trai trẻ được khen có chút ngại ngùng, gãi đầu liên tục.

Trình Tùng Nguyệt suy nghĩ một lát, hỏi Hoài Niệm, “Dì có thể tham gia tiệc liên hoan của khoa con không?”

Hoài Niệm ngẩn người, một lúc sau mới do dự nói, “Người nhà thì có thể tham gia tiệc liên hoan của khoa, nhưng mà dì Trình ơi, mọi người đông lắm, dì có ngại không?”

“Không ngại.” Trình Tùng Nguyệt nói, “Dì thích đông người, náo nhiệt.”

Thấy vậy, dù sao cũng không thể từ chối, Hoài Niệm nói: “Vậy con gửi địa chỉ cho tài xế nhé?”

“Dì đi xe con, con để hai cậu trai trẻ này đi xe dì.” Trình Tùng Nguyệt nhìn hai thực tập sinh, “Được không?”

Nghe vậy, mắt hai thực tập sinh sáng lên, tình cảm kích động tràn ra, gật đầu như gà mổ thóc: “Được được, đương nhiên được ạ!”



Hoài Niệm không ngờ qua mặt được Đoàn Hoài Ngạn rồi lại đến Trình Tùng Nguyệt.

Trên đường đi, Hoài Niệm lái xe, Trình Tùng Nguyệt ngồi ở ghế phụ xe cô.

Sau khi lên xe, Trình Tùng Nguyệt nhíu mày, “Đây là chiếc xe mà Đoàn Hoài Ngạn mua cho con sao? Nó lấy xe ở đâu vậy? Bản thân thì lái xe mấy triệu, cho vợ mình thì lại là xe cũ mấy chục nghìn? Nó còn là người không? Nó có đạo đức không có lương tâm không, tim nó không đau à, nửa đêm không gặp ác mộng à?”

“…” Hoài Niệm không nhịn được lên tiếng bênh Đoàn Hoài Ngạn, “Ở bệnh viện, phải kín đáo một chút.”

“Vậy cũng kín đáo quá rồi.” Trình Tùng Nguyệt lắc đầu, trong nhận thức của bà, xe tầm tám chín trăm nghìn mới được coi là kín đáo. Còn về xe của Hoài Niệm là không nằm trong phạm vi nhận thức của Trình Tùng Nguyệt.

Trình Tùng Nguyệt liền lấy điện thoại ra: “Không được, dì phải nhắn tin cho Đoàn Hoài Ngạn mới được.”

Hoài Niệm: “Hả?”

Trình Tùng Nguyệt nhướn mày, vô cùng đắc ý: “Dì phải nói với nó một tiếng, hôm nay vợ nó đi ăn cơm với dì rồi, nó ở nhà thủ tiết một mình nhé.”

Mạch não của hai mẹ con họ giống nhau, muôn hình vạn trạng, người khác không theo kịp.

Trình Tùng Nguyệt gõ chữ lia lịa, một lát sau, bà hừ một tiếng: “Dì gửi một tràng dài, kết quả chồng con trả lời lại có một chữ ‘ừ’? Không phải chứ, Hoài Niệm, rốt cuộc là sao con có thể chịu đựng được cái tính khí thối tha của Đoàn Hoài Ngạn vậy?”

Khóe môi Hoài Niệm nở nụ cười, im lặng không nói gì.

Cho đến khi xe dừng lại ở hầm đỗ xe của trung tâm thương mại, Hoài Niệm mới ý thức được, Trình Tùng Nguyệt cứ hở ra là lại “chồng con”, “vợ nó”, mà Hoài Niệm không hề có bất cứ sự khó chịu nào, cô cảm thấy đây là một cách gọi tự nhiên và đúng đắn.

“…”

Hoài Niệm đau đầu.

Cô cảm thấy mình bị Đoàn Hoài Ngạn tẩy não rồi, cho nên mới tiếp nhận một cách lưu loát và tự nhiên như vậy.

-

Vì số lượng người tham gia tiệc liên hoan của khoa rất đông, mọi người đã cố tình đặt phòng riêng.

