Nuôi Anh Bằng 5 Nghìn Tệ

Chương 9

Tôi trong lòng sung sướng, miệng cười đến tận mang tai, còn trên mặt Bạch Vi thì m.á.u rút sạch, lạnh lùng buông một câu độc địa: "Sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ phát hiện cô không xứng với anh ấy, tôi chờ xem hai người chia tay."

 

Tôi chẳng sợ gì cả.

 

Dù có chia tay, thì anh ấy cũng là người đàn ông đã bị Kim Xán Xán tôi đóng dấu rồi, tôi lời chắc không lỗ.

 

Tôi cũng lấy điện thoại ra đăng một bài lên vòng bạn bè: "Giới thiệu một chút, đây là bạn trai của tôi – Tống Gia Trạch, anh ấy khiến ánh nắng tháng Chín chiếu rọi vào tận đáy lòng tôi."

 

Hình là tấm tôi lén chụp năm ngoái, anh ấy đứng dưới bóng cây long não.

 

Aizz!

 

Thật tức quá đi.

 

Anh ấy không cần chỉnh ảnh gì hết, vẫn đẹp trai đến mức khiến tôi thở gấp.

 

Xoẹt xoẹt xoẹt, hành trình yêu đương của Kim Xán Xán tôi chính thức bắt đầu rồi.

 

Tống Gia Trạch vẫn rất bận, phần lớn thời gian là tôi phải vui vẻ điều chỉnh theo lịch trình của anh ấy.

 

Lớp đại cương Mao Trạch Đông, tôi không cần lén nhìn gáy anh ấy nữa, có thể đường hoàng nhìn nghiêng gương mặt anh ấy rồi.

 

Thật sự là đẹp trai quá trời!

 

Mỗi ngày tôi đều phải uống sữa để bổ sung thể lực, mới chống đỡ nổi sự tấn công nhan sắc của anh ấy.

 

Trong thư viện, tôi cũng không cần trốn sau cột để lén nhìn nữa, mà có thể ngồi cạnh anh ấy, thỉnh thoảng còn có thể len lén chọc chọc mặt anh ấy, thậm chí mạnh dạn sờ cổ họng anh ấy một cái.

 

Mỗi lần như vậy, anh ấy đều nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, nhẹ nhàng cảnh cáo: "Kim Xán Xán, đừng nghịch ngợm."

 

17

 

Ở bên anh ấy, tôi không còn sống nhờ đồ ăn ngoài nữa, dù gì thì căng tin cũng rẻ hơn đặt đồ ăn.

 

Lần nào tôi cũng gọi hai món mặn, rồi chất hơn nửa phần lên đĩa của anh ấy.

 

Lần nào anh ấy cũng bất lực lặp lại: "Kim Xán Xán, anh không thích ăn mặn mà."

 

Nhưng anh ấy được giáo dục rất tốt, chỉ cần là đồ ăn đã vào bát của anh, thì cơ bản anh đều ăn hết, rất hiếm khi lãng phí.

 

Tôi thường tìm đủ lý do để đút đồ ăn cho anh ấy, lần nào anh ấy cũng đền lại bằng những món đắt hơn.

 

Làm nhiều lần rồi, tôi cũng không làm vậy nữa.

 

Dù gì anh ấy cũng nghèo, tôi không muốn chuyện yêu đương trở thành gánh nặng cho anh.

 

Giữa tháng Mười Hai, một hôm tôi ngủ gật khá lâu trong phòng tự học, tỉnh lại thì phát hiện bên ngoài đang có tuyết rơi.

 

Hii cả nhà iu
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Thành phố A rất hiếm khi có tuyết, mà đây lại là trận tuyết đầu tiên của năm nay.

 

Trong phòng tự học náo nhiệt hẳn lên, nhiều người bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

 

Tôi cứ cọ cọ chân trên sàn, lén nhìn Tống Gia Trạch đang chăm chỉ học bài, rồi lại ngước lên nhìn từng bông tuyết đang nhẹ nhàng rơi ngoài cửa sổ.

 

Tống Gia Trạch hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn đang làm bài, ngón tay anh ấy nhảy múa trên bàn phím, trông như đang chơi piano, khiến người khác không nỡ làm phiền.

 

Thôi vậy, đợi thêm chút nữa.

 

Tôi mím môi, thì thấy Tống Gia Trạch liếc nhìn tôi một cái, rồi đóng laptop lại, bắt đầu dọn sách trên bàn.

 

"Không học nữa à?"

 

"Ừ!" Anh ấy mỉm cười nơi khóe mắt, dịu dàng nói: "Đi cùng bảo bối nhà anh ngắm trận tuyết đầu tiên năm nay."

 

Tôi vui đến mức suýt nữa thì nhảy cẫng lên.

 

Chạy khỏi thư viện, tuyết càng rơi nhiều hơn, có một bông tuyết còn rơi lên lông mi anh ấy, theo động tác chớp mắt, bông tuyết dần tan, cuối cùng giống như một giọt lệ đọng nơi khóe mắt.

 

Đẹp đến mức khiến người ta nín thở.

 

Anh ấy tháo khăn quàng cổ của mình xuống, quấn từng vòng từng vòng quanh cổ tôi.

 

Tôi ngước lên từ lớp ấm áp chồng chất, nhìn vào mắt anh ấy, thấy trong đôi mắt luôn lạnh lùng ấy, giờ đây lại dập dờn nét dịu dàng như hồ nước mùa xuân.

 

Các chị em à, tôi liều mạng rồi.

 

Tôi nuốt nước bọt cái "ực": "Tống Gia Trạch, anh nhắm mắt lại đi."

 

18

 

"Em..."

 

Anh ấy còn chưa kịp nói hết câu, tôi đã kiễng chân hôn lên đôi môi mà tôi ngày đêm mong nhớ.

 

Mềm mềm, một chút hơi ấm.

 

Giống như thạch bạc hà đã được ủ trong lòng bàn tay rất lâu, nên mang theo nhiệt độ cơ thể.

 

Tôi không kìm được, nhẹ nhàng nếm thử một chút.

 

Hu hu… đúng là còn ngon hơn sườn xào chua ngọt!

Bình Luận (0)
Comment