Nuôi Dưỡng Bánh Bao Phản Diện

Chương 13

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có lẽ do ánh sáng bị chặn nên Ninh Tịnh mơ mơ màng màng mở mắt, hừ nhẹ một tiếng, có dấu hiệu như sắp tỉnh lại.

Tạ Cửu bỗng chốc tỉnh táo lại, đứng phắt dậy, đưa lưng về phía Ninh Tịnh, rồi sau đó hỗn loạn ngồi xuống.

Gian phòng lại rơi vào im lặng, hạ thân nào đó đang ngo ngoe rục rịch cũng dần dần lãnh đạm xuống, Tạ Cửu hơi nghiêng người, dùng ngón tay vuốt ve sợi tóc dính bên tai Ninh Tịnh, đem vạt áo mở rộng của nàng khép lại. Đầu ngón tay không tự giác lướt nhẹ trên da thịt mịn màng, một trận kích động khác lại bất giác ngoi lên.

Nhưng cuối cùng, Tạ Cửu vẫn đem chăn lông dê đắp lại lên người Ninh Tịnh, cúi người, nặng nề nói bên tai nàng: " Tỷ tỷ, ta giúp người đem y phục mặc xong rồi."

Cũng không biết là đang nói cho ai nghe.

Giống như chuyện gì cũng không có phát sinh, Tạ Cửu ra ngoài và khép chặt cửa lại, ánh mắt xa xăm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tia nắng ban mai bao trùm cả vương phủ, từng đợt khí trắng mờ ảo trong sương. Sương mù cũng dần tan đi, đọng lại trên những cánh hoa, lấp lánh. Tạ Cửu tựa lưng vào thành cửa, dáng người thon gầy, mái tóc kẹp lỏng lẻo ở đằng sau, một vài sợi tóc chưa khô dính ở trên áo, làm ướt một mảng y phục, nhưng hắn cũng không mấy quan tâm, thất thần đưa ngón tay lên vân vê hơi ấm còn đọng lại trên cánh môi, cảm xúc mềm mại vừa rồi làm hắn say mê đến điên dại, đến giờ hắn vẫn cảm nhận được nàng da của nàng còn đâu đó trong tâm trí.

5 năm trước, hắn mượn lực hòn đá kê chân là Vũ Văn Thước mà thoát khỏi thân phận nô lệ.

Đại khái hắn từng mấy lần giải cứu Vũ Văn Thước trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, biến mình thành thủ hạ đắc lực nhất của Vũ Văn Thước. Một năm trở lại đây, Vũ Văn Thước bắt đầu đem một ít nhiệm vụ đặc thù mà bản thân không tiện ra mặt giao cho hắn và mấy tâm phúc đi làm. Thậm chí còn bắt đầu phó thác riêng cho hắn làm một ít sự tình bí mật, sự tín nhiệm là phi thường rõ ràng.

Có đôi khi Tạ Cửu cảm thấy bản thân như một con sói đang cố tình che giấu răng nanh, ngụy trang thành một con chó trung thành, tất cả mọi việc đều đi theo tính toán của hắn. Tuy nhiên, những gì bây giờ hắn có được vẫn chưa đủ với những gì hắn muốn có, tất cả mới chỉ là sự khởi đầu mà thôi.

Tạ Cửu thở dài một hơi, ngọn lửa đang hoành hành trong cơ thể cuối cùng cũng bình ổn trở lại.

Đúng lúc này, bỗng có hai tiếng cười thanh thúy truyền từ sân sau vọng vào. Chỉ trong chốc lát, hai thị nữ trẻ tuổi đang bưng chậu đồng xuất hiện ở khúc cua, ngước lên thì đúng trúng mặt Tạ Cửu.

Không ngờ rằng mới sáng sớm thế này đã đụng ngay phải vị khách không mời mà tới, 2 thị nữ đỏ mặt, lập tức cúi người hành lễ.

Tạ Cửu gật gật đầu với hai nàng, rồi nhanh chóng bước chân về phía cổng chính. Lúc đi ngang qua nhau, hắn bất ngờ dừng lại, thuận miệng hỏi một câu: "Tỷ tỷ ta tại sao lại uống say như vậy?"

