Chuyển ngữ: Lê / Trần
Chỉnh sửa: Trần
Chưa làm quan thì luôn thấy đám người a dua xu nịnh cấp trên thật đáng thương, đến lúc làm quan rồi lại phải quay qua nịnh nọt các ông quan to hơn mình, dần dà tâm lý bất bình ấy cũng nguôi đi. Lê Diểu là người như vậy, chí ít bây giờ anh ta có thể tâng bốc Chu Chí Cần đến là trôi chảy. Bản thân trở thành loại người như vậy, có vẻ vô cùng thảm thương, thế nhưng lại có biết bao người cả đời vô vọng chờ đợi cơ hội thảm thương như vậy. Xã hội chính là một chiến trường tàn khốc bạc bẽo. Kẻ nắm quyền lực trong tay thì đứng trên cao thống trị trò chơi, kẻ tay không tấc sắt bên dưới thì vật lộn khổ sở. Mà Lê Diểu chính là loại bị kẹp ở giữa, không cao không thấp, quay về như trước thì không cam lòng, muốn bò lên vị trí cao hơn lại khó tựa lên trời.
Đàm Lệ Vân chuẩn bị lên giường mới phát hiện Lê Diểu vẫn mở mắt thao láo, nhìn lên trần nhà. Chị ta không nói gì, nằm xuống bên cạnh. Lê Diểu xoay người nhào đến, muốn hôn chị ta, nhưng lại bị tránh đi.
"Sao thế?"
"Ngủ đi, sáng mai em có chuyến bay đến Thâm Quyến, phải dậy sớm."
"Lâu lắm rồi vợ chồng mình không làm."
Đàm Lệ Vân cười thành tiếng, đẩy khuôn mặt gần trong gang tấc của Lê Diểu ra, nói: "Vợ chồng già cả rồi, mau ngủ đi."
"Dạo này em bận việc gì vậy?"
"Ơ, giám đốc Lê cuối cùng cũng nhớ quan tâm đến tôi rồi à?"
"Trước giờ anh đều không bận bằng em."
"Sao lại nói những lời như vậy?"
"Giao thiệp với người khác là việc mệt mỏi nhất, ngày trước làm công nhân viên chức nhỏ, chẳng qua là bị lãnh đạo chỉ tay năm ngón, chỉ có đầu óc là mệt. Bây giờ đi chỉ bảo người khác, ấy lại là mệt lòng. Ngày nào anh cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời."
"Đã vậy còn không ngủ sớm chút đi, muộn rồi..." Đàm Lệ Vân hôn lên trán Lê Diểu, rồi quay mặt vào tủ quần áo mà ngủ.
Lê Diểu há miệng, định nói lại thôi.
-
Giữa giờ họp, Chu Chí Cần thấy Lê Diểu đang nghịch điện thoại, bèn gọi anh lên, hỏi về vấn đề công trình của tổ ngoại tuyến.
Lê Diểu không ngờ bản thân mình bị chỉ đích danh, lập tức bật dậy như học sinh đứng lên trả lời câu hỏi, người thẳng tắp. Câu trả lời không tệ, nhưng hơi thiếu tính nghệ thuật của người lãnh đạo, Chu Chí Cần miễn cưỡng cho anh điểm đạt.
Sau khi tan họp, Chu Chí Cần gọi Lê Diểu đến phòng làm việc của mình. Vẻ mặt Lê Diểu có chút gượng gạo, anh biết Chu Chí Cần định ân cần chỉ bảo mình. Vậy mà, Chu Chí Cần lại không nói chuyện công việc ngay, trái lại liếc nhìn cổ tay Lê Diểu, khen: "Đồng hồ được đấy."
Từ sau lần chơi mạt chược đó, Chu Chí Cần có hơi mất kiểm soát, không dưng cứ thích đi ngắm tay Lê Diểu.
Lê Diểu nghe thấy lời này của Chu Chí Cần, lập tức nghĩ ngay đến việc mua một chiếc đồng hồ biếu Cục phó Chu, lặng lẽ ghi nhớ lại.
Nói chuyện đồng hồ xong, Chu Chí cần cảm thấy bầu không khí cũng hòm hòm rồi, bèn chuyển đề tài: "Lần kiểm toán dự án tuyến đường khu vực này, cục định sẽ thuê công ty bên ngoài làm."
"Không để bộ phận Kiểm toán làm ạ?"
"Kiểm toán nội bộ... tựu chung vẫn kém hơn bên ngoài."
Lê Diểu lập tức nhớ ra người đang nắm giữ vị trí phó chủ sở hữu của bộ phận Kiểm toán là Chu Nghị – em họ của Chu Chí Cần.
Nghĩ đến đây, Lê Diểu thầm cảm thấy ấm ức. Nói gì thì nói, bản thân anh do một tay Chu Chí Cần cất nhắc lên, ấy vậy mà lúc này lại thiên vị em họ mình rõ rành rành như thế.
Bởi trong lòng Lê Diểu có nút thắt, thành thử giọng điệu cũng có chút nóng nảy: "Cục phó Chu, làm vậy không thỏa cho lắm. Rất nhiều công trình đều là hợp đồng miệng, lúc đó kiểm toán cũng đã đưa báo cáo lên, ký tên hết cả rồi. Hiện giờ làm kiểm toán, về khoản tài chính chúng ta cũng khó mà nói cho thỏa được."
