Nuôi Dưỡng Bánh Bao Phản Diện

Chương 47

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Buổi ngâm xướng kết thúc, hành lang Thần hội cũng vắng tanh không một bóng người. Ninh Tịnh bước ra khỏi cửa lớn Thần hội, vỗ cánh thử bay lên một đoạn nhỏ, sau khi xác định an toàn mới bắt đầu tăng tốc vỗ cánh bay thẳng về phía cổng Thiên giới.

Nhìn cánh cổng Thiên giới tráng lệ trước mắt, Ninh Tịnh bất giác liên tưởng đến quang cảnh sẽ diễn ra vào vài năm sau, khi Ma giới dưới sự dẫn dắt của A Tư Già Lạc dần trở thành cái gai mà người Thiên tộc hận không thể nhổ đi cho đỡ chướng mắt. Sau khi chiến tranh nổ ra, để bảo vệ sự an toàn của con dân nên Brent đã hạ lệnh cấm phong tỏa cánh cổng này. Không ai ngoại trừ quân đội được phép bước chân qua cánh cổng Thiên giới.

Có điều đó là chuyện rất lâu về sau, bây giờ người Thiên tộc vẫn còn rất khinh thường đám Ma giới vừa hôi hám lại vừa nghèo nàn. Lệnh cấm phong tỏa cổng Thiên giới đương nhiên cũng chưa được ban hành.

Bây giờ dù là bạn muốn thỏa mãn trí tò mò cũng được, mà muốn bắt vài con ma vật cấp thấp dùng làm bia ngắm để luyên tập ma pháp hệ quang cũng được, thích thì đi thôi, chẳng ai xông ra ngăn cấm bạn cả —— miễn là bạn không ngại việc đôi cánh yêu quý của mình sẽ bị đen từ ba đến 5 năm thì cứ đi Ma giới một chuyến thôi.

Sau khi vượt qua ngưỡng cửa, Ninh Tịnh thu hẹp đôi cánh, ôm lấy cánh tay, xuyên qua tầng bình lưu, lao thẳng xuống dưới. Mới tiến vào khoảng không hỗn độn đã cảm nhận rõ ánh nắng bị ngăn cách bởi mây đen cùng sương mù dày đặc, bụi bay tán loạn trong không khí.

Toàn bộ quá trình bay xuống diễn ra một cách im lặng, Ninh Tịnh cụp mắt, cảm thấy mình như chú cá nhỏ trôi nổi giữa biển sâu. Mãi cho đến khi nhìn thấy mặt đất, cô mới sải rộng đôi cánh, thả lỏng người rồi nhẹ nhàng đáp xuống.

Từ lúc rời khỏi cổng Thiên giới cho đến lúc hạ cánh, Ninh Tịnh chưa đụng phải bất kì con dân Thiên tộc nào. Tất cả là do tác dụng phụ "hố cha" của việc cánh bị nhiễm đen, hầu hết người Thiên tộc đều không có hứng thú tới nơi này.

Nương theo mùi lưu huỳnh tản trong gió, cô bay sâu vào trong khoảng không hỗn độn, bay tầm 20 phút thì trước mắt xuất hiện cửa vào được xếp bằng những tảng đá khổng lồ chất chồng lên nhau, nó gây chú ý đến mức không cần phải phí sức đi tìm.

Không hổ là cửa vào Ma giới, phong cách cũng dã thú như vậy, rất giống một tòa núi lửa bị cắt ngang, phần dưới dung nhập vào trong đất, đá mácma lởm chởm, cháy đen xù xì. Nó quá lớn, lại được bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc, không thể nhìn thấy được rốt cuộc chỗ nào là chỗ kết thúc giữa bức tường dung nham với mặt đất.

Nhìn xuống mặt đất có thể thấy rõ màu vàng hồng đặc trưng của dung nham ẩn dưới những vết chân chim nứt nẻ, cách một đoạn lại xuất hiện một cột dung nham nhỏ từ phía dưới trào lên, mùi hăng mũi.