" Ngày hôm qua – –" hai thị nữ liếc nhau cười khúc khích, một người lớn tuổi hơn trong 2 người che miệng cười nói: " Chủ tử mở tiệc ở trong phủ, mời cả gia đình Tả Bán phó đến dự, tiểu công tử nhà Tả đại nhân cũng có mặt, không biết vì sao lại đối với Ninh cô nương nhất kiến chung tình, luôn hướng tiểu thư kính rượu. cho nên sau bữa tối hôm đó, tiểu thư liền say đến ngã trái ngã phải."

Tạ Cửu sửng sốt, sắc mặt bỗng dựng trầm xuống.

*

Mặt trời lên cao, Ninh Tinh lúc này mới mơ màng tỉnh dậy từ cơn say. Cả phòng một mảnh im ắng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, phản chiếu lên đôi mắt màu nâu nhạt của Ninh Tịnh. Đầu đau như búa bổ, Ninh Tinh không chút nữ tính nằm vật ở trên giường thành hình chữ đại (大), miệng thở ra toàn là mùi rượu.

Theo nàng tỉnh lại, hệ thống cũng bắt đầu khởi động, ngay sau đó là một loạt thanh âm nhắc nhở – –

" Đinh! Giá trị nhân phẩm +15, giá trị nhân phẩm hiện tại 155."

" Đinh! Tiến độ hoàn thành cốt chuyện +2%, tiến độ hoành thành hiện tại: 66%"

Theo kinh nghiệm lâu nay, từ khi Tạ Cửu bắt đầu chạy việc cho Vũ Văn Thước mà lâu lâu rời khỏi phủ, mỗi lần hắn trở lại Ma Khiên thì tiến độ hoàn thành cốt chuyện đều sẽ tăng.

Cho nên, khi thanh âm nhắc nhở kia vang lên, Ninh Tịnh liền biết ngay Tạ Cửu đã quay lại. Điều duy nhất làm cho nàng buồn bực chính là – – cái giá trị nhân phẩm luôn luôn bất động kia, tại sao hôm nay tự dưng lại tăng rồi? Còn một lúc cộng thêm hẳn 15 điểm.

Chẳng qua chỉ là một lần hồi phủ bình thường mà thôi, có điểm nào chọc trúng Tạ Cửu sao? (= _ =)

Nàng lười biếng bò xuống giường, ngáp một cái. Ngủ đến giờ này rồi, cơm sáng khẳng định không kịp nữa, vậy liền trực tiếp ăn luôn bữa trưa là được. Đi chân trần, Ninh Tịnh bước đến phía chậu đồng đựng nước đặt ở trên giá bên cạnh, vốc nước rửa sạch mặt, sau đó súc miệng, lúc này mới cảm nhận được một chút cảm giác thoải mái.

Lau khô mặt, Ninh Tịnh tùy tiện cầm lấy y phục đặt bên góc giường và đi về phía gương đồng. Duỗi tay kéo mở đai lưng, áo ngủ tơ tằm liền không tiếng động rơi xuống mặt đất.

Số liệu của thân thể nguyên chủ bây giờ, là hoàn toàn dựa vào số liệu của thân thể Ninh Tịnh ở thế giới thực mô phỏng lên. Mấy năm trước, bởi vì tuổi tác của nguyên chủ cho nên dáng người nguyên chủ vẫn luôn luôn gầy yếu. Trải qua vài năm phát dục, hiện tại ngũ quan của nguyên chủ, khí chất, dáng người, đã hoàn toàn được phục chế y như ở thế giới thực – – nói một cách đơn giản thô bạo thì chính là, da trắng mặt xinh, ngực to chân dài, hoàn toàn dậy thì thành công. √

Độ tương tự quá cao, làm Ninh Tịnh nhiều lúc suýt nữa quên mất bản thân đang ở cuộc đời của người khác. Bấm bấm ngón tay tính toán, nhiệm vụ này của nàng, cho dù là thời gian hay là tiến độ, đều đã qua một nửa. Kế tiếp, nhân sinh của Tạ Cửu sẽ xuất hiện một bước ngoặt lớn – – sự kiện hắn mang theo công văn thông quan rời khỏi Khởi La rất mau sẽ xảy ra. Kia hẳn là lần cuối cùng nàng cùng Tạ Cửu gặp mặt.

