Nuôi Anh Bằng 5 Nghìn Tệ

Chương 11

Tối hôm đó tôi mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy Tống Gia Trạch cầm ba thỏi vàng to bằng nắm tay cầu hôn tôi.

 

Tôi cười khúc khích trong mơ, cuối cùng còn tự cười tỉnh cả giấc.

 

Mấy ngày sau đó, Tống Gia Trạch đều xin nghỉ.

 

Trước đây từng nghe anh ấy nhắc qua, bố anh bị suy thận, vẫn đang chờ có nguồn thận phù hợp, gần như lấy bệnh viện làm nhà.

 

Anh ấy chăm chỉ làm việc như vậy, có phải cũng đang gom tiền lo chi phí phẫu thuật cho bố không?

 

Vì thế tôi cũng âm thầm tích góp “kho báu nhỏ” của mình.

 

Tôi là một “phú bà” đấy, có gần trăm nghìn trong tài khoản cơ mà, nếu lúc đó anh ấy cần, tôi cũng có thể giúp một tay.

 

Tôi hỏi anh ấy có cần tôi đến bệnh viện thăm bố không, anh ấy từ chối.

 

Rất nhanh đã đến ngày 30 tháng 12, hôm đó là sinh nhật tôi.

 

Lúc mẹ sinh tôi, gia đình đang rất khó khăn.

 

Khi đó tuyết rơi suốt nửa tháng, vậy mà ngay khi tôi chào đời, trời lại hửng nắng.

 

Bố mẹ suy nghĩ một hồi, liền đặt cho tôi cái tên này, mong đời tôi sẽ rực rỡ như ánh mặt trời, cũng mong tôi cả đời không thiếu tiền tiêu.

 

Tôi không nói trước với Tống Gia Trạch, sợ anh ấy lại tiêu tiền chuẩn bị quà cho tôi.

 

Hii cả nhà iu
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Nhưng khi anh ấy nhận được tin nhắn WeChat nói tôi có việc tìm anh, thì đồng ý tối về trường gặp tôi.

 

Chiều hôm đó đúng lúc có lớp đại cương, tôi nghe nói danh sách học bổng “Cánh Chim Bay Xa” dành cho sinh viên nghèo của học viện đã được công bố.

 

Trong đó không có anh ấy!

 

Thành tích của anh ấy tốt như vậy, luôn có biểu hiện xuất sắc, sao lại không có tên?

 

Hơn nữa ban đầu Tiểu Mễ vô tình nghe được Tống Gia Trạch đến nộp hồ sơ học bổng mới biết anh ấy là người nghèo giấu mặt.

 

Tôi nghĩ mãi không ra, đầu nóng lên liền chạy đến khoa của anh ấy hỏi thẳng giáo vụ.

 

Mười phút sau, tôi bước ra khỏi văn phòng, đầu ong ong, trong tai vẫn văng vẳng lời giáo vụ nói vừa khóc vừa cười.

 

“Tống Gia Trạch không cần học bổng này đâu, vì chính công ty của bố cậu ấy là đơn vị lập ra học bổng đó.”

 

“Lần trước cậu ấy đến, là để nộp danh sách dự định tài trợ, sau đó sẽ dựa trên thành tích học tập trong kỳ để xét xem ai đủ điều kiện nhận tiền.”

 

“Em có tấm lòng vì bạn trai là rất tốt, nhưng Tống Gia Trạch luôn rất kín đáo, không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của bạn học, em Kim cũng đừng kể chuyện này với ai.”

 

Tay tôi run rẩy rút điện thoại ra, tra tên công ty của bố Tống Gia Trạch.

 

Vốn đăng ký ba mươi triệu, năm trăm nhân viên, doanh thu năm ngoái một tỷ tệ…

 

Những chữ này tôi đều nhận ra, nhưng ghép lại sao mà thấy vô lý thế này.

 

Bảo sao anh ấy không ở ký túc, cũng chưa từng mời tôi đến nhà thuê.

 

Vì nhà anh ấy là biệt thự mà!

 

Anh ấy thật sự không thích ăn đồ mặn, cũng thật sự đủ tiền ăn bít tết.

 

Thật nực cười khi tôi ngày ngày kéo anh ấy ăn ở căng tin, còn nói mình thích nhất là mì kéo Lan Châu và đồ ăn bình dân Sa Huyện, vì muốn giữ thể diện cho anh ấy mà bảo đôi giày AJ tôi mua là hàng giả.

 

Lúc tôi làm tất cả những điều này, trong lòng anh ấy đang nghĩ gì?

 

Nhìn tôi như một đứa ngốc, định dùng năm nghìn tệ để nuôi sống hai đứa chúng tôi, liệu anh ấy có đang âm thầm cười nhạo?

 

Tôi ngồi trên ghế đá trước thư viện, từng dòng lật lại lịch sử trò chuyện giữa hai đứa.

 

Trước đây không để ý, giờ mới nhận ra, mỗi lần tôi gửi cả chục tin, anh ấy mới trả lời một, mà còn thường là cách vài tiếng mới rep.

 

Tôi giơ cổ tay lên, trong tiết trời u ám, vòng tay vàng trên tay vẫn ánh lên thứ ánh sáng mê người.

 

Ha…

 

Tôi thật ngốc, lại còn tưởng chiếc vòng này là vàng mạ thật.

 

Tiểu Mễ và các bạn tìm thấy tôi, còn mang theo bánh sinh nhật đã đặt trước.

 

Trong điện thoại, WeChat của Tống Gia Trạch hiện lên: “Xán Xán, xin lỗi, anh có việc gấp phải làm, lát nữa mới đến gặp em được.”

 

“Ngoan, em đi ăn trước đi.”

 

Anh ấy còn gửi tôi bao lì xì 52 tệ.

 

Tôi gõ từng chữ: “Em đợi anh, em có chuyện muốn hỏi, hôm nay anh nhất định phải đến.”

 

Bình Luận (0)
Comment