Vết thương rớm máu được đổ rượu thuốc lên, chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ biết đau nhức thế nào.
Không ngờ đến tận bây giờ vẫn còn người sử dụng phương pháp khử trùng lạc hậu như vậy.
Đêm nay trăng rất mờ, ánh sáng yếu ớt ấy kết hợp với ánh đèn đường sắp sửa tắt, miễn cưỡng chiếu sáng cảnh tượng thảm thương của Trình Tấn Sơn.
Khuôn mặt bướng bỉnh trở nên trắng bệch vì mất máu, hắn đau đến nỗi không ngừng run rẩy, đôi chân dài giơ thẳng ra đá vào gầm bàn trà.
Vất vả lắm mới thở phào nhẹ nhõm, lắc lắc chai rượu trắng còn một nửa, lại đổ ực một ngụm.
Đứa trẻ bất hạnh này.
Hạng Gia nhíu mày, lần đầu tiên cảm thấy bất lực.
Nói hắn xấu thì vẫn chưa đến mức đủ xấu xa, miệng thì nói rất ghê gớm, nhưng thực tế lại không động đến một sợi tóc của cô.
Nói hắn là người tốt? Lại hơi quá.
Ngốc nghếch thì quả là ngốc thật.
Trình Tấn Sơn quay đầu lại.
Người phụ nữ đứng trong bóng tối, không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng ăn mặc lại mỏng manh.
Hắn chịu đựng cơn đau dữ dội, cố gắng lấy lại tinh thần, khàn giọng nói: “Còn không mau lại đây giúp?”
Thực sự định sống chết mặc bây?
Hạng Gia do dự mãi, về phòng mặc một chiếc áo khoác có mũ, kéo mũ lên che kín lông mày và mắt, lại gạt mái tóc dài sang một bên.
Lúc này mà đi trang điểm thì đã muộn, cô không dám bật đèn, tìm một món đồ chơi nhỏ có chức năng chiếu sáng để làm đèn ngủ.
“Bật đèn đi!” Trình Tấn Sơn chống tay ngồi dậy trên ghế sofa, dựa lưng vào ghế như một ông chủ, tỏ ra không hài lòng với bóng tối trước mặt.
“Nhỏ giọng thôi.” Hạng Gia thấp giọng nhắc nhở hắn: “Giữa đêm khuya bật đèn, không sợ người khác nghi ngờ à?”
Có vẻ cũng có lý.
“Cô đội mũ làm gì?” Trình Tấn Sơn lại nêu ra một vấn đề khác.
“Tôi lạnh.” Hạng Gia trả lời một cách ráo hoảnh.
Trình Tấn Sơn cầm lấy chiếc đèn ngủ, phát hiện bề mặt trơn tru, bóp mạnh một cái lại có độ đàn hồi, tò mò hít hít mũi.
Hắn ngửi thấy một mùi lạ thoang thoảng, mềm mại, ngọt ngào, còn hơi tanh.
Thiếu niên nghi ngờ nghiêng đầu: “Tối nay cô ăn gì ngon vậy?”
Hạng Gia mới bừng tỉnh, thứ đó cô dùng cách đây hai tiếng, vẫn chưa kịp rửa.
Người cô hơi đơ ra, không thay đổi sắc mặt, lại lấy một chiếc khẩu trang dùng một lần che lên mặt, đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Sự chú ý của Trình Tấn Sơn lập tức bị chuyển hướng, nhíu mày hỏi: “Cô bị bệnh à?”
Tuy đây là sự thật, nhưng giọng hỏi của hắn quá gợi đòn.
Hạng Gia thực sự muốn nhặt cây gậy kia lên đánh hắn một cái thật mạnh.
Cô tìm được hộp thuốc nhỏ, ra hiệu cho Trình Tấn Sơn chiếu sáng vào bụng, kiểm tra vết thương của hắn.
Bụng của thiếu niên rất săn chắc, có thể nhìn thấy cơ bụng ẩn hiện, kết hợp với việc kéo quần xuống một chút, đường nét cơ bắp quyến rũ lộ ra.