Ninh Tịnh đang sửa sang quần áo thì bỗng dưng dừng lại. Nàng kinh ngạc mà dí sát người vào gương đồng, duỗi tay sờ sờ xương quai xanh của mình – – tại sao lại nổi mẩn đỏ lên thế này?

Còn chưa kịp tìm ra nguyên nhân thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ cửa. Thị nữ ở ngoài cửa nhẹ nhàng bẩm báo: " Ninh cô nương, người rời giường chưa ạ?"

Ninh Tịnh đáp lại: " Dậy rồi. Vào đi."

Thị nữ đẩy cửa ra, đứng ở cửa hành lễ, cười khúc khích nói: " Ninh cô nương, công tử Tả bán phủ - Tả Tuấn công tử vừa tới phủ làm khách, điện hạ đang ở sảnh ngoài đãi khách. Vương phi sau khi nghe nói liền lập tức sai nô tỳ đến mời người ra sảnh ngồi chơi."

Khóe miệng Ninh Tinh giật giật, bên tai phảng phất rung lên âm thanh mãnh liệt của – – tiếng chuông tử thần.

Đêm qua, Vũ Văn Thước ở trong phủ mở tiệc chiêu đãi cả nhà Tả bán phó.

Nói đến cái chức quan Bán phó này thì, thực ra là ở trong hệ thống quan lại Khởi La cũng không tính là chức quan gì đó quá to tát, nhưng lại là người trực tiếp điều hành việc đóng mở cổng thành và quân lính canh gác. Ở thời khắc mấu chốt, chức quan này có thể đem đến một lợi thế khổng lồ. Cho nên Vũ Văn Thước đã sớm thu hắn ta ở dưới trướng. Mở tiệc đêm qua, nói trắng ra chính là để thúc đẩy việc gặp mặt giữa nàng và Tả công tử. ╮(╯_╰)╭

Vốn dĩ Ninh Tịnh khá thích tham gia các hoạt động náo nhiệt như tiệc tùng này nọ. Dù sao thì xã giao khách sáo các kiểu đã có Vũ Văn Thước đứng ra lo liệu, nàng chỉ cần an tĩnh làm một chú gà sinh đẹp, ăn uống, thưởng thức ca vũ là được rồi. Nói ngắn gọn thì chỉ 1 từ: sảng khoái.

Đáng tiếc, ba năm trước, Vũ Văn Thước cưới vợ, cục diện liền trở nên có chút vi diệu [ ngọn nến ]

Phu nhân của Vũ Văn Thước, tên gọi là Tuyết Di, thời điểm xuất giá mới chỉ mười tám mùa hoa đào, so ra còn kém Ninh Tịnh hai tuổi. Tuyết Di xuất thân từ gia đình thế gia, phụ thân là trọng thần trong triều. Hai nhà kết thông gia, không còn nghi ngờ là để thế lực Vũ Văn Thước lại bành trướng thêm một vòng.

Đại khái chắc do tuổi còn nhỏ nên trên người Tuyết Di khó tránh khỏi có một ít tính tình thiên kim tiểu thư, đối với người không thân không thích lại cứ bám dính ở nhà phu quân mình như Ninh Tịnh thì vẫn luôn có một loại địch ý nhàn nhạt.

Mắt thấy bản thân đã gả vào Vương phủ ba năm mà " bà cô già" như Ninh Tịnh vẫn không có ý định rời đi, nửa năm trước, Tuyết Di bỗng nhiên bắt đầu có hứng thú đối với chuyện chung thân đại sự của Ninh Tịnh, cả ngày thổi gió bên tai Vũ Văn Thước, làm hắn sớm ngày tìm mối hôn sự gả Ninh Tịnh đi. [ ngọn nến]

Đời trước lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, Ninh Tịnh nàng có cái yêu ma quỷ cái nào mà chưa thấy qua? Nàng có thể nhìn ra được, cô nương Tuyết Di này tâm địa không xấu chỉ là được sinh ra ở nhà thế gia vốn nhiều mưu mẹo. Nếu như đem ra so sánh với mấy vở cung đấu của các nữ minh tinh hiện nay thì Tuyết Di vẫn được coi là một tiểu cô nương đáng yêu. Chỉ có điều, nàng ta cứ chăm chăm phải xem Ninh Tịnh như cái đinh trong mắt, không đem nàng gả đi thì nhất định không bỏ qua, làm Ninh Tịnh vô cùng đau đầu.

