Biết nói sao đây? Nhiều chuyện xảy ra quá, hình như da mặt cũng dày lên rồi.
Ngược lại Tống Gia Trạch lại nhanh chóng rời mắt, nhẹ giọng nói: "Trẻ con, đừng xem mấy thứ này!"
Tôi đâu còn nhỏ nữa.
Mặc cái váy ôm sát thế này rồi, anh còn không nhận ra tôi là thiếu nữ trưởng thành sao?
Anh ấy đưa tôi về tới cửa phòng rồi chuẩn bị rời đi, tôi vội kéo tay áo anh ấy lại, khẩn thiết hỏi: "Anh định cứ thế mà đi à?"
13
Anh ấy khựng lại, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại: "Xán Xán, hôm nay chúng ta mới xác định quan hệ..."
Tôi kéo áo anh ấy, lôi nhẹ vào trong.
Ấy da.
Miệng thì nói không, mà cơ thể thì rất thành thật, kéo nhẹ hai cái là đã bước vào rồi.
Tôi vui như mở hội trong lòng, nhưng mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng: "Chính vì vậy càng phải nói rõ mọi chuyện. Tại sao anh lại đưa ô của em cho Bạch Vi dùng?"
Trước kia không có danh phận nên không tiện hỏi, giờ tôi là bạn gái chính thức rồi, không lạm dụng quyền lực một chút thì uổng quá!
Anh ấy thoáng sững người: "Em giữ anh lại, chỉ để hỏi chuyện này thôi à?"
Chứ còn gì nữa?
Không lẽ ngày đầu tiên đã thế này thế kia sao.
Tôi là cô gái biết giữ mình đó nha, ít nhất cũng phải một tháng cơ, hehe.
Hii cả nhà iu
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Bạch Vi cái con trà xanh đại trà kia, còn dám xóa bài đăng đó, may mà tôi đã chuẩn bị từ trước, có chụp màn hình làm bằng chứng.
Tống Gia Trạch xem xong, sắc mặt âm trầm, bắt đầu giải thích.
Hôm đó sau khi tôi đi, anh ấy đến căn tin số ba mua sườn xào chua ngọt, đặt ô trên giá nhỏ ngoài cửa.
Lúc ra ngoài thì thấy Bạch Vi đang cầm chiếc ô đó.
Bạch Vi giải thích là cầm nhầm rồi trả lại cho anh ấy.
Bài đăng kia chắc chỉ để chế độ tôi và vài người cùng phòng tôi thấy.
Trời ơi!
Cô ta đúng là quá thâm hiểm.
Tống Gia Trạch lấy điện thoại ra: "Anh xóa WeChat của cô ta ngay bây giờ."
Tôi vui sướng tột độ, ngoài mặt lại giả vờ do dự: "A, xóa thì có hơi quá không? Dù sao các anh cũng là người trong hội sinh viên, lỡ ảnh hưởng đến công việc thì sao?"
Tống Gia Trạch liếc tôi một cái, làm bộ cất điện thoại vào túi: "Em nói cũng có lý."
Tôi lập tức hoảng lên, nắm lấy cổ tay anh ấy: "Em nghĩ lại rồi, vẫn nên xóa đi, tránh cô ta tiếp tục gây chia rẽ."
Tống Gia Trạch khẽ cười, đưa điện thoại cho tôi xem: "Ngay từ hôm cô ta bóc socola của em, anh đã xóa cô ta rồi."
Trước giờ nụ cười của anh ấy đều là lạnh lùng xa cách, giống như một chiếc mặt nạ lịch sự.
Nhưng lúc này lông mày cong cong, khóe miệng nhếch lên, vẻ lạnh lùng quanh người tan biến, giống như ánh nắng đầu xuân xuyên qua mặt băng, khiến tim tôi rung động dữ dội.
Toàn thân tôi tê dại.
Tôi chỉ muốn ở bên anh ấy thêm một chút nữa, nên cúi đầu vặn tay nói nhỏ: "Anh chờ em tắm xong rồi hãy đi được không? Một mình em hơi sợ."
14
Thật ra tôi chẳng sợ gì cả, chỉ là đang diễn thôi.
Tiểu Mễ nói đúng, tình yêu quả nhiên là tập hợp của vô số lời nói dối thiện ý.
Tống Gia Trạch đồng ý rồi.
Tôi mang điện thoại vào phòng tắm, đám bạn cùng phòng như mấy con chuột chũi đói khát, chờ tôi báo cáo tiến độ.
Biết tôi chuẩn bị tắm, Tiểu Mễ vội la lên: "Trời ơi giờ mới tắm, có thể nhanh chút không? Vào thẳng vấn đề đi..."
Sau một bài hướng dẫn tám trăm chữ, Tiểu Mễ dặn dò: "Dù sao cũng là trận đầu, nhớ xử lý lông chân đó!"
Nói đến cái này tôi hơi xấu hổ.
Chỗ bắp chân tôi có hai sợi lông chân đặc biệt dài, nhổ xong là mọc lại ngay, cực kỳ ảnh hưởng đến hình tượng đôi chân dài thẳng tắp trắng trẻo của tôi.
Tắm xong, mặc áo choàng vào, tôi bắt đầu xử lý hai sợi lông chân đó.
Khách sạn không có d.a.o cạo, tôi mướt mồ hôi mới nhổ được chúng ra.
Trong lúc đó tôi phát hiện điều rất lạ, tại sao hai bên gương trang điểm trong phòng tắm lại có rèm che sáng?
Rất nhanh tôi đã hiểu lý do.
Đây là khách sạn tình nhân, kính là loại một chiều!
Vậy nên cái cảnh tôi hì hục nhổ lông chân chắc chắn bị Tống Gia Trạch thấy hết rồi!
Tuy giờ anh ấy đang quay người nhìn ra cửa sổ, nhưng tôi cảm giác vai anh ấy đang run run.
Chị em ơi, tôi hoàn toàn mất mặt rồi.