Nuôi Chó - Minh Loan

Chương 62





Hạng Gia dìu Trình Tấn Sơn đi về. Sắc mặt hắn u ám, cả quãng đường không nói một lời nào. Là một sinh vật đơn bào, đầu óc đơn giản, cho dù bị Hạng Gia hành hạ đủ kiểu suốt thời gian qua, hắn cũng không thấy có gì to tát. Nhưng lúc này, hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện đáng sợ. Hình như hắn chưa thật sự hiểu rõ về nhan sắc của Hạng Gia. Một người phụ nữ xinh đẹp yếu đuối sống trong xã hội hỗn tạp này sẽ gặp phải những khó khăn gì, hắn cũng chẳng hay biết. Hắn thích Hạng Gia bằng cả tấm chân tình, cảm thấy cho dù cô từng làm gái mại dâm cũng không sao. Nhưng nếu... cô không phải tự nguyện quan hệ với một người nào đó, thậm chí là nhiều người thì sao? Hơn nữa, khi chơi những trò chơi đen tối và biến thái cùng hắn, cô lại rất thành thạo, thủ đoạn mới lạ. Vậy thì, có phải cô đã... từng bị người khác ức hiếp bằng những thủ đoạn tàn nhẫn hơn không? Hạng Gia vốn dĩ đã chìm đắm trong sự tự ti, thấy Trình Tấn Sơn im lặng, người đầy thương tích, thì lại càng suy nghĩ lung tung. Cô muốn nói - bây giờ cậu đã biết tôi là một rắc rối lớn rồi chứ? Hay là bỏ tôi lại đi? Bớt lo lại bớt việc, không cần phải chịu tai họa vô cớ nữa. Đây chẳng phải là điều cô mong muốn sao? Nhưng tại sao nước mắt lại không ngừng rơi? Hai người trở về khách sạn, Trình Tấn Sơn ngồi phịch xuống giường. Hạng Gia làm ướt khăn, lau vết bẩn trên mặt cho hắn, thấy chàng trai khẽ hít sâu vì đau, tay cô cũng run lên. Hắn đột nhiên nắm lấy tay cô, nhìn sâu vào mắt cô. Hắn khẽ hỏi: "Hạng Gia, trước đây em cũng từng gặp phải chuyện tương tự sao? Rồi em làm sao để tự bảo vệ mình?" Hạng Gia giật mình, theo bản năng quay mặt đi, lấp liếm: "Không có... sao có thể chứ? Hôm nay chỉ là không may mắn thôi..." Nhưng Trình Tấn Sơn đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống bi đát. Tim như bị hàng chục mũi dao đâm vào, đau đến mức thở không nổi. Hắn lại vụng về, không biết phải nói sao mới có thể an ủi cô mà không chạm vào vết thương lòng của cô. Hắn im lặng một lúc, cố gắng vui vẻ xoa mu bàn tay Hạng Gia, hỏi: "Em có bị thương không?" Hạng Gia khẽ lắc đầu. "Đi tắm đi." Nhìn cô khóc như mèo con, người lại lem luốc, hắn vừa xót xa vừa áy náy, "Tôi bị thương không nặng, tự xử lý được." Đợi Hạng Gia vào phòng tắm, trên mặt hắn mới lộ ra vẻ đau đớn, nghiến răng nâng cánh tay bị thương lên, nhẹ nhàng cử động vài cái. Mô mềm bị thương không nhẹ, phải nghỉ ngơi vài ngày mới khỏi. Khó khăn băng bó vết thương, nuốt vài viên thuốc, Trình Tấn Sơn cởi quần jean bằng một tay, nằm vật ra giường suy nghĩ miên man. Không lâu sau, Hạng Gia tắm xong đi ra. Trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ, bên trong không mặc áo ngực. Theo mối quan hệ thuần dưỡng ngày càng phát triển, cô đã vô thức trở nên thoải mái hơn trước mặt hắn. Cô hiếm khi chủ động đến gần, nằm nghiêng người đối diện với hắn. Nhưng hắn không đưa tay ôm cô. Trong lòng chất chứa tâm sự, hơn nữa, tay đau đến mức không thể nhấc lên nổi. Trái tim Hạng Gia chùng xuống. Cô thậm chí còn hối hận vì đã thể hiện sự dựa dẫm này. Cô lật người ngồi dậy, trèo qua người hắn vào trong giường, nằm thẳng lưng, động tác cứng nhắc. Trình Tấn Sơn không hiểu chuyện gì, theo bản năng đỡ cô một cái. "Khát không? Uống nước không?" Hắn nhớ đến hai cốc trà sữa chưa kịp lấy, có chút tiếc nuối. Hạng Gia nằm quay lưng về phía hắn, giọng nói lạnh lùng: "Không uống." Trình Tấn Sơn đưa tay tắt đèn: "Ngủ đi, ngủ ngon." Hạng Gia không để ý đến hắn. Ở khách sạn khá tốn kém, ngày nào cũng ăn uống thả ga, tiền cũng sắp cạn. Trình