Mùa hè năm nay dường như dài vô cùng.
Ánh nắng chói chang, dưa hấu không hạt ướp lạnh, kem trứng muối vừa yêu vừa hận như sầu riêng, và tiếng ve kêu không dứt...
[img]https://static.kites.vn/upload//2024/50/1734065210.1c35228f19936a49de5ed27af980a309.png[/img]
Nhiều hình ảnh cụ thể tạo nên ký ức về mùa hè lặng lẽ tồn tại trong tâm trí, chờ đến một ngày nào đó được đánh thức bởi những cảnh tượng tương tự.
Trình Tấn Sơn và Hạng Gia luôn trên đường.
Cuộc đời hiếm khi có những khoảnh khắc thư thái vô định như vậy, nhưng hắn lại không có tâm trạng để tận hưởng.
Khi thì lo lắng bất an, khi thì luống cuống học cách chăm sóc phụ nữ, bây giờ lại thêm một việc nữa - đáp ứng nhu cầu sinh lý của cô mọi lúc mọi nơi.
Xe buýt đến khu du lịch đi qua đoạn đường gập ghềnh, lại đúng lúc tài xế nóng tính, lái xe như đang đua xe ở núi Akina.
Có cô gái chóng mặt sắp nôn; có bà cô không nhịn được chạy lên cãi nhau với tài xế; còn có nhân viên văn phòng đang lớn tiếng than phiền về hàng tá chuyện vớ vẩn của công ty...
Trên xe loạn cào cào.
Trình Tấn Sơn ngồi ở hàng ghế cuối cùng, ôm Hạng Gia trong lòng.
Cô dường như đã ngủ, mũ che nắng che gần hết khuôn mặt, giữa những sợi tóc lòa xòa lộ ra chóp tai hơi đỏ ửng.
Điều hòa thổi thẳng vào đầu, chàng trai ân cần khoác lên người cô một chiếc áo khoác mỏng, che từ ngực đến đùi.
Tay phải lót sau gáy làm gối, còn tay trái...
Dưới lớp áo khoác, lặng lẽ kéo khóa quần của cô gái xuống, từ từ luồn vào trong.
Để tiện cho hắn làm, cô không mặc quần lót.
Hai chân cô ngoan ngoãn dang ra, như một con thú nhỏ ngoan ngoãn chờ được cho ăn.
Chỉ có hắn biết, cô gái có vẻ ngoài nghiêm túc đến nhàm chán này rốt cuộc có nhu cầu lớn đến mức nào.
"Đau không?" Hắn cẩn thận dùng cơ thể cao lớn che chắn cho cô kín mít, cúi đầu cắn tai cô.
Trông như cặp tình nhân đang yêu đương nồng thắm.
Hạng Gia khẽ lắc đầu, dụi đầu vào lòng hắn, chủ động nâng eo ngậm lấy ngón tay hắn.
Trình Tấn Sơn nín thở, tai cũng đỏ lên, chiều theo ý cô xoa nắn một lúc, dỗ dành: "Nhịn thêm một chút, lát nữa tìm chỗ thích hợp."
Giọng hắn khàn khàn, mang theo chút hối hận: "Biết thế đã không dẫn em đi chơi rồi."
Vốn tưởng rằng sáng nay đã liếm một lần, ít nhất cũng có thể chịu đựng đến tối.
Xem ra, hắn vẫn chưa đủ hiểu cô.
Quần bị hắn làm ướt, xe buýt cũng đến trạm cuối.
Trình Tấn Sơn rút tay ra, mơ hồ nghe thấy tiếng "bụp" bên tai.
Như nút chai được rút ra khỏi chai rượu vang.
Tim hắn đập thình thịch, theo bản năng dùng áo thun lau tay, rồi đưa lên miệng liếm.
Mặc chiếc áo khoác nam quá khổ lên người Hạng Gia, che đi vết ướt, hắn dắt cô xuống xe.