Cũng có không ít người mang theo người nhà đến, vì vậy việc Hoài Niệm mang theo một người nhà cũng không có gì đột ngột. Điều đột ngột không phải là người nhà, mà là Trình Tùng Nguyệt từ đầu đến chân ngay cả đến từng sợi tóc cũng tản ra hơi thở “bà đây là hào môn”.

Thì ra sự lo lắng của Hoài Niệm là dư thừa.

Dù sao thì vừa vào phòng riêng, Trình Tùng Nguyệt đã nhiệt tình và tự nhiên bắt chuyện với mọi người: “Chào mọi người, tôi là mẹ chồng tương lai của Hoài Niệm, rất vui được gặp mọi người.”

“…”

Chỉ trong chốc lát, Trình Tùng Nguyệt đã trò chuyện thân thiết với mọi người trong phòng riêng.

Hoài Niệm kinh ngạc không thôi.

Cô cảm thấy số lượng lời mà cô nói với đồng nghiệp trong bao nhiêu năm nay còn không bằng số lời mà Trình Tùng Nguyệt nói.

Cô lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Đoàn Hoài Ngạn: [Mẹ anh, bậc thầy giao tiếp.]

Đoàn Hoài Ngạn: [Mẹ chúng ta, ok?]

Hoài Niệm rất nghiêm túc: [Còn chưa đăng ký kết hôn.]

Ý của cô là, còn chưa đăng ký kết hôn, không thể gọi là mẹ được.

Đoàn Hoài Ngạn lại cố tình hiểu sai: [Muốn dẫn anh đi đăng ký kết hôn rồi à?]

Đoàn Hoài Ngạn: [Em cũng sốt ruột đấy.]

Nghĩ đến trước đây Đoàn Hoài Ngạn cũng dùng giọng điệu này nói mình muốn cầu hôn anh, nhưng đến cuối cùng vẫn là anh cầu hôn mình. Hoài Niệm cong môi cười, gõ chữ: [Ngày mai Cục Dân chính có làm không? Trước khi đến nhà bố mẹ anh, chúng ta có thể đi đăng ký.]

Đoàn Hoài Ngạn: [?]

Hai phút trôi qua.

Đoàn Hoài Ngạn mới trả lời tin nhắn thứ tư: [Không làm việc.]

Hoài Niệm chớp mắt: [Anh mới đi tra xem mai Cục Dân chính có làm việc hay không à?]

Đoàn Hoài Ngạn: [Không phải em muốn đi đăng ký kết hôn với anh sao?]

Đoàn Hoài Ngạn: [Đây không phải là anh đang suy nghĩ cho em sao?]

Đoàn Hoài Ngạn: [Sợ em chờ đợi quá mệt mỏi.]

Hoài Niệm mím môi, cảm thấy không thể cứ để anh ngang ngược như vậy, định kìm hãm sự hăng hái của anh một chút, vì vậy cô chậm rãi gõ chữ: [Chỉ có mình em muốn đi đăng ký kết hôn với anh thôi sao? Lẽ nào anh không muốn?]

Lại im lặng.

Qua một lúc lâu.

Đoàn Hoài Ngạn gửi đến một tin nhắn, cách màn hình điện thoại, Hoài Niệm cũng có thể tưởng tượng ra được khi anh nói câu này, cái khuôn mặt đẹp trai chết người kia, chân mày nhíu chặt, vẻ mặt tràn đầy sự mất kiên nhẫn.

Tin nhắn mà anh gửi là: [Sao ngày mai Cục Dân chính lại không làm việc?]

Trong lúc Hoài Niệm nói chuyện với Đoàn Hoài Ngạn, Trình Tùng Nguyệt đã trò chuyện rất vui vẻ với thực tập sinh của khoa.

Thực tập sinh đó chính là người vừa nãy đi xe của Trình Tùng Nguyệt đến đây, đẹp trai thanh tú, đi trên hành lang của bệnh viện cũng sẽ có người xin Wechat.

Trình Tùng Nguyệt: “Cháu thấy Hoài Niệm có xinh không?”

Thực tập sinh hơi đỏ mặt, thật thà gật đầu: “Rất xinh ạ.”

Trình Tùng Nguyệt mỉm cười: “Con bé là người yêu của con trai cô đó, cháu có thấy nhẫn kim cương trên tay nó không, viên kim cương to như vậy là do con trai cô tỉ mỉ lựa chọn đó.”