Tấn Sơn bàn bạc với Hạng Gia, định tìm một nơi phong cảnh đẹp, giá cả phải chăng để thuê nhà ở vài tháng. Hắn tìm hiểu rất kỹ, cuối cùng chọn một thị trấn nhỏ ven sông chưa được khai thác du lịch nhiều. Lúc ra khỏi cửa, Hạng Gia lại lấy ra lọ kem nền màu vàng sậm. Nhìn cô bôi lên mặt một lớp màu vàng nghệ, Trình Tấn Sơn mới sực tỉnh, giật lấy: "Không cần dùng cái này." Hắn dần dần hiểu được lý do cô che giấu khuôn mặt thật ban đầu, nhưng lại kiên quyết nói: "Không phải lỗi của em, không cần phải che giấu." Tuy nhiên, đúng là cần phải tránh những nguy hiểm có thể xảy ra. Sau này cố gắng chỉ đi lại vào ban ngày. Hạng Gia ấp úng vài lần, cuối cùng lạnh lùng nói: "Cậu chắc chứ? Lần sau chưa chắc đã may mắn như vậy. Sau này bị gãy tay gãy chân, đừng trách tôi." Trình Tấn Sơn nhăn mặt, lẩm bẩm: "Phỉ phui cái mồm! Em thật lòng cảm ơn em. Không biết nói câu dễ nghe à?" Hạng Gia nói xong cũng thấy hối hận, nhưng lại sĩ diện không chịu xin lỗi, cúi đầu giận dỗi. Cô ngồi ở hàng ghế cuối cùng của xe khách, hơi lạnh từ điều hòa phả vào người, dần dần thiếp đi. Xe dừng ở trạm dừng chân, Trình Tấn Sơn xuống xe đi vệ sinh, một lúc sau quay lại nhét vào tay cô một hộp cơm dùng một lần còn nóng hổi, tay cầm một bát bún huyết vịt, nói tỉnh bơ: "Ăn lót dạ trước đã." Cũng thật keo kiệt, trong hộp chỉ có bốn chiếc bánh bao chiên, cộng thêm bún huyết vịt, cũng chỉ đủ cho một người ăn. "Đồ ăn ở đây đắt quá, đến nơi tôi dẫn em đi ăn ngon." Trình Tấn Sơn cảm thấy phải tiết kiệm, vắt chéo chân, ra hiệu cho cô ăn nhanh, "Của em cả đấy, tôi không đói." Vừa nói, bụng vừa kêu ột ột. Hắn đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn những túi đồ lớn nhỏ trên giá hành lý. Hạng Gia dùng đũa dùng một lần gắp bánh bao, cắn một miếng nhỏ, thổi cho bớt nóng, từ tốn hút nước thịt bên trong. Bánh bao chiên khác với bánh bao hấp, nhân thịt ngoài nước còn cho thêm bì lợn đông. Bì lợn khi được làm nóng sẽ tan ra, tạo thành nước súp bên trong bánh. Đáy bánh được chiên vàng, thêm nước vào om cho chín, rắc thêm vừng và hành lá, ăn vào rất ngon. Trình Tấn Sơn lén nhìn cô. Cô ăn cũng rất đẹp mắt, lúc im lặng mang vẻ ngoan ngoãn tự nhiên, trông rất dễ chịu. Hắn mở nắp bát bún huyết vịt, gắp một đũa bún đưa đến miệng Hạng Gia: "Thử xem." Hạng Gia cụp mi, nhận lấy. Bún, tiết vịt, gan vịt, tim vịt, lòng vịt, đậu phụ rán... thêm một thìa nước dùng. Cặp đôi trẻ phía trước đang thì thầm với nhau. Cô gái làm nũng đẩy chàng trai: "Anh xem người ta kìa, thương bạn gái ghê luôn!" Trình Tấn Sơn có chút đắc ý, cái đuôi vô hình vểnh lên, khẽ hỏi cô: "Ông đây tốt với em lắm phải không?" Hạng Gia giả vờ không nghe thấy, lau miệng: "Tôi no rồi." Chỉ ăn một nửa, nửa còn lại để cho hắn. "Ăn ít thế?" Trình Tấn Sơn không khách sáo ăn từng cái bánh bao, uống cạn nước dùng trong bát bún. Thị trấn cổ kính, trên dòng sông trong vắt lác đác vài chiếc thuyền, hai bên là những ngôi nhà cổ còn sót lại từ thời nhà Minh, nhà Thanh san sát nhau, trên tường gạch phủ đầy rêu phong và dây leo. Người phụ nữ mặc sườn xám hát những khúc ca nhỏ trên lầu trà, giọng hát ngọt ngào. Dọc theo con phố lát đá xanh, vừa có những cửa hàng bán đồ thủ công mỹ nghệ độc đáo, vừa có những quán cà phê và cửa hàng board game hiện đại. Nhiều phong cách khác nhau hòa quyện vào nhau, không hề lạc lõng, ngược lại có sự hài hòa kỳ lạ. "Em thích nơi này không?" Trình Tấn Sơn lấy hết can đảm nắm lấy tay cô, cẩn thận quan sát vẻ mặt cô. Hạng Gia chậm rãi gật đầu, một lúc sau mới nói: "Thích." Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17
Bình Luận (0)
Comment