Nước Hoa - Linh Nhiên

Chương 8

Chương 08

Edit: Min

Beta: Maria

15

Lần đầu tiên bước vào một buổi trình diễn thời trang, tôi thấy ngay cả khán giả dưới sân khấu cũng ăn mặc cực kỳ phong cách, cảm giác sợ hãi trước những người sành điệu của tôi suýt nữa phát tác.

Phong Hào kéo tôi vào phòng trang điểm của người mẫu ở hậu trường. Vừa bước vào, tôi nhìn thấy toàn là những cô gái cao trên 1m7 với đôi chân dài miên man, ngồi trang điểm mà dường như đôi chân chẳng thể duỗi hết.

Gần như ngay khi Phong Hào bước vào, ánh mắt của tất cả người mẫu đều đổ dồn về phía anh ấy.

“Amy Ly, đây là người mẫu sẽ diễn cùng tôi ở màn kết thúc, cậu trang điểm cho cô ấy một chút nhé.” Phong Hào quay sang nói với một người đàn ông tóc xanh có vẻ ngoài thanh tú.

Amy Ly nháy mắt với tôi, giọng nói đầy phóng đại: “Ồ ~ Hóa ra là cô ấy à~”

“Ngồi xuống đây nào, bé cưng. Anh đảm bảo sẽ khiến mọi người kinh ngạc vì em.” Anh ta vẫy tay ra hiệu tôi ngồi xuống ghế.

“Đừng gọi bậy là “bé cưng”.” Phong Hào hơi nheo mắt, giọng điệu rõ ràng rất nhẹ nhàng, khóe miệng vẫn mang theo ý cười nhưng lại khiến người khác lạnh sống lưng.

Amy Ly lập tức giơ tay đầu hàng: “Không dám nữa, không dám nữa. Anh cũng đừng đứng đây nữa, ban tổ chức vừa nãy còn đang tìm anh đấy, mau đi đi.”

 Phong Hào nháy mắt với tôi: “Đừng lo lắng, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”

Tôi cứng đờ gật đầu, cảm giác như vài ánh mắt phía sau muốn đâm thủng người tôi.

“Ngẩng đầu lên nào, bé yêu, để tôi xem em hợp với kiểu trang điểm nào.” Amy Ly chăm chú quan sát khuôn mặt tôi.

Tôi ngoan ngoãn làm theo để mặc anh ta thao tác trên mặt mình.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Amy Ly cũng đặt cọ trang điểm xuống, nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi cảm thán: “Đẹp quá! Không hổ danh là Muse của Hào.”

Tôi nhìn vào gương, lớp trang điểm trên mặt không quá dày, chỉ chỉnh sửa nhẹ những khuyết điểm trên ngũ quan nhưng trông tinh tế hơn hẳn.

Ừm, giống như phiên bản cao cấp của chính mình vậy.

Tôi thầm nghĩ.

Đúng lúc đó có người gọi Amy Ly đi hỗ trợ, tôi bị bỏ lại một mình ngồi trên ghế không biết làm gì.

Trong phòng trang điểm này tôi không quen ai, nhưng vì Phong Hào, tôi mơ hồ cảm nhận được sự địch ý từ các người mẫu khác.

Tôi không muốn gây chuyện nên chọn cúi đầu chơi điện thoại để giảm thiểu sự hiện diện.

“Này, cô dựa vào đâu mà được diễn cùng Hào ở màn kết? Một người mẫu vô danh lại có thể cướp mất vị trí vốn thuộc về tôi!” Một giọng nói chua ngoa vang lên bên cạnh.

Tôi ngẩng đầu, thấy một người mẫu trẻ với vẻ mặt không mấy thân thiện đang đứng đó.

Đôi mày sắc lẹm khiến cô ta trông đặc biệt cay nghiệt.

Ý cô ta là tôi đã cướp chỗ của cô ta à?

“Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi. Là  Phong Hào nói thiếu người mẫu nên nhờ tôi giúp, nếu vị trí này vốn thuộc về cô thì lát nữa anh ấy quay lại, cô có thể hỏi thẳng anh ấy.” Tôi không định tranh cãi chuyện “vô danh” hay không, chỉ bình tĩnh giải thích.

Người mẫu nhướng mày, giọng điệu càng thêm gay gắt: “Cô đang khoe khoang quan hệ thân thiết với Hào sao? Cô ngủ với anh ấy à?”

Tôi cau mày, hoàn toàn không thể hiểu nổi lối suy nghĩ kỳ lạ của cô ta.

“Chỉ có những người đầu óc đầy suy nghĩ bẩn thỉu mới tùy tiện suy đoán người khác như vậy. Tôi với anh ấy chỉ là bạn bè.”

