Trình Tấn Sơn vác Hạng Gia lên lầu.
Đi được nửa đường, Hạng Gia mới hoàn hồn khỏi trạng thái đơ cứng, hoảng hốt vùng vẫy.
Chân trái vô tình đá vào lan can, cô khẽ kêu đau, lập tức bị Trình Tấn Sơn nắm lấy mu bàn chân.
"Đừng cựa quậy." Hắn tiện tay cởi giày cô ra, xoa xoa chỗ đỏ ửng.
Ném cô lên giường, hắn cúi xuống cởi chiếc giày còn lại.
Thân hình cao lớn đè lên cô, tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Hạng Gia chưa bao giờ hoảng sợ đến thế.
Tay chân bủn rủn, chưa kịp chạm vào ngực hắn đã bị hai bàn tay rắn chắc giữ chặt, ép sát vào hai bên má.
Cô hoảng hốt nhìn gương mặt tuấn tú của chàng trai phóng đại trước mắt, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, sợ hãi vội quay mặt đi, đưa dái tai nóng bừng lên.
Trình Tấn Sơn cũng không kén chọn, ngậm lấy dái tai mềm mượt mút mát một hồi, rê dọc theo cổ cô, rồi lại liếm lên đôi mắt sưng đỏ.
Mí mắt dưới sự liếm láp liên tục của hắn vừa đau vừa nhột, cô nghe thấy tiếng lầm bầm của hắn: "Sao lại sưng thế này?"
Rõ ràng là đang miêu tả sự thật, nhưng không hiểu sao lại khiến Hạng Gia cảm thấy xấu hổ.
"Đều... đều tại cậu..." Cô đổ lỗi cho hắn, ngay cả bản thân cũng không nhận ra giọng điệu đã mềm mại đi rất nhiều, có chút nũng nịu.
"Được, đều tại anh." Trình Tấn Sơn điều chỉnh tư thế, ngồi trên eo cô, chống tay lên giường, giảm bớt trọng lượng đè lên người cô.
"Nhìn anh." Hắn rảnh một tay, bật đèn ngủ đầu giường, ánh đèn vàng dịu dàng bao bọc lấy hai thân ảnh chồng lên nhau, phát ra yêu cầu mang tính mệnh lệnh, "Cho anh hôn."
Hạng Gia rùng mình, cảm giác sự việc đang vượt khỏi tầm kiểm soát không ngừng kích thích thần kinh.
Cô che miệng, khẽ từ chối: "Không được..."
Nhưng đôi mắt to tròn lại không thể rời khỏi hắn.
Không biết từ khi nào, sự lỗ mãng và non nớt trên người hắn dần biến mất, thay vào đó là sự sắc bén và trưởng thành vừa phải.
Trong sáng nhất, chân thành nhất, cũng quý giá nhất, nhiệt tình nhất.
Người sống trong bóng tối khó lòng cưỡng lại sức hút rực rỡ này.
Nhưng hy vọng luôn đi kèm với nỗi sợ hãi.
Sự nhiệt tình của hắn có thể duy trì bao lâu? Ngay cả mặt trời cũng có lúc lụi tàn, phải không?
"Không cho anh hôn, anh đi hôn người khác." Hắn ghé sát tai cô dọa.
"Cậu dám?" Hạng Gia lập tức trừng mắt nhìn hắn, năm ngón tay che miệng hơi hé mở.
Trình Tấn Sơn bật cười, hơi thở ấm nóng phả vào tai cô, khiến toàn thân cô nóng ran.
Hắn bắt đầu hôn ngón tay cô.
Từ mu bàn tay đến đầu ngón tay, hôn từng chút một, đến khi cả bàn tay ướt mèm, hắn mới ngậm lấy chỗ nhiều thịt nhất rồi rời đi.
Nụ hôn mát lạnh bao trùm lấy cô.
Viên ngậm Tây Qua Sương đã tan từ lâu, nhưng vị mát lạnh vẫn còn, ngọt ngào xen lẫn vị đắng.
Đầu lưỡi nóng ấm phá vỡ sự mát lạnh này, chậm rãi nhưng không thể từ chối quấn lấy cô.
Hạng Gia nghĩ, cả đời này cô sẽ không bao giờ quên được.
Không quên được nụ hôn này, càng không quên được hắn.
Bất giác, cô bắt đầu đáp lại sự nhiệt tình của hắn.
Cô đã dạy hắn rất nhiều đạo lý, rất nhiều kỹ năng sinh tồn, giờ lại dạy hắn cách hôn.
Đến khi cô nhận ra sự mất kiểm soát của mình, muốn lùi lại thì đã muộn.
Hắn là một học trò thông minh, không chỉ bắt chước, mà còn có thể tự suy diễn, quấn lấy lưỡi cô không buông, ra sức mút vào.
Hơi thở hòa quyện, nhịp tim loạn xạ.
