Nước Mắt Dưới Cơn Mưa Tình Yêu Và Thù Hận

Chương 33


Sau một hồi Du Mộc loay hoay tảng đá dưới chân nhưng vẫn không thể làm nó dịch chuyển một ly, hay xước xát nhẹ.

Cô tức giận quát lớn:
" Đúng là đồ vô dụng "
Du Mộc đứng dậy, mắt rực lửa lên như muốn đập vỡ nát tảng đá, cô nắm bàn tay mình tạo thành nắm đấm rồi đấm mạnh vào bức tường bên cạnh mình vì tức giận, vẻ mặt cực kỳ bất lực.
Du Mục đấm mạnh vào tường thì viên đá bỗng có hiện tượng dịch chuyển nhẹ rồi xoay tròn 180°, xoay khoảng ba mươi vòng cực nhanh trong mười giây thì nó liền xoay chậm lại và dừng hẳn.
Viên đá vừa dừng hẳn thì mặt đất dưới chân Du Mộc và Quinn bỗng rung chuyển mạnh nhưng lại không phát ra tiếng động, chỉ hơn một phút sau cả một khối thạch nhũ lớn trước mặt Du Mộc tạo thành hai cánh cửa rồi mở sang hai bên.

Rõ ràng lúc cánh cửa chưa mở thì chỉ thấy một bức tường đá vôi trong hang động lớn, không hề có vết nào giống một cánh cửa.
Du Mộc bây giờ mới nhận ra viên đá dưới chân cô chỉ là một chiếc chìa khóa giả được ngụy tạo để ai muốn tìm đường ở đây cũng sẽ tìm bằng cách xoay chiếc viên đá.

Không xoay được thì bắt buộc phải chấp nhận bỏ cuộc.
Chìa khóa thật là nơi Du Mộc đấm tay vào khối thạch nhũ đá lớn, nó là một viên đá y hệt các viên đá khác, không có điểm nào đáng nghi.


Nhưng nhìn kĩ lại thì hình như viên đó to hơn những viên còn lại một chút.

Đó chính là chìa khóa thật, chỉ khi đập tay vào đó thì viên đá dưới chân Du Mộc mới dịch chuyển và cửa mới được mở ra.
Du Mộc như tràn đầy năng lượng, cô đưa chiếc nhẫn lên liên lạc với nhóm của Lục Doãn Cung và Hoắc Cẩn Kình.
" Lục Doãn Cung! tôi tìm thấy lối đi rồi "
Vẫn là tiết tấu giọng lạnh lùng của Lục Doãn Cung vang lên, hắn trả lời: "Tiếp tục hành động"
Hoắc Cẩn Kình vội vàng hỏi:
" Lối đi như nào? "
Du Mộc im lặng một lúc, cô nhìn vào khung cảnh đằng sau cánh cửa được tạo thành khối thạch nhũ đá.

Sau cánh cửa chỉ thấy một bóng tối bao trùm, không có lấy một ngọn đèn nào cả, không soi sáng rực như bên ngoài.

Du Mộc chỉ nhìn thấy những bậc cầu thang trải dài vô tận, cứ như đi xuống một hố sâu không đáy.

Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi suy đoán, một là bọn họ chưa phát hiện ra nơi này, cũng bất lực giống Du Mộc vì không mở được viên đá.

Hai là trong này là một cái bẫy, vì tối thui nên người bị lạc vào sẽ không thể thấy được gì nên khi gặp nguy hiểm thì chỉ có chết.
Du Mộc liền trả lời Hoắc Cẩn Kình: "Tôi vừa mở được một cánh cửa bí mật, lối đi này trong một mật thất sâu không thấy đáy, rất tối"
Du Mộc im lặng một lát rồi tiếp tục nói: " Hoắc Cẩn Kình, Lục Doãn Cung.

Ban nãy tôi lạc trong hang động mê cung, rõ ràng là không phải đi vòng quanh mà hình như đang đi sâu vào trong, tôi nghĩ là tôi đang càng đi sâu vào trong hang động, chắc chắn sẽ sang tới núi bên kia, các anh có thể cho người chờ bên đó được không? Khoảng thời gian đi vừa rồi tôi đoán địa điểm tôi đang ở chính là giữa ngọn đồi và núi, vì hai nơi này không cách nhau quá xa "
Gương mặt Du Mộc vẫn đanh thép và cực kỳ lạnh lùng, cô không hề tỏ ra sợ hãi khi càng dần đi xa Lục Doãn Cung và Hoắc Cẩn Kình.