Xuống thêm chút nữa, phần viền của chiếc quần lót lộ ra vài chùm lông dày và xoăn.
Từ hông trái đến bẹn bị rạch một vết dài, da thịt bị xé rách, chảy rất nhiều máu.
Vết thương không quá sâu.
Nói nhẹ thì không nhẹ, nói nặng thì cũng không nặng.
Trình Tấn Sơn tỏ ra cứng rắn, phất tay với Hạng Gia nói: “Không cần phiền phức, tìm cho tôi một cái kim nhỏ, thêm một sợi chỉ.”
Ý là muốn tự mình khâu vết thương.
Hạng Gia không nhịn được, lườm hắn một cái.
Cô ít khi biểu lộ cảm xúc, lúc này đột nhiên trở nên sinh động, như búp bê lộ ra chút tính người, khiến Trình Tấn Sơn sững sờ.
“Muốn bị uốn ván, thì cứ thử đi.” Cô thì thầm, nhẹ nhàng chạm vào bụng hắn qua lớp khăn sạch, hút hết rượu thuốc và bụi bẩn.
Khăn thấm nước, Trình Tấn Sơn cảm thấy chóng mặt hơn, nghiến răng thở hổn hển, ra hiệu hỏi: “Không thể dùng… bông gạc sao?”
Đã sa sút đến mức này rồi, còn đòi hỏi nữa?
Bông gạc quá nhỏ, nếu lỡ chạm vào da hắn, Hạng Gia có thể trực tiếp ói hết thức ăn hôm qua ra ngoài.
“Không thể, tôi sợ máu.” Hạng Gia buột miệng đưa ra một lý do, gấp đôi chiếc khăn thấm đầy máu, ném vào giỏ quần áo bẩn, lấy thêm một ấm nước sôi để nguội rửa vết thương.
Động tác hơi mạnh, cổ tay lòi ra khỏi tay áo, vết sẹo dữ tợn lóe lên.
“Cái gì…” Trình Tấn Sơn vô thức đưa tay ra.
Chưa chạm vào tay áo của cô, Hạng Gia đã lập tức phản xạ có điều kiện rút tay lại.
Thấy ánh mắt cô không thiện ý, lại có ý định tát hắn, Trình Tấn Sơn cuối cùng cũng ngoan ngoãn, giơ hai tay lên đầu hàng.
Hắn đã nhận ra cô không thích tiếp xúc thân thể với người khác.
Thật là một người kỳ lạ.
Xử lý sạch sẽ vết thương, dùng gạc mỏng thoáng khí băng bó lại, Hạng Gia lại nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên hành lang.
Làm việc cẩn thận và tỉ mỉ như vậy, giống như…
Cô sợ bị cảnh sát tìm đến cửa hơn hắn.
Ở bên ngoài vất vả cả ngày lẫn đêm, Trình Tấn Sơn đói đến mức bụng đói cồn cào, nhưng lại ngại ngùng không dám nói.
Nằm trên ghế sofa nhắm mắt nghỉ một lúc, đợi Hạng Gia ra ngoài, hắn lập tức bò dậy tìm thức ăn.
Trong tủ lạnh còn cơm canh thừa, bỏ vào nồi hâm nóng, miễn cưỡng lót dạ.
Gói mì cuối cùng, mười mấy quả quýt, hai quả táo xấu xí… chưa đầy nửa tiếng, tất cả đã vào bụng hắn.
Đợi căn phòng trở nên sạch sẽ như bị bọn cướp lục soát, Trình Tấn Sơn cuối cùng cũng ăn no nửa bụng, nằm xuống ngủ say.
Đến chiều, hắn bắt đầu sốt.
Mái tóc rối bời mất đi độ bóng, trên mặt xuất hiện hai vùng đỏ bất thường, lông mày nhíu chặt, mí mắt run rẩy không yên, thi thoảng lại lẩm bẩm vài câu tiếng địa phương.
Nghe không rõ là “mẹ” hay “chị”.