Hoài Niệm:?

Thực tập sinh: “Cháu biết ạ, bác sĩ Hoài Niệm nói chị ấy và vị hôn phu là mối tình đầu của nhau.”

Trình Tùng Nguyệt: “Nhưng mà ở bệnh viện của các cháu cũng có rất nhiều người theo đuổi Hoài Niệm đúng không?”

Thực tập sinh: “Dạ cũng khá nhiều ạ.”

Trình Tùng Nguyệt: “Tiếc thật, con trai cô vừa đẹp trai vừa có tiền, chắc chắn họ không thể nào so được với con trai cô.”

Hoài Niệm:?

Hoài Niệm kéo tay Trình Tùng Nguyệt, nhỏ giọng: “Dì Trình, dì đang nói cái gì vậy?”

Trình Tùng Nguyệt: “Dì đang nói hai ưu điểm duy nhất trên người con trai dì.”

“…” Hoài Niệm nghiêm túc nói, “Không phải, ý của con là sao dì lại nói chuyện này với họ?”

“Dì phải cho mọi người biết là con đã có gia đình rồi, chồng con vừa đẹp trai vừa giàu có, như vậy những người đàn ông đang mơ mộng con mới biết khó mà lui.” Trình Tùng Nguyệt nói một cách hùng hồn.

Hoài Niệm đột nhiên hối hận.

Thà để Đoàn Hoài Ngạn đến tham gia tiệc liên hoan của khoa còn hơn.

Ít nhất Đoàn Hoài Ngạn sẽ không đi khắp nơi khoe mình vừa đẹp trai vừa giàu có.



Hôm đó khi tiệc liên hoan của khoa kết thúc, Tăng Hội Bác đi thanh toán, nhân viên phục vụ nói: “Người phụ nữ mặc áo lông thú ở phòng riêng đã thanh toán rồi ạ.”

Tăng Hội Bác liền cất điện thoại, trên đường trở về phòng riêng, anh ta gặp Hoài Niệm, cười nói: “Lại được thơm lây từ em rồi.”

Hoài Niệm khó hiểu: “Gì vậy ạ?”

Tăng Hội Bác nói: “Mẹ chồng tương lai của em đã thanh toán hết rồi.”

Hoài Niệm nhẹ nhàng “à” một tiếng.

Tăng Hội Bác nói: “Mẹ chồng tương lai của em và bạn trai em tính cách không giống nhau, nhưng làm việc gì cũng rất chu đáo.”

Hoài Niệm cười nhạt: “Họ đều là người rất tốt.”

Tăng Hội Bác không tán đồng: “Họ là người như thế nào thì anh không biết, nhưng họ rất thích em đều cảm thấy em rất tốt.”

Hoài Niệm ngẩn người.

Tăng Hội Bác vỗ vai Hoài Niệm, giọng điệu nhẹ nhàng: “Em gái à, sau này đừng khóc bên đường nữa, nếu thật sự khóc thì phải là vì hạnh phúc mà rơi lệ đấy.”

Nghe những lời của Tăng Hội Bác, Hoài Niệm gật đầu, “Em sẽ như vậy.”

6.

Rất nhanh đã đến ngày nghỉ Tết Nguyên Đán.

Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn ngủ đến trưa mới dậy.

Hoài Niệm đến phòng thay đồ chọn quần áo, cô do dự trước hai bộ, bèn hỏi Đoàn Hoài Ngạn đang đi vào thay đồ: “Anh nói em mặc bộ nào đẹp hơn?”

“Không mặc là đẹp nhất.” Đoàn Hoài Ngạn dựa vào tường, ánh mắt mệt mỏi rũ xuống, vẻ mặt lười biếng lạnh lẽo, anh cho người ta cảm giác là sự thanh cao cấm dục, nhưng những lời nói ra lại là những lời lưu manh không hơn không kém.

Hoài Niệm liếc anh một cái, ý thức được việc mình hỏi anh câu hỏi này đơn giản là tự mình chuốc lấy phiền phức, nên quyết định tự mình lựa chọn.