Vừa khéo chính là, không cần Tuyết Di ngày ngày thôi gió bên gối thì Vũ Văn Thước cũng đang tính đến chuyện này – – sang năm Ninh Tịnh đã 21 tuổi. Cô nương Khởi La đẹp nhất là mười sáu mười bảy tuổi liền sẽ kết hôn, muộn nhất cũng không nên vượt quá hai mươi hai tuổi. Ninh Tịnh chỉ có duy nhất một lần năm đó đối với Vũ Văn Hạo bùng nổ một lần nhiệt tình, còn đâu từ đó về sau, chưa thấy nàng tiếp tục coi trọng công tử nhà nào, mỗi ngày chỉ biết vô tâm vô phế, hết ăn rồi lại ngủ, Vũ Văn Thước cũng vì chuyện này mà hết sức đau đầu, đúng là như một đám thảo nê mã, hây. [ ngọn nến]

(*) Thảo nê mã 草泥马 [cǎo·ní·mǎ]: Đồng âm với từ mắng chửi "Thao nhĩ mụ", tiếng Việt là [Đ·M·M] ấy bà con. Ngoài ra nó còn có nghĩa khác: Thảo nê mã là tên tiếng Trung của con Dương Đà [Một loài lạc đà không bướu ở phương Tây] được cư dân mạng tôn xưng là "Thần thú" (Mọi người có thể Google tên "Dương Đà" để xem hình ảnh), bởi vì vẻ mặt của loài động vật này rất chi là khó tả, cho nên nó còn được sử dụng để miêu tả tâm trạng "Không biết nói sao", "Bó tay toàn tập"... các loại.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Cùng may, cục diện giằng co này tối qua cuối cùng cũng có biến hóa. Công tử Tả Bán phó – Tả Tuấn công tử ở yến hội sau khi gặp qua Ninh Tịnh thì tròng mắt vẫn luôn thẫn thờ, cả buổi tối vẫn không rời khỏi người nàng, còn ba lần bảy lượt tìm cớ kính rượu Ninh Tịnh.

Vũ Văn Thước liếc mắt nhìn vị công tử tên Tả Tuấn này một chút, trong lòng âm thầm đánh giá – – bộ dạng đường hoàng, năm nay mới mười tám, chưa có thê tử, gia thế trong sạch, quan hệ hai nhà lại tương đối đặc thù, tương lai tuyệt sẽ không dám bắt nạt Ninh Tịnh.

Tuy rằng so với Ninh Tịnh kém tận ba tuổi, nhưng chẳng phải các cụ vẫn có câu: " nữ đại tam, ôm gach vàng." hay sao?

(*) " Nữ đại tam, ôm gạch vàng" " 女大三抱金砖": Đây là một câu ngạn ngữ của Trung Quốc, đề cập đến phụ nữ hơn đàn ông 3 tuổi thường sẽ hiền lành, hiểu chuyện và ân cần với đàn ông hơn, vừa có thể làm việc lại vừa có thể nội trợ, vừa san sẻ kinh tế với chồng lại vừa chiều chồng. Nên người ta mới nói nên lấy vợ hơn 3 tuổi là như vậy. ( Baidu)

Chuyện hôn nhân đại sự là chuyện hệ trọng cả đời, cho nên Vũ Văn Thước cũng không muốn ép buộc Ninh Tịnh, chỉ là thấy Tả Tuấn không tồi, nên muốn Ninh Tịnh có cơ hội trò chuyện với hắn thêm. Đến cuối cùng nếu sự việc không thành, thì vẫn là một khởi đầu mới.