Hạng Gia về đến nhà, Trình Tấn Sơn đã sốt cao đến 39 độ.
Môi khô nẻ, thân hình cao gầy co rúm trong chăn, lạnh đến nỗi không ngừng run rẩy.
Cô thở dài, cuối cùng cũng không thể nhẫn tâm, lấy chăn của mình đắp lên người hắn, lại thêm một tấm chăn lông.
Trong nhà có một bệnh nhân, nấu ăn phải chiều chuộng một chút.
Gạo nếp rửa sạch, nước sôi rồi cho vào nồi.
Nhà Hạng Gia không có nồi cơm điện, chỉ có nồi hấp và chảo xào cơ bản nhất.
Tuy nhiên, gạo nếp loại này vẫn nên cho vào nồi thường, nấu nhừ từ từ, vị sẽ đậm đà hơn.
Cho thêm một nắm táo đỏ vào, nấu lửa lớn trong năm phút, sau đó chuyển sang lửa nhỏ.
Cần phải khuấy liên tục bằng muỗng, tránh bị cháy nồi.
Trong lúc chờ gạo nếp và nước hòa quyện hoàn toàn, cắt đậu phụ già thành những khối vuông mỏng, cho vào chảo, chiên từ từ đến khi hai mặt vàng giòn.
Bóc một cây cải thảo, xé nhỏ, rửa sạch, xào chung với đậu phụ đã chiên, xào lửa lớn trong chốc lát.
Cho thêm nước tương, nước mắm, muối, đường, thêm một thìa nhỏ tương đậu nành, nửa bát nước vào, hầm từ từ.
Cải thảo mềm nhừ ngọt thanh, đậu phụ giòn thơm mặn ngọt, món rau đơn giản cũng có đủ tầng vị phong phú.
Nửa tiếng sau, cháo táo đỏ gạo nếp đạt đến độ chín vừa phải, lại cho thêm vài thìa đường đỏ.
Màu vàng nhạt nhẽo bỗng chốc chuyển sang màu đỏ sẫm, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào chữa lành.
Trình Tấn Sơn ướt đẫm mồ hôi, ôm chăn ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Hạng Gia, giống như một con chó bệnh đang chờ được cho ăn.
Trẻ tuổi sung sức, hắn húp “rột rột” hết gần cả nồi cháo, lại nhét thêm hai cái bánh bao, cả đĩa rau, sắc mặt đã khá hơn nhiều.
Hạng Gia đẩy lọ thuốc kháng sinh Cephalosporin và kem kháng sinh erythromycin mua về đến trước mặt hắn.
Trình Tấn Sơn sững sờ, bẻ đôi viên thuốc kháng sinh, uống với nước ấm, nuốt vào bụng một cái “ọt”.
Tối hôm đó, khi thay băng gạc cho hắn, hắn chủ động cầm lấy tuýp kem, nén cơn đau nói: “Để tôi tự làm.”
Chẳng qua là không muốn tiếp xúc thôi mà, sau này hắn sẽ chú ý hơn.
Ai mà chẳng có tật xấu.
Thay thuốc xong, Trình Tấn Sơn gọi Hạng Gia lại.
“Chuyện đó… gì nhỉ… cảm ơn.” Cún con bị sốt một lần, đã học được cách biết ơn.
Hạng Gia không biết nói gì, gật đầu một cách khô khan.
“Còn nữa…” Sợ cô khinh thường hắn, hắn lại vội vàng bổ sung: “Đợi tôi dưỡng thương xong, sẽ đi tìm việc!”
Người ở thành phố lớn không dễ đối phó, tiền dễ kiếm đâu, không được thì… làm lao động chân tay thêm một thời gian thôi.
“Thời gian này ăn ở nhà cô bao nhiêu cô cứ ghi hết vào sổ, tôi sẽ trả lại cho cô!”
Hắn chịu trả, thế thì đương nhiên là tốt nhất.
Hạng Gia lại gật đầu: “Không cần nói, tôi cũng sẽ ghi sổ.”
Thư Ngố dịch
Nguồn: rourouwu17