Cô đặt chiếc váy liền thân màu xám đang cầm ở tay trái xuống, quyết định mặc chiếc váy len cashmere màu trắng đang cầm ở tay phải.

Đoàn Hoài Ngạn không nhúc nhích, Hoài Niệm xoay người lại, mí mắt khẽ nhếch lên.

Ánh mắt lập tức va vào nhau.

Đoàn Hoài Ngạn vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên bất động, mí mắt khẽ nhếch lên, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, giống như đang chất vấn Hoài Niệm - “Anh lại chưa từng thấy em không mặc quần áo bao giờ sao?”, “Anh còn từng cởi đồ và mặc đồ cho em rồi.”, “Để anh nhìn em thay quần áo thì sao?”, “Cần anh thì coi anh như báu vật, không cần anh thì coi anh như con chó?”

Tổng kết lại, điều mà anh muốn biểu đạt chính là,

- Hoài Niệm là một cô gái hư hỏng cởi quần lên giường, mặc quần vào phủi mông bỏ đi.

Hoài Niệm vô cùng khó hiểu: “Sao anh cứ thích nhìn em thay đồ vậy?”

Đoàn Hoài Ngạn nói: “Vì muốn nhìn.”

“…”

Nói cũng như không, vẫn không có gì khác.

Nhìn nhau một lát, Hoài Niệm chịu thua, cô quay lưng lại với Đoàn Hoài Ngạn, nhanh chóng thay quần áo.

Thay xong, cô muốn rời khỏi phòng thay đồ, lại bị Đoàn Hoài Ngạn kéo cánh tay lại. Anh lười biếng hấc cằm, chỉ vào tủ quần áo đang treo quần áo của anh, “Chọn cho anh một bộ.”

Hoài Niệm: “Anh không tự chọn được sao?”

Đoàn Hoài Ngạn: “Em không phải là vợ sắp cưới của anh sao?”

Hoài Niệm: “Vợ sắp cưới đâu phải là nhân viên bán quần áo.” Còn phải chọn đồ cho khách.

Đoàn Hoài Ngạn nghiêng đầu, không nói một lời nào, ánh mắt mang đầy ý vị sâu xa, đánh giá Hoài Niệm.

Giống như đang suy nghĩ, vậy cô với tư cách là một người vợ sắp cưới rốt cuộc thì sẽ phải làm gì?

Chọn quần áo sao? Không phải.

Cởi đồ.

Mặc đồ.

Vừa nghĩ đến việc rất có khả năng anh sẽ nói ra hai sự lựa chọn này, Hoài Niệm lập tức đi đến bên tủ đồ chọn cho Đoàn Hoài Ngạn một bộ, cô tiện tay nhét vào lòng Đoàn Hoài Ngạn, “Anh mặc bộ này đi.”

Nói xong, cô vô cùng lịch sự rời khỏi phòng thay đồ, đầu cũng không quay lại.

Phía sau vang lên giọng nói của Đoàn Hoài Ngạn, kéo dài giọng, ngữ điệu đầy hứng thú: “Có muốn nhìn anh thay đồ không? Anh rất hào phóng, cho em nhìn chính diện.”

Bước chân Hoài Niệm khựng lại, da đầu cô cứng ngắc, giọng điệu không nghe ra một chút bất thường nào: “Không cần đâu, cảm ơn.”

Lại giống như không chịu nổi sự trêu chọc của anh vào buổi sáng sớm, cô dừng lại vài giây.

“Nhìn lâu rồi, hết mới lạ.”

Lời vừa dứt, vẻ mặt Đoàn Hoài Ngạn chợt cứng lại, anh đang định tiến lên nắm lấy Hoài Niệm, kết quả nghênh đón anh là tiếng đóng cửa “rầm” một tiếng.

Hoài Niệm đã đóng cửa phòng thay đồ lại rồi.

Chột dạ.

Sợ hãi.

Nghĩ đến lá gan nhỏ xíu của cô, lông mi Đoàn Hoài Ngạn khẽ động, khóe môi bật ra một tiếng cười khẽ bất lực.



Vì là Tết Nguyên Đán, nhà họ Đoàn cũng không tránh khỏi tục lệ, ngoài cửa nhà treo hai chiếc đèn lồng đỏ lớn.

