Nuôi Chó - Minh Loan

Chương 96





Cái chết của Vệ Thăng đã gây chấn động lớn tại thành phố A. Các thế lực tài chính như những con thú dữ đánh hơi thấy mùi máu tanh, không thể chờ đợi được mà chia chác tài sản và quyền lực của y, ngay cả những người chú bác lớn tuổi trong gia tộc họ Vệ cũng tranh nhau tham gia vào bữa tiệc thịnh soạn này. Hạng Gia hiểu rõ những kẻ tham lam đó. Càng có địa vị cao, càng máu lạnh vô tình, không ai muốn lãng phí quá nhiều thời gian cho người chết. Đối với Trình Tấn Sơn mà nói, đây là chuyện tốt. Vài người bạn ít ỏi cùng nhau nghĩ cách - Kiều Kim ứng trước tiền chia lãi của quán cà phê để trả tiền luật sư; Đường Lê và Hứa Du Ninh vận dụng các mối quan hệ từ thời đại học, mời một số cơ quan truyền thông có uy tín đưa tin chuyên sâu về hành vi bất hợp pháp của Vệ Thăng, định hướng dư luận một cách thích hợp; còn Ngu Nhã thì ngày nào cũng gọi điện hỏi thăm, còn gửi cho cô rất nhiều đồ dùng hàng ngày. Họ đều biết, Trình Tấn Sơn chưa ra, Hạng Gia sẽ không đi đâu cả. Quá trình điều tra vụ án ít nhất cũng phải mất vài tháng, Kiều Kim thuê một căn hộ gần trại giam, giúp Hạng Gia tạm thời ổn định cuộc sống. Ba ngày sau, Hạng Gia nhận được điện thoại của Trình Tấn Sơn. Mật mã là ngày sinh của cô. Cô mở album ảnh, thấy bên trong hầu như toàn là ảnh của cô. Đủ loại góc chụp của trai thẳng, có vài tấm xấu đến mức Hạng Gia cũng không nhận ra mình. Cô lật về trước rất lâu, thấy hai tấm thẻ gỗ Trình Tấn Sơn treo trên cây ước nguyện. Lúc đó cô đoán sai rồi. Hai điều ước giống hệt nhau. "Mong Hạng Gia nhà chúng ta bình an, sống lâu trăm tuổi." Nước mắt Hạng Gia trào ra. Không có Trình Tấn Sơn bên cạnh, giấc ngủ của cô lại trở nên kém đi. Hạng Gia ôm áo khoác của hắn để ngủ, đợi đến khi áo khoác bẩn, trước khi cho vào máy giặt, cô sờ thấy một tờ giấy vẽ huyệt đạo trên cơ thể người trong túi áo bên trong. Hắn đã đánh dấu vài chỗ hiểm yếu, còn vẽ thêm mũi tên, mô phỏng góc đâm vào. Hạng Gia đỏ hoe mắt đốt tờ giấy thành tro, rồi nhận được điện thoại của thím Lâm. Hai ông bà bắt xe lửa đến, cát bụi dặm trường, tóc lại bạc nhiều hơn. Hạng Gia đành phải ra đón người ở cổng ga, chuẩn bị tinh thần đối mặt với sự trách móc của họ. Không ngờ, thím Lâm nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ hai cái, thở dài: "Con ngoan, không trách con." Họ ăn ở quán bánh kếp cuộn thịt bình dân. Thịt lợn xào tương Bắc Kinh kèm dưa chuột thái nhỏ và hành lá, thịt cừu thì là thơm mềm, trứng xào mộc nhĩ ngon tuyệt... kẹp vào bánh kếp mềm mỏng cuộn lại, ăn rất ngon miệng. Chú Lâm hỏi về vụ án, Hạng Gia kể lại đầu đuôi sự việc, rồi thấy thím Lâm lấy ra một chiếc khăn quàng cổ màu nâu lạc đà được gấp gọn gàng từ trong túi. "Tự tay thím đan đấy, ấm lắm." Thím Lâm tự tay quàng khăn cho cô, ngắm nghía cẩn thận, cười híp mắt, "Da con trắng, màu này hợp lắm." Hạng Gia sờ chiếc khăn len ấm áp, nghẹn ngào nói lời cảm ơn. Đây là ý coi cô như con dâu rồi. Biết chuyện Trình Tấn Sơn gây ra không quá lớn, chú Lâm và thím Lâm đều thở phào nhẹ nhõm. Chú Lâm mang theo sự cổ hủ và cứng nhắc của người lớn tuổi, không tiện nói nhiều với Hạng Gia, nhưng lại khẽ huých tay thím Lâm. Thím Lâm càu nhàu: "Không cần ông nhắc, tôi nhớ rồi!" Bà lấy ra một phong bao lì xì dày cộp theo lệ thường, làm quà gặp mặt cho Hạng Gia. Hạng Gia đỏ mặt từ chối: "Không, không được đâu ạ..." "Sao lại không được?" Thím Lâm tinh mắt, sờ chiếc nhẫn trên tay cô, giả vờ hung dữ: "Nhẫn cũng nhận rồi, con còn muốn chạy à? Thím phải giữ con lại cho thằng Sơn nhà mình!" Kiều Kim đi cùng không nhịn được cười thành tiếng, phụ họa: "Đúng đấy, chị Hạng Gia cứ nhận đi, để chú thím yên tâm." Hạng Gia nhận lấy phong bao lì xì, đến tối, cẩn thận cất vào trong hộp. Cô chưa từng nghĩ mình còn có thể sống một cuộc sống bình thường, còn có thể lập gia đình với người khác, được