Nuôi Chó - Minh Loan

Chương 76





Sau khi mối quan hệ có bước đột phá, trạng thái tâm lý của Hạng Gia ổn định hơn trước. Trong mắt đa số mọi người, Trình Tấn Sơn quá dính người, hận không thể 24/24 giờ quấn lấy cô, lúc nào cũng muốn hôn hít, ôm ấp, vuốt ve. Đến tối lại càng không thể tách rời. Nhưng Hạng Gia thích sự dính người này. Hắn cần cô, mê đắm cô, cô có thể dễ dàng khiến hắn mất kiểm soát. Nhận thức này mang lại cảm giác an toàn đầy đủ. Tất nhiên, Hạng Gia cũng đang mất kiểm soát. Cô học cách làm chủ hắn, bắt nạt hắn, đồng thời cũng không thể tránh khỏi bị hắn chiếm hữu. Lần nào cũng thân mật hơn lần trước, từng giây từng phút đều quen thuộc hơn giây phút trước đó. Sự kết hợp giữa thể xác và tinh thần thật mê hoặc, tình cảm nhanh chóng dâng cao, mang đến cảm giác lâng lâng như trên mây, không chân thực. Hạng Gia từng trải trăm trận, nhưng trong lĩnh vực tình yêu lại là một học sinh tiểu học kém cỏi như Trình Tấn Sơn. Cô và hắn say mê khám phá những lĩnh vực mới mẻ, thử nghiệm đủ loại tư thế đặc biệt và cách chơi thú vị. Đồ chơi nhỏ trong hộp dần dần tăng lên, chủng loại cũng mở rộng, dù có hình dạng và chức năng gì, khi được tay hắn cầm, dường như lại tăng thêm một tầng ma lực, khiến cô nóng bừng cả người. Đôi khi, Hạng Gia cũng rơi vào tâm trạng bi quan. Cô lo lắng hạnh phúc trước mắt mãnh liệt nhưng ngắn ngủi, sau thời kỳ đỉnh cao, mọi thứ sẽ trở về nhạt nhẽo. Tiếp theo là nhàm chán, cuối cùng dần dần chán ghét. Cô sợ sau khi dốc toàn tâm toàn ý, sẽ bị người mình tin tưởng nhất đâm sau lưng, mất hết sức lực để sống. Có câu nói thế nào nhỉ? Thứ gì làm bạn cảm động, cũng sẽ là thứ lấy mạng bạn. Đôi mắt đen láy nhìn chăm chú người đàn ông đang nhấp nhô trên người. Cô tận mắt chứng kiến sự biến đổi từ thiếu niên thành người đàn ông trưởng thành, tự tay hoàn thành quá trình "nhào nặn" vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn. “Trình Tấn Sơn…” Cô hơi chống người dậy hôn hắn, liếm đi mồ hôi mằn mặn trên mặt. “Hửm?” Trình Tấn Sơn đang ở độ tuổi tràn đầy năng lượng, nhiệt tình đáp lại cô, liếm còn kỹ hơn cả cô, “Sao vậy?” “Đói rồi phải không?” Hắn ôm cô vào lòng, vẻ mặt quan tâm, nhưng động tác vẫn không ngừng, “Đợi lát nữa anh đưa em đi ăn.” Về nhà lúc ba rưỡi chiều, bây giờ đã chín giờ tối. Ở giữa gần như không nghỉ ngơi. Hạng Gia yếu ớt lắc đầu, nhìn hắn thật sâu, dáng vẻ vừa yếu đuối vừa đáng yêu, nhưng lời nói lại chẳng ra gì. Cô nói: “Nếu có một ngày, anh cảm thấy hối hận, không muốn tiếp tục nữa… nhớ nói cho em biết.” “Em muốn làm gì? Lại muốn chết à?” Trình Tấn Sơn liếc mắt nhìn cô, cảm thấy lòng tự trọng đàn ông của mình bị khiêu khích, động tác mạnh hơn rất nhiều, “Nói cho em biết, không bao giờ có ngày đó! Em ngoan ngoãn ở yên đó cho anh!” Hắn vỗ nhẹ vào mông cô, gầm gừ: “Đúng là chiều hư em! Ngày nào cũng chọc tức anh, dọa anh!” Hạng Gia mím môi, ngoan ngoãn nép vào lòng hắn, hóa thành vũng nước nóng bỏng. Cô vẫn không dám hoàn toàn trao trái tim mình cho hắn. Nhưng cô thật sự thích ở bên hắn. Đến khi mọi chuyện kết thúc, đã là mười một giờ đêm. Trình Tấn Sơn