Núi Lửa Ngủ - Tứ Chiêu Bạch Nhuy

Chương 85

Tôi sinh ra vào một ngày xuân rực rỡ của tháng Tư.

Trong ngôn ngữ Phật giáo, chữ “Di” có nghĩa là vĩnh cửu, thường hằng. Bố tôi tin phật, lại hy vọng sự nghiệp của ông ấy có thể phát triển mãi, cho nên đặt tên tôi là Khương Di.

Nhà tôi kinh doanh thực phẩm xuất nhập khẩu, từ một cửa hàng nhỏ chưa đến mười mét vuông đã trở thành một công ty lớn có hơn mười nhà máy.

Người ngoài đều nói rằng có cơ ngơi lớn như vậy để thừa kế, tốt nhất là sinh một đứa con trai.

Mẹ tôi sinh tôi năm ba mươi bảy tuổi, xem như là sản phụ cao tuổi. Sinh xong sức khỏe yếu đi nhiều, bố tôi cũng không dám để mẹ sinh thêm con nữa.

Ông ấy nói, con gái tốt hơn. Con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của ông.

Nhưng nhìn những chuyện xảy ra sau này, rõ ràng tôi là chiếc áo lọt gió.

Từ nhỏ đến lớn, tôi quen sống trong cơm ngon áo đẹp và được nuông chiều từ bé.

Bố tôi luôn mua cho tôi những món đồ đắt nhất, cho tôi học ở trường đắt nhất, cho tôi quen những người bạn có bối cảnh.

Mỗi bạn ở trong trường đều có một tấm danh thiếp vô hình ở trên đầu, viết cha mẹ là ai, gia cảnh như thế nào.

Không hề nghi ngờ rằng giữa người giàu cũng được chia thành nhiều cấp độ khác biệt, càng là những người có bối cảnh tối càng được nhiều “bạn bè” vây xung quanh.

Chẳng biết may mắn hay bất hạnh, trong tòa kim tự tháp này, có lẽ tôi nằm ở vị trí giữa hướng xuống dưới.

Hình như tôi có rất nhiều bạn.

Nhưng khoảnh khắc nào đó tôi lại cảm thấy, tôi không có người bạn nào cả.

Sau đó, tôi có một người bạn đầu tiên đúng nghĩa bạn bè vào năm lớp 12.

Khi đó, bố tôi bị một đối tác làm ăn đâm sau lưng, làm mất một đơn hàng lớn. Đối phương chẳng những không có tổn hại gì, mà còn thay thế vị trí của cha tôi, trở thành công ty lớn số một, số hai trong nghề nhờ vào vụ làm ăn cướp được.

Trùng hợp là con gái của tổng giám đốc công ty kia học cùng lớp với tôi. Giống như mối quan hệ của người lớn, tôi và cô ấy cũng không thể làm bạn được nữa, mâu thuẫn đã trở nên công khai.

Mượn chuyện này, tôi đề nghị chuyển trường với bố tôi.

Bố tôi muốn chuyển tôi đến một ngôi trường tư rất xa, tôi nói không cần, tôi muốn đến trung học phổ thông số 3.

Nguyên nhân nói như vậy rất đơn giản. Tôi muốn hoàn toàn rời khỏi nơi này, rời khỏi môi trường không hề đơn thuần, đi trải nghiệm thế giới bình đẳng giữa người với người ở bên ngoài.

Tất nhiên, tôi sẽ không nói ra những lời này.

Dù sao cuộc đời học sinh trung học chỉ còn lại nửa năm cuối, sau khi tôi nói hết lời, bố tôi đã đồng ý.

Trong một khoảng thời gian rất dài sau khi tôi đến trung học phổ thông số 3, tôi vẫn không có bạn bè.

Nhưng cũng không cần tốn sức duy trì tình bạn nửa thật nửa giả kia nữa. Cho nên tôi vui vẻ hơn trước.

Ở đây là lớp linh hoạt, mỗi tiết sẽ phải đổi phòng học khác, những người bên cạnh vội vàng biến thành một đám người khác.

Chỉ có tự học tối mỗi ngày, tôi mới có thể quay về chỗ ngồi ở hàng cuối cùng trong lớp tôi, gục xuống bàn đánh một giấc. Có lúc giáo viên đi vào giảng đề cũng không tỉnh dậy.

