Nuôi Dưỡng Búp Bê

Chương 115

Editor: Mây

 

Beta: YYone

 

---

 

Đối với các búp bê mà nói, nếu kế hoạch bị bại lộ trước khi kịp tạo bất ngờ cho baba thì coi như mọi công sức đổ sông đổ biển, món quà mà chúng dày công chuẩn bị sẽ tan thành mây khói.

 

Trong mắt những đứa trẻ lúc nào cũng muốn giúp đỡ baba, luôn mong được tặng người một điều bất ngờ thì chuyện này hoàn toàn không thể chấp nhận được.

 

Năm búp bê liếc nhau, chiếc đuôi sau lưng Hướng Nguyệt khẽ đong đưa. Cậu bình tĩnh đứng dậy, nhận lấy món quà: "Cảm ơn baba, bọn con gặp bạn rồi ạ. Từ nay tụi con sẽ chú ý, không thức khuya nữa đâu."

 

"Đúng đó baba, ba yên tâm đi. Tại dạo này tụi con mới quen bạn mới nên hơi háo hức một chút thôi." Lan Lạc tươi cười phụ họa.

 

Li Bạch gật đầu lia lịa, ra vẻ đồng tình. Bàn tay cậu vô thức siết chặt lấy đầu gối, căng thẳng không thôi.

 

So với Li Bạch, Huyền Giám và Sương Giám trông có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ dễ dàng nhận ra cả hai chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Thích Triêu. Bởi hai đứa biết, chỉ cần đối diện với ánh mắt của ba là mình sẽ hoảng ngay.

 

Gặp bạn rồi?

 

Gặp lúc nào cơ?

 

Vì quá bất ngờ nên Thích Triêu không nhận ra những biểu hiện khác thường của bọn trẻ. Hắn tựa người vào sofa, trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Bạn tụi con cũng sống ở quận Lâm Kinh à? Nhà ở đâu? Có gần nhà mình không?"

 

Dù đã đoán trước được bọn trẻ có bạn mới, thậm chí còn vui vẻ bảo rằng chúng có thể tặng quà cho bạn nhưng khi thật sự nghe các búp bê thừa nhận, Thích Triêu lại không còn thấy vui như trước nữa.

 

Con mình đi gặp bạn quen qua mạng mà hắn lại hoàn toàn không hề hay biết, dù là bậc phụ huynh nào cũng sẽ thấy lo lắng mà thôi.

 

Sống cùng nhau trong một căn biệt thự mà hắn lại không biết lũ trẻ kết bạn từ bao giờ, cũng chẳng rõ chúng đã lén ra ngoài gặp bạn lúc nào.

 

Đôi khi quá tập trung vào công việc cũng không tốt, dễ bỏ lỡ chuyện của con cái. Nghĩ đến đây, lòng Thích Triêu chùng xuống.

 

"Bạn bọn con cũng ở quận Lâm Kinh, cách nhà mình không xa đâu ạ. Hai búp bê đó rất thân thiện, baba đừng lo lắng quá." Lan Lạc mỉm cười đáp lời.

 

Nhìn nụ cười tươi sáng của Lan Lạc, Thích Triêu muốn nhắc bọn trẻ phải chú ý an toàn. Trong mắt hắn, búp bê rất thuần khiết nhưng chủ nhân hay cha mẹ chúng chưa chắc đã là người tốt.

 

Tuy vậy, khi thấy túi quà trong tay Hướng Nguyệt, Thích Triêu trầm ngâm một lúc rồi chỉ dặn: "Lần sau có ra ngoài nhớ báo với ba một tiếng. Ba sẽ lo lắm đấy."

 

Đặt mình vào vị trí của búp bê, hắn biết mấy nhóc con nhà mình không phải loại ngốc nghếch, hơn nữa sức chiến đấu của mấy đứa cũng cao, khả năng gặp nguy hiểm rất thấp. Vả lại đây là lần đầu tiên chúng chủ động kết bạn, nếu hắn nói quá nhiều e là sẽ làm tụi nhỏ cụt hứng.

 

"Dạ."

 

Tuy đám Li Bạch không hiểu hết suy nghĩ của Thích Triêu nhưng cũng nghe ra baba đã ngầm đồng ý cho phép chúng gặp Trình Thất và Hiểu Tước. Trên gương mặt các búp bê không giấu nổi niềm vui.

 

Chiếc đuôi sau lưng Hướng Nguyệt cũng đung đưa mạnh hơn.

 

Nhìn dáng vẻ háo hức của lũ nhỏ, khóe môi Thích Triêu bất giác cong lên. Song nỗi lo trong lòng hắn vẫn chưa thể nguôi ngoai.

 

Lần sau mình sẽ đi cùng để xem thế nào.

 

Thích Triêu thầm nghĩ, ít nhất hắn phải tự xác nhận bọn trẻ không gặp nguy hiểm gì thì mới có thể yên tâm.

