Nuôi Chó - Minh Loan

Chương 90





Năm giờ sáng, Trình Tấn Sơn lao vào nhà trọ. Căn phòng không lớn, Đường Lê đã lục tung mọi ngóc ngách theo lời thúc giục của hắn, nhưng không tìm thấy gì cả. "Có khi nào... không có nhật ký không?" Thấy hắn thất thần, mắt đỏ ngầu, cô nàng ngập ngừng nói xong câu này, cuối cùng vẫn không đành lòng, tiếp tục giúp hắn tìm kiếm. Ngăn kéo đầu giường, gầm giường, tủ quần áo... ngay cả đệm ghế sô pha cũng bị lột ra xem xét, làm cho căn phòng trở nên lộn xộn. Trình Tấn Sơn thở hổn hển ngồi trên sàn, ánh mắt đờ đẫn, cố gắng nhớ lại tất cả những nơi có thể giấu nhật ký trong đầu. "Tôi đi mua đồ ăn sáng cho cậu." Đường Lê vỗ vai hắn an ủi. Mặt trời dần dần lên cao, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, lọc bỏ hơi ấm và màu sắc, chỉ còn lại sự lạnh lẽo. Hắn vội vàng quay về, không mang theo quần áo để thay, lúc này mới cảm thấy lạnh, xoa xoa cánh tay, tìm một bộ quần áo bông màu đen. Vẫn là bộ quần áo mà Hạng Gia đã mặc cả giúp hắn, mua với giá chín mươi tệ lúc mới quen. Quần áo... Trình Tấn Sơn đột nhiên nhớ ra, đầu xuân, Hạng Gia đã dọn ra một túi lớn quần áo dày, nói là muốn đem đi quyên góp. Một người tiết kiệm như vậy, ngay cả chiếc áo phao đắt nhất cũng không giữ lại, có thể thấy lúc đó cô ấy đã quyết tâm muốn chết. Thím Lâm biết chuyện, cười nói chi bằng cho bà con nghèo ở quê của bà, còn bảo hắn dùng xe ba gác chở đến đó. Có khả năng nào... kẹp trong đống quần áo dày, bản thân Hạng Gia cũng quên mất không? Trình Tấn Sơn mặc quần áo vào, rửa mặt rồi chạy ra ngoài. Hắn vừa chạy vừa gọi điện: "Mẹ, mẹ có ở nhà không? Túi quần áo dày mà Hạng Gia dọn ra lúc đó vẫn còn ở chỗ mẹ chứ? Tốt tốt tốt, còn là tốt rồi, đừng động vào, con đến ngay!" Thím Lâm nghe nói hắn lặng lẽ quay về, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Con đến nhanh lên, vừa hay có chuyện muốn nói với con!" Hóa ra, chủ đầu tư để mắt đến khu đất mà "Giai Hảo" tọa lạc, dự định giải tỏa, đang thương lượng tiền bồi thường với các hộ kinh doanh. Chú thím Lâm tuổi đã gần nghỉ hưu, sức khỏe cũng không tốt lắm, định nghỉ ngơi luôn. Hai ông bà bàn bạc, lấy một nửa số tiền mua nhà mới cho Trình Tấn Sơn, rồi xem xét làm thêm việc gì đó, giữ hắn ở lại bên cạnh. Trình Tấn Sơn không trúng số. Nhưng giấc mơ làm giàu lại thành hiện thực theo cách này. Hắn ngồi xổm trên đất lục lọi túi vải dệt, tai nghe thím Lâm lải nhải, mặt không chút vui mừng. Cho đến khi lấy được hai cuốn sổ ghi chép từ trong một chiếc chăn dày, thần sắc mới đột nhiên giãn ra. Hắn vội vàng mở sổ ra, nhìn thấy những nét chữ nguệch ngoạc kín cả trang. Khi viết những dòng chữ này, tinh thần của Hạng Gia chắc hẳn rất