Nửa Thời Gian Ấm Áp

Chương 21.1

Edit: Tiểu Lục

Chào đón tôi, là ngày tiếp nối đêm, là những việc không thể dự đoán, còn là rất nhiều sai lầm vụn vặt, khiến cho chúng ta từng chút một cách xa nhau, khiến cho hôm nay rốt cuộc tôi nhận ra rằng, tất cả buồn vui đều đã hóa tro tàn, dù trên thế gian này chỉ có một con đường, tôi cũng không thể cùng bạn đồng hành. — Tịch Mộ Dung (21.1)

(21.1) Tịch Mộ Dung: Sinh ngày 15/10/1943 Tại thành phố Trùng Khánh, Trung Quốc, bà lớn lên tại Đài Loan, được biết đến là nữ nhà văn, nhà thơ, họa sĩ nổi tiếng. Năm 1981, NXB Đài Loan xuất bản tập thơ đầu tiên của Tịch Mộ Dung mang tên “Thất Lý Hương” – Đoạn trích trong bài thơ “Cùng bạn đồng hành”

Dưới sự kiên quyết của mẹ, Nhan Hiểu Thần nằm trên giường nghỉ ngơi hơn bốn mươi ngày, để bảo đảm cho sức khỏe hoàn toàn hồi phục.

Có thể được tự do hoạt động, việc đầu tiên Nhan Hiểu Thần làm chính là liên hệ với Trình Trí Viễn, bàn tính chuyện ly hôn.

Trình Trí Viễn dường như đã sớm chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, cô vừa mở lời, anh lập tức nói hồ sơ đã chuẩn bị xong, chỉ cần dành ra thời gian đi đến cục dân chính một chuyến.

Hai người im lặng hoàn thành xong xuôi mọi thủ tục, thời khắc lấy được giấy chứng nhận ly hôn, trên luật pháp, Nhan Hiểu Thần và Trình Trí Viễn không còn quan hệ.

Ra khỏi cục dân chính, Nhan Hiểu Thần và Trình Trí Viễn đều theo bản năng dừng bước. Không giống với kết hôn, khi bước ra khỏi cửa, hai người đã kết lại làm một, sẽ đi cùng một hướng, cho nên không cần nói gì, chỉ cần nắm tay nhau mà đi. Ly hôn là đem hai cá thể kết thành một phân tách thành hai cá thể độc lập, không ai biết người kia sẽ đi theo hướng nào.

Nhan Hiểu Thần và Trình Trí Viễn đứng đối mặt nhau, ngại ngùng khó xử im lặng một lúc lâu, Trình Trí Viễn hỏi: “Về sau em định làm gì?”

Dường như Nhan Hiểu Thần đã đợi anh hỏi câu hỏi này từ lâu, cô lập tức trả lời: “Cuộc sống ở Thượng Hải chi phí rất cao, bây giờ em không có khả năng gánh vác, trước tiên sẽ cùng mẹ về quê.”

“Em định sống ở quê cả đời sao?”

Nhan Hiểu Thần cười, “Đương nhiên không phải! Em định lần này trở về, vừa đi làm kiếm tiền, vừa ôn tập thi nghiên cứu sinh. Giáo sư Vương, chính là người đã bắt em gian lận bài thi, đã đồng ý đề cử em thi nghiên cứu sinh vào trường đại học Z của thành phố. Lúc trước, em có giúp Ngụy Đồng làm luận văn, nên có chữ ký của em trên đó. Những điều này rất có ích cho kỳ thi vấn đáp về sau. Nếu thi viết thuận lợi, sang năm có thể nhập học. Sau khi lấy được học vị thạc sĩ, em sẽ lên thành phố tìm việc làm, rồi đưa mẹ lên thành phố cùng sinh sống.”

Trình Trí Viễn bình thường trở lại, biểu hiện một chút ý cười, “Nếu thi vấn đáp không có vấn đề, anh rất tin tưởng em sẽ thi viết thật tốt.”