"Vậy cậu cho rằng để Kim Nhất Vũ kiểm toán tài chính thì cậu đầu xuôi đuôi lọt được à? Cậu ngồi vào vị trí của anh ta, chắc chắn trong lòng anh ta cũng hậm hực."
"Việc này tôi biết, nhưng mà bây giờ các khoản bên tài vụ vẫn còn lộn xộn, kiểm toán độc lập rất dễ nảy sinh vấn đề."
"Đừng lo, bọn họ trình báo cáo cũng phải để tôi duyệt trước. Cậu cố gắng chuẩn bị cho kỹ là được."
Lê Diểu vẫn không tình nguyện cho lắm.
Nói cho cùng, anh ta vẫn chưa va vấp nhiều, không biết quy mô kiểm toán bên ngoài lớn đến đâu. Hơn nữa ngoại trừ giúp Chu Chí Cần xử lý mấy vụ quan hệ cá nhân ra, bản thân anh ta cũng giở ít trò, sợ bị phát hiện. Lê Diểu không dám chắc đến lúc đó Chu Chí Cần sẽ tỏ thái độ thế nào.
Trở về phòng làm việc của mình, Lê Diểu vừa khóa cửa lại, liền hất cả chồng giấy tờ trên bàn xuống đất.
Thực ra trường hợp này không phải lần đầu tiên. Trước kia, Lê Diểu cảm thấy Chu Chí Cần thiên vị Chu Nghị cũng chẳng có gì đáng trách, nhưng chuyên môn của Lê Diểu nào phải chạy theo sau chùi đít cho người khác. Một hai lần thì thôi đi, lần này cả một đống dự án lớn như thế, khoản mập mờ đầy rẫy, bất cứ món nào bị lôi ra cũng đủ để cả đời này mình không thể làm công việc tài vụ được nữa. Chu Chí Cần đem anh ra làm lá chắn dùng đến là quen tay quá ha?
Cục tức trong lòng còn không thể trút lên đầu Chu Chí Cần, Lê Diểu chỉ có thể tự chuốc bực bội vào mình. Ra đến cửa còn phải trưng bộ mặt tươi cười lên, không thể để người ta nhìn ra cái gì rồi đi đặt điều thêm mắm dặm muối. Quan hệ giữa anh ta và Chu Chí Cần khó mà có thể vượt qua nổi trở ngại xích mích chia rẽ.
Lê Diểu bực thì bực vậy, nhưng vẫn phải đi đặt đồng hồ cho Chu Chí Cần. Mấy chục vạn cứ thế bay vèo vèo. Không phải anh không nỡ bỏ tiền, chỉ bởi cảm thấy mình đã dành đủ tiền bạc lẫn công sức cho gã, ấy vậy mà cuối cùng vẫn chẳng bì được với một tay họ hàng chỉ biết gây họa. Lòng khó tránh khỏi phiền muộn.
Buổi tối hiếm được hôm Lê Diểu khước từ mọi cuộc xã giao, tăng ca đến hơn chín giờ mới ra về. Đàm Lệ Vân bắt máy, cũng thấy ngờ ngợ, nhưng vẫn cố gắng mười một giờ về đến nhà.
Vừa bước vào cửa, còn chưa thấy Lê Diểu đâu, Đàm Lệ Vân đã hỏi: "Có chuyện gì mà gấp thế?"
"Hiện giờ chỗ em có thể xuất trước cho anh một ít hóa đơn được không? Bên anh đang chuẩn bị làm kiểm toán độc lập, cục đã bố trí cuối tháng mời công ty kiểm toán bên ngoài tới rồi."
"Cần bao nhiêu? Loại hình gì?"
"Tốt nhất là hóa đơn nguyên vật liệu thi công các loại. Công trình tuyến đường khu vực bị người ta khiếu nại lên Công ty Mạng lưới điện Nhà nước rồi, hiện giờ bên trên đòi cục phải xuất trình báo cáo thống kê. Vốn dĩ cũng chẳng phải là việc gì to tát, Chu Chí Cần lại cứ muốn bảo kê cho Chu Nghị, sợ đống giấy tờ gã ta ký lúc trước có vấn đề gì, mới đề xuất mời kiểm toán bên ngoài nên anh mới phải đứng ra chịu đòn đấy chứ. Giờ anh tính sơ sơ ra, ít nhất cũng phải cần hóa đơn tầm một hai trăm vạn."
"Anh mới nhậm chức bao lâu mà đã to gan lớn mật thế?"
"Em tưởng là có một mình anh ăn hết chắc? Còn không phải rặt mấy khoản nợ xấu bên ngoài của Chu Chí Cần đấy ư? Trước đây anh không ngờ rằng sẽ làm kiểm toán độc lập. Vốn dĩ nếu kiểm toán nội bộ thì có ra sao cục cũng chẳng để mắt tới, đến lúc đó cứ tiện tay nộp ra vài quyển kế toán cho bọn họ duyệt là xong chuyện."
Đàm Lệ Vân không ngờ Lê Diểu lại sơ hở lớn đến vậy. Tuy rằng chị ta làm ăn lớn, nhưng mà cũng không có năng lực vài ba bữa biến ra một tá hóa đơn nguyên vật liệu một hai trăm vạn được.
Bên này Lê Diểu thì nhấp nhổm như kiến trong chảo lửa, chị ta thì lại chẳng hề sốt ruột. Hiện giờ đầu óc của chị ta đã hoàn toàn bị một việc khác chiếm cứ mất rồi.