“Khi anh ấy ở đây, cô không dám hỏi thẳng tại sao người diễn cuối không phải mình, đợi không có ai mới đến gây sự với tôi, thật sự nghĩ tôi dễ bắt nạt à?”

Tôi ngồi trên ghế, khoanh tay trước ngực nhìn cô ta từ đầu đến chân rồi nhếch môi cười lạnh.

Một chuỗi biểu cảm và hành động này có mức sát thương không hề nhỏ theo đánh giá của cư dân mạng.

Người mẫu kia quả nhiên thẹn quá hóa giận, định giơ tay lên động thủ với tôi ngay giữa nơi đông người.

Cánh tay cô ta vừa nhấc lên thì bị một bàn tay nắm chặt từ phía sau, khiến cô ta phải bật ra tiếng kêu đau.

Tôi mở to mắt: “Anh Phong?”

Vẻ kiêu ngạo ban nãy của người mẫu biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại nỗi sợ hãi sâu sắc.

Phong Hào vốn luôn giữ nụ cười trên môi, lúc này lại hoàn toàn lạnh mặt. Không ngờ khí thế của anh ấy có thể áp bức đến mức khiến người ta rùng mình như vậy.

“Dù không có Chi Chi thì cô cũng không đủ tư cách để diễn cuối. Trước khi nằm mơ giữa ban ngày, hãy tự hỏi bản thân xem mình có xứng không.” Anh ấy nói từng chữ một.

“Cô bị sa thải. Cút.”

Phong Hào hất cánh tay người mẫu ra. Chưa đợi cô ta kịp than khóc, anh ấy đã ra lệnh cho những người xung quanh kéo cô ta ra ngoài.

Anh ấy cúi đầu dùng khăn tay lau kỹ ngón tay của mình, rồi ném khăn vào thùng rác với vẻ mặt chán ghét.

Khi quay đầu lại nhìn tôi, nụ cười quen thuộc pha chút bất cần lại hiện trên gương mặt anh ấy.

“Chi Chi đúng là không lúc nào khiến tôi bớt bất ngờ, bị nhắm vào mà vẫn không chịu thua.”

Tôi nghiêng đầu cười: “Ai bảo em vốn dĩ đúng lý.”

 Phong Hào ngẩn người một lúc rồi cúi đầu bật cười: “Tôi hối hận rồi.”

“Hối hận gì?”

“Hối hận vì đã đưa Muse của tôi ra dưới ánh đèn sân khấu. Ánh mắt của mọi người sẽ dừng lại trên người em, và rồi tôi sẽ ghen tị.”

Anh ấy nhìn tôi bằng đôi mắt đong đầy sự dịu dàng khiến người ta say đắm.

16

Phong Hào nắm tay tôi bước lên sàn catwalk, tiếng cửa trập không ngừng vang lên.

Ánh đèn rực rỡ chiếu rọi.

Lẽ ra tôi nên căng thẳng nhưng sự bình tĩnh và tự tin của người bên cạnh lại mang đến cho tôi vô vàn dũng khí và cảm giác an toàn.

Trước khi bước lên, anh ấy đã nói với tôi: “Em không phải là người mẫu, em là Muse của tôi. Chỉ cần đứng ở đó thôi là em đã đủ tỏa sáng rồi.”

Chúng tôi bước đến giữa sàn diễn, Phong Hào bất ngờ dừng lại.

Tôi ngạc nhiên liếc nhìn anh ấy.

“Đây là show diễn đầu tiên của tôi sau khi trở về nước. Từ biểu cảm của các bạn, tôi có thể thấy rằng buổi diễn rất thành công.” Giọng anh ấy đầy tự tin.

“Nhiều người bạn từng nói tôi là “thiên tài sớm nở chóng tàn”, rằng ba năm trước tôi chỉ lóe sáng một lần rồi biến mất, trốn ra nước ngoài mà không để lại tác phẩm nào đáng chú ý.”

“Nhưng giờ tôi đã quay lại, dẫn theo Muse của mình.”

Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi với nụ cười dịu dàng.

“Không có cô ấy thì sẽ không có buổi diễn này. Khi cảm hứng của tôi cạn kiệt nhất, cô ấy như ánh sáng chiếu rọi thế giới của tôi, trở thành linh hồn trong tác phẩm của tôi và là nguồn cảm hứng bất tận…”

“Cảm ơn Muse của tôi.”

Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, nhưng trong mắt tôi chỉ có đôi mắt đào hoa lấp lánh của Phong Hào.

Chết rồi, tôi hơi rung động mất rồi.

(Kết thúc câu chuyện của Phong Hào.)

Hết chương 08!

Bình Luận (0)
Comment