“Nếu em có thể thi đậu nghiên cứu sinh, rất muốn cám ơn…” Nhan Hiểu Thần nghĩ đến Trình Trí Viễn không bao giờ muốn cô nói cảm ơn anh, lời nói lên đến miệng liền nuốt ngược trở lại, “Muốn cám ơn giáo sư Vương. Giáo sư Vương đã nói cho em biết, là anh giúp em cầu xin, trường học mới cân nhắc bỏ qua chuyện gian lận bài thi, cấp cho em bằng tốt nghiệp.”

Lúc đó, Nhan Hiểu Thần đã cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng giáo sư Vương đã tỏ ra chán ghét cô, nhưng đến cuối cùng lại thay đổi thái độ. Hóa ra, Trình Trí Viễn từ lúc biết được tin tức từ Lục Lệ Thành, liền chạy tới trường học tìm ông ta. Nay giáo sư Vương lại chủ động đưa ra đề nghị giúp cô thi nghiên cứu sinh, hẳn là ông ta đã được lợi ích khi Trình Trí Viễn giúp cô nói tốt.

Trình Trí Viễn cười nhẹ, không muốn tiếp tục đề tài nhạy cảm này, “Em định khi nào thì rời khỏi Thượng Hải?”

“Ngay hôm nay, mẹ hẳn đã ra đến ga xe lửa rồi.”

Trình Trí Viễn sửng sốt một chút, mới hồi phục lại tinh thần, đè nén nội tâm đang bốn bề dậy sóng, bình tĩnh nói: “Anh đưa em đi.”

Nhan Hiểu Thần suy nghĩ, mỉm cười gật đầu, “Được!”

Hai người lên xe của Lý tài xế, Nhan Hiểu Thần ngồi trên chiếc xe quen thuộc, cảnh trí trong hai năm như cái đèn kéo quân từng cảnh từng cảnh hiện lên trước mắt. Khi cô vì 1000 đồng, ở quán Bar, trước mặt mọi người mời Trình Trí Viễn ăn bữa cơm, bất luận thế nào, cũng không nghĩ đến giữa bọn họ lại có ân oán, lại càng không nghĩ đến anh sẽ trở thành “chồng trước” của mình.

Cô lặng lẽ nhìn về phía Trình Trí Viễn, có lẽ bởi vì bí mật đã được hé lộ dưới ánh sáng, anh không còn dáng vẻ xa cách khó gần, nhưng gương mặt vẫn chẳng có một chút nét cười. Nhìn đến chiếc nhẫn cưới trên bàn tay đang đặt ở đầu gối của anh, Nhan Hiểu Thần trong lòng đau xót.

“Trí Viễn.”

Trình Trí Viễn quay đầu lại, vẫn giống như trước, ôn hòa thân thiết nhìn cô, nét mặt lộ ra chút ý cười, hỏi: “Sao?”

“Cái này…trả lại cho anh!” Nhan Hiểu Thần bỏ một chiếc nhẫn vào bàn tay của anh.

Là nhẫn cưới anh đã trao cho cô! Trình Trí Viễn cười, chậm rãi nắm tay lại, gắt gao nắm chặt, để chiếc nhẫn hằn sâu vào lòng bàn tay. Còn nhớ rõ ngày đó, anh đã đi chọn mua chiếc nhẫn với tâm tư phức tạp, lúc đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, đôi tim kết hợp, anh đã hướng ông trời khẩn cầu, chính là bách niên giai lão, thiên trường địa cửu.

Nhan Hiểu Thần nói: “Anh cũng tháo chiếc nhẫn của anh xuống đi! Mẹ em nói, sẽ tha thứ cho anh, anh cũng nên buông tha chính mình! Anh đã từng nói với em, ‘everyone deserves a second chance’, không phải đã cho người khác một cơ hội, thì không thể cho chính mình một cơ hội!”

Trình Trí Viễn sờ đến chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, không lập tức làm theo đề nghị của Nhan Hiểu Thần.

Anh không hề để ý đến, cười trêu chọc: “Yên tâm đi! Cho dù anh đã qua một lần hôn nhân, những vẫn là nam nhân tốt, không bao giờ không có cơ hội thứ hai.”