Chị ta chuẩn bị bàn chuyện ly hôn với Lê Diểu.
Lê Diểu hãy còn tha thiết nhìn Đàm Lệ Vân, hy vọng cô vợ vạn năng của mình có thể phóng khoáng gật đầu, nói việc này cứ giao cho chị ta xử lý.
Thấy Đàm Lệ Vân không nói gì, Lê Diểu lại hỏi: "Cực chẳng đã thì năm mươi vạn tạm gánh trước cũng được. Tự anh cũng cố gắng xoay vòng một chút, đều là công trình ma, hễ tra đến là ra vấn đề ngay. Phía bên Chu Chí Cần cũng là có chủ thầu trích xuất lại một ít mới không dễ xảy ra chuyện."
Đàm Lệ Vân liếc xéo Lê Diểu một cái, chầm chậm nói: "Em cũng không thể một chốc một lát lấy ra chừng ấy cho anh được. Anh đòi hóa đơn ăn uống, quảng cáo hàng ngày còn dễ làm, chứ nguyên vật liệu bình thường móc đâu ra nhiều hóa đơn thế. Hơn nữa anh làm sổ sách cũng đâu thể để một khoản lớn như vậy được, phải chia thành hóa đơn lẻ tẻ chứ, đúng không? Việc này anh xem hay là tìm Chu Chí Cần đi, chủ thầu có quan hệ mật thiết với ông ta nhiều thế cơ mà."
"Thôi vậy, hôm nay anh vặc lại mấy câu làm lão ấy không vui, buổi tối tụ họp ăn uống còn chả thèm gọi anh theo cùng."
"Cái anh này tài thật đấy, mềm mỏng mấy câu với người ta thì mất miếng thịt nào chắc? Chuyện này anh cứ đánh tiếng xem ý của Chu Chí Cần thế nào đã, xem trong cục tính là sẽ đứng ra gánh trách nhiệm giúp dự án tuyến đường khu vực, hay là định sống chết mặc bây."
"Chắc là cục sẽ chuẩn bị gánh thôi, chuyện này cũng khó thoát khỏi can hệ với Bí thư Dương. Mọi người đều chầu chực dự án tuyến đường khu vực với cải tạo mạng lưới điện nông thôn để ăn tiền mà."
"Thế thì anh còn sợ cái nỗi gì, chết nhát thế không biết!" Đàm Lệ Vân ngừng lại, vẻ mặt có phần khinh thường, đại để là cảm thấy cho dù Lê Diểu làm quan rồi cũng chẳng phải là hạng kiếm ra nổi miếng cơm manh áo, "Vả lại bên phía Chu Nghị, anh cũng có thể tát nước theo mưa mà. Chu Chí Cần đã không tin tưởng được gã thì anh để gã thêm phiền phức cho phía Chu Chí Cần chả phải tốt à?"
Lê Diểu chẳng nói chẳng rằng, tất nhiên anh ta đời nào chịu phơi ra chút đố kỵ nhỏ nhen giữa đàn ông với nhau của mình. Có thế nào anh ta cũng không chịu đi tìm Chu Nghị đâu.
Hai hôm sau, Chu Chí Cần họp sáng xong trở về phòng làm việc, phát hiện trên bàn đặt một chiếc hộp màu đen không bắt mắt lắm, mở ra nhìn thì thấy một chiếc đồng hồ, cùng nhãn hiệu với chiếc đồng hồ mà hôm nọ gã vừa khen của Lê Diểu. Khóe môi Chu Chí Cần khẽ nhướn lên, đóng nắp hộp lại, tiện tay thả vào túi công văn. Về khoản này, Lê Diểu rất được việc, Chu Chí Cần thêm một lần cảm thấy vừa ý.
Chu Chí Cần không nhắc lại chuyện đồng hồ với Lê Diểu, mà Lê Diểu cũng không thấy gã đeo chiếc đồng hồ đó. Đương nhiên anh ta không ngờ bởi vì anh ta mua chiếc đồng hồ cùng bộ sưu tập với chiếc mình đeo, vậy nên Cục phó Chu mới phải cất cẩn thận đi, không thể đeo ra ngoài để người ta bàn ra tán vào.
Nếu mà là người khác, ắt hẳn sẽ trách cứ Lê Diểu hành sự không khiêm tốn, suy tính không chu toàn, nhưng Chu Chí Cần không nhiếc móc gì cả. Gã khá là thích điều này.
Không phải là muốn phô trương phách lối, mà là để cho Lê Diểu cảm thấy gã không hà khắc với những chuyện nhỏ nhặt. Giữa hai người tự nhiên sẽ dần dần hình thành một mối quan hệ đặc biệt. Chu Chí Cần không phải "Gia Cát Lượng", gã không tin lãnh đạo có thể dựa vào vẻ đẹp nhân cách chinh phục cấp dưới, khiến người ta cam tâm tình nguyện bán mạng cho mình. Gã cũng không tin rằng mình tốt phước như Lưu Bị, có cấp dưới không màng tư lợi. Những gì gã phải làm, là kiểm soát, dùng đủ mọi cách để kiểm soát những người làm việc cho mình. Ở khoản này, dù là tiền bạc, hay là quyền lực, gã đều không keo kiệt, bởi gã hiểu rất rõ, trên đời này, thuyền một tay chèo thì không thể rẽ sóng đạp gió được.
Chuyện chuẩn bị cho công tác kiểm toán độc lập lần này, Lê Diểu đã giở thói khôn vặt. Anh ta vốn dĩ chẳng hề chuẩn bị gì cả.