Ninh Tịnh không ngờ tới, tên hùng hài tử tối qua vừa quắp lấy nàng không buông, hôm nay lại tiếp tục tới kiếm nàng, nghĩ tới đây cả người bất giác không nhịn được mà nổi lên từng tầng từng tầng da gà [ ngọn nến]

Ây u, đau đầu, thiệt sự đau đầu a. Loại kịch bản bị cưỡng bách thân cận này, nàng một chút cũng không diễn có được không hả?! (╯‵□′)╯︵┻━┻

– – Mặc kệ trong lòng chửi thầm ra sao, lễ tiết phải làm thì vẫn phải làm. Ninh Tịnh đáp lại một câu " Đã rõ.". Mặc xong quần áo liền lập tức đứng dậy bước ra ngoài.

Sảnh ngoài, vị Tả Tuấn công tử này hôm nay ăn mặc xem ra còn muốn long trọng hơn hôm qua, quả thực là đã đem trang phục xịn nhất trong tủ mình lôi ra, ánh kim rực rỡ muốn chọc mù mắt người nhìn. Ninh Tịnh vừa bước vào cửa, Tuyết Di liền cười nói: " A Tịnh tới rồi sao?"

Tả Tuấn kinh hỉ quay đầu, khuôn mặt cứng nhắc chậm rãi lộ ra một nụ cười ngượng ngùng: " Ninh cô nương, chúng ta nhanh như vậy lại gặp mặt, thực sự là có duyên."

Mọi người: "......" Huynh đệ, ngươi thực sự định tán con nhà người ta như vậy thật sao?

Ninh Tịnh cười gượng: " Chào công tử."

Tuyết Di nhân cơ hội nói: " Tả công tử, chúng ta vừa rồi nói đến nơi nào ý nhỉ?"

Tả Tuấn lập tức hiểu ý, quay sang Ninh Tịnh nói: " Ninh cô nương, đêm nay là ngày hội hoa đăng, tại hạ cùng với nhóm bạn có bao một cái thuyền hoa trên hồ Huyền Tâm, muốn mời Ninh cô nương cùng đi thưởng thức..... không biết, Ninh cô nương có cho tại hạ cái vinh dự này?"

Tả Tuấn vừa dứt lời, Tuyết Di liền vội vàng kéo kéo ông tay Vũ Văn Thước, muốn hắn cũng nói giúp một câu. Vũ Văn Thước ngược lại chỉ cười nhạt, nhìn không ra là cái thái độ gì.

Hệ thống: " Đinh! Mở ra cốt chuyện chi nhánh – – 【 ngày hội hoa đăng 】, cốt chuyện đang mở."

Hệ thống: " Một khi cốt chuyện chi nhánh mở ra, kí chủ sẽ phải hoàn thành các nhiệm vụ chi nhánh bất kì mà hệ thống đưa ra. Sau khi nhiệm vụ thành công, kí chủ sẽ được khen thưởng một số điểm rất cao Giá trị Nhân Phẩm. Xin hỏi ký chủ có muốn tiếp tục mở cốt chuyện chi nhánh hay không?"

Lần đầu tiên nghe nói đến cái thứ gọi là cốt chuyện chi nhánh này, Ninh Tinh hơi hơi nhướn mày, cảm thấy hết sức mới mẻ, suy xét một lát, liền dứt khoát nói: " Mở ra đi."

Hệ thống: " Cốt chuyện đang mở......"

Hệ thống: " Đinh! Cốt chuyện chi nhánh 【 ngày hội hoa đăng 】 đã mở, xin ký chủ hãy đáp ứng lời mời của Tả Tuấn, sau khi đáp ứng liền chính thức mở ra."

Bên phía bên kia, Tuyết Di thấy Ninh Tịnh mãi vẫn không nói lời nào liền giả bộ đau lòng nói: " A Tịnh, nếu Tả công tử đã thịnh tình như vậy thì muội cũng không nên từ chối người ta a."

Tả Tuấn cũng ngước ánh mắt mong chờ về phía Ninh Tịnh, khẩn trương không thôi.

Dựa theo kinh nghiệm lâu nay, Ninh Tinh khẳng định sẽ tìm cớ thoái thác, nhưng Tuyết Di lại không muốn bỏ qua cơ hội này, định dùng biện pháp khác, ai ngờ Ninh Tịnh lại nhẹ nhàng nói: " Được thôi, ta sẽ đi "
Bình Luận (0)
Comment