Tôi đã quen biết Chu Sùng Dục như vậy đấy.

Như cậu ấy, tôi cũng là học sinh đến dự thính nhờ vào mối quan hệ.

Trong tất cả những người mà tôi đã gặp, cậu ấy chắc chắn là người chậm mở lòng nhất. Chúng tôi ngồi cùng bàn gần một tháng, nhưng chưa bao giờ thấy cậu ấy chủ động nói chuyện với tôi. Tôi hỏi gì cậu ấy cũng rất ít khi để ý tới. Cũng bởi vậy, khi đó tôi thậm chí không biết cậu ấy tên gì.

Trong mắt hầu hết mọi người, có lẽ cậu ấy lạnh lùng.

Có đôi khi thậm chí lạnh lùng đến mức quá đáng.

Nhưng sau khi tiếp xúc lâu với cậu ấy, tôi mới biết rằng thật ra cậu ấy rất đơn thuần.

Lúc đó, các bạn cùng khối đều biết tôi là con nhà giàu, họ có sự tôn kính mà không thể gần gũi đối với tôi, đổ xô vào tôi. Sau đó còn lan truyền một câu chuyện không biết ai bịa ra, nói rằng tôi là con gái chủ than đá, đột nhiên chuyển tới trường công lập vì trong mỏ của gia đình xảy ra chuyện có người chết.

Bên cạnh có khá nhiều bạn học nói bóng nói gió hỏi tôi về chuyện này, tôi đều qua loa, không giải thích gì thêm.

Chỉ có Chu Sùng Dục, cậu ấy chưa bao giờ quan tâm những chuyện này, tất cả mọi người trong mắt cậu ấy đều được đối xử hờ hững như nhau.

Dù sau đó tôi và cậu ấy quen biết, cậu ấy cũng chưa bao giờ hỏi thăm chuyện nhà tôi. Cứ thế lên tới đại học, cậu ấy vẫn nghĩ rằng nhà tôi mở mỏ than, chuyển trường vì thực sự xảy ra chuyện.

Muốn làm bạn với cậu ấy rất khó, nhưng hoàn toàn mất đi cái mác thân phận ở trước mặt cậu ấy, thật ra tôi lại cảm thấy yên tâm.

Tuần thứ hai sau khi chuyển đến trung học phổ thông số 3, tôi quen bạn trai.

Anh ấy tên là Triệu Kỳ Mặc, lớn hơn tôi hai tuổi, bạn bè đều gọi anh ấy là Tiểu Mặc.

Tôi gặp được anh ấy khi lẻn ra khỏi trường trước giờ tự học tối một ngày nọ. Lúc đó tôi muốn đi nghe một nhóm nhạc underground biểu diễn. Tôi đang vội ra ngoài, bất cẩn bị xe máy của bạn anh ấy quẹt phải.

Anh ấy lập tức xin lỗi thay người ta, muốn đi mua khăn lau cồn để lau vết thương trên chân cho tôi.

Thấy tôi vội đi, anh ấy liếc tôi một cái, sau đó vỗ yên sau xe máy và nói, hay là anh đưa em đi, xem như nhận lỗi.

Cũng không biết lấy can đảm từ đâu ra, tôi đồng ý, ngồi lên xe khẽ nắm chặt vạt áo thun của anh ấy, cả quãng đường không dám thả lỏng.

Sau đó nghe bạn học quen biết nói rằng Tiểu Mặc là tên lưu manh, hồi còn học trung học số 3 đã có rất nhiều đàn em đi theo.

Phiên bản tôi biết được sau khi tiếp xúc với Tiểu Mặc đó là, anh ấy bỏ học cấp ba, bây giờ đang làm trong một cửa hàng rửa xe với bố anh. Anh ấy không làm gì tàn nhẫn, chỉ có khi người khác bắt nạt anh ấy, anh ấy mới đánh lại một cách thích đáng.

Nhưng khi đó rõ ràng tôi sẽ không để bụng những điều này.

Tôi chỉ thích ngồi sau xe máy của Tiểu Mặc, thích anh ấy tới đón đưa tôi bất kể xa đến đâu, đi xem ban nhạc biểu diễn với tôi. Tôi thích cảm giác gió thổi qua tóc khi dựa vào lưng anh ấy. Tôi thích món quà hình trái tim anh ấy mài cho tôi từ miếng sắt. Mặc dù không đáng bao nhiêu, nhưng tôi không bao giờ quên được ngày đó, anh ấy cúi đầu nói rằng sau này giàu nhất định sẽ mua cái đắt hơn cho tôi.

Tiểu Mặc giống như một chiếc chìa khóa mở ra thế giới mới. Anh ấy càng xa tôi, tôi càng muốn đến gần anh.

Mối tình này kéo dài hơn nửa năm, cho đến cuối mùa hè bắt đầu năm nhất, tôi bận thích nghi với cuộc sống đại học mới, không gặp anh ấy một khoảng thời gian.

Một ngày nọ, tôi đột nhiên nhận được cuộc gọi từ anh ấy.

Anh ấy nói, Khương Di, chúng ta chia tay đi, anh và Tinh Tinh đến với nhau rồi.

Tinh Tinh là người bạn anh ấy quen ở cửa hàng rửa xe, trang điểm đậm, có hình xăm, ăn mặc hoàn toàn khác tôi.

Nghe điện thoại xong, tôi khóc ở đầu kia điện thoại, sau đó mắng anh ấy, Triệu Kỳ Mặc, anh là đồ khốn.

Từ đó về sau, tôi không gặp lại anh ấy nữa.

Sau khi rời khỏi Tiểu Mặc, dường như tôi đã mất liên lạc với thế giới tự do mà tôi hướng đến.

Một năm đó, tôi cắt tóc, nhuộm màu vàng kim. Tôi đi xỏ khuyên mày và xỏ khuyên xương tai, mua rất nhiều quần áo gợi cảm, còn giấu gia đình xăm một hình xăm to cỡ đồng xu trên mắt cá chân.

Tôi cố gắng làm hết những chuyện khác thường, như đang chứng minh điều gì đó với Tiểu Mặc.

Nhưng anh ấy đã không bao giờ nhìn thấy nữa.

Ngày đi xỏ khuyên tai với tôi, Chu Sùng Dục hỏi tôi, có khi nào cậu cảm thấy mình và ai đó không thuộc cùng một thế giới không.

Tôi chợt nhớ ra trước đây Tiểu Mặc cũng nói như vậy với tôi. Anh ấy nói, Khương Di, hai chúng ta cách nhau quá xa, có lẽ một ngày nào đó, anh phải để em đi.

Sau này tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ ý nghĩ thay đổi bản thân để khiến Tiểu Mặc hối hận.

Tôi biết, tôi không hề tệ, thế giới của tôi cũng không tệ đến vậy.

Bốn năm đại học, tôi quen vài người bạn trai, sau đó ra nước ngoài còn quen biết một anh chàng Hungary.

Bạn cùng phòng người Mỹ khi tôi học nghiên cứu từng nói, hình như trời sinh tôi có thể chất hấp dẫn trai đểu. Nếu không tại sao giống như lời nguyền vậy, lần nào cũng hẹn hò chưa đến một năm đã bị đối phương chia tay trước.

Cho đến khi tôi gặp được Thành Quyện, lời nguyền này mới được hóa giải.

Nói đến Thành Quyện, thật ra anh đã bước vào cuộc sống của tôi từ rất lâu trước đây.

Nhưng không phải dưới hình thức gặp mặt trực tiếp, mà dưới hình thức tôi đơn phương biết anh từ khoảng cách rất xa.

Tôi bắt đầu thích nhóm nhạc Lam Sẫm từ năm lớp mười, Thành Quyện luôn tồn tại trong tai nghe của tôi, tồn tại trong giai điệu nền của mỗi bài hát, trong những âm bass trầm không dễ nhận ra.

Thậm chí có thể nói thế này, âm nhạc của Lam Sẫm đã xuyên qua cả tuổi trẻ của tôi.

Bắt đầu từ khi họ vẫn là một nhóm nhạc underground, sau đó dần tích lũy được một chút tiếng tăm, rồi gặp may, xuất hiện khủng hoảng, tan rã, cuối cùng tái hợp và trở lại. Thời gian tôi biết Thành Quyện lâu hơn nhiều so với thời gian tôi quen anh.

Có cơ hội quen biết mấy người Lam Sẫm là vì Chu Sùng Dục.

Anh trai cậu ấy Chu Sùng Nhiên là đội trưởng kiêm ca sĩ chính rất nhiều năm của Lam Sẫm. Sau đó người yêu của cậu ấy lại là nghệ sĩ đàn phím của nhóm nhạc mà tôi luôn sùng bái.

Có lẽ trong mỗi nhóm nhạc, bass luôn là vị trí thường xuyên bị người ta lãng quên.

Trước khi thực sự quen biết Thành Quyện, tôi không có ấn tượng sâu về anh. Điều chắc chắn duy nhất là có vẻ như gia cảnh của anh khá tốt, lại bị các cánh truyền thông lắm chuyện từng đưa tin là nổi tiếng thích đùa giỡn và đa tình.

Sau khi Lam Sẫm tái hợp lại, tôi thường xin Chu Sùng Dục dẫn tôi đến hậu trường Live của họ.

Trong tất cả mọi người, Thành Quyện luôn là người nói nhiều nhất. Lần nào gặp tôi cũng sẽ chào tôi như thể rất thân. Anh gọi tôi là Khương Khương, thỉnh thoảng còn lấy túi đồ ăn vặt đã xé vỏ trong túi ra, hỏi tôi có ăn ô mai không.

Trước lạ sau quen, có mối quan hệ với Thành Quyện, các buổi live của Lam Sẫm đã trở thành nơi tôi muốn đến là có thể đến.

Mỗi lần có chụp ảnh ký tên gì đó, tôi đều sẽ xin Thành Quyện giữ lại một phần cho tôi. Nếu chỉ có một người thì tốt nhất là Lương Trì, hoặc Phượng gia cũng được.

Có một lần anh hỏi tôi, tại sao em không lấy của anh. Nếu xếp hạng Lam Sẫm theo mức độ yêu thích của em, anh có thể xếp thứ mấy.

Tôi đã từng nghĩ đến câu hỏi này năm lớp mười, thế là trả lời anh: Lương Trì > Phượng gia > Chu Sùng Nhiên > Thành Quyện.

Anh nghe xong suýt khóc, lần đầu tiên im lặng như vậy, nhẫn nhịn một lúc lâu mới tủi thân nói, đệt, dựa vào đâu mà anh xếp cuối cùng, em nâng lên cho anh đi, thứ hai đếm ngược cũng được.

Tôi bật cười, nhún vai nói để em suy nghĩ thêm.

Thật ra ngày đó tôi đã nói dối. Danh sách kia chỉ là suy nghĩ hồi đi học của tôi, còn bây giờ chắc là Thành Quyện > Lương Trì = Phượng gia = A Bạc = Chu Sùng Nhiên.

Nhưng vì trước kia từng nghe qua những tin đồn về đời tư của anh, cho nên từ khi quen biết Thành Quyện đến nay, tôi luôn duy trì thái độ phải chừa đường lui.

Khi thực sự gần gũi hơn với anh là lần Lam Sẫm gặp chuyện dưới tầng công ty.

Lúc đó anh ngồi ở ghế sau, bị phanh gấp khiến một chân bị trẹo. Sau khi đến bệnh viện nắn lại thì chống nạng, còn phải bận để ý vết thương của những thành viên khác.

Tôi đến bệnh viện vốn muốn giúp Chu Sùng Dục, sau đó để cậu ấy và Lương Trì có nhiều thời gian ở bên nhau hơn, chỉ có thể ôm việc chăm sóc Thành Quyện.

Trong thời gian ở bệnh viện, tôi nhận ra Thành Quyện đáng tin hơn tôi nghĩ.

Để tránh cho tôi quá căng thẳng, anh cố tình giành hộp cơm với tôi, cãi nhau với tôi, mồm mép không dừng.

Cho dù què một chân, anh vẫn có thể chọc mọi người vui vẻ, khiến tôi phình bụng cười to.

Dường như anh có rất nhiều mặt, cũng khó mà nói mặt nào mới là thật.

Lúc im lặng, tôi sẽ nghĩ vẻ cà lơ phất phơ ngày thường chỉ là lớp vỏ bọc anh tạo ra để gần gũi người khác. Khi thực sự gặp chuyện gì đó, anh sẽ nghiêm túc, giải quyết tốt mọi vấn đề một cách chu đáo.

Sau đó, tôi đưa anh về nhà.

Đến dưới tầng, anh kéo tôi lại, bí mật lấy thứ gì đó trong túi ra và nhét vào lòng tôi.

Tôi nhìn kỹ, là tấm poster anh tự ký.

Tôi cười mắng anh trẻ con thế, anh không nói gì, chỉ đứng đó khoanh tay kiêu ngạo.

Tôi vừa định đi, anh lại kéo tôi. Nói vòng vo hồi lâu mới lấy đồ ăn vặt trong túi ra, chỉ hỏi tôi một câu có ăn ô mai không.

Tôi nói, anh có rắm mau thả.

Anh thực sự không còn cách nào khác mới nói, em có biết anh thích em không.

Sau đó nữa, chúng tôi hôn môi.

Sự thật chứng minh tôi nhất thời bốc đồng mới làm vậy. Sau khi bình tĩnh lại, tôi nói rõ những nỗi băn khoăn của mình cho anh.

Anh nghe xong im lặng hồi lâu, giống như nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới nói, anh thực sự ham chơi, thích đông vui, nhưng chơi cũng có chừng mực.

Anh bảo chỉ nói như vậy là vô ích, anh sẽ cho tôi thấy biểu hiện của anh sau này.

Về phần anh, anh không giải thích gì thêm, tôi hơi bất ngờ.

Giữa việc sống cô đơn cả đời và lời nguyền trai đểu, tôi chọn tin trái tim mình một lần nữa.

Năm nay là năm thứ năm tôi xem anh biểu hiện.

Chúng tôi đang bàn chuyện kết hôn.

Tiệc đính hôn được tổ chức tại quán bar nhỏ lần đầu tôi xem anh live. Sau nhiều năm trôi qua, nơi này đã trở thành một trong những quán bar lớn nổi tiếng trong thành phố.

Sau buổi khiêu vũ ngày đó, tôi gặp một người quen mắt ở quầy bar.

Tinh Tinh, hiện là nửa bà chủ của quán bar. Trông chị ấy không thay đổi gì, nhưng trên cánh tay lại có thêm vài hình xăm, vẫn rất đẹp.

Rõ ràng chị ấy không nhớ tôi, lúc rót rượu giúp tôi, ánh mắt nhìn về phía tôi không hề dừng lại.

Tôi vô thức liếc xung quanh một lượt, không phát hiện bóng dáng Tiểu Mặc. Do dự một lát, tôi vẫn chủ động chào chị.

Này, tôi nói, còn nhớ em không, em tên Khương Di.

Chị ấy sững sờ một lát, hình như đang nghiêm túc nhớ lại cái tên này, sau đó nhìn tôi và nói, tôi biết cô.

Chúng tôi nhìn nhau cười, cùng im lặng mấy giây.

Chị ấy lại nói, chúc mừng lễ đính hôn của cô.

Tôi nói cảm ơn. Nhưng không nói thêm gì nữa. Tôi nhìn thời gian, rồi đi về phía Thành Quyện.

Tinh Tinh nhìn bóng lưng tôi rời đi, muốn nói lại thôi.

Chị ấy vốn muốn nói rằng, năm đó Tiểu Mặc không ở bên chị ấy, anh ấy lừa cô thôi.

Khoảng thời gian đó Tiểu Mặc không liên lạc với cô vì bố anh ấy xảy ra chuyện khi làm việc trong cửa hàng, nửa đời sau phải nhờ anh ấy nuôi.

Anh ấy không thể mơ giấc mơ xa xôi với cô nữa.

Anh ấy phải để cô đi.

Còn những câu chuyện này, đã không còn quan trọng với tôi của hiện tại nữa.

Bước đến bên cạnh Thành Quyện, tôi nắm tay anh, chúng tôi cùng nhảy trong giai điệu đung đưa.

Nhảy mệt rồi, tôi nói, Lão Quyện, em muốn ăn ô mai.

Anh nói, Khương Khương, anh cũng yêu em.

Kết thúc.

Bình Luận (0)
Comment