Năm đó, chính tại miệng núi lửa này là nơi Brent nhặt được nguyên chủ. Về sau trong một lần cơ duyên xảo hợp, nguyên chủ tình cờ phát hiện mình có một cái bug kinh người —— đôi cánh của cô giống như Brent, sẽ không bị chướng khí làm nhiễm đen.

Một trong những lý do mà đến tận bây giờ vẫn có một bộ phận người Thiên tộc cho rằng nguyên chủ có huyết thống Ma tộc, đó là bởi vì chướng khí Ma giới quá ưu ái đối với cô.

Gió từ vùng đất hoang vu trước mặt thổi tới làm bay lớp áo choàng của Ninh Tịnh, không biết cố ý hay vô ý mà cuốn cả người cô loạng choạng về phía trước.

Hệ thống: " Vào đi, ta chỉ đường cho ngươi."

Ninh Tịnh: " Đi, đi đây."

Đánh giá của người Thiên tộc đối với Ma giới quả không sai, đúng là vừa hôi thối vừa nghèo nàn lại tồi tàn. Ở đây không có vật chiếu sáng, không có các tòa kiến trúc rộng lớn, thậm chí đến đường còn chẳng có, khối bùn đất dưới chân khô nứt. Hầu hết ánh nắng mặt trời không thể rọi tới nơi đây, màn trời tối tăm, không khí vẩn đục. Chướng khí có hình dạng đặc thù, giống như lốc xoáy xoay quanh tại chỗ, xem ra đây chính là thủ phạm làm nhiễm đen cánh của Thiên tộc.

Trong suốt hành trình, Ninh Tịnh luôn niệm pháp quyết hệ quang trong lòng bàn tay phải để chiếu sáng. Ma vật cấp thấp sẽ bị ma pháp Thiên tộc làm bị thương, chúng sợ hãi cái ánh sáng có thể thiêu rụi mình cho nên đều tự giác trốn phía sau cây mà lén lút quan sát Ninh Tịnh.

Không biết bay bao lâu, dưới sự trợ giúp của hệ thống, Ninh Tịnh dừng lại tại một cái đầm lầy lớn, thở hồng hộc xoa bóp gốc cánh mỏi nhừ.

Thông thường thì xung quanh đầm lầy đều vô cùng ẩm ướt, nhưng đầm lầy tại Ma giới lại không đi theo tiêu chuẩn thường thấy. Trong phạm vi mười dặm xung quanh đầm lầy, không có lấy một gốc cỏ nhành hoa, màu của đất rất nhạt, tương phản rõ nét với đầm lầy sủi bọt ùng ục cùng mùi hôi thối nồng nặc xông thẳng vào mũi, như thể đầm lầy đã hút khô toàn bộ chất dinh dưỡng của đất.

Chẳng nhẽ đây là nơi A Tư Già Lạc ra đời?

Ninh Tịnh nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, đi vòng quanh đầm lầy một lượt, quả nhiên trông thấy phía giữa đầm lầy nổi lềnh bềnh hơn mười quả trứng khổng lồ cùng các kích thước lớn nhỏ khác nhau. Quả nhỏ nhất đã dài bằng cả cánh tay cô, còn quả lớn nhất thì cao ước chừng quá nửa người Ninh Tịnh.

Vấn đề đặt ra là nhiều trứng như vậy, đâu mới là quả cô cần tìm?

Hệ thống giải thích: " Ác ma cấp cao của Ma giới còn chưa được hình thành, bọn chúng dần dần trỗi dậy sau khi A Tư Già Lạc ra đời, tiếp đó mới chiếm phần lớn dân số của Ma tộc. Hiện giờ sinh vật nhiều nhất trong Ma giới là một loài chim tên là Tái Duy, chúng thích sống trong những đầm lầy chứa đầy a – xít và đặc biệt thích ăn trộm trứng."