Người phụ nữ này thật vô lương tâm, chỉ khi có việc cần hắn mới ngoan ngoãn như vậy.
"Khát không?" Hôm nay đến một công viên đất ngập nước, Trình Tấn Sơn thấy ở cửa có một quán trà sữa, làm ăn khá tốt, liền hỏi.
Chảy nhiều nước như vậy, chắc là phải bổ sung nước.
Hạng Gia lơ đãng gật đầu, cũng không che giấu suy nghĩ trong lòng, thúc giục: "Nhanh lên."
Bị hắn làm đến lưng chừng, cô rất khó chịu.
Giá cả ở điểm du lịch rất cao, Trình Tấn Sơn cân nhắc ví tiền, chỉ mua một cốc dương chi cam lộ.
Màu vàng trắng rất đẹp mắt, cầm trên tay mát lạnh.
Hắn cắm ống hút vào đưa đến miệng cô, dắt cô đi tìm chỗ.
Ngày thường khách du lịch không nhiều, công viên lại rộng, đi vào trong vài phút, Trình Tấn Sơn dẫn Hạng Gia đi lòng vòng, chui vào sâu trong rừng cây.
Những cây thủy sam cao lớn san sát nhau, thân cây thẳng tắp vươn lên trời, những chiếc lá xếp như lông vũ xanh mướt, mang đến chút mát mẻ.
Tìm được một bãi cỏ vắng vẻ, Trình Tấn Sơn như một con chó săn, cảnh giác đi đi lại lại hai vòng, xác định không có camera, liền đẩy Hạng Gia xuống.
[img]https://static.kites.vn/upload//2024/50/1734065210.1c35228f19936a49de5ed27af980a309.png[/img]
Bãi cỏ hơi dốc, được cắt tỉa cẩn thận, cũng không bị gai, Hạng Gia phối hợp nâng eo lên, nhìn hắn kéo quần xuống đầu gối.
"Canh chừng người." Trình Tấn Sơn xoa nắn thêm vài cái, rồi vùi đầu vào giữa hai chân cô.
Có câu “quen tay hay việc”, luyện tập liên tục nửa tháng, kỹ năng miệng của hắn ngày càng điêu luyện, còn tốt hơn cả món đồ chơi đắt nhất mà Hạng Gia từng mua.
Không lâu sau cô đã nhập cuộc, ngửa đầu nhìn trời mây lơ đãng, hai chân vô thức kẹp chặt đầu hắn, đạp lên lưng hắn.
Nói thật, rất thoải mái.
Làm chuyện đó với hắn không có gánh nặng tâm lý, cũng không cần nói lời ngon tiếng ngọt để lấy lòng hắn, làm hắn vui.
Muốn thì làm, không muốn thì thôi, tất cả đều nghe theo bản năng.
Mười mấy phút sau, Hạng Gia lên đỉnh một lần.
Hắn không vội dọn dẹp hiện trường, chậm rãi giúp cô lau chùi.
Hắn uống nước ở dưới, cô ôm đồ uống, uống nước trái cây vẫn còn lạnh.
Cắm ống hút vào sâu bên trong, hút lấy xoài thơm nồng, trân châu dai dai và những tép bưởi hơi đắng.
Hắn cũng bị bao vây bởi mùi tanh ngọt và vị mặn đắng, ngậm trên đầu lưỡi từ từ nuốt xuống, có chút không nỡ.
Lúc cô nhai trân châu, hắn vô tình cắn cô một cái.
"Đau..." Hạng Gia kêu lên, giọng nói rất quyến rũ, mang theo chút thỏa mãn.
Hắn an ủi liếm chỗ vừa cắn, chỗ đó hơi tê, giống sữa chua mà cô vừa uống.
Lên trên nữa là sữa lắc xoài và nước cốt dừa, ngọt mà không ngấy, nếm kỹ còn có thể cảm nhận được những hạt đá bào nhỏ.