Trong nhà đặt rất nhiều đồ trang trí màu đỏ.

Khi Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn đến, Trình Tùng Nguyệt đang ngồi trên ghế sofa phòng khách chơi game. Game dường như đang ở trong tình trạng giằng co, vì Hoài Niệm vừa bước chân vào phòng khách đã nghe thấy Trình Tùng Nguyệt giận dữ hét lên: “Tao hỏi là kinh tế của mày phát triển thế nào! Không hỏi là người mày phát triển thế nào!”

Khiến Hoài Niệm giật mình.

Đoàn Hoài Ngạn nhíu mày: “Mẹ.”

Trình Tùng Nguyệt liếc mắt lơ đãng nhìn qua, tốc độ nói chuyện rất nhanh, không hề chấm phẩy: “Hoài Niệm đến rồi à con cứ ngồi đi dì đang chơi game đây đợi dì đánh xong ván này rồi nói chuyện ha đồng đội ngu ngốc đừng có mà feed nữa!”

“…”

Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn nhìn nhau.

Đoàn Hoài Ngạn kéo Hoài Niệm: “Đến phòng chiếu phim xem phim.”

Hoài Niệm: “Vậy dì Trình…”

Đoàn Hoài Ngạn: “Em thấy bà ấy cần người bầu bạn à?”

Rõ ràng là không cần.

Trong lúc nửa đẩy nửa đưa, Hoài Niệm bị Đoàn Hoài Ngạn kéo vào phòng chiếu phim dưới tầng.

Xung quanh yên tĩnh, không có tiếng game ồn ào, cũng không có tiếng nói chuyện giật cả mình của Trình Tùng Nguyệt, hàng mày đang nhíu lại của Đoàn Hoài Ngạn cũng giãn ra, anh chọn đại một bộ phim để xem cùng Hoài Niệm.

Xem được nửa bộ phim, cửa phòng bị người ta đẩy ra.

Là Đoàn Ngật Hành đến.

Hoài Niệm muốn đứng dậy chào hỏi ông, Đoàn Ngật Hành thấy vậy, vội nói: “Cứ ngồi đi, không sao đâu.”

Hoài Niệm vẫn có chút câu nệ, “Chú Đoàn.”

Đoàn Ngật Hành cười hiền hòa, ông ngồi xuống bên cạnh Đoàn Hoài Ngạn, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Hoài Niệm, “Dạo này công việc bận không?”

Hoài Niệm: “Cũng tạm ạ.”

Đoàn Ngật Hành nói: “Đừng chỉ lo công việc, phải chăm sóc bản thân thật tốt.”

Hoài Niệm gật đầu: “Chú Đoàn, chú cũng vậy, phải chăm sóc bản thân thật tốt ạ.”

Đoàn Ngật Hành bỗng nhiên cười thành tiếng: “Đây chính là sự khác biệt giữa con trai và con gái sao? Chú nói với Hoài Ngạn phải chăm sóc bản thân, nó sẽ nói chú lảm nhảm.”

Đoàn Hoài Ngạn đang ngồi giữa hai người cất tiếng: “Không khỏe thì tìm bác sĩ.”

Thái độ lạnh nhạt đặc biệt vô tình, Đoàn Ngật Hành lại đã quen rồi: “Con xem, nó chính là như vậy.”

Đoàn Hoài Ngạn: “Con nói có đúng không?”

Đoàn Ngật Hành: “Đúng, nhưng không đủ dịu dàng ân cần.”

Đoàn Hoài Ngạn: “Lúc nhỏ con bị bệnh, ngoài bác sĩ ra thì cũng có ai quan tâm con đâu.”

Những lời này quá làm tổn thương người khác.

Trong mắt Đoàn Ngật Hành thoáng qua sự tổn thương, nhưng ông che đậy rất tốt, “Công việc của bố luôn bận, không có quá nhiều thời gian chăm sóc và quan tâm con và mẹ con, cho nên con tuyệt đối đừng học theo bố.”

Đoàn Hoài Ngạn nhạt giọng: “Con là một người rất coi trọng sự nghiệp, nhưng Hoài Niệm quan trọng hơn tất cả.”