Nhan Hiểu Thần nhìn thấy anh rất tự nhiên, tâm tình hoàn toàn không bị ảnh hưởng ít nhiều, rốt cuộc cũng yên tâm.

Trình Trí Viễn nhoài người ra phía băng ghế phía trước, lấy trong hộc đựng đồ trên xe một cái túi nhỏ có khóa kéo, đưa cho Nhan Hiểu Thần, “Cái này… trả cho em, Anh nghĩ chắc em muốn giữ lại.”

Nhan Hiểu Thần kéo khóa kéo, phát hiện bên trong là cái điện thoại di động cũ cô đã ném đi. Cái điện thoại này là quà Thẩm Hầu đã tặng cô, bên trong có rất nhiều tin nhắn blog cùng ảnh chụp của cô và Thẩm Hầu, nếu không phải nó đã làm mẹ phải vào bệnh viện, cô tuyệt đối sẽ không ném nó đi. Nhan Hiểu Thần kinh ngạc nhìn cái di động, trong lòng rối như tơ vò, không biết là vui mừng hay đau xót, vốn đã từng cho rằng cái điện thoại này đã theo rác rưởi hoàn toàn biến mất, không ngờ Trình Trí Viễn đã lặng lẽ giữ lại nó cho cô. Từ trước đến nay, anh làm việc rất có nguyên tắc, dường như không bao giờ quan tâm đến mình có thích có cần hay không, mà chỉ quan tâm đến cô có thích có cần hay không.

Nhan Hiểu Thần nhét cái túi chứa điện thoại vào túi xách của mình, cúi đầu nói: “Trước đây em có nói…Anh mang đến cho em và mẹ ác mộng, câu nói đó em xin rút lại! Có thể gặp anh, quen anh, em… ở bên anh trong hai năm qua, tuyệt đối không phải là ác mộng, mà chính là mộng đẹp.”

Trình Trí Viễn có cảm giác cực kỳ ngoài ý muốn, biểu cảm buồn vui lẫn lộn, kinh ngạc nhìn Nhan Hiểu Thần một thoáng, nhẹ giọng nói: “Cám ơn em cũng đã cho anh có được giấc mộng đẹp.”

Nhan Hiểu Thần hít sâu một hơi, tựa hồ như vậy mới có thêm dũng khí ngẩng đầu, cô khẽ cười, nói: “Chúng ta hẳn đã từng là đôi vợ chồng hòa hợp nhất!”

Thời khắc này, Trình Trí Viễn không có dũng khí đối mặt với cô, anh lập tức quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đem tâm sự ở trong lòng giấu kín. Anh mỉm cười trêu chọc: “Đó là vì em và anh không có tranh chấp tài sản, kiên quyết dứt khoát ly hôn!”

Nhan Hiểu Thần cười nói: “Cái gì là kiên quyết dứt khoát? Có rất nhiều thứ anh không tính toán với em đó thôi!”

Trình Trí Viễn quay đầu lại nói: “Là do em không chịu tính với anh! Anh cám ơn em mới phải!”

Nhan Hiểu Thần cười cười, im lặng không nói gì, giữa bọn họ căn bản không thể tính rõ, cho nên đơn giản không cần phải tính, lùi một bước, khiến cho đối phương an lòng.

Trình Trí Viễn làm bộ như lơ đãng hỏi: “Em và Thẩm Hầu…không thể ở bên nhau sao?”

Nhan Hiểu Thần nhẹ nhàng lắc đầu.

Trình Trí Viễn không biết cái lắc đầu này là không biết có thể ở bên nhau, hay không thể ở bên nhau. Nhưng cho dù là gì đi nữa, sớm hay muộn gì cũng sẽ biết, anh cười tự giễu, không hỏi thêm gì nữa.

Xe đi hơn bốn mươi phút, dường như rất ngắn, tựa hồ chỉ trong chốc lát, thì đã đến nhà ga.