Lời của Đàm Lệ Vân khiến anh ta vững dạ hơn. Không phải bởi Chu Chí Cần sẽ bảo vệ anh ta, mà bởi nhiều lãnh đạo trong cục đều dính líu tới dự án tuyến đường khu vực này. Công ty Mạng lưới điện Nhà nước đòi kiểm tra, cũng là vì đã nắm trong tay một số bằng chứng nhất định, bằng không thì rất là hao công tốn sức. Thế nên, một tay trưởng phòng Tài vụ nhỏ bé như anh ta thì sợ cái đếch gì. Cục ắt sẽ phải tự đi vật lộn với bên trên, việc anh cần làm chỉ là khiến Chu Chí Cần phải chia đều rủi ro cho anh và Chu Nghị. Không thể để mình mình đổ vỏ cho thằng khác ăn trên ngồi trốc được, Lê Diểu thầm tính toán là thế.
Chu Chí Cần xem qua báo cáo kiểm toán từ văn phòng đưa lên, lần đầu tiên muốn quạt cho Lê Diểu một cái bạt tai.
Gã vô cùng tín nhiệm Lê Diểu, cũng rất tin tưởng bản thân. Vậy nên gã cảm thấy sau khi đã đánh tiếng cho Lê Diểu như thế, thì Lê Diểu phải hiểu là gã muốn kéo Chu Nghị khỏi cái mớ bòng bong này mới phải. Thế mà rồi Lê Diểu lại đối phó kiểu cực đoan, để mặc cho một đống vấn đề lồ lộ phơi ra đó, khiến cho tình hình cả cục nom như ong vỡ tổ, chọc chỗ nào cũng không được. Vài vị Cục phó khác cũng đã thấy bản báo cáo kiểm toán này. Có người cười trên nỗi đau của người khác, có người lại thấp thỏm lo sợ, có điều bề ngoài nhìn ai ai cũng bình chân như vại.
Không ngoài dự đoán, Lê Diểu bị gọi tới văn phòng của Bí thư Dương, tiếp đó là diện kiến Cục trưởng Vương, cuối cùng mới tới lượt Chu Chí Cần.
Hai vị trước đều biết Lê Diểu là người của Chu Chí Cần, vậy nên nói chuyện ít nhiều gì cũng chỉ bóng gió nhắc nhở, không đến nỗi huỵch toẹt. Ai dè, anh ta vừa bước chân vào văn phòng Chu Chí Cần đã bị chửi mắng té tát: "Đầu cậu chứa toàn bã đậu đấy phỏng?"
Lê Diểu lập tức trưng ra bộ dạng vô cùng uất ức cho Chu Chí Cần xem.
Chu Chí Cần tức thì không mắng tiếp nổi nữa, bởi vẻ mặt của Lê Diểu khiến toàn thân gã nóng ran. Đầu óc gã đã hoàn toàn không thể tập trung để phát cáu được nữa, tựa như có những chiếc bóng khí ùa vào, nhiễu loạn tâm trí gã.
Lê Diểu mặc một chiếc áo len mỏng màu xanh thẫm, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng cổ rộng. Thân hình tam giác ngược cân đối, bao bọc lấy cơ bắp rắn chắc. Anh vốn đã ưa nhìn, giờ lại được bộ đồ này tôn thêm vẻ nhã nhặn. Trước đây Chu Chí Cần chưa từng quan sát kỹ, lúc này săm soi một lượt liền không nỡ rời mắt đi, đương nhiên còn nỡ lòng nào mà mắng nhiếc nữa.
"Cục phó Chu, tôi đã cố gắng hết sức rồi, tôi... cũng nào dám để cấp dưới giúp tôi làm mấy khoản sổ sách này đâu. Tôi đã tăng ca liền mấy đêm, những mục quan trọng đã đậy lại cả rồi, số còn lại, tôi thực lòng lo không xuể."
Chu Chí Cần biết những lời này đều chỉ là nói mồm, ban đầu sổ sách còn dám giao cho cấp dưới làm, giờ lại sợ cái đếch gì chứ. Chẳng qua Lê Diểu đã nói đến vậy rồi thì đều là chừa cho đôi bên lối thoát. Gã cũng không thế cứ đứng trên cao nhìn xuống mãi, lúc cần xuống nước thì vẫn phải xuống nước.
"Tôi biết công việc tài vụ không dễ làm, nên mới cất nhắc cậu vào vị trí đó. Cậu liệu mà làm chặt vào cho tôi, đừng có để loại chuyện này xảy ra đến lần thứ hai nữa đấy."
"Tôi biết rồi, Cục phó Chu, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn. Chuyện nước đến chân mới nhảy thế này sẽ không có lần thứ hai nữa đâu."
Chu Chí Cần liếc nhìn Lê Diểu. Tên này chẳng những mồm miệng trả treo, cuối cùng còn quăng cho gã một đống trách nhiệm, cứ như là gã bày trò đột kích, khiến anh ta không kịp trở tay không bằng vậy. Chu Chí Cần bực bội, nghĩ vậy lửa giận trong lòng lại lần nữa bùng lên.
"Tôi mặc kệ cậu nước đến chân mới nhảy hay là nước đến cổ mới nhảy, chuyện này không được phép có lần thứ hai. Tôi không thích đi giải quyết ba cái việc này đâu đấy."