Hạng Gia ôm chặt cổ hắn, như người đáng thương không kịp lên tàu Noah trong trận đại hồng thủy, dùng hết sức lực ôm lấy khúc gỗ duy nhất còn sót lại.
Trình Tấn Sơn cũng ôm chặt eo cô, hận không thể hòa tan cô vào máu thịt, lắp lại chiếc xương sườn mà vị thần tàn nhẫn đã lấy đi từ thuở khai thiên lập địa.
Hắn bắt đầu cởi quần áo của cô.
Những bộ phận dưới eo hắn đều đã thấy, có một chỗ còn rất quen thuộc.
Nhưng phần trên eo, đối với hắn mà nói, vẫn là vùng đất lạ.
Trình Tấn Sơn hôn lung tung lên người cô, tay dần dùng sức, gần như thô bạo kéo khóa áo khoác, bàn tay ấm áp luồn vào lớp áo lót màu xám nhạt.
"Cho anh ngủ với em không?" Trước mặt cô, hắn đã chịu quá nhiều lần thua thiệt, lần này nhất định phải gỡ gạc lại, động tác vừa vội vàng vừa thô ráp, thái độ vừa hung dữ vừa mạnh mẽ.
Hạng Gia thở hổn hển muốn trốn nhưng trốn không thoát, hai chân bị đầu gối cứng rắn của hắn tách ra, không thể khép lại, tạo thành tư thế mời gọi.
"Nói đi." Hắn cắn nhẹ đầu lưỡi cô, tay phải lót dưới eo, sờ thấy vết sẹo gồ ghề.
Biểu cảm hơi sững lại, dục hỏa cũng giảm đi một chút, hắn lại sờ soạng vài cái, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Hạng Gia lấy lại vài phần tỉnh táo.
Cô khó khăn xoay người trong vòng tay kìm kẹp của hắn, chủ động vén áo lên, cởi cúc quần, quỳ trên giường, cho hắn xem vết sẹo xấu xí sau eo.
Xem một trong vô số bí mật đen tối của cô.
"Xấu lắm phải không?" Cô nhếch mép, vẫn không phải nụ cười bình thường, mang theo nỗi chua xót nồng đậm.
"... Sao lại thế này?" Một mảng dài, to bằng bàn tay, đỏ đỏ trắng trắng, như lời nguyền chẳng lành.
Hắn chăm chú nhìn, như sợ làm cô đau, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Chỗ đó ban đầu là hình xăm." Gần hai năm trôi qua, Hạng Gia vẫn không có dũng khí nhớ lại quãng thời gian kinh hoàng đó.
Cô hít sâu, chỉ dùng vài câu ngắn gọn tóm tắt trải nghiệm đau đớn: "Tôi rất ghét nó, nên đã dùng dao cắt bỏ từng chút một."
Hình xăm xăm quá sâu, không thể dùng phương pháp thông thường để xóa hoàn toàn.
Nhưng mang theo dấu ấn ghê tởm đó, cô sống không nổi dù chỉ một ngày.
Diện tích lớn như vậy, cô đã tự mình xử lý năm sáu lần trong căn nhà thuê, mỗi lần đều không có thuốc tê, cắt bỏ từng mảng da.
Hạng Gia vẫn nhớ, lúc đó cô đau đến mức cắn chặt khăn tắm lăn lộn trên sàn, còn bị sốt cao vài lần vì nhiễm trùng vết thương.
Phía sau là sự im lặng kéo dài.
Trong lòng Hạng Gia tràn ngập nỗi xót xa.
Cô đang mơ mộng hão huyền gì vậy?
Bất cứ người đàn ông bình thường nào cũng không thể chấp nhận con người thật của cô.
Một con người dơ bẩn, đầy thương tích.
Không biết bao lâu đã trôi qua.
Có thể mười phút, cũng có thể cảm nhận thời gian của Hạng Gia tạm thời bị rối loạn, thực tế chỉ mười mấy giây.
Trình Tấn Sơn cúi xuống, nhẹ nhàng thổi lên vết thương đã lành lặn.
Vô số nụ hôn ấm áp chồng lên nhau, như mong muốn vượt qua thời không, chống lại số phận, dịu dàng và mạnh mẽ an ủi người phụ nữ đang chịu đựng đau đớn trong căn phòng, trở thành liều thuốc giảm đau cho cô.
Hắn ôm cô từ phía sau, như lớp vỏ cứng của quả óc chó, bọc lấy nhân dễ vỡ bên trong.
Hạng Gia lại khóc.
Cô quen dùng sự cứng đầu để che giấu sự yếu đuối, quen cô đơn, quen lạnh lùng, quen nói ngược với lòng mình.
Cô không dám thừa nhận.
Không phải là không thích vòng tay ôm của hắn.
Mà là sợ hắn ôm chặt rồi lại buông tay.
Hắn lại hỏi cô: "Cho anh ngủ với em không?"
Giọng điệu lần này khác với lúc nãy, không còn bá đạo, tràn ngập sự dịu dàng và tôn trọng, trao quyền lựa chọn cho cô.