Ninh Tịnh bị sự to gan lớn mật của loài chim này dọa sợ: " Ý ngươi là, tất cả đống trứng này đều là đồ ăn dự trữ của nó, bao gồm cả A Tư Già Lạc?"

Hệ thống: " Đúng vậy"

Ninh Tịnh: "....." Ma vương tương lai, không ngờ lúc nhỏ lại suýt táng thân dưới miệng quạ. (=_=)

Rất hợp với hoàn cảnh, từ xa bỗng nhiên truyền đến tiếng chim kêu thét gào, Ninh Tịnh nhìn lên, chỉ thấy phía chân trời xám xịt có một con chim khổng lồ đang sải cánh bay thẳng về bên này.

Diện mạo của nó vô cùng dữ tợn, mỗi khớp xương lồi ra trên cánh đều có móng vuốt sắc bén. Trên người có ba cái đầu, nhưng chỉ hai cái đầu nhỏ hai bên mới có mắt, cái đầu ở giữa chỉ có duy nhất một bộ phận, đó chính là cái miệng. Cái miệng rộng toàn răng là răng, cắn trứng đúng là dễ như trở bàn tay.

A Tư Già Lạc giờ yếu như gà mặc người đến xâu xé, thế mà hắn có thể sống sót dưới miệng quạ đến tận ngày hôm nay, chỉ số may mắn phải nói là vô cùng trâu bò.

Dường như biết Ninh Tịnh đang suy nghĩ điều gì, hệ thống nhàn nhạt lên tiếng: " Nửa năm trước Tái Duy đã ngậm A Tư Già Lạc trở về, nhưng đến giờ vẫn chưa thể ăn hắn. Bởi vì vỏ trứng quá dày nên ngày đó bị gãy mất vài cái răng. Nó cũng từng thử nuốt sống cả quả, nhưng dịch dạ dày không thể hoà tan vỏ trứng nên nó mới đành nhổ ra."

Ninh Tịnh: "...." Hóa ra không phải do chỉ số may mắn mà là do thực lực.

Cô cuối cùng cũng bắt tay vào tìm trứng, vỏ trứng của A Tư Già Lạc là hoa văn hình ngọn lửa, những quả trứng còn lại không phải là trứng rồng, chỉ là trứng của những ma vật cấp thấp.

Tất cả trứng đều lềnh bềnh trôi nổi giữa đầm lầy, Ninh Tịnh treo người lơ lửng giữa không trung tìm kiếm, còn suýt nữa bị mùi hôi thối bốc lên làm cắm mặt xuống đầm.

Trước khi Ma tộc phá trứng ra đời thì không có năng lực tự bảo vệ mà chỉ có thể mặc cho ngoại giới xâu xé, nhưng chúng lại có thể cảm nhận được khí tức lạ khi nó tiến gần mình. Khi Ninh Tịnh đến gần, những quả trứng vốn đang tụ lại một chỗ bỗng tản ra toán loạn, có lẽ chúng coi cô là Tái Duy nên mới run rẩy trôi đi vội vã như vậy. Chỉ đáng tiếc động tác quá chậm, dùng hết sức vẫn chỉ trôi dạt cách vị trí cũ một gang bàn tay.

Ninh Tịnh không cần phí quá nhiều sức lực đã tìm thấy quả trứng cần tìm trong đống trứng ngổn ngang phía dưới.

Đó là một quả trứng rồng hình bầu dục toàn thân đen sẫm, màu đen được đan xen bởi những hoa văn mô phỏng ngọn lửa đỏ thẫm đang rực cháy. Hoa văn được trảm nổi, tinh tế tỉ mỉ như một món hàng thủ công mỹ nghệ. Quả trứng dài ước chừng bằng cả cánh tay cô, cũng may nó không lớn lắm, nếu không Ninh Tịnh cũng không biết giấu nó đi đâu sau khi mang về Thiên giới.