Cơ lưng Lê Diểu thít chặt lại, từ lúc anh ta bước vào cửa đến giờ, Chu Chí Cần đã nói lời này đến lần thứ hai, xem ra là cáu thật rồi. Tất nhiên Lê Diểu nào dám làm căng nữa, lập tức hạ thấp mình xuống, hận không thể thấp rạp xuống dưới đất: "Việc lần này tôi xử lý chưa ổn thỏa. Cục phó Chu hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa, đảm bảo sau này tôi đều sẽ làm tốt."
"Về đi, để tôi bảo trưởng phòng Kim làm kiểm toán nội bộ, rà soát báo cáo, sau đó tôi sẽ mang đến Bắc Kinh để báo cáo công tác. Nên làm thế nào, tự cậu liệu lấy đi..."
"Tôi sẽ lập tức đi xử lý ngay, phía bên trưởng phòng Kim sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu."
"Hy vọng chuyện lần này cậu vỗ ngực đảm bảo rồi thì sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa."
"Tin tôi một lần này đi, Cục phó Chu."
Chu Chí Cần lại được phen sững sờ. Không biết là ảo giác của gã, hay là đầu óc phản ứng lệch lạc, thế mà lại cảm thấy giọng điệu của Lê Diểu có chút nũng nịu. Day day hốc mắt, Chu Chí Cần kéo ra một nụ cười sượng trân. Lúc này, quả tim của Lê Diểu mới được đặt trở về tâm nhĩ, rầu rĩ bước ra khỏi phòng làm việc của gã.
-
Lê Diểu biết thế nào mọi việc cũng sẽ ập hết lên đầu mình. Bản thân chỉ là một thằng hèn đi bán mạng cho người khác, có điều lôi được Chu Nghị với Kim Nhất Vũ chịu chết cùng, lòng Lê Diểu vẫn rất khoái trá. Tâm trạng ấy đại khái xuất phát từ việc anh cho rằng mình đã lén chơi được Chu Chí Cần một vố, còn thắng trong gang tấc, có phần tiểu nhân đắc chí.
Để nói về Kim Nhất Vũ, Lê Diểu thật ra quen biết anh ta tới năm sáu năm rồi. Luận hiểu biết, Lê Diểu hiểu con người này hơn hiểu Chu Chí Cần nhiều.
Kim Nhất Vũ là điển hình của loại người không có năng lực, chỉ biết dựa dẫm, lôi kéo quan hệ, vả lại mặt giả lả bụng cáo già, chẳng ai dám coi thường.
Hồi đầu, ở phòng Tài Vụ, quan hệ giữa Lê Diểu và Kim Nhất Vũ khá là hời hợt. Bởi Lê Diểu là nhân viên kế toán duy nhất có bằng cấp chứng nhận, vậy nên lãnh đạo cấp trên cũng có chút kiêng dè. Tất nhiên sự kiêng dè này cuối cùng cũng đã trở thành sự thật: Lê Diểu ngồi vào vị trí đáng lẽ phải thuộc về Kim Nhất Vũ. Có điều, hiện giờ số người trong cục muốn lôi kéo quan hệ với Kim Nhất Vũ có thể xếp hàng dài đến tận cửa cục. Lê Diểu thì không vội, thậm chí còn chẳng sợ Kim Nhất Vũ sẽ ngáng đường mình. Cùng lắm thì hy sinh một chút, ngỗng ông lễ ông thôi chứ sao.
Chu Chí Cần vốn còn lo có vài việc Lê Diểu xử lý không tốt. Tuy rằng người này tuổi cũng ba lăm ba sáu rồi, nhưng mới lên chức được nửa năm. Không phải Chu Chí Cần không tin tưởng anh ta, mà là vì gã biết trong cục này rặt toàn những rắn hổ mang. Đôi khi, Lê Diểu ăn nói thẳng thắn quá, bị người ta gài cũng chẳng biết. Gã có hơi lo lắng cũng là điều bình thường thôi.
Trái lại, Lê Diểu vô cùng tự tin vào bản thân. Anh đã nghĩ ra hàng loạt phương án để thu phục Kim Nhất Vũ, còn muốn lấy đó để hóa giải mâu thuẫn trong lần cạnh tranh với Kim Nhất Vũ trước đây.
Kim Nhất Vũ là một lão lọc lõi chốn quan trường, làm cán bộ cấp trung đã ngót nghét mười năm. Tình hình trong cục thế nào, anh ta đều rõ mười mươi.
Vậy nên khi Lê Diểu tìm đến gặp, anh ta cũng chẳng hề khách khí. Cái gì nhận được thì cứ nhận, ăn được thì cứ ăn, hưởng thụ chẳng sót món nào. Lê Diểu giờ đã trở thành tay sai tin cẩn bên cạnh Chu Chí Cần, anh ta không cần thiết phải gây thù chuốc oán với thành phần "mới nổi" này. Vả lại, không được đứng đầu bộ phận Tài vụ nhưng chí ít cũng đứng đầu được bộ phận Kiểm toán, Kim Nhất Vũ chẳng có oán hận sâu nặng gì. Đây là điều mà cả Lê Diểu lẫn Chu Chí Cần đều không ngờ tới.
Có những người, đắc tội chút thôi là ghi thù cả đời. Lại có những người, thoạt trông có vẻ cả đời chẳng so đo tính toán gì, vậy mà chỉ cần lên hương một cái là sẽ quay lại cắn chết người ta ngay. Trong cục chỉ có hai loại người này, mà Kim Nhất Vũ chính là loại thứ hai.