hơi mỏi chân, ngồi nghỉ một lúc ở đầu giường, rồi đứng dậy mặc quần áo: “Đi, anh đưa em đi ăn.” “Em không đói.” Hạng Gia lười nhúc nhích, lăn nửa vòng, cuộn chặt chăn, “Hơn nữa, quán ăn dưới lầu chắc đã đóng cửa rồi.” Cô chưa tắm, trong chăn toàn mùi của hắn. Hạng Gia hơi biến thái vùi nửa mặt vào trong, lén hít một hơi, không hiểu sao lại thấy rất thích. Trình Tấn Sơn “chậc” một tiếng, cũng không ép buộc: “Không thể không ăn, anh đi nấu mì cho em.” Thường xuyên luyện tập, tay nghề nấu nướng của hắn đã tiến bộ rất nhiều, mười mấy phút sau bưng ra một bát mì ăn liền, không dùng gói rau củ có sẵn, mà thêm cà chua và cải thảo, còn có một quả trứng ốp la nguyên vẹn. Đúng là chiều hư quá mức, hắn kê một chiếc bàn gấp nhỏ trên giường, gắp mì thổi nguội, tự tay đút cho bà cô. Một miếng mì kèm một miếng rau, trứng ốp la được chia thành từng miếng nhỏ, sợ cô bị bỏng. Ăn xong, hắn lại bưng nước rửa chân cho cô. Hạng Gia hơi ngại ngùng: “Chân em đâu có què, em tự làm được.” “Anh chiều vợ mình, liên quan gì đến em?” Trình Tấn Sơn giả vờ tức giận, chưa nói xong đã tự cười, nắm lấy chân cô đặt vào nước nóng. Hắn ra sức chứng minh với cô rằng mình sẽ là một người chồng tốt: “Nếu em đồng ý lấy anh, anh sẽ yêu chiều em cả đời.” Đảm bảo nuôi em trắng trẻo mũm mĩm, hầu hạ chu đáo. Mắt Hạng Gia lấp lánh ánh sáng, cúi đầu nhìn bàn tay to lớn mạnh mẽ của hắn, im lặng hồi lâu, không trả lời. Bí mật của Kiều Kim khiến Trình Tấn Sơn chưa từng trải sự đời kinh ngạc cả năm. Lần đầu tiên thấy đối phương mặc đồ nữ, hắn luống cuống không biết nhìn vào đâu, lúc thì gãi đầu lúc thì gãi cổ, mãi mới nói được một câu: “Cũng… cũng khá đẹp.” Hắn không nói lời khó nghe nào khiến Kiều Kim thở phào nhẹ nhõm, ưỡn thẳng lưng tự tin hơn, nhìn hắn cũng thuận mắt hơn nhiều. Trình Tấn Sơn không thể hiểu được nhóm người này, nhưng hắn nghe lời Hạng Gia, biết giữ phép lịch sự cơ bản. Hắn ngượng ngùng xin lỗi Hạng Gia, sau đó thành khẩn nhận lỗi về việc mình nói dối. Hạng Gia cũng hơi ngại ngùng, nhỏ giọng nói: “Là em làm quá, nói nhiều lời quá đáng.” Trình Tấn Sơn cọ cọ lòng bàn tay cô, chỉ vào Kiều Kim đang loay hoay với chiếc váy trong phòng khách: “Gu thẩm mỹ tốt đấy, váy đẹp.” Tuy ngực lép nhưng cao ráo, có đôi chân dài bù lại, trang điểm đậm một chút, có khí chất chị đại. Hạng Gia gật đầu: “Cậu ấy không hợp phong cách trong sáng.” Có cô làm người hướng dẫn, Kiều Kim dần dần tìm được cảm giác, càng lúc càng nữ tính. Trình Tấn Sơn tự giác giữ khoảng cách với bạn thân của vợ, nán lại trong bếp phụ giúp. Hắn sờ sờ bụng dưới, vẻ mặt kỳ lạ: “Không biết sao nữa, chỗ này cứ đau, không dám hít vào.” Mặt Hạng Gia đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Em… em cũng đau.” Không chỉ bụng dưới mà cả đùi trong nữa, đau đến mức đi lại cũng khó khăn. Trình Tấn Sơn nghe vậy sửng sốt, hiểu ra điều gì đó, cũng đỏ mặt theo: “Anh… anh… Vậy tối nay anh nhẹ nhàng thôi.” Không nói đến việc ngừng “chiến”, nghĩa là vẫn tiếp tục. “Anh dùng sức quá mạnh…” Hạng Gia oán trách một câu, khéo léo nhắc nhở, “Phải dùng sức ở eo, chứ không phải dùng bụng