Dịch đầm lầy có tính a – xít, dính lên vỏ trứng nhớp nháp, Ninh Tịnh niệm ma pháp khiến nó nổi lên giữa không trung.

Nơi này không nên ở lâu, Ninh Tịnh mang theo trứng rồng bay đến khu rừng lân cận, tìm bừa lá cây lau sạch chất nhầy bám trên vỏ trứng.

Ninh Tịnh thảo luận với hệ thống: " Sau khi trở về Thiên giới không thể cứ hô thẳng tên hắn là A Tư Già Lạc được, chúng ta phải kiếm cho hắn một cái nickname."

Trong Thần hội không thiếu người biết ngôn ngữ Ma tộc, ít nhất là Brent tinh thông Ma ngữ. Bản thân đang phải giấu giấu giếm giếm nuôi rồng, vẫn nên lấy một cái tên an toàn để tránh sau này cô có lỡ miệng gọi sai.

Hệ thống: " Không tồi, vậy ngươi nghĩ tên cho hắn đi."

Ninh Tịnh vươn tay, vuốt ve hoa văn trạm trổ trên vỏ trứng: " Tên xấu thì dễ nuôi, kêu Hoa Hoa đi? Hay kêu Tiểu Hắc?"

Hệ thống: "..." Nó biết ngay mà

Ninh Tịnh đấu tranh một lúc lâu mới chọn ra cái tên vừa lòng: " Vì nó được tìm thấy ở một nơi hôi thối như vậy nên cứ kêu là Trứng Thối đi."

Hệ thống: "...." Nó phát hiện ký chủ này chắc chắn có độc.

Theo truyền thuyết, cuộc đại chiến kéo dài chín ngày chín đêm của các chư thần cổ đại đã khiến trục thời gian ở nơi xảy ra cuộc chiến bị xé nứt, vùng đất đó chính là Ma giới ngày nay. Tác dụng phụ chính là thời gian bất đồng giữa Thiên giới và Ma giới, một ngày ở Thiên giới bằng một năm ở Ma giới. Cái bug này tồn tại mãi cho đến khi Ma vương A Tư Già Lạc phá hủy và xây lại trục thời gian mới cho Ma giới.

Cho nên mặc dù Ninh Tịnh loanh quanh cả ngày ở Ma giới, nhưng trong mắt người Thiên giới thì cô chỉ biến mất một lúc là đã quay lại.

Đem Trứng Thối giấu dưới cánh tay áo choàng rộng thùng thình, Ninh Tịnh làm bộ như không có việc gì trở về phòng của mình ở Thần hội.

Vừa đặt mông xuống giường là Ninh Tịnh đã vội vàng lật đồ tìm chăn cùng tơ lụa để bắt tay làm một cái ổ ấp trứng cho A Tư Già Lạc, sau khi làm xong thì đặt ở một nơi hứng ánh sáng trực tiếp ngay cạnh giường.

Điều kiện quan trọng nhất để ấp trứng rồng là nhiệt độ!

Ma giới không có ánh nắng, nơi thích hợp nhất để ấp trứng là đầm lầy. May mắn ở Thiên giới thiếu cái gì thì thiếu nhưng không bao giờ thiếu ánh mặt trời, một ngày có 36 tiếng đồng hồ thì phải đến 2/3 thời gian trong ngày là tràn ngập ánh nắng mặt trời. Để đảm bảo độ ấm, Ninh Tịnh còn cẩn thận dùng lụa quấn quanh quả trứng.

Ngoài ra, sáng nào cô cũng tắm rửa và mát xa vỏ trứng, thậm chí còn nói chuyện cách một lớp vỏ với đứa bé bên trong để đảm bảo cho sự phát triển toàn diện về thể chất cũng như tinh thần của rồng con, như vậy con rồng sinh ra sẽ càng mạnh mẽ và cường tráng.

