Tôi đã thầm yêu nam thần Tống Gia Trạch suốt một năm trời, vậy mà không ngờ nhà anh ấy lại rất nghèo.
Khi biết tin này, tôi vui mừng đến mức bật dậy khỏi giường.
Kết quả là đầu đập vào trần nhà, nước mắt trào ra.
Nhưng không phải vì đau, mà là tôi mừng quá mà khóc, các chị em à.
Tôi vốn chẳng có gì nổi bật, luôn có chút tự ti, cũng không dám lượn lờ trước mặt Tống Gia Trạch quá nhiều.
Nhưng bây giờ tôi giàu hơn anh ấy, chẳng phải khoảng cách giữa chúng tôi đã nhỏ lại rất nhiều rồi sao?
01
Ba cô nàng độc thân trong ký túc xá tụ lại, nghe tôi phân tích xong thì đều cảm thấy rất có lý, ai cũng khích lệ tôi: Dũng cảm lên, Xán Xán, đừng sợ nam thần mặt lạnh, xông lên!
Hôm sau đúng lúc có tiết đại cương Mác-Lênin học chung với Tống Gia Trạch, tan học tôi lấy hết can đảm gọi anh ấy lại.
Chúng tôi đứng dưới gốc long não trước tòa nhà Dịch Phu.
Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngà kiểu dáng giản dị, cổ áo buông lơi tự nhiên, tay áo xắn lên, để lộ cánh tay trắng trẻo mảnh khảnh.
Nắng thu xuyên qua tán cây rọi xuống, những vệt sáng loang lổ nhảy múa trên gương mặt anh, tựa như từng viên đạn b.ắ.n thẳng vào tim tôi.
Lòng bàn tay tôi đầy mồ hôi, tim đập thình thịch, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Tôi lấy điện thoại ra, giả vờ lướt qua WeChat, khẽ nói: “A, mẹ lại chuyển cho em năm nghìn tệ tiền sinh hoạt, em…”
Câu còn chưa dứt, nam thần đã liếc đồng hồ, lông mày khẽ nhíu lại: “Rồi sao?”
A…
Hii cả nhà iu
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Kịch bản tôi chuẩn bị còn chưa nói hết nữa.
Nhưng không sao, hôm qua tôi luyện tập rất nhiều lần, chắc đã thể hiện được nỗi phiền não vì tiêu tiền không hết rồi chứ?
Tôi siết chặt hai tay, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm điềm tĩnh của anh, dốc hết can đảm: “Cho nên, em thích anh, anh có thể làm bạn trai em không?”
Anh đáp với giọng lạnh lùng: “Em nên tập trung vào việc học thì hơn!”
Tôi nói nhanh: “Thật ra em nhiều tiền đến tiêu không hết, sau này mình có thể tiêu cùng nhau. Anh sẽ có nhiều thời gian học hơn, không cần vất vả đi làm thêm nữa.”
02
Tống Gia Trạch vốn luôn mang khí chất lạnh lùng, giờ phút này trong ánh mắt anh đã là băng giá ngàn dặm, nhìn tôi cứ như nhìn kẻ thiểu năng.
Tôi suýt nữa thì đông cứng luôn rồi, hu hu hu.
Giọng anh lạnh như băng đ.â.m vào tai tôi: “Trong mắt em, anh rất nghèo, cần con gái nuôi à? Bố mẹ em cho em tiền sinh hoạt, chẳng lẽ để em nuôi đàn ông sao?”
Tôi không có ý đó.
Tôi chỉ là thấy thương anh vất vả, ngày nào tan học cũng phải vội vàng đi làm thêm.
Hơn nữa năm nghìn tệ đó là tiền lương của tôi. Mẹ tôi mở một cửa hàng Taobao, tôi là người mẫu độc quyền của bà, cũng xem như là tự mình kiếm được.
Nhưng tôi còn chưa kịp giải thích, anh đã bỏ đi rồi.
Tôi nhát gan lắm, cũng không dám đuổi theo.
Về đến ký túc xá, tôi òa lên khóc nức nở.
Các chị em trong phòng cùng nhau phân tích, thấy rằng tôi quá thẳng thắn, làm tổn thương lòng tự trọng của Tống Gia Trạch.
“Nhưng hôm qua chính mấy cậu bảo là anh ấy học tự nhiên, tớ nên nói thẳng, đừng vòng vo cơ mà.”
Tiểu Mễ nghiêm túc nói: “Chiến lược cũng cần điều chỉnh theo tình hình chứ. Đừng nản lòng, nếu dễ theo đuổi thế thì người ta đã có bạn gái từ lâu rồi. Cậu phải chuẩn bị cho một cuộc chiến lâu dài.”
Nghe có lý ghê, tôi bị thuyết phục luôn.
Tôi nhắn tin cho Tống Gia Trạch trên WeChat, xin lỗi vì không có ý coi thường anh, đồng thời giải thích nguồn gốc tiền sinh hoạt.
Hai tiếng sau, anh nhắn lại: “Vậy thì anh xin lỗi, hôm nay anh không nên nói như thế.”
“Không sao không sao, người không biết không có tội!”
Anh không nhắn thêm gì nữa.
Nhưng chỉ một câu nói ngắn ngủi đó đã đủ làm tôi vui trở lại rồi.
Dũng cảm lên, Xán Xán, đừng sợ khó khăn. Điều chỉnh chiến lược, tiếp tục xông lên!
Hôm sau, tôi nhận được tin tình báo do Tiểu Mễ báo về, nói nam thần đang ăn cơm ở nhà ăn số 3, tôi lập tức sửa soạn rồi chạy đi.
Tiểu Mễ còn nhường cho tôi món sườn xào chua ngọt giới hạn mà chị ấy giành được, và dặn dò tôi đủ điều.
Tôi hít sâu một hơi, bưng khay cơm ngồi xuống đối diện nam thần.
Anh ấy thật tiết kiệm.