bố mẹ chồng chấp nhận, vì vậy cảm thấy phong bao lì xì này có ý nghĩa kỷ niệm đặc biệt. Sau khi tiễn hai ông bà về, Hạng Gia đều đặn đến cổng trại giam điểm danh mỗi ngày. Trình Tấn Sơn đang trong thời gian điều tra, chỉ có luật sư và người thân trực hệ mới được thăm gặp, cô không gặp được hắn, trong lòng nhớ nhung, cảm thấy ngày dài như năm. Có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, dần dần thoát khỏi cảm giác căng thẳng bất an, Hạng Gia bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Trình Tấn Sơn. Cô đã cho hắn một nơi trú ẩn đơn sơ, truyền đạt cho hắn rất nhiều kiến thức, dạy hắn cách mưu sinh và làm người, lại trở thành người dẫn đường tình dục của hắn, từng chút từng chút biến hắn thành người tốt hơn. Còn những gì hắn đáp lại cô, còn quý giá và khó có được hơn. Ba mươi năm trước, Hạng Gia vùng vẫy trong vực thẳm vô tận. Thời thơ ấu, cô khao khát được công nhận, khao khát tình yêu thương vô điều kiện của mẹ, trong quá trình tẩy não lâu dài, cô tin rằng mình chẳng có giá trị gì, luôn sợ hãi bị bỏ rơi. Thời thiếu nữ, cô vì tài sắc hơn người mà trở thành vật hy sinh, bị chà đạp, bị cưỡng bức, bị sỉ nhục, dần mất đi niềm tin vào cuộc sống. Sau khi gặp Vệ Thăng, mọi chuyện càng tồi tệ hơn, cô thậm chí không thể được coi là người, sống lay lắt, thoi thóp. Cô nằm mơ cũng không dám hy vọng may mắn sẽ đến với mình. Còn Trình Tấn Sơn chính là phép màu kỳ diệu đến khó tin đó. Hắn cứu mạng cô, chăm sóc cô từng li từng tí, yêu cô không toan tính, thậm chí còn không tiếc mạo hiểm, hy sinh tất cả để bảo vệ cô. Năng lượng và nhiệt huyết dồi dào, sức sống mãnh liệt như vậy, dành hết cho cô, như mặt trời mọc, sưởi ấm trái tim và cơ thể lạnh lẽo của cô. Hạng Gia nghĩ, có lẽ cô thật sự có thể thử sống tiếp. Điều này rất khó, cũng rất nguy hiểm. Cô cần liên tục hấp thụ dưỡng chất từ tình yêu của hắn - không có hắn dìu dắt, cô không thể đứng dậy; không có nụ hôn của hắn, vết thương luôn âm ỉ đau. Hắn sẽ trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, trở thành điều kiện sống không thể thiếu như oxy. Nếu có một ngày, hắn thay lòng đổi dạ, cô chỉ có thể không chút do dự lao vào cái chết. Hạng Gia kinh hãi trước nhận thức này. Nhưng kiểu chung sống gần gũi và thân mật vượt quá lẽ thường như vậy lại đầy cám dỗ chết người. Sống dựa vào tình yêu của đối phương, trở thành dây leo ký sinh của nhau, sống chết có nhau. Từ nay về sau, không có bất kỳ trở ngại nào có thể chia cắt họ. Cô nghĩ, muốn có được thứ gì thì phải trả giá bằng thứ đó. Cô quyết định sẽ dũng cảm và kiên quyết, trao gửi niềm tin của mình. Năm tháng sau, viện kiểm sát kết thúc vụ án, xác định là "phòng vệ chính đáng", không truy tố vụ án này. Mùa đông dài đằng đẵng đã qua, ngày Trình Tấn Sơn ra tù là một ngày đẹp trời xuân ấm áp, hoa nở rộ. Hạng Gia hiếm khi mặc váy, tay áo dài màu trắng in đầy dây leo xanh mướt, trên tà váy xòe nở rộ những bông hoa nhỏ li ti. Cô ăn không ngon ngủ không yên, gầy đi rất nhiều, mái tóc dài mềm mại được búi lên, cẩn thận kẻ lông mày, tô son màu hồng đất. Đàn bà làm đẹp cho người mình yêu, bây giờ cô mới hiểu câu nói này, hơi căng thẳng chỉnh lại tay áo, rồi sờ lên đôi bông tai hình bướm màu vàng xanh lá cây trên dái tai. Cánh cổng từ từ mở ra. Trình Tấn Sơn mặc bộ quần áo mới Hạng Gia gửi vào, áo dài tay màu trắng cũng in những dây leo nhỏ màu xanh lá cây, là đồ đôi với cô. Người đàn ông cao gầy để tóc húi cua, nhướng mày đầy kiêu ngạo, sải bước đi tới, không quan tâm ai mà ôm chầm lấy Hạng Gia, hôn mạnh lên mặt cô một cái. Trong tiếng reo hò của bạn bè, hắn cười toe toét, từ chối lời mời dự tiệc mừng hắn ra tù của họ, kéo Hạng Gia vào hàng ghế sau của taxi: "Có việc quan trọng phải làm, ngày mai ăn sau, tôi mời!" Mặt Hạng Gia đỏ bừng. [i]Thư Ngố dịch[/i] [i]Nguồn: rourouwu17[/i]
Bình Luận (0)
Comment