bất ổn, những đoạn lảm nhảm như đang mộng du, rất khó hiểu. Phần lớn các trang giấy đều nhăn nhúm, thấm đẫm nước mắt rồi khô lại, mực lem thành một mảng. "Mẹ, mẹ có biết Hạng Gia mất tích không? Bây giờ con không có tâm trạng nghĩ đến chuyện này, tìm được cô ấy rồi nói sau!" Trình Tấn Sơn ôm cuốn sổ đi vào trong nhà, tìm một chỗ có ánh sáng tốt, cau mày tìm kiếm manh mối. Đau khổ... dục vọng... căm hận... tuyệt vọng... Sắc đẹp là tội lỗi, cầu xin cái chết để giải thoát. Hắn càng đọc càng thấy nặng nề, phải dừng lại nghỉ ngơi mấy lần, miễn cưỡng giữ vững cảm xúc. Thím Lâm gọi chú Lâm về nhà, hai người đang bàn bạc gì đó trong phòng khách, tiếng ồn ào liên tục truyền đến. Lật đến giữa cuốn nhật ký đầu tiên, cuối cùng Trình Tấn Sơn cũng tìm thấy thông tin quan trọng: "Vệ... Thăng?" Cô dùng bút màu đỏ, run rẩy viết cái tên này, phía trên có một dấu gạch chéo lớn. Lực dùng quá mạnh, giấy bị rách, đủ thấy người này đặc biệt. Hắn ngồi xuống, gọi điện cho Kiều Kim. "Đối phương họ Vệ, ở một nơi gọi là... 'Vân thự'." Trình Tấn Sơn cũng biết thông tin mình đưa ra quá mơ hồ, lật đi lật lại tìm kiếm manh mối, "Hình như là biệt thự, ít nhất ba tầng, trong đó nuôi một con chó... còn nữa, Hạng Gia nói 'Bác sĩ tâm lý của bệnh viện An Ninh...'" Giọng nói đột nhiên dừng lại. Trong nhật ký viết: "Vệ Thăng phái người đưa tôi đến đó... Bác sĩ Tôn trong phòng tư vấn... sờ soạng tôi..." Tim như bị dao đâm, Trình Tấn Sơn hít sâu một hơi, lật thêm hai trang, nói: "Còn có bệnh viện trực thuộc số 1 Hoa Tân, không nói rõ ở thành phố nào, cậu xem có thể tra được không..." Hạng Gia viết: "Nhảy từ tầng ba của bệnh viện, bỏ trốn thất bại, còn bị gãy một chân... Vệ Thăng ra lệnh cho năm sáu vệ sĩ thay nhau cưỡng hiếp tôi..." "Tôi quỳ xuống cầu xin hắn, nhưng trong lòng lại muốn chết chung với hắn..." Trong lòng Trình Tấn Sơn run lên, nghe thấy Kiều Kim nói: "Tra được rồi! Bệnh viện ở thành phố A. Tôi đã tổng hợp tất cả biển số xe được camera ghi lại, thành phố A... quả thực có hai chiếc xe màu đen đi qua! Đợi đã, nếu là họ Vệ..." Vài phút sau, hắn có được địa chỉ biệt thự, đồng thời cũng biết được sơ bộ về thân phận địa vị của Vệ Thăng. Y còn ghê gớm hơn những người đàn ông đã từng ức hiếp Hạng Gia trước đây. Nếu cuộc đời là một trò chơi, y hoàn toàn đủ tầm là trùm cuối. Còn hắn, chỉ là một nhân vật nhỏ bé, vừa mới hoàn thành level 1. "Tuy không biết tại sao chị Hạng Gia lại dây vào người như vậy, nhưng, Trình Tấn Sơn, tôi khuyên anh một câu…" Kiều Kim tận tình khuyên nhủ hắn qua điện thoại, "Đừng làm chuyện ngu ngốc, một mình anh đến đó không chỉ không cứu được chị Hạng Gia, mà sẽ còn mất mạng." "Chị Hạng Gia đuổi anh