Nuôi Chó - Minh Loan

Chương 34





Căn phòng rất nhỏ, chỉ đủ kê một chiếc giường và một phòng tắm. Phòng tắm được làm bằng kính trong suốt, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng tắm rửa bên trong. Chàng trai trẻ rất chuyên nghiệp, vừa vào cửa đã bắt đầu cởi quần áo. Thân hình cậu ta gầy hơn Trình Tấn Sơn một chút, da cũng trắng hơn hai tông, chân trần đi dép lê vào phòng tắm, định tắm rửa sạch sẽ trước. Hạng Gia cầm lấy bao cao su trên tủ đầu giường nhìn thoáng qua rồi ngồi xuống hút thuốc. Cô đã lâu không động đến thuốc lá hay rượu bia, nicotine xộc vào phổi khiến cổ họng ngứa ngáy, cô ho khan hai tiếng. Chàng trai bên kia lớp kính vẫn còn hơi ngại ngùng, quay lưng về phía cô, cúi đầu kỳ cọ chỗ ấy, trên mông có một nốt ruồi nhỏ màu đen. Chỉ nhìn như vậy thôi, Hạng Gia đã có phản ứng. Bạn có biết loài đực trong thời kỳ động dục, để thỏa mãn nhu cầu sinh lý, chúng có thể phát điên đến mức nào không? Chỉ cần là một cái lỗ là được. Chiếc chăn được gấp thành hình phụ nữ, vỏ chuối đã moi hết ruột, quả đào đã bỏ hạt, thậm chí cả cái hố nhỏ khoét trên cát ấm do mặt trời hun nóng, đều có thể trở thành đối tượng giải tỏa dục vọng của chúng. Và lúc này, Hạng Gia đang ở trong trạng thái đó. Không, thậm chí còn nghiêm trọng hơn gấp nhiều lần. Hạ thân cô luôn như có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Bất kỳ chất lỏng nào uống vào cũng đều sẽ biến thành nước chảy ra. Quần lót luôn ẩm ướt, ngay cả khi dùng băng vệ sinh cỡ lớn nhất cũng không ăn thua. Khoảng thời gian mất kiểm soát nhất năm ngoái, cô đã xin nghỉ phép dài ngày, tự nhốt mình trong căn phòng thuê, ngày đêm hành hạ bản thân. Nhưng khoảng thời gian khó khăn này của năm nay, vì có bạn cùng phòng nên càng trở nên khó chịu đựng hơn. Để tránh vươn móng vuốt về phía Trình Tấn Sơn, Hạng Gia chỉ có thể tìm cách giải tỏa khác trước khi mình phát điên. Chàng trai bước ra, trần truồng đứng trước mặt cô, vẻ mặt lúng túng: "Chị có muốn tắm không?" Hạng Gia nhìn cậu ta chằm chằm. Đôi mắt như nai con, thân hình gầy gò mỏng manh. Thứ ở dưới hông không to không nhỏ, nếu kỹ thuật thành thạo, với cô cũng đủ dùng. Cô nghĩ mình bị dồn vào đường cùng, đã có thể chấp nhận bất kỳ người đàn ông xa lạ nào. Nhưng khi cậu ta rụt rè ôm lấy cô, dạ dày cô lại bắt đầu cuộn trào dữ dội. Cô tránh cậu ta, chạy vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo. Thực ra trong dạ dày cũng chẳng có gì. Trưa chỉ ăn hai miếng cơm, tối không uống một giọt nước, ngoài nước chua, không thể nôn ra thứ gì khác. Chàng trai có chút ngạc nhiên, đứng bên cạnh đưa khăn mặt và nước, hỏi: "Chị sao vậy?" Mắt Hạng Gia ngấn lệ, nhưng giọng nói lại rất lạnh lùng, thực quản bị dịch vị trào ngược làm cho nóng rát. Cô nói nhỏ: "Cậu đi đi." Vì không nhận được dịch vụ thực tế, nên cô trả một nửa của hai trăm tệ đã thỏa thuận. Chàng trai cầm tờ tiền mỏng tang, cảm thấy cô là một người phụ nữ kỳ quặc, không vui bĩu môi rồi quay người bỏ đi. Thật kỳ lạ. Tại sao lại cảm thấy Trình Tấn Sơn thì được, còn người khác thì không? Hạng Gia cảm thấy phiền muộn vì sự kén chọn của mình. Mệt mỏi trở về nhà, đã là nửa đêm. Trình Tấn Sơn vậy mà vẫn chưa ngủ, nghe thấy tiếng mở cửa liền lập tức chạy ra, mắt mở to như chuông đồng, một tràng câu hỏi dội xuống: "Đi đâu vậy? Gọi điện sao không nghe máy? Có