Quinn nghe Du Mộc nhắc tới tên "Lục Doãn Cung", anh ta lại nhíu mày.


Nếu tò mò thì sao không mở miệng ra mà hỏi.

Suốt từ lúc Quinn và Du Mộc ra khỏi cống đến bây, anh ta đều không nói câu gì dù nhiều lúc bày ra gương mặt hiếu kỳ nhưng nhất quyết vẫn không chịu mở lời.

Du Mộc vì vậy nên cũng không thèm để ý tới anh ta nữa, liền coi Quinn là không khí.
Du Mộc tiếp tục nhìn bậc thang trước mắt, Du Mộc trước đây chưa bao giờ bị lạc đường dù là đường mê cung thì một khi đã đi qua cô đều nhớ như in.
Nhưng lần này trong hang động rõ ràng Du Mộc đã đi ngoằn ngoèo, uốn khúc, thâm u và huyền bí với nhiều đường giống nhau, nhưng Du Mộc biết không phải mình lạc đường mà do cô đang đi sâu vào bên trong hang động.
Càng đi sâu vào lại càng thấy nhiều hang đá, những thạch nhũ đá muôn hình vạn trạng và cột đá, măng đá, càng thấy ít hơn.

Hang động này chắc chắn do quá trình kiến tạo địa chất của trái đất hoặc do sự biến đổi của vỏ trái đất và sự đứt gãy hoạt động tạo núi hình thành lên.
Dự tính ban đầu là cứu người trong khoảng một tiếng, nhưng Du Mộc đã vòng vèo trong này hơn cả một tiếng rồi, giờ lại gặp mật thất.

Không biết là lại có đi lèo vèo nhiều đường khác trong đó nữa không nhưng bây giờ bọn họ đều thay đổi kế hoạch.

Cứu người lúc nào thì tiếp viện lúc đó, bị phát hiện lúc nào thì ứng phó lúc đó.

Du Mộc không thể biết trước được thời gian cụ thể được vì trong hang động này có rất nhiều đường lối kỳ quặc, ngoằn ngoèo và nguy hiểm.


Lục Doãn Cung nghe hiểu ý của Du Mộc, hắn nhận ra dù có chờ ở đây thì cũng vô ích, chắc chắn Du Mộc nếu cứu được người sẽ không thoát ra đằng này vì quay lại sẽ gặp nhiều nguy hiểm và mất nhiều thời gian hơn.
Lục Doãn Cung trả lời: "Không cần, bây giờ chúng tôi sẽ tự đi tới đó, em cố gắng trụ"
Lục Doãn Cung nói xong liền cùng Hoắc Cẩn Kình và Ngục Tửu đi tới núi lớn đằng sau ngọn đồi.

Lộ Nhập Ảnh thì về lại máy bay vì cậu bé bây giờ chẳng thể làm gì được nữa.

Còn Du Mộc và Quinn tiếp tục đi xuống cầu thang trong mật thất.
Rất nhanh nhóm của Lục Doãn Cung và Hoắc Cẩn Kình đã tới được ngọn núi bên kia rồi liên lạc lại với Lộ Du Mộc.
Lục Doãn Cung sau khi tìm xung quanh một khoảng lớn quanh cửa động thì hắn chọn một lối nhỏ xíu giống đường cụt nhưng lại giống ngách vào hang động và đứng chờ ở đó, vì hắn biết Lộ Du Mộc rất thông thạo khi trốn vào những con đường cụt nên nếu cứu được người Du Mộc chắc chắn sẽ đi đường này.
Hoắc Cẩn Kình và thuộc hạ của anh ta thì lái ba chiếc cano lấp vào một nơi phía sau hang đá chỉ chờ Du Mộc thành công cứu người ra ngoài liền dùng cano phóng ra biển.
Ngọn đồi này và cả ngọn núi này đều nằm trên một hòn đảo ở giữa lãnh thổ Châu Âu, xung quanh bốn bề đều là biển nên khi trốn ra được thì bắt buộc phải đi ra biển nên Hoắc Cẩn Kình mới phải dùng tới cano.
~Nhạc Tử~.

Bình Luận (0)
Comment