đi chính là vì sợ anh xảy ra chuyện, anh không thể phụ lòng tốt của chị ấy!" "Vậy cậu nói xem, tôi còn có thể làm gì?" Trình Tấn Sơn ghi lại tất cả thông tin lên giấy, nhìn chằm chằm, khắc sâu vào trong đầu, "Báo cảnh sát sao?" Không quyền không thế, lại không có bằng chứng, dù có thuyết phục được cảnh sát điều tra, nếu đánh rắn động cỏ, đối phương chỉ càng giấu Hạng Gia kỹ hơn. "Kiều Kim, cảm ơn cậu." Đối phương nhất thời không biết nói gì, hắn lại quyết định trong nháy mắt, "Cậu giúp tôi thêm vài việc nữa..." Hắn dặn dò cẩn thận, quay người đi ra ngoài, đụng phải hai ông bà đang nghe lén ở cửa. Thím Lâm cười gượng, kéo tay hắn không buông: "Sơn à, ăn cơm xong rồi hãy đi, con xem con ra nông nỗi nào rồi? Râu cũng không cạo, tóc cũng không cắt, mắt đỏ hoe thế này, không lẽ cả đêm không ngủ à?" Trình Tấn Sơn xem giờ tàu, miễn cưỡng ngồi vào bàn ăn, khàn giọng nói: "Mẹ, đừng phiền phức nữa, con ăn tạm gì đó lót dạ là được rồi, còn phải bắt chuyến tàu chiều." Thím Lâm "ừ" một tiếng, đi vào bếp bận rộn. Gan lợn ngâm rửa sạch, vớt ra thái lát, ướp với muối, đường, xì dầu, rượu, bột năng một lúc. Mộc nhĩ ngâm nở, cà rốt thái lát, ớt xanh thái miếng, chuẩn bị sẵn hành gừng tỏi, rồi nấu một nồi cơm lớn. Cho nhiều dầu vào chảo, cho gan lợn vào xào đến khi chuyển màu thì vớt ra. Phi thơm hành gừng tỏi với dầu ăn, cho cà rốt và ớt xanh vào, xào đến khi gần chín thì cho gan lợn vào, nêm nếm dầu hào, xì dầu, muối, thêm một ít nước, om một chút là có thể múc ra đĩa. Món gan xào lăn thơm ngon mặn mà này rất đưa cơm, thím Lâm biết sức ăn của Trình Tấn Sơn, tìm chiếc bát tô lớn nhất, múc đầy, đặt trước mặt hắn. Trình Tấn Sơn cắm cúi ăn cơm, nghe thím Lâm khuyên nhủ: "Sơn à, con cũng đừng nghĩ quá tiêu cực, biết đâu Hạng Gia là tiểu thư nhà giàu giận dỗi bỏ nhà ra ngoài, bây giờ đột nhiên nghĩ thông, về nhà hưởng phúc rồi thì sao." "Cô gái đó nói năng cử chỉ không giống người bình thường, biết đâu nhà cô ấy rất giàu có. Chúng ta là người bình thường, sống với nhau phải môn đăng hộ đối. Mẹ biết bây giờ con không nghĩ thông, nhưng con thử nghĩ xem, cho dù có cưới được cô ấy về, hai đứa có tiếng nói chung không? Cô ấy có thể an phận sống với con cả đời không?" Nói khó nghe một chút, chính là cóc ghẻ đừng mơ tưởng đến thiên nga. Từ bỏ Hạng Gia đi, ở lại đây thừa kế gia sản, bình tĩnh lại, nghe theo sự mai mối của người lớn, tìm một cô gái bình thường hoạt bát, sống cuộc sống gia đình hạnh phúc, chẳng phải tốt hơn sao? Sao cứ phải tự mình đa tình, cố vớt vầng trăng dưới đáy vực sâu? "Mẹ, cô ấy không phải tiểu thư nhà giàu." Trình Tấn Sơn cảm thấy miếng gan xào lăn thơm mà đắng, lòng hắn cũng như bị thái lát, cho