Bị cô làm cho ám ảnh tâm lý, hắn lại bổ sung: "Anh không nói đến tình một đêm, nếu đồng ý, phải cho anh ngủ cả đời."
Hạng Gia quay đầu nhìn hắn, mắt ngấn lệ, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười không được tự nhiên.
Nhưng lần này là cười thật.
Cô nói nhỏ như muỗi kêu: "Cho..."
Trình Tấn Sơn thở phào nhẹ nhõm, lật người lại, tiếp tục màn dạo đầu dài dằng dặc.
Lần này khá thuận lợi, hắn lột sạch quần áo của cô, yêu thích vô cùng hai khối thịt mềm mại căng tròn, xoa nắn hết lần này đến lần khác, liếm láp không ngừng.
Nho trong sân đã chín, quả không to, ăn giòn dai, chua chua ngọt ngọt, mọng nước.
Trình Tấn Sơn đã hỏi chủ nhà, giống nho này gọi là "Hương Hoa Hồng".
Bây giờ, vùi mặt vào ngực Hạng Gia, hắn mơ hồ cảm thấy trên người cô cũng tỏa ra hương thơm quyến rũ tương tự, không nhịn được há miệng ngậm lấy một phần lớn.
Hắn bóc vỏ quả nho của hắn.
Hắn muốn nếm thử, cô có vị gì.
Lúc đầu Hạng Gia còn khá hợp tác, càng đến thời khắc quan trọng, tứ chi càng cứng đờ.
Đôi mắt đẹp trở nên hoang mang, nhìn kỹ sẽ thấy ẩn chứa sự sợ hãi, như đang nhớ lại những trải nghiệm không tốt.
Trình Tấn Sơn nhanh chóng nhận ra điều bất thường.
Hắn sờ xuống phía dưới, cơ thể cô không phải là không có phản ứng, rất ướt át nóng bỏng, cọ xát vào ngón tay hắn, dính dịch thể lên đầu ngón tay.
"Sao vậy?" Hắn ghé tai hỏi cô, "Khó chịu sao?"
"Không khó chịu..." Hạng Gia kéo gối qua, vùi mặt vào, như đang trốn tránh điều gì, "Không sao, cậu cứ tiếp tục..."
Ham muốn mãnh liệt và nỗi sợ hãi khắc cốt ghi tâm cùng tồn tại.
Cô chưa từng trải qua tình dục bình thường, không biết làm sao có thể vui vẻ tiếp nhận sự chiếm hữu của hắn, đáp lại sự nhiệt tình của hắn.
Cô sợ mình sẽ không kìm được mà hét lên, đạp loạn xạ, sợ mình sẽ làm ra hành động gì đó khiến hắn đau lòng.
Mặc dù cô không nói ra được.
Nhưng cô thật sự thích hắn.
Cô không muốn làm hắn mất hứng.
Trình Tấn Sơn lờ mờ đoán được điều gì đó, nhưng không dám hỏi nhiều.
Có những mụn mủ, phải chịu đau nặn ra mới khỏi.
Cũng có những vết thương, chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến người ta đau đớn tột cùng.
Hắn nhìn người phụ nữ nằm dưới thân, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Cô thật sự rất xinh đẹp.
Thứ lỗi cho hắn không nói ra được những từ hoa mỹ, cũng không biết trong mắt người khác cô trông như thế nào.
Hắn chỉ cảm thấy cô cái gì cũng tốt, chỗ nào cũng đẹp, dù có bị cô chọc tức đến mức ói máu, hắn vẫn không nỡ để cô buồn.
Trình Tấn Sơn hạ quyết tâm.
Hắn nắm lấy eo cô, đổi vị trí cho cô.
Trong chớp mắt, Hạng Gia ngồi trên người Trình Tấn Sơn.
"Em làm đi." Hắn vươn tay, lấy chiếc bịt mắt ngủ trên tủ đầu giường - cô ngủ không ngon, hắn đặc biệt mua trên mạng, có tác dụng che sáng rất tốt.
Vòng đầu lớn hơn Hạng Gia khá nhiều, đeo vào hơi chật, thế giới lập tức chìm vào bóng tối.
Hai tay mò mẫm, xoa bóp ngực Hạng Gia, hắn cười rạng rỡ, nâng eo hông lên, nhấc cô lên xuống hai cái.
Hạng Gia khó khăn hiểu được ý hắn, mím môi, lại muốn khóc.
"Gia Gia..." Hắn thử gọi thân mật hơn, lại nghịch ngợm sờ lên chiếc bụng mềm mại của cô, "Đừng sợ, tự em làm."
"Miễn là em vui, làm gì cũng được." Hắn thả lỏng cơ thể, chỉ có một chỗ cứng đến đáng sợ.
Đêm đó, Trình Tấn Sơn không ăn Hạng Gia.
Hắn để Hạng Gia ăn hắn.
Thư Ngố dịch
Nguồn: rourouwu17