Một cơn gió thổi qua xua tan cái nóng, mang đến sự mát mẻ, hắn vẫn chưa thỏa mãn, hỏi cô: "Có muốn thêm một lần nữa không?"
Hạng Gia nhìn chằm chằm vào ánh mắt nóng bỏng của hắn, ma xui quỷ khiến gật đầu.
Đợi đến khi đá bào tan hết, thứ uống vào miệng chỉ còn lại vị ngọt gắt, khách du lịch cũng dần dần đến gần.
Cô lo lắng nắm chặt cỏ dưới thân, căng thẳng thúc giục hắn: "Được... được rồi... mau dậy đi!"
Trình Tấn Sơn ôm cô vào lòng, kéo áo khoác xuống, mặt dày đưa tay vào trong, tiếp tục hiệp hai.
Hắn cúi đầu vùi mặt vào vai cô, cọ nước trên mặt vào cổ áo cô từng chút một, như đang nói nhỏ với cô, nhìn thoáng qua thì rất bình thường.
Mông bị thứ cứng cứng chọc vào, bên dưới càng lúc càng nhanh, nghe tiếng bước chân và tiếng nói chuyện gần trong gang tấc, Hạng Gia không dám nhúc nhích.
Lặng lẽ đạt cực khoái trong tay hắn, đầu óc cô trống rỗng.
Đợi người đi xa, Hạng Gia đẩy Trình Tấn Sơn ra, sắc mặt rất khó coi.
Trình Tấn Sơn nhỏ giọng xin lỗi: "Tôi biết chừng mực, sẽ không có chuyện gì đâu. Hơn nữa... dáng vẻ của em rõ ràng là sắp lên đỉnh rồi, dừng lại khó chịu lắm đúng không?"
Thấy cô vẫn không nói gì, hắn luống cuống: "Hạng Gia, tôi sai rồi, lần sau chúng ta không làm ở ngoài nữa được không?"
Hạng Gia không phải tức giận vì hắn làm chuyện đó ở ngoài.
Cô tức giận vì bản thân bị hắn dắt mũi, từng bước thất thế, mất đi quyền chủ động.
Cứ tiếp tục như vậy, sẽ đi ngược lại với kế hoạch của cô.
Hắn không tức giận, không cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn có chút vui vẻ, chỉ muốn dính lấy cô hai mươi tư giờ.
Vậy thì khi nào cô mới có thể thoát khỏi hắn?
Hạng Gia tức giận, quyết định làm điều gì đó quá đáng hơn.
Đi dạo trong công viên một cách tượng trưng nửa tiếng, cô lấy cớ mệt, đề nghị quay về khách sạn.
Trình Tấn Sơn tự biết mình sai, chiều theo ý cô mọi chuyện, gọi taxi quay về.
Tuy nhiên, Hạng Gia không vào khách sạn, mà rẽ vào cửa hàng đồ chơi người lớn bên cạnh.
Thấy vậy, Trình Tấn Sơn lập tức sốt ruột, đuổi theo hỏi cô: "Không phải nói không cần đồ chơi nữa sao? Là tôi không tốt sao? Hay là tôi chưa đủ cố gắng?"
Hạng Gia lắc đầu, nhìn về phía một chiếc vòng cổ nam.
Cô cầm lên, đặt lên cổ Trình Tấn Sơn so sánh, giọng điệu bình thản: "Không phải tôi dùng, mà là cho cậu dùng."
Ngay sau đó, cô lại lấy một sợi dây xích dài, luồn qua lỗ nhỏ ở giữa vòng cổ, liếc nhìn chàng trai, chờ hắn nổi giận.
Trình Tấn Sơn ngây người, không thể tin được nhìn cô, rồi lại nhìn đạo cụ.
Hình như... lại gặp phải thứ vượt quá tầm hiểu biết của hắn.
[i]Thư Ngố dịch[/i]
[i]Nguồn: rourouwu17[/i]