đâm loạn xạ.” “Như thế này?” Hai tay Trình Tấn Sơn chống hông, làm mẫu vài cái trước không khí, bị một cây hành lớn gõ mạnh vào trán. “Anh chú ý một chút!” Hạng Gia trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt đẹp long lanh khiến hắn nóng bừng cả người. “Được được được.” Trình Tấn Sơn cười ngây ngô hai tiếng, “Tối nay thử lại, em dạy anh thêm nhé.” Năm nay thịt lợn rẻ, thịt thăn ngon nhất chỉ mười lăm tệ một cân. Hạng Gia cắt thịt thăn thành từng miếng dày đều nhau, ướp với muối và rượu nấu ăn trong hai mươi phút, tẩm bột chiên giòn hai mặt, rồi cho vào chảo dầu chiên. Không chiên quá lâu, sau khi bề mặt định hình thì vớt ra, chiên lại bằng lửa lớn. Trong tủ lạnh còn dự trữ khá nhiều đồ ăn bán thành phẩm, tiện tay chiên thêm vài miếng bánh bí đỏ vàng rộm, sáu cái quẩy, một gói gà rán tiêu đen, một túi khoai tây chiên. Trình Tấn Sơn bóc xong trứng bắc thảo, bắt đầu bóc tỏi. Thịt heo chiên xốt chua ngọt là món ăn kinh điển của vùng Đông Bắc, ngoài miếng thịt thăn chiên giòn rụm, linh hồn quan trọng nhất nằm ở nước xốt. Vị chua ngọt của xốt cà chua không phải là vị chuẩn, chỉ có đường trắng và giấm trắng mới có thể tạo nên hương vị độc đáo không thể sao chép. Trộn đều đường và giấm theo tỷ lệ bằng nhau, thêm một chút muối, giấm trắng có độ chua cao hơn thì càng tốt. Để lại một ít dầu ăn trong chảo, cho hành lá, gừng thái chỉ, cà rốt thái chỉ, tỏi băm vào xào thơm, đổ nước xốt chua ngọt vào, đun sôi cho nổi bong bóng nhỏ. Đổ thịt đã chiên vào, đảo nhanh tay, tắt bếp, múc ra đĩa, ăn nóng là ngon nhất. Dù sao cũng tiếp đãi khách nên phải long trọng một chút. Một đĩa thịt heo chiên xốt chua ngọt khiến Trình Tấn Sơn và Kiều Kim gần như tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, trứng bắc thảo xốt ớt và thịt xào cần tây cũng rất được hoan nghênh. Ăn xong, Kiều Kim lại gói mang về nửa phần gà rán, vui vẻ mời Hạng Gia: “Chị ơi, tối nay có muốn đi bar chơi không? Em mời chị uống rượu.” Hạng Gia nhìn Trình Tấn Sơn rõ ràng đang sốt ruột, lắc đầu: “Tôi không muốn đi, cậu tự cẩn thận nhé.” Kiều Kim vừa đi, Trình Tấn Sơn đã ôm Hạng Gia lải nhải: “Vẫn nên ít chơi với cậu ta, kẻo bị cậu ta rủ rê hư hỏng.” Trong quán bar không biết có bao nhiêu tên đàn ông xấu xa đang rình rập, hắn phải canh chừng cô cho kỹ. “Không đâu, em không thích những chỗ như vậy.” Hạng Gia bị hắn hôn triền miên, dùng tay đẩy cũng không đẩy ra được, trong mắt hiện lên ý cười, “Đừng nghịch nữa, trời còn chưa tối.” “Anh kéo rèm lại là được.” Trình Tấn Sơn chạy vội ra, “xoạt xoạt” hai tiếng, căn phòng nhỏ chìm vào bóng tối. Nếu không phải vì cuộc sống khó khăn, phải cố gắng kiếm tiền, hắn thật sự muốn từ sáng đến tối cứ ôm chặt cô như vậy, không đi đâu cả, không gặp ai cả. “Ngày mai đi mua vé số với anh.” Hắn đè cô xuống ghế sofa, vừa hôn vừa mơ mộng làm giàu, “Nếu trúng mấy triệu, cái gì ngon cái gì hay anh đều mua cho em, ngày nào cũng ở bên em.” Hạng Gia không nhịn được cười, quấn lấy lưỡi hắn hôn hít một hồi, chủ động mở rộng cơ thể. Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17
Bình Luận (0)
Comment