Nghe vậy, Đoàn Ngật Hành vỗ vai Đoàn Hoài Ngạn, ông đứng dậy, “Xem xong bộ phim này thì ra ngoài ăn tối, tối nay ăn lẩu.”

Đoàn Ngật Hành đến nhanh, rời đi cũng nhanh.

Bộ phim vẫn đang tiếp tục phát, trong phòng tràn ngập tiếng thoại của bộ phim.

Nhưng Hoài Niệm không nghe thấy gì cả, thứ mà cô nhìn thấy trong đáy mắt không phải là màn hình lớn với ánh sáng đan xen.

Bụi trần đang cuộn trào trong ánh sáng, hiện lên trước mắt cô là Đoàn Hoài Ngạn khi còn bé. Bố mẹ ở nước ngoài xa xôi, để anh một mình ở lại trong nước, cho dù bị bệnh cũng không có một cuộc điện thoại hỏi thăm. Tuổi thơ của anh cô độc, bơ vơ, màu sắc là sự xám xịt ảm đạm, thứ có thể bầu bạn với anh chỉ có bóng tối, mà đến buổi tối, bóng tối cũng sẽ biến mất không thấy đâu.

Lại nhớ đến thời học sinh.

Đoàn Hoài Ngạn luôn trầm mặc, trầm mặc đến mức dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ biến mất khỏi đám đông.

Nếu không có vẻ ngoài xuất chúng và thành tích ưu tú, mọi người chắc chắn sẽ không nhìn anh lấy một cái.

Nghĩ đến đây, sống mũi Hoài Niệm cay xè, cô khoác tay Đoàn Hoài Ngạn, tựa đầu lên vai anh.

Nhận ra cử chỉ thân mật của cô, Đoàn Hoài Ngạn cúi đầu nhìn cô, góc độ này chỉ có thể nhìn thấy hàng mi vừa dày vừa cong của cô, “Sao vậy? Buồn ngủ rồi à?”

“Không buồn ngủ.” Hoài Niệm lắc đầu, khẽ nói, “Em chỉ đang nghĩ, hồi nhỏ anh như thế nào.”

Đoàn Hoài Ngạn chậm rãi nói: “Đẹp trai vô cùng, nếu hồi nhỏ em đã quen anh, đoán chừng mỗi ngày em sẽ chạy theo sau mông anh, lúc đó là em đã đeo bám anh rồi đó.”

Với tính cách của Hoài Niệm, cô tuyệt đối không thể làm ra chuyện này.

Hoài Niệm suy nghĩ một lát, cô siết chặt tay đang ôm lấy cánh tay anh, cố gắng kìm nén giọng nói đang run rẩy, cố ý dùng giọng điệu thoải mái cười nói: “Nếu em quen anh từ hồi nhỏ thì tốt biết mấy.”

Ý thức được cảm xúc của cô không được ổn, Đoàn Hoài Ngạn muốn đi tìm ánh mắt của cô, trong lúc anh cúi đầu xuống, Hoài Niệm đột nhiên ngẩng đầu lên, đặt lên môi anh một nụ hôn.

Cô thuận thế khoác lấy cổ anh, ghé vào tai anh, giọng mũi nặng trịch: “Đoàn Hoài Ngạn.”

“Hửm?”

“Nếu em quen anh sớm hơn thì tốt rồi.” Như vậy thì cô có thể ở bên cạnh Đoàn Hoài Ngạn, khi anh bị bệnh, cô cũng có thể ở bên cạnh anh.

“…” Đoàn Hoài Ngạn chợt khựng lại, anh xoa đầu Hoài Niệm, giọng gần như là tự nói với chính mình, “Vậy thì đâu chỉ có ba năm nữa.”

Thời gian anh thích thầm em không chỉ có ba năm cấp ba đó.

Bất luận cô xuất hiện trước mặt anh bằng cách nào, anh luôn tin rằng số mệnh sẽ khiến anh mỗi lần gặp được cô đều sẽ bị cô thu hút.



Đoàn Hoài Ngạn không hiểu vì sao Hoài Niệm đột nhiên lại dính người như vậy, có lẽ là vì anh nói chuyện khi còn bé?