ai như cô không? Tôi suýt nữa thì báo cảnh sát cô có biết không?" Nếu không sợ liên lụy đến bản thân, hắn đã sớm dùng biện pháp pháp lý rồi. Như con ruồi mất đầu lượn lờ khắp nơi, càng tìm không thấy càng sốt ruột, khóe miệng nổi mụn nước, vừa chạm vào đã nhăn nhó. Giả vờ nóng trong người thành ra nóng trong người thật. Tâm trạng Hạng Gia đột nhiên trở nên vô cùng suy sụp. Chân cô mềm nhũn, không còn sức để bước vào nhà, cứ thế ngồi phịch xuống đất. Dục vọng thiêu đốt và bóng tối tuyệt vọng đan xen vào nhau, ép cô phải chạy về phía trước. Nhưng phía trước là đường cùng, lưỡi hái lóe lên trong không trung, sắp rơi xuống, khiến cô vừa khao khát vừa bồn chồn. Cô đưa tay che mắt. Sự lo lắng biến thành hoảng sợ, Trình Tấn Sơn muốn đỡ cô nhưng lại không dám, cuống quýt giậm chân: "Cô sao vậy?! Có chuyện gì thế? Khó chịu ở đâu à?" Hắn liên tục thúc giục cô, giọng càng lúc càng to: "Cô nói đi chứ! Mẹ kiếp, cô muốn làm tôi chết vì lo lắng à?!" Tiếng khóc nghẹn ngào phát ra từ cổ họng. Cô nói nhỏ: "Trình Tấn Sơn, tôi đói." Hai mươi phút sau, bắp cải cuộn và đùi gà hâm nóng được đặt lên bàn trà. Trình Tấn Sơn ngồi xổm đối diện Hạng Gia, thấy cô mắt đỏ hoe ăn từng miếng nhỏ, không giống như bị thương hay bị bắt nạt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. "Đủ ăn không? Hâm thêm hai cái bánh bao cho cô nhé?" Hắn biết cô giấu rất nhiều bí mật, muốn hỏi nhưng lại không dám, nhịn nửa ngày mới nói ra được vài câu quan tâm thiết thực, "Uống sữa không? Đun nước ngâm chân nhé?" Hạng Gia lắc đầu, rút khăn giấy lau nước mũi thật mạnh. Ném xương gà đã gặm xong vào bát, cô kiệt sức, nằm vật ra giường. "Sao không gặm sạch?" Trình Tấn Sơn thấy trên xương còn dính thịt, thuận tay nhặt lên bỏ vào miệng, "Sụn giòn ngon nhất..." Răng hắn tốt, nhai "rộp rộp" hai cái, rồi mới chợt nhận ra… Đây là cái Hạng Gia vừa gặm. Lưỡi liếm quanh xương, như đang gián tiếp hôn cô. Khuôn mặt ngăm đen lặng lẽ đỏ ửng, hắn mút sạch tủy xương rồi mới nhổ vào thùng rác. Mẹ kiếp, mình sao lại như tên biến thái thế này? Trình Tấn Sơn không biết tối hôm đó Hạng Gia đi đâu, nhưng lại vô thức để ý đến cô nhiều hơn. Hắn chạy tới chạy lui làm việc nhà cho cô, buổi trưa ra phố ẩm thực mua năm sáu loại đồ ăn vặt, bày hết lên tủ kính cho cô chọn, sáng tối còn đưa đón cô. "Hay là tôi mua xe máy điện nhé? Đưa đón cô đi làm." Hắn giả vờ thờ ơ, nhưng tim lại đập thình thịch. Không chấp nhận sự ve vãn của hắn, không muốn chạm vào hắn cũng không sao, cô ngồi sau lưng hắn, hai tay nắm lấy vạt áo hắn, tưởng tượng cảnh đó cũng khá thân mật. Nhưng Hạng Gia từ chối thẳng thừng: "Tôi thích đi bộ." "Vậy mua máy chạy bộ?" Trình Tấn Sơn xem điện thoại, cái rẻ nhất cũng phải hơn một nghìn tệ, lòng đau như cắt, nhưng miệng vẫn cứng rắn, "Cả hai chúng ta đều có thể dùng, tập thể dục ở nhà tiện biết mấy." Hạng Gia lạnh lùng: "Không có chỗ để, hay là cậu thuê nhà khác đi?" Càng nói càng lạnh nhạt, như thể sự yếu đuối đêm hôm đó chỉ là một giấc mơ kỳ quái của hắn. "Thôi thôi thôi." Trình Tấn Sơn nhăn nhó, "Coi như tôi chưa nói gì." Hắn hoàn toàn không hiểu nổi Hạng Gia. Rõ ràng là người rất mềm lòng, hai người sống chung dưới một mái nhà cũng rất hòa hợp. Nhưng sao muốn tiến thêm một bước lại khó như lên trời. Cô muốn đàn ông, hắn có thể tích cực học hỏi, đáp ứng mọi yêu cầu của cô. Cô