Lại nhắc đến Chu Nghị. Vì dự án tuyến đường khu vực mà đám người bên này bận đến nỗi đứng ngồi không yên, trái lại, anh ta lại cực kỳ thong dong, vẫn đi ăn ăn uống uống với chủ thầu, còn không quên thò tay đòi phong bì.
Chu Chí Cần nghe tin liền khó chịu ra mặt, một mình ngồi trong văn phòng suy tư.
Hiện giờ, thói quen sinh hoạt của Lê Diểu là chiều chiều bốn giờ đến gõ cửa văn phòng Chu Chí Cần. Chỉ cần gã không bận chuyện gì thì hai người sẽ ra ngoài đánh bài. Lê Diểu cứ như là đảm nhận hết nhiệm vụ văn phòng, trở thành thư ký riêng của Chu Chí Cần. Hôm nay anh ta cũng gõ cửa như mọi khi, chỉ là sớm hơn mấy phút.
Chu Chí Cần nhấp một ngụm trà trong tách, hỏi: "Hôm nay rảnh lắm hả? Không bận bịu xử lý việc kiểm toán nữa à?"
"Thì bởi trưởng phòng Kim là người hiểu biết, nào có để bọn tôi phải bận rộn đâu. Một mình anh ấy lo hết những việc vặt vãnh này rồi."
"Đúng vậy, ai ai cũng được việc cả, chỉ có Chu Nghị là suốt ngày gây thêm phiền phức cho tôi thôi."
Lê Diểu nghe ra chủ đề nhạy cảm, mặc dù trong thâm tâm cực kỳ muốn phàn nàn, nhưng vẫn kéo cái phéc-mơ-tuya trên miệng mình lại.
Chu Chí Cần nhìn lên, trông thấy vẻ ngậm mồm không dám nói của Lê Diểu, cũng thấy nhẹ lòng đi nhiều. Không biết vì đâu, gã nhìn sao cũng thấy Lê Diểu giống như một đứa trẻ vừa tốt nghiệp được giao việc. Rõ ràng chỉ trẻ hơn gã bảy tuổi, lại luôn khiến gã phải "rửa mắt mà nhìn".
"Ngồi đi..."
Mông Lê Diểu như bị dính keo 502, lập tức hạ cái phịch xuống ghế sô pha trước mặt Chu Chí Cần, ngẩng đầu lên, cơ mặt căng cứng, hưng phấn chờ đợi Chu Chí Cần nói tiếp.
Lê Diểu mặt hóng hớt, Chu Chí Cần thì trông lại có phần cô đơn, khiến cho biểu cảm của hai người hiện giờ không ăn khớp tẹo nào.
"Thực ra tôi cũng biết Chu Nghị chẳng làm nên được cơm cháo gì."
Lê Diểu lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc, an ủi: "Cũng đâu thể nói vậy được, Cục phó Chu à. Phó phòng Chu là người trẻ tuổi, hãy còn hơi xốc nổi."
"Riêng điểm này thôi cũng đủ khiến tôi phải theo sau thu dọn biết bao nhiêu là mớ bòng bong cho nó. Muốn kiếm tiền thì cũng phải có đầu óc hẵng đi kiếm. Có người cả đời ăn mặn không khát, có người ăn hạt muối cũng mắc nghẹn."
Lê Diểu thật lòng gật đầu, anh ta đồng ý với đạo lý này. Vả lại, Chu Nghị thoạt nhìn chẳng có tí đầu óc nào, nếu không có Chu Chí Cần che chở, e là đã "phơi thây" từ lâu rồi. Hơn nữa, Chu Chí Cần cũng coi như là nhọc lòng hết mực mới đưa anh ta vào bộ phận Kiểm toán. Nếu mà đổi sang bộ phận Tiếp thị hay Nông nghiệp và Điện lực, không xảy ra việc gì hết đường cứu vãn mới là lạ.
Thực chất, Lê Diểu cũng rất tò mò, tại sao người như Chu Chí Cần lại kè kè chống lưng cho một gã em họ? Đừng nói là em họ, trong mắt Lê Diểu, Chu Chí Cần chính là loại bụng dạ nham hiểm, đến cả anh em ruột thịt cũng có thể bỏ mặc.
Chu Chí Cần rút một điếu từ bao thuốc lá đặt trên bàn. Lê Diểu nhác thấy, liền ngay lập tức bật dậy, nhanh như một cơn lốc, châm lửa lên, sáp lại gần, bằng tốc độ khiến Chu Chí Cần phải sững sờ. Gã đưa điếu thuốc qua, gõ nhẹ vào ngón tay xinh đẹp của Lê Diểu. Gã rất hài lòng, quyết định sau này phải thường xuyên châm thuốc trước mặt Lê Diểu hơn.
"Hồi xưa, lúc bắt đầu khôi phục lại kỳ thi đại học, tôi vẫn còn ở dưới quê, chưa chuyển lên thành phố. Năm đầu tiên không kịp thi, đến năm thứ hai thi thì lại chia theo đợt xuân thu, đợt mùa xuân thi thiếu mười sáu điểm. Hồi ấy muốn rời nông thôn đi lắm rồi, sáng nào cũng dậy đọc sách ôn tập. Chu Nghị nhỏ hơn tôi ba tuổi, lúc đó chúng tôi ở trong cùng một đội sản xuất nông thôn ở địa phương. Từ bé nó đã khỏe như vâm mà lại không ham học hành, chẳng biết được mấy chữ. Ngày nào nó cũng giúp tôi lùa vịt, vác cái cọc tre nặng năm cân, lùa mất những năm sáu tiếng, đến đêm là tay mỏi nhừ. Nếu không có nó làm công việc đồng áng thay tôi, thì tôi đã không thi lên nổi đại học, cũng sẽ chẳng làm nên được trò trống gì."
