Nước Mắt Dưới Cơn Mưa Tình Yêu Và Thù Hận

Chương 17


Mười giờ sáng.
Căn phòng của Lộ Du Mộc đều được ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, tia nắng chói lọi qua ô cửa sổ nhỏ xuyên thẳng vào mặt Du Mộc.

Bên ngoài mặt trời đã lên tới đỉnh núi nên tia nắng có chút gay gắt.
" Đừng! Đừng mà...!Doãn Cung, dừng lại.

Dừng lại đi...!Lục Doãn Cung...!đau! đau quá...!huhu...!mau dừng...!á!?...!"
Tiếng gọi của Lục Doãn Cung vang bên cạnh tai Lộ Du Mộc, nghe có chút gấp gáp.

Lộ Du Mộc có vẻ đang gặp ác mộng, mi tâm nhăn lại, cái đầu liên tục lắc cùng với hai bàn tay không ngừng siết chặt.

Miệng cô nói mớ và không ngừng gọi tên Lục Doãn Cung với những câu cầu xin hắn dừng lại.
Lục Doãn Cung đang ngủ say giấc thì cạnh tai bỗng có tiếng nói rí réo liên tục, hắn nhíu mày tức giận rồi mở mắt thì nhìn thấy Lộ Du Mộc đang gặp ác mộng.

Lục Doãn Cung thấy vậy liền không ngừng gọi tên cô để cố đánh thức nhưng lại không được, hắn thấy vậy liền tức giận mà gọi lớn tên cô.

Nghe giống như đang mắng chửi nhưng lại có hiệu quả.

Quả nhiên tiếng gọi lớn của hắn làm Du Mộc bàng hoàng tỉnh giấc.
Lộ Du mộc bị cơn giật mình làm cô ngồi bật dậy, mồ hôi đầm đìa.


Đôi mắt vẫn còn lộ rõ sự sợ hãi do cơn ác mộng để lại.

Bỗng Du Mộc đưa tay ra sau chạm vào lưng rồi phát ra tiếng kêu "Á!" Du Mộc nhíu mày.

Đêm qua cô liên tục bị Lục Doãn Cung hành hạ, thậm chí cô bị ngất xỉu hắn cũng không tha lên giờ lưng và eo của Du Mộc đều bị đau nhói.

Phần bụng dưới thì gần như là bị tê liệt, liên tục bị nhức và đau ở âm đ*o.

Lục Doãn Cung đúng là một tên ác ma bạo lực.

Đến cả ngủ cô cũng mơ thấy ác mộng.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra vào đêm qua, Du Mộc bất giác đỏ mặt, Du Mộc nhìn xuống người vì cảm thấy có thứ gì đó mát mát.

Phía dưới, cô không hề mặc bất cứ một bộ đồ nào, không mảnh vải che thân.

Du Mộc chỉ hơi đỏ mặt, cô cũng chẳng hét toáng lên vì xấu hổ hay cũng chẳng kéo chăn lên che.

Hôm qua đụng chạm thân thể nhiều như vậy, những thứ hắn muốn thấy đều được thấy rõ, có che đậy cũng vô tích sự.
Nhìn sang bên cạnh thì liền đụng trúng ánh mắt lạnh lùng của Lục Doãn Cung, cả người hắn cũng trần như nhộng không khác gì cô.

Vậy mà hắn tỏ vẻ thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Du Mộc nhíu mày, cô trừng mắt nhìn hắn.
" Lục Doãn Cung, tại sao anh lại làm vậy với tôi? Chẳng phải anh ghét chạm vào phụ nữ sao? "
Du Mộc tiếp cận Doãn Cung vì nghe danh hắn cực kì độc ác và không cho phụ nữ tới gần.

Sau khi tiếp cận thì cô thấy hắn thậm chí còn độc ác và tàn nhẫn hơn cả lời đồn.

Nhưng tin đồn về không cho phụ nữ tới gần thì có vẻ không đúng, rõ ràng cô có thể tới gần hắn.

Lâu dần thì cô cố tình đụng chạm vào người hắn để xem phản ứng.