không thể chấp nhận tiếp xúc cơ thể, hắn cũng có thể giống như... cái từ nước ngoài đó là gì nhỉ? Đúng rồi, Plato. Hắn cũng có thể xây dựng mối quan hệ tình yêu trong sáng với cô. Cô thích dùng đồ chơi thì cứ dùng, đợi sau này hắn dư dả hơn một chút, có thể mua những sản phẩm mới có nhiều chức năng, kiểu dáng đẹp hơn tặng cho cô. Không thể sinh con cũng không phải là vấn đề lớn, ngay cả bản thân mình hắn còn lo không xong, lấy đâu ra sức lực mà lo con cái? Trình Tấn Sơn càng nghĩ càng kiên định, quyết định tung chiêu cuối, chính thức tỏ tình với Hạng Gia. Đường Lê nghi ngờ nhìn hắn, hỏi: "Cậu nghĩ kỹ xem nói thế nào chưa?" Trong lòng có chút không cam tâm. Tại sao đệ tử lại vượt mặt sư phụ? Thật đáng ghét. Trình Tấn Sơn hắng giọng, đọc thuộc lòng bài văn đã chuẩn bị sẵn - "Hạng Gia, nếu cô không chê tôi nghèo, tôi cũng không chê cô lớn tuổi, chúng ta sống với nhau tạm vậy được không?" Đường Lê phụt nước. Cô nàng vội vàng xua tay, ho sặc sụa: "Trình Tấn Sơn, cậu bị điên à? Tỏ tình kiểu gì vậy? Cậu có tin chị Hạng Gia sẽ cho cậu một bạt tai không?" Trình Tấn Sơn gãi đầu: "Nhưng tôi nói thật lòng mà..." Hắn không có bản lĩnh gì, lại còn mang nợ máu, may mà cô cũng có bí mật không thể nói, tuổi cũng lớn, nhan sắc cũng bình thường. Hai người đến với nhau, thật xứng đôi vừa lứa. Chàng trai quá thật thà, bị Đường Lê chỉ thẳng mặt dạy dỗ một hồi. "Cậu cứ xông vào như vậy, chắc chắn sẽ bị chị Hạng Gia đuổi ra khỏi nhà, chiêu này không được đâu!" Đường Lê tức giận trong bất lực, chia sẻ kinh nghiệm quý báu của mình cho hắn, "Vẫn là mưa dầm thấm lâu mới an toàn. Tán gái, mấu chốt là ở chữ ‘tán’ cậu hiểu không?" Trình Tấn Sơn mặt ủ mày chau nghe cô nàng hướng dẫn từng bước cách tạo sự lãng mạn, như nghe kinh kệ, đầu óc mụ mị. "Phiền quá." Hắn kết luận. "Không phiền thì lấy đâu ra vợ." Đường Lê không nhịn được mà trợn trắng mắt. Trình Tấn Sơn nghiến răng, ghi lại những kỹ thuật Đường Lê truyền thụ vào ghi chú điện thoại. Hắn vừa xem vừa nghiên cứu: "Chiêu thứ nhất, tặng hoa..." Hoa hồng bán ở vỉa hè ba tệ một bông, không đắt, chỉ là cánh hoa hơi héo. Hắn mua sáu bông, mặc cả mười lăm tệ. Lần đầu tiên mua hoa, cả người không được tự nhiên, hắn giấu hoa ra sau lưng, vừa đi vừa tra Baidu, lẩm bẩm: "Sáu bông hồng, vĩnh kết đồng tâm, thường tặng cho người mình thầm thương trộm nhớ..." Về đến nhà, Hạng Gia đang nấu cơm. Cả hai đều bị nóng trong người, nên ăn chút đồ thanh đạm. Một bó cải bó xôi tươi xanh, chần qua nước sôi để loại bỏ axit oxalic, cắt đều thành ba đoạn. Miến ngâm trong nước ấm cho mềm, luộc hai phút, vớt ra rồi xả nước lạnh cùng cải bó xôi. Tỏi băm, hành lá thái nhỏ, gừng thái sợi, muối, đường, xì dầu, giấm, dầu mè trộn thành nước xốt. Nếu không sợ béo thì có thể thêm một thìa mè xay. Cho cải bó xôi và miến vào trộn đều là đã có một món rau trộn chua ngọt ngon miệng. Trình Tấn Sơn lấy hết can đảm, đưa bó hoa hồng ra trước mặt cô. Hạng Gia đột nhiên biến sắc, giọng nói lạnh đến mức như đóng băng: "Có ý gì?" Trình Tấn Sơn lập tức sợ hãi. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, hắn nhận ra hành động của mình không được cô yêu thích, vội vàng bịa ra một lý do. "Hái... hái ở ngoài vườn nhà người ta, hoa nguyệt quý này đẹp không?" Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17
Bình Luận (0)
Comment