Nuôi Chó - Minh Loan

Chương 47





Hạng Gia đến cầu thang, bước lên bậc thang cuối cùng ngắn ngủi. Nhà cho thuê quản lý lộn xộn, cầu thang chất đầy đồ đạc. Ít ai biết rằng phía sau cánh cửa sắt gỉ sét đó còn có một sân thượng. Ngày thứ hai chuyển đến, Hạng Gia đã chọn cho mình cách chết. Nhảy lầu. Vượt qua chiếc ghế sofa cũ kỹ, vượt qua giá sắt lộn xộn, chiếc váy trắng dính đầy vết bẩn, nhưng cô không quan tâm. Ổ khóa treo hờ hững ở đó, cầm vào rất nặng. Cô nhẹ nhàng tháo xuống, đặt trên mặt đất, đẩy cánh cửa mục nát phát ra tiếng "kẽo kẹt". Thời tiết nắng gắt, gió thổi tới ấm áp. Hạng Gia từng bước đi về phía cuối, như người lữ hành mang nặng gánh, cuối cùng cũng có thể trút bỏ lớp lớp xiềng xích, đón nhận sự bình yên vĩnh cửu. Ác ý đeo bám như hình với bóng tạm thời rút lui, vai nhẹ nhàng hơn, tâm trạng thoải mái hơn. Cô chậm rãi thở ra một hơi khí đục, bước qua lan can cao. Độ cao hơn hai mươi mét, nhìn xuống là những ngôi nhà lụp xụp trở thành những khối đồ chơi xếp hình của trẻ con, người qua đường lác đác trở thành những con kiến nhỏ bé. Hạng Gia hơi sợ độ cao, nhắm mắt lại, lấy hết can đảm mới mở ra, nhìn xuống mặt đất. Vị trí nhảy lầu cô chọn rất thích hợp. Phía dưới là một bãi đất trống, ít người qua lại. Bê tông cũng đủ cứng. Nhảy từ độ cao này xuống đủ để mất mạng ngay tại chỗ. Cho dù cô xui xẻo, không chết ngay lập tức, chịu đựng một hai tiếng, cũng sẽ chết vì tổn thương nội tạng hoặc mất máu quá nhiều. Hạng Gia rất giỏi chịu đau, đảm bảo sẽ không rên rỉ một tiếng nào. Còn về ảnh hưởng tiêu cực đến chủ nhà, không nằm trong phạm vi cân nhắc của cô. Không phải người già nào cũng đáng được tôn trọng. Hơn nữa, cả đời cô luôn quan tâm đến cảm xúc của người khác, cũng nên một lần nghĩ cho bản thân. Hạng Gia không chút do dự nhảy xuống. Váy bay phấp phới, như một con bướm trắng nhẹ nhàng bay lượn. Đến trong sạch, đi không vướng bận. Trình Tấn Sơn xem xong bức thư tuyệt mệnh ngắn ngủi, cả người đều ngây ra. Hạng Gia nói rõ ràng - tiền tiết kiệm để lại cho hắn, để bù vào tiền thuốc men đã ứng trước trong thời gian nằm viện; thi thể hỏa táng, không có người nhà cần báo tin, càng không cần làm lễ truy điệu. Nhưng điều hắn không hiểu là, tại sao cô lại tự tử? Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn lao ra ngoài, gọi Đường Lê và Hứa Du Ninh, nhờ họ tìm người giúp. Như có linh cảm, hắn chạy vào cầu thang, chạy lên hai bước, phát hiện dấu chân mới in trên lớp bụi. Con bướm bay lên, để lại hình ảnh đẹp mà buồn trên võng mạc. Tiếng gió "vù vù" nổi lên, hơi ấm lập tức chuyển thành lạnh lẽo, thấm vào tận xương tủy. "Tí tách", "tí tách"... Vòi nước bị rỉ, nhỏ nước xuống mà không biết mệt mỏi, lại được chiếc chậu nhựa màu xanh rẻ tiền hứng lấy. Người phụ nữ tóc rối bời vén rèm ra, thử nhiệt độ nước, lạnh đến mức "hít" một tiếng. Trang điểm rất đậm, đôi mắt được kẻ viền đen như vừa bị đấm hai cú, Trình Tấn Sơn mới mười sáu tuổi không hiểu được vẻ đẹp trong đó. "Sơn à?" Người phụ nữ nhìn thấy người quen đứng dưới cầu thang, ngạc nhiên cười, "Không phải cậu đi học nghề rồi sao? Sao lại về rồi?" Cậu thiếu niên xương cốt cứng rắn, lòng tự trọng cũng cao, lúng túng nhìn ánh đèn mờ ảo trong tiệm cắt tóc cũ, nói lấp lửng: "Học nghề không thú vị, về theo anh Hổ đi thu phí bảo kê." Người phụ nữ luôn cảm thấy cậu có vài phần giống em trai ở quê mình, nụ cười giả tạo thêm vài phần thân thiết, kéo cậu vào nhà: "Chị có lò sưởi, vào sưởi ấm rồi hãy đi." Chị ta vẫn coi hắn như trẻ con, cũng không ngại ngùng mà đổ thêm nước nóng vào chậu, vén váy lên, ngồi xổm ở góc rửa ráy: "Lát nữa chị có khách quen, xong việc sẽ đưa tiền cho cậu, không làm khó cậu đâu." Trình Tấn Sơn ham muốn hơi ấm ở đây, cộng thêm đói đến mức không đi nổi, nên không từ chối. Cắt tóc chỉ là cái cớ, ghế ngồi bọc da kêu "kẽo kẹt", khó khăn gánh đỡ trọng lượng cơ thể, chiếc gương đối diện cũng mờ đục, không soi rõ hình dáng thật của con người. Người