Lê Diểu không phải chưa từng chịu khổ, đương nhiên cũng hiểu nỗi vất vả khó khăn trong hoàn cảnh đó. Anh cũng phần nào hiểu được tâm lý muốn trả ơn của Chu Chí Cần.
"Sau này, tôi không điều được tài liệu khảo hạch chính trị, mà tuyển cử thì gần đến nơi rồi, chẳng biết làm thế nào. Cuối cùng may cũng nhờ mẹ của Chu Nghị đứng ra gánh giúp. Mấy thứ hàng hóa kim chỉ đồ may mặc đem hết ra để giúp tôi nịnh Bí thư thôn. Hồi đó nếu không có mẹ nó làm việc ở công ty bách hóa, ai mà có được những thứ ấy, mà tôi cũng sẽ chẳng thể trúng đợt tuyển cử năm đó được."
"Hầy, hồi đó đúng là chẳng dễ dàng gì..."
"Thanh niên trai tráng các cậu, không hiểu thời ấy khổ đến thế nào đâu." Chu Chí Cần lắc đầu, nhả ra một luồng khói.
Lê Diểu cũng trầm mặc theo. Thường nói người chốn quan trường không nên tin vào tình cảm, nhớ ơn báo đáp càng là chuyện nực cười. Vậy nhưng nhìn vẻ mặt của Chu Chí Cần, Lê Diểu lại kìm lòng không đặng muốn tin tưởng con người trước mắt mình đây quả thực là một người rất trọng tình nghĩa.
-
Chẳng bao lâu sau, Chu Chí Cần đã cùng chủ nhiệm dự án tuyến đường khu vực tới Bắc Kinh báo cáo công tác. Lê Diểu biết Chu Chí Cần có quan hệ rất khăng khít với trưởng phòng Nhân sự Công ty Mạng lưới điện Nhà nước, vậy nên anh ta cũng chẳng phải lo chuyến đi Bắc Kinh này Chu Chí Cần không xử lý được vấn đề trong cục.
Lê Diểu cảm thấy tên Chu Chí Cần này rất kỳ quặc, chẳng hiểu là chứng ám ảnh cưỡng chế hay là bệnh gì, tối nào cũng phải gọi điện cho anh ta để hỏi về công việc ở cục.
Đương nhiên, sau khi tình trạng này kéo dài suốt bốn ngày, Lê Diểu bắt đầu cảm thấy có lẽ Chu Chí Cần muốn anh ta thể hiện bản thân là một hạt giống tốt. Thành thử, mỗi tối, ngoại trừ việc đón con gái về nhà, Lê Diểu lại có thêm một thói quen nữa: Đợi Chu Chí Cần gọi điện.
Ngoại trừ hỏi han tình hình trong cục, Chu Chí Cần thi thoảng lại tiết lộ cho Lê Diểu một chút tin tức từ bên trên. Thực chất cũng không phải gã chỉ toàn kiếm chuyện nói đâu đâu để nghe giọng của Lê Diểu, mà còn muốn thử Lê Diểu một chút, xem người này có kín miệng hay không.
Mỗi ngày, Lê Diểu báo cáo với lãnh đạo xong xuôi bèn một mình ngồi trên sofa suy ngẫm. Vấn đề mà anh ta suy ngẫm thì chẳng cần nói cũng biết, đó là: Rốt cuộc Chu Chí Cần có ý gì.
Xưa nay bôn ba chốn quan trường, nhìn mặt đoán ý bề trên là khó nhất. Làm tốt việc này rồi, không nổi "Hòa Thân" chí ít cũng phải được chức "Đại thái giám Tư Lễ Giám".
(Hòa Thân: Là một trọng thần dưới triều vua Càn Long, được biết đến như là một đại tham quan nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc.Tư Lễ Giám: Một trong "Thập Nhị Giám" quản lý hoạn quan và sự vụ trong cung dưới thời Minh – Thanh.)Lòng Lê Diểu rầu rĩ bải hoải, chính bởi vì cái gã Chu Chí Cần này rất khó đoán.
Anh ta không biết rằng, trong mắt người khác, mình đã trở thành loại cắm đầu cắm cổ hầu hạ Chu Chí Cần. Anh ta chỉ biết mình vẫn chưa nắm được điểm mấu chốt, vẫn chưa biết được rốt cuộc Chu Chí Cần muốn gì.
-
Hôm Chu Chí Cần quay về, Lê Diểu có sắp xếp cả một đống hóa đơn dịch vụ ăn uống, cũng chính là chi phí mời cơm Kim Nhất Vũ đợt trước, đem đống đó tới phòng làm việc của Phó cục trưởng Lâm xin phê duyệt. Thường thì những thứ này anh sẽ đưa cho Chu Chí Cần ký, Chu Chí Cần cũng chẳng mấy khi xem, toàn mặc Lê Diểu dí cho cả một xấp hóa đơn dịch vụ ăn uống dày cộp. Nhưng hôm ấy phải sao kê, mà Lê Diểu lại không hay biết Chu Chí Cần được về sớm.