Nhưng anh căn bản không có ý định kể khổ.

Anh chỉ đơn thuần là nói sự thật.

Cũng không có ý định oán trách Đoàn Ngật Hành.

Chỉ là cảm thấy Đoàn Ngật Hành rất phiền rất lảm nhảm, anh nói những lời đó chỉ là muốn ông ấy im miệng thôi, chỉ vậy thôi.

Đối với anh mà nói, rất nhiều chuyện đã qua rồi.

Sự xuất hiện của Hoài Niệm đã khiến anh tha thứ cho tất cả mọi chuyện trong quá khứ.

-

Ba ngày nghỉ Tết, Hoài Niệm đều ở nhà họ Đoàn.

Đoàn Ngật Hành và Trình Tùng Nguyệt dường như cũng biết rõ cái đức tính dai như đỉa của con trai mình, không bắt hai người ngủ riêng như lần đầu nữa. Dù sao thì ngủ riêng, nửa đêm Đoàn Hoài Ngạn cũng sẽ chạy đến phòng Hoài Niệm.

Trình Tùng Nguyệt không những tính cách trẻ trung mà đến vẻ ngoài cũng rất trẻ.

Giữa bà và Hoài Niệm không giống như mối quan hệ giữa người lớn và con cháu, mà giống như là những người bạn thân cùng tuổi.

Hoài Niệm trò chuyện rất vui vẻ với Trình Tùng Nguyệt.

Ngược lại bên kia, Đoàn Hoài Ngạn và Đoàn Ngật Hành trò chuyện với nhau, bầu không khí có chút cứng ngắc lạnh lẽo, nội dung trò chuyện của hai bố con đều liên quan đến công việc, giống như là đàm phán thương mại.

Đêm giao thừa, Trình Tùng Nguyệt thật sự không chịu nổi việc ăn tất niên cũng phải nói chuyện công việc của hai bố con, “Đây là tất niên, không phải là bữa tiệc xã giao của hai người, có thể bớt cái tâm muốn kiếm tiền của hai người đi được không? Các nhà tư bản?”

Lúc này hai người họ mới im miệng.

Hai người im miệng là thật sự im miệng, không nói một lời nào.

Ăn tối xong, Trình Tùng Nguyệt và Đoàn Ngật Hành đều lì xì cho Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn.

Hoài Niệm được sủng ái mà lo sợ: “Không cần mà…”

Trình Tùng Nguyệt: “Cần chứ.”

Đoàn Ngật Hành: “Chúng ta đã là một gia đình rồi, đương nhiên phải lì xì cho con.”

Trình Tùng Nguyệt nói: “Tiền không nhiều, chỉ là để lấy may mắn thôi.”

Bà nắm lấy tay Hoài Niệm, giọng điệu trịnh trọng và chân thành: “Sau này mỗi năm đến Tết, cả nhà chúng ta đều phải tụ tập lại giống như hôm nay.”

Hoài Niệm nói: “Con cũng hy vọng sau này mỗi năm đều có thể ăn Tết cùng dì.”

Sau bữa tối, cả nhà cùng xem chương trình đón năm mới trên TV. Đến hơn mười một giờ đêm, họ lại đi ra ngoài đốt pháo hoa rất lâu, pháo hoa rực rỡ chiếu sáng cả bầu trời đêm.

Những cơn gió lạnh buốt thổi đến, Hoài Niệm rúc vào lòng Đoàn Hoài Ngạn, ngẩng đầu nhìn pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời, pháo hoa còn chưa kết thúc, cô đột nhiên chuyển tầm mắt sang Đoàn Hoài Ngạn.

Sau đó.

Cứ thế mà va vào mắt anh.

Anh vẫn luôn nhìn cô.

“Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đón Tết,” yết hầu anh khẽ động, “Mỗi dịp Tết sau này, em đều phải đón Tết cùng anh.”

Khóe môi Hoài Niệm cong lên: “Ừm, Đoàn Hoài Ngạn, mỗi một ngày sau này, em đều sẽ ở bên cạnh anh.”

Tương lai thật dài, nhưng có anh ở bên cạnh em, dài trở thành một loại hạnh phúc.

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang
Bình Luận (0)
Comment