phụ nữ dọn dẹp xong, lấy một nắm đậu phộng vị kem cho cậu làm đồ ăn vặt. Trên bàn bày một đĩa ô liu tươi xanh mướt, trông rất hấp dẫn. Trình Tấn Sơn ăn vài hạt đậu phộng, thật sự không nhịn được, lén lấy hai quả ô liu. Cho vào miệng nhai hai cái, vị chua chát bất ngờ chiếm lĩnh khoang miệng, hắn nhổ "phì phì" vào thùng rác, nhíu mày nhìn người phụ nữ. "Chị Cầm, cái gì thế này? Dở quá." Người phụ nữ cười ngặt nghẽo: "Ăn quen rồi sẽ không đắng nữa, còn hơi ngọt đấy." Nói rồi, chị ta làm mẫu cho hắn xem, ăn ngon lành. Trình Tấn Sơn không tin tà, lại thử một lần nữa, vẫn thất bại. Không lâu sau, một người đàn ông gầy gò bước vào, vội vàng ôm lấy chị Cầm, lăn lộn trên chiếc giường nhỏ sau tấm rèm. Sau khi bỏ học, Trình Tấn Sơn từng theo mấy đại ca xã hội đến đây chơi, tuy chưa trải sự đời, nhưng cũng đã thấy qua một chút, nên không quá ngạc nhiên. Hắn chỉ cảm thấy chuyện đó bẩn thỉu, cảm thấy tiếng kêu giả tạo của chị Cầm ẩn chứa đau khổ, cảm thấy bộ dạng mê muội của người đàn ông thật khó hiểu. Ăn hết đậu phộng, người đàn ông cũng kéo quần lên, nhưng lại không chịu trả tiền theo giá cũ. Chị Cầm đanh đá, đuổi theo mắng ra tận đường lớn. Vài phút sau, chị ta cầm năm mươi đồng nhàu nát trở về, nghiến răng đưa cho Trình Tấn Sơn, nói: "Sơn à, cậu đợi thêm chút nữa, chị tiếp thêm một khách, chắc chắn sẽ đủ." Đợi đến mười hai giờ đêm, vất vả lắm mới có khách, lại là một tên vô lại. Trình Tấn Sơn đói đến mức nóng ruột, không kìm nén được cơn tức giận, túm lấy người đàn ông đánh cho một trận, lục ra hai tờ tiền lớn. Từ lúc đó, mối quan hệ dần dần thân thiết hơn. Hắn thường xuyên đến phố cắt tóc, không vì gì khác, chỉ là thích gần gũi với mấy chị lớn tuổi hơn. Họ giống người nhà hơn cả những người thân có quan hệ huyết thống, gặp lúc làm ăn khấm khá còn rủ nhau ăn uống, cười nói vui vẻ. Trình Tấn Sơn mặt dày ăn ké. Chị Cầm biết hắn thích ăn bánh chẻo, thường gọi đồ ăn mang về của một quán ăn Đông Bắc. Bánh chẻo nhân thịt lợn bắp cải vỏ mỏng nhân nhiều, hắn có thể ăn hết hai đĩa một lúc. Người trong giới ca kỹ thường trọng nghĩa khí. Đáng tiếc là những điều tốt đẹp trên đời không bền vững. Chị Tiểu Vân nhỏ nhắn dễ thương bị người nhà gả cho một gã què già xấu xí để đổi lấy số tiền sính lễ lớn. Chị Tố Bình mơ ước làm ca sĩ không may gặp phải khách biến thái, khuôn mặt xinh đẹp bị tạt axit, không thể tiếp khách nữa. Chị Cầm là người đáng thương nhất. Bác sĩ nói chị bị AIDS, tử cung cũng đầy u, không còn sống được bao lâu nữa. Trời lạnh, Trình Tấn Sơn mua một túi ô liu xanh đến thăm chị. Người phụ nữ biến mất, mấy cô em gái gào khóc gọi tên chị. Trình Tấn Sơn tìm thấy chị trên sân thượng của nhà máy bỏ hoang. Người phụ nữ đứng trong gió lạnh, cười thảm thiết với hắn, quay đầu nhảy xuống. Hắn lao đến, cố gắng nắm lấy tay chị. Nhưng trong mắt chị Cầm đã không còn ánh sáng, lắc đầu cầu xin hắn buông tay: "Sơn à, chị sống đủ rồi, đừng quan tâm đến chị..." Hắn trơ mắt nhìn chị rơi xuống, xương đâm vào thịt, khóe miệng chảy máu. Em trai ruột của chị đến nhận xác, không thèm nhìn chị lấy một cái, lại dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Trình Tấn Sơn, hỏi hắn tại sao tiền tiết kiệm chỉ còn lại chút ít. Hắn như chó điên đánh nhau với cậu thiếu niên trạc tuổi mình, xương mày bị gạch đập vào tạo thành sẹo, cũng khiến tên vô ơn bạc nghĩa kia bị thương. Ô liu xanh lăn lóc khắp nơi. Trình Tấn Sơn với khuôn mặt đầy máu, nhặt một quả nhai. Thật ngọt. Hắn chợt nhận ra: Rốt cuộc phải nếm trải bao nhiêu cay đắng mới có thể thấy thứ này ngọt ngào như vậy? Giờ đây, bi kịch tái diễn. Hắn đột nhiên thoát khỏi hồi ức, mở to đôi mắt phượng xếch. Gió lạnh rít gào, ánh mặt trời chói chang chiếu lên mặt, lên người. Phản xạ nhanh hơn suy nghĩ, hơn nửa người nhào ra khỏi lan can, treo lơ lửng trên không trung đáng sợ. Hắn đã nắm được cô. Hắn đã nắm được con bướm. Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17
Bình Luận (0)
Comment