Phó cục trưởng Lâm đã ngoài năm mươi tuổi, đã đến tuổi rút lui khỏi "mặt trận tiền tuyến". Theo quy định của cục, tất cả các lãnh đạo và cán bộ cấp trung đến năm mươi lăm tuổi đều phải đi làm nghiên cứu viên, cũng tức là chuyển giao quyền hành, bảo lưu hệ số lương. Đó là lý do có ba trong số bảy tám Phó cục trưởng của cục, về cơ bản là sẽ phải đi làm nghiên cứu viên trong hai hoặc ba năm tới, vì vậy cũng chỉ là ló mặt ra cho có, chứ chẳng ai để ý đến bọn họ.
Lê Diểu cũng bởi nhắm vào điểm này mới tìm đến Cục phó Lâm để xin phê duyệt. Vả lại, trước khi Lê Diểu được thăng chức, quan hệ của anh ta với Cục phó Lâm cũng không đến nỗi nào, thiết nghĩ phải dễ dàng trót lọt mới phải.
Thế mà chẳng ngờ Cục phó Lâm cầm hóa đơn đóng xếp ngay ngắn chỉnh tề lên, hết nhìn lại lật, không hề có ý định ký ngay. Lê Diểu lập tức cười lấy lòng, sáp lại, nhỏ giọng nói: "Đây đều là hóa đơn đãi khách dạo gần đây, đợt làm kiểm toán độc lập..."
"Để tôi xem qua đã."
"Cục phó Lâm, mấy thứ này có gì đáng xem đâu chứ. Tôi đảm bảo chỉ nằm trong phạm vi chi phí quan hệ công chúng của cục thôi, không vượt quá chỉ tiêu đâu. Anh chỉ cần ký vài dòng lên đây, để tôi tiện vào sổ sách là được."
"Chú lên chức trưởng phòng rồi mà vẫn tự mình làm sổ sách à?"
Lê Diểu mồm mép tép nhảy, nói ngay: "Không phải ngày nào anh cũng vẫn đích thân đi làm đấy sao?"
Cục phó Lâm cười cười, lườm nguýt Lê Diểu một cái, tiếp đó, động tác lật hóa đơn bỗng chốc khựng lại: "Cái gì đây? Đi ăn ở nhà hàng bình dân mà tiêu hết những ba vạn bảy? Một bữa? Hóa đơn này của chú có phải thật không thế?"
(*37000NDT tương đương ~137 triệu VND)""Đương nhiên là thật rồi, tôi sao dám đùa với mấy chuyện như thế này chứ?"
"Đi theo lãnh đạo nào đây?"
Lê Diểu tùy tiện đánh bừa: "Là Bí thư Dương đi đãi khách."
Cục phó Lâm liếc nhìn thời gian bên dưới, cười hềnh hệch, "Ngày hai tư chứ gì, tôi đi cùng Bí thư Dương mà, đâu phải đi ăn ở nhà hàng bình dân đâu nhỉ?"
"Ôi chao, Cục phó Lâm, anh ký đi mà! Anh làm ơn làm phước..." Lê Diểu sáp lại, dí bút vào tay Cục phó Lâm, cười ngọt như mía lùi.
"Không phải chú mua hóa đơn giả đấy chứ?"
"Ui trời! Lại cứ đùa tôi rồi!" Lê Diểu mặt đỏ lựng, anh ta đến mức vì hai ba vạn tệ mà đi mua cái hóa đơn giả sao?!
Có điều Lê Diểu cũng biết Cục phó Lâm đang nói giỡn, vậy nên cũng không trở mặt, chỉ có thể bấm bụng chửi thầm Cục phó Lâm mấy câu. Lúc sau, Lê Diểu dí sát sàn sạt lại, thiếu điều cầm tay Cục phó Lâm ký tên lên nữa thôi. Hai người đang cù cưa cù nhằng, bỗng dưng có người gõ cửa mấy cái rồi mở cửa bước vào luôn.
Lê Diểu và Cục phó Lâm cùng ngẩng đầu lên, đồng thời trông thấy Chu Chí Cần.
Cục phó Lâm ngại tiếp tục làm khó Lê Diểu, bèn lập tức cúi đầu nguệch ngoạc ký vội. Lê Diểu cầm tập giấy tờ đã được ký, nhanh chóng lủi đến bên cạnh Chu Chí Cần, cười nịnh: "Cục phó Chu, sao anh về sớm thế, mọi chuyện thuận lợi chứ?"
"Thuận lợi." Giọng điệu của Chu Chí Cần có vẻ hơi khó ở. Lê Diểu cho rằng bởi anh tự tiện chạy đi tìm người khác phê duyệt, khiến gã không vui, bèn bợ đỡ vài câu: "Có anh ra trận, có việc gì mà không xong."
"Tôi có chuyện muốn nói với Cục phó Lâm, cậu về trước đi."
"Được được, hai người cứ tự nhiên." Dứt lời, Lê Diểu còn chớp chớp mắt, cười cười với Cục phó Lâm.
Đợi đến khi Lê Diểu khép hẳn cửa lại, Chu Chí Cần không nén nổi buồn bực, nói: "Thằng lỏi này lại đến nhờ anh duyệt mấy thứ phí đi lại đó hả?"
"Không phải, là mấy hóa đơn mời khách. Ôi dào, thượng vàng hạ cám, tôi mới trêu cậu ta mấy câu."
Chu Chí Cần quay đầu đi, mặt càng sa sầm.