Mọi thứ cứ tiếp diễn như vậy, hằng ngày cô cố gắng làm việc chăm chỉ để che dấu bản thân, một bên theo Brent xử lý các công việc của thần quan, một bên cẩn trọng tiến hành sự nghiệp ấp trứng cao cả.

Vào ngày Trứng Thối phá xác ra đời, Ninh Tịnh còn đang bận ngồi khoanh chân ở mép giường đau khổ chiến đấu cật lực với quyển thần điển ( Từ điển của Thiên giới).

Bỗng phía trước truyền đến tiếng " răng rắc" rất nhỏ của vỏ trứng vỡ vụn, Ninh Tịnh ngẩn người, tinh thần chấn động, vội vàng vứt bỏ bút lông trên tay rồi để chân trần nhảy xuống đất, gương mắt mong chờ nhìn quả trứng rồng.

Chỉ thấy bên cạnh hoa văn ngọn lửa trên quả trứng đen xì đột nhiên xuất hiện một khe nứt nho nhỏ, khe nứt đó lớn dần rồi từ từ lan ra xung quanh.

Dưới cái nhìn chăm chú của Ninh Tịnh, những vết nứt xuất hiện ngày càng nhiều hơn, cuối cùng một mảnh lớn trên đỉnh quả trứng bật tung, một cái đầu dính đầy dịch nhầy nhớp nháp thò ra, nó còn chưa thể mở mắt.

Ninh Tịnh đã sớm dự liệu nên vội vàng lấy tấm lụa đã chuẩn bị sẵn lau sạch chất nhầy trên cơ thể hắn.

Ninh Tịnh đặt hắn dưới nơi có ánh mặt trời để quan sát. Đây là một con rồng Phương Tây lớn cỡ một lòng bàn tay. Phần lưng và tứ chi đều có vảy đen sáng bóng, hai cánh mềm mại bằng phẳng, chi trước ngắn và nhỏ, chi sau dài và tráng kiện, móng vuốt chưa mọc, yếu ớt vểnh mông nằm úp mặt trên tấm lụa.

Không chỉ thế, trên đầu cũng trụi lủi, hai sừng còn chưa phát triển.

Sau khi được lau sạch dịch nhờn, tiểu hắc long bắt đầu run rẩy hé mắt, hai mắt tròn như mắt nai, màu cà phê đỏ thẫm như mã não.

Ninh Tịnh im lặng một lúc mới khách quan nhận xét: " Xấu thật sự"

Hệ thống: "...." Đừng vậy.

Cô đưa tay vạch nhẹ miệng xem hắn có răng hay chưa, ai biết vừa đưa đến cửa miệng đã bị hắn cắn chặt, có chút đau đớn.

Ninh Tịnh ăn đau nhíu mày, đầu ngón tay bị cắn đến rớm máu, hóa ra anh chàng đã mọc sẵn hai chiếc răng nanh phía trong!

Sau khi cắn vào da, Trứng Thối nới lỏng hàm răng, dùng lưỡi quấn lấy đầu ngón tay Ninh Tịnh mút máu.

Nghe đồn máu của Ma tộc chẳng những tanh mà còn có tính a – xít, uống vào sẽ gây tổn thương đến thực quản, nhưng Thiên tộc thì khác, máu của người Thiên tộc có vị đặc biệt ngọt ngào.

Trong các cuộc chiến giữa Thần Ma sau này, không ít con dân Thiên tộc bị bắt trở thành bình máu cho Ma tộc.

Khóe miệng Ninh Tịnh giật giật, rút tay ra khỏi miệng Trứng Thối, trên đầu ngón tay trắng nõn quả nhiên xuất hiện dấu răng hình bán nguyệt còn đang rớm máu.

Không hổ là rồng được sản xuất tại Ma giới, vừa sinh đã hung hãn như vậy.
Bình Luận (0)
Comment