vào chảo dầu nóng xào, "Cô ấy còn đáng thương hơn cả con, con không thể bỏ mặc cô ấy được." Hắn đặt đũa xuống, vừa nói vừa lau nước mắt: "Nếu không có cô ấy, giờ này không biết con đang phiêu bạt nơi đâu, không nhà không cửa, cũng không gặp được bố mẹ. Làm người không thể vô tâm như vậy chứ?" Hắn nói đến mức này, thím Lâm không tiện nói tiếp, quay sang trừng mắt nhìn chú Lâm. Nếp nhăn trên trán chú Lâm càng lúc càng sâu, ho khan hai tiếng, cuối cùng cũng nói thẳng: "Lúc nãy con gọi điện thoại, bố mẹ có nghe thấy vài câu. Dù Hạng Gia không phải tiểu thư nhà giàu, cũng đã dây vào người không nên dây, đúng không?" Trình Tấn Sơn cúi đầu, im lặng không nói. Giọng nói nghiêm khắc của ông lộ ra vẻ đau lòng: "Con cũng biết đứa con trước của bố mẹ mất như thế nào, bố mẹ đều yêu quý con, coi con như con ruột, muốn gì được nấy, chưa bao giờ can thiệp vào tự do của con. Nhưng con có nỡ để bố mẹ tóc bạc... lại tiễn đưa người đầu xanh không?" Thím Lâm nhìn di ảnh đen trắng của con trai, đau buồn khôn xiết, khóc nấc lên, cầu xin: "Sơn à, con nghe lời bố mẹ một lần đi? Cứ coi như chưa từng có người tên Hạng Gia này, đau khổ một thời gian, rồi quên hết đi..." Là người thì khó tránh khỏi việc phân biệt thân sơ, Trình Tấn Sơn hiểu được ý tốt của hai ông bà. Thực tế, trên con đường này, hắn đã có rất nhiều cơ hội để quay đầu. Lúc kéo Hạng Gia lại trên sân thượng, lúc ôm cô từ đường ray xe lửa, lúc cãi nhau rồi bỏ đi trong cơn tức giận... Đương nhiên, còn có thời khắc sinh tử hiện tại. Tục ngữ nói, không nghe lời người già, thiệt thân lúc nào không hay. Hắn luôn mơ ước được giàu sang phú quý, bây giờ trở thành người được đền bù giải tỏa, cũng không còn xa giấc mơ đó nữa. Nếu như không bị Hạng Gia cảm hóa, thuần phục, nếu hắn vẫn là chàng trai nông nổi và bốc đồng như trước, từ nay về sau sống an nhàn, thì hạnh phúc biết bao? Đáng tiếc, đối với hắn bây giờ, không có Hạng Gia, dù có bao nhiêu của cải cũng vô nghĩa. Hắn vẫn quyết định đi đến cùng. Tính cách còn cứng đầu hơn cả Hạng Gia, không thấy quan tài không nhỏ lệ, đâm đầu vào tường không quay đầu. Đương nhiên, nếu không có sự cứng đầu này, hắn cũng không theo đuổi được Hạng Gia. Trình Tấn Sơn ăn hết cơm, quỳ xuống đất dập đầu ba cái thật mạnh. "Nếu không quay về được, đó là số phận của con, con cam chịu." Người tưởng như đã mài mòn góc cạnh lại một lần nữa bộc lộ sự sắc bén, từng chữ đều cắn rất mạnh, vang lên âm thanh kiên định, "Nếu may mắn sống sót trở về, con và vợ con sẽ cùng nhau phụng dưỡng bố mẹ." Chàng dũng sĩ quyết tâm xông vào hang cọp, giải cứu nàng Lọ Lem đang bị hành hạ. [i]Thư Ngố dịch[/i] [i]Nguồn: rourouwu17[/i]
Bình Luận (0)
Comment