 

Vì nhóm búp bê đã hứa sẽ báo trước nên Thích Triêu không cố tình theo dõi hành tung của chúng nữa.

 

Búp bê hứa được thì làm được mà.

 

Đợi đến khi bọn nhỏ cúi đầu học bài, Thích Triêu mới xuống tầng hầm tiếp tục công việc. Theo kế hoạch ban đầu, chiều nay hắn sẽ làm việc sáu tiếng rồi mới lên nhưng lần này, Thích Triêu cố tình lên sớm hơn một tiếng.

 

Một tiếng đồng hồ dư ra là dành cho bọn nhỏ.

 

Thích Triêu cảm thấy dạo này mình quá bận, không có thời gian bên cạnh chúng. Nếu không hắn đã biết chuyện con mình có thêm bạn từ lâu.

 

Mấy búp bê biết tin thì vui mừng khôn xiết. Vì dạo này Thích Triêu bận bịu nên đã lâu lắm rồi cả đám không được gần gũi với baba, ngay cả Huyền Giám và Sương Giám lạnh nhạt nhất cũng bất giác nở nụ cười.

 

"Baba ở đây chơi với tụi con thì có ảnh hưởng đến công việc không ạ?" Li Bạch ngẩng đầu lên nhìn Thích Triêu, ngón tay túm lấy vạt áo của hắn, đôi mắt vàng hiện lên chút thắc mắc.

 

"Không đâu."

 

Thích Triêu cười cười, dẫn bọn nhỏ lên nhà kính trên sân thượng tưới cây: "Hôm nay ba muốn nghỉ sớm một chút ấy mà."

 

Mấy đứa nhóc thường xuyên đi tưới cây cùng ba nên đã thuộc lòng lượng nước của từng loại, cả đám cầm bình tưới ngoan ngoãn theo sau Thích Triêu. Nghe baba nói vậy, tâm trạng lo lắng của chúng cũng mất tăm.

 

Cái đuôi của Hướng Nguyệt khẽ đung đưa, đôi mắt đỏ ánh lên ý cười vui vẻ.

 

Cậu lo baba vì ở bên mình mà ảnh hưởng công việc, giờ nghe Thích Triêu phủ nhận, Hướng Nguyệt mới yên lòng.

 

Lan Lạc chạy đến ngồi xổm bên cạnh Thích Triêu, mái tóc vàng hơi xoăn bồng bềnh lấp lánh, chỉ cần nhìn sau lưng thôi cũng thấy cậu đang rất thoải mái.

 

Không khí tràn ngập mùi cỏ cây và hương hoa ngào ngạt. Thi thoảng trong nhà kính lại vang lên tiếng cười đùa của người đàn ông tóc đen và mấy búp bê nhà hắn. Giữa màn đêm tĩnh lặng, khung cảnh này lại càng thêm ấm áp.

 

Trái ngược với nó, bầu không khí trong toà chung cư thương mại ở trung tâm quận Lâm Kinh vô cùng ngột ngạt. Chiếc lồng điện bị bóp méo, ổ khóa mật mã thi thoảng phát ra tiếng xèo xèo, búp bê vốn ở trong đó đã biến mất từ lúc nào không hay.

 

Nhìn chiếc lồng trống rỗng trước mặt, đôi mắt của chủ nhân căn hộ và đồng thời cũng là thương nhân nổi tiếng ở chợ đen – Vương Chiếu đỏ ngầu vì tức giận.

 

Lẽ ra ở đây phải có một con búp bê cấp S mảnh mai xinh đẹp như chim sẻ, lẽ ra nó phải đeo xích cổ ngồi yên trong lồng.

 

Nhưng giờ thì sao? Chẳng có gì cả!

 

Sao nó có thể biến mất được?!

 

Vương Chiếu tức phát điên. Toà chung cư này được bố trí nhiều bẫy rập đến mức một con muỗi cũng không thể lọt vào, độ an toàn thuộc hàng top ở chợ đen, thế mà búp bê cấp S vẫn biến mất?

 

Khó khăn lắm mới có một tên ngu si ở Hiệp hội ngỏ ý muốn mua con búp bê này, sao nó lại biến mất cơ chứ!? Camera theo dõi cũng bị phá hỏng, nghĩ đến đây, Vương Chiếu suýt thì ho ra máu.

 

Khả năng dự đoán của Hiểu Tước chỉ chính xác khoảng 40%. Mấy tên khách ở chợ đen cũng không phải hạng người ngu ngốc, thử một lần rồi chẳng ai muốn thử lần hai. Đây cũng là lý do vì sao lâu lắm rồi Vương Chiếu không ghé qua nơi này.

 

Không có khách, con búp bê này cũng trở thành đồ vô dụng, gã đến thăm nó làm gì? Nhưng bây giờ thì khác, lũ ngu ở Hiệp hội sẵn sàng chi tiền ra để mua nó.

 

Với năng lực của Hiểu Tước, cùng lắm chỉ có thêm bốn, năm khách hàng nữa là cùