Nước Hoa - Linh Nhiên

Chương 2

Chương 02

Edit: Min

Beta: Maria

4

Tôi ngả người xuống giường, mắt dán vào trần nhà, đầu óc trống rỗng.

Trong đầu lại xuất hiện câu nói trên tấm thiệp của chai nước hoa: “Xịt loại nước hoa này, người thích bạn sẽ tăng 100% ham muốn muốn hôn bạn.”

“Chẳng lẽ chai nước hoa kỳ quái đó thực sự hiệu nghiệm? Trên đời này lại có chuyện huyền bí như vậy sao?”

“Không, chắc chắn là mình điên rồi.”

So với giả thuyết rằng cả ba người kia đều thích tôi, tôi thà tin rằng mình bị hoang tưởng còn hơn.

Tôi mở điện thoại kiểm tra bài đăng về chai nước hoa trên trang cá nhân, không biết có ai nhận là đã gửi nó cho tôi không, nhưng phần bình luận toàn là những lời phủ nhận.

Mấy người bạn thân cũng khẳng định không phải họ.

Tôi chìm vào mớ suy nghĩ mông lung.

“Ding.” Một yêu cầu kết bạn đột ngột xuất hiện.

Tôi mở ra xem.

Lời chào kết bạn là: “Hôn người ta rồi mà định không chịu trách nhiệm à?”

Trực giác mách bảo tôi rằng đó là Tang Hoài. Tôi giật mình, tay run lên, vô thức nhấn đồng ý.

Anh gửi tiếp vài tin nhắn.

[Chạy nhanh thật.]

[Không định chịu trách nhiệm à?]

Khó mà tin nổi đây lại là những lời được thốt ra từ một Tang Hoài lạnh lùng cấm dục.

Tôi run tay nhắn lại: [Là thầy hôn em, không phải là thầy nên chịu trách nhiệm ạ?]

Dường như anh chỉ chờ đợi câu này của tôi.

[Tôi chịu trách nhiệm.]

[Vậy tôi có thể hiểu là em đồng ý làm bạn gái tôi rồi không?]

Cái gì?!

Tôi kinh ngạc suýt nữa làm rơi điện thoại. Là tôi nhìn nhầm hay Tang Hoài phát điên rồi?

Xui xẻo nối tiếp xui xẻo, phía trên màn hình lại hiện lên tin nhắn của Chu Độ.

Chó: [Chạy cái gì, tôi có ăn thịt cậu đâu.]

Chó: [Cậu về nhà rồi đúng không?]

Chó: [Đợi lát nữa tôi đến đón, cùng đi ăn cơm, tôi có chuyện muốn nói.]

Tin nhắn [Không đi] tôi còn chưa kịp gửi, cậu đã nhắn thêm một câu:

Chó: [Dám từ chối thì tôi hôn đến khi cậu khóc thì thôi.]

Chó: [Sắp đến nơi rồi, ngoan ngoãn chờ tôi.]

5

Tôi đặt điện thoại xuống, ánh mắt mơ màng.

Đầu tiên là lời tỏ tình bất ngờ của Phong Hào, tiếp đến là Tang Hoài đòi chịu trách nhiệm, cuối cùng lại là Chu Độ có chuyện muốn nói.

Linh cảm mách bảo tôi rằng chuyện cậu định nói chắc chắn cũng chẳng khác gì hai người kia.

Tại sao tự nhiên tôi lại biến thành một “vạn nhân mê” rồi?

Thế nên tôi phải chọn thế nào đây?

Hết chương 02!

Bình Luận (0)
Comment