Kết quả thì hắn chỉ trừng mắt và lộ ra sát khí, dần dần thì để cô đụng chạm thoải mái một chút mà không tỏ ra tức giận.

Nhưng có một số cô gái đụng chạm vào hắn thì hình như đều bị hắn cho người âm thầm xử lý.


Có vẻ như Lộ Du Mộc là ngoại lệ, nhưng hình như hắn vẫn ghét tự tay mình chạm vào phụ nữ.
Vậy mà hôm qua hắn lại đè cô ra cư.ỡng hiếp, ép Du Mộc làm cảnh giường chiếu với hắn.

Du Mộc không quan tâm lần đầu dành cho ai, nhưng cô không muốn lần đầu của mình bị mất với hoàn cảnh như này.

Du Mộc thề nếu sau này cô có cơ hội trốn thoát khỏi hắn, cô nhất định phải tính sổ với hắn vụ này.

Lục Doãn Cung nhìn ánh mắt như lửa hận của Du Mộc đang trừng trừng nhìn vào mình.

Hắn im bặt không nói gì dù gương mặt vẫn cực kì lạnh lùng với ánh mắt sắc bén.
Lục Doãn Cung im lặng nghĩ về chuyện đêm qua.

Doãn Cung cũng không biết tại sao mình lại làm vậy với Du Mộc, hắn chỉ cảm thấy lúc đó bản thân như biến thành một người khác, mất hết lý trí.

Khi biết Du Mộc bỏ trốn, Doãn Cung sợ sẽ mãi mãi không tìm được cô, hắn liền nên cơn tức giận tột độ, hắn chưa bao giờ thấy bản thân mình tức giận đến như vậy.

Lúc đó trong đầu Doãn Cung chỉ nghĩ rằng phải chặt bỏ đi đôi chân của Du Mộc, để cô mãi mãi ở bên hắn, không bao giờ rời khỏi hắn.

Nhưng Lục Doãn Cung không lỡ nhìn Du Mộc đau, không lỡ lấy mất đôi chân của cô, lấy mất sự tự do của Du Mộc.

Lên cách tốt nhất hắn nghĩ được lúc đó là cưỡng ép Du Mộc.

Lấy mất thứ quý giá nhất của cô, thứ quý giá nhất của một người phụ nữ.
Lục Doãn Cung biết rằng Du Mộc rất thích tư do, cô cực kỳ cuồng sự tự do.

Nhưng hắn không hề biết, hắn không muốn Du Mộc mất đi sự tự do nhưng cách hắn làm hiện giờ chính là lấy mất sự tự do của cô.


Du Mộc như con chim bị nhốt trong lồng, mãi mãi không bao giờ thoát khỏi tay hắn.
Doãn Cung là người biết kiểm soát cảm xúc, thấy người chết trước mặt hắn vẫn bình thường thản nhiên như không có chuyện gì, tức giận thì chỉ nhíu mày rồi toả sát khí.

Căn bản là mặt không hề lộ cảm xúc nào ngoài tức giận và lạnh lùng.

Vậy mà hôm qua khi thấy Du Mộc bỏ trốn, hắn lại lộ rất nhiều cảm xúc, lo lắng, sợ hãi, tức giận, đã bao lâu rồi hắn không tỏ ra cảm xúc này.

Lục Doãn Cung không giỏi về việc giải thích, hắn cũng chưa bao giờ đi giải thích lên lần này thấy Du Mộc hỏi vậy hắn cũng không có ý định giải thích.
Lục Doãn Cung im lặng một lát rồi mới trả lời: " Để tôi đưa em đi tắm ".

Nói rồi hắn định giơ tay bế Du Mộc.
Du Mộc lạnh nhạt quay đi trả lời một cách tàn nhẫn " Không cần, anh đừng đụng vào tôi ".

Nói rồi Du Mộc liền ra khỏi giường.
Du Mộc đi được vài bước thì cô cảm thấy chóng mặt, mọi thứ trước mặt đều quay cuồng.

Mờ dần, mờ dần...!rồi biến mất!
~Nhạc Tử~.

Bình Luận (0)
Comment