Lý tài xế dừng xe, Trình Trí Viễn và Nhan Hiểu Thần có chút trố mắt kinh ngạc, ngồi bất động. Bọn họ biết rằng phải chào từ biệt, nhưng không nghĩ một khắc kia rốt cuộc đã đến.

Nhan Hiểu Thần trước hết phục hồi tâm trạng, nhẹ giọng nói: “Cám ơn…Lý tài xế đã đưa em đến nhà ga, em phải đi rồi!” Trình Trí Viễn đưa Nhan Hiểu Thần xuống xe, nhưng không đưa cô đến tận nhà ga. Anh và Nhan Hiểu Thần đều biết, bà Nhan đã tha thứ cho anh, nhưng không có nghĩa là bà muốn gặp anh, hay cùng anh nói chuyện phiếm. Thế giới này, không có ai muốn buồn khổ, cũng không có ai muốn cùng người gây ra buồn khổ làm bạn. Nhan Hiểu Thần nhìn Trình Trí Viễn, tâm trạng mang nhiều tâm tình phức tạp, dường như có ngàn vạn câu chữ dồn ứ nơi lồng ngực muốn phát ra, nhưng lại không tìm thấy một câu thích hợp để nói.

Trình Trí Viễn khẽ cười nói: “Anh định sẽ ở lại Thượng Hải làm việc. Nếu em đến Thượng Hải, có thể tìm anh. Số điện thoại của anh mãi mãi không thay đổi.”

Nhan Hiểu Thần kiên cường nở nụ cười gật đầu, quyết tâm nói: “Tạm biệt!” Cô phất tay, xoay người hướng đến cửa nhà ga.

Nói lời “Tạm biệt”, nhưng Nhan Hiểu Thần biết, lần tạm biệt này rất có thể sẽ là vĩnh viễn không bao giờ gặp lại. Không phải không nhớ đến, cũng không phải không quan tâm, vậy tạm biệt có ý nghĩa gì? Cô là quá khứ, nhưng tuyệt đối sẽ không là tương lai của anh, vậy tại sao phải khiến cho quá khứ ràng buộc tương lai?

“Hiểu Thần!” Giọng của Trình Trí Viễn từ sau lưng truyền đến.

Nhan Hiểu Thần lập tức quay người lại, cách đám đông ồn ào nhốn nháo, cô ngưng mắt nhìn anh. Cô không biết thời khắc này trong ánh mắt của cô biểu lộ điều gì, nhưng biết rằng sự luyến tiếc lại khiến bản thân khổ sở. Hóa ra bất tri bất giác, từ lâu cô đã đem anh hòa nhập vào cuộc đời mình, muốn gọn gàng cắt đứt quả thật rất đau đớn.

Trình Trí Viễn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thâm trầm xa xăm, dường như có rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng chỉ có thể khẽ mỉm cười, “Em nhất định phải hạnh phúc!”

Nhan Hiểu Thần mắt ngấn lệ, dùng sức gật đầu.

Trình Trí Viễn cười phất phất tay, không muốn khiến cho cô nhìn thấy mặt nạ của mình bị rơi xuống, chỉ có thể cố gắng xoay người lên xe, trước khi nụ cười trên gương mặt hoàn toàn biến mất.

Trình Trí Viễn vô lực dựa vào lưng ghế, nhìn xe chậm rãi nhập vào dòng xe cộ ồn ào tấp nập. Anh xòe bàn tay, ngưng mắt nhìn vào hai chiếc nhẫn, một chiếc ở lòng bàn tay, một chiếc trên ngón áp út.

Đã ký vào giấy ly hôn, đã đưa cô đi, anh lại không có chút ý muốn tháo bỏ chiếc nhẫn cưới này. Dường như chỉ cần anh còn đeo nó, giữ lấy lời ước hẹn, sớm muộn gì cũng có một ngày, tất cả mọi thứ đang gián đoạn sẽ lại tiếp tục.

Hai chiếc nhẫn có kiểu dáng giống nhau như đúc này, vốn nên ở trên hai bàn tay kề sát nhau, vĩnh viễn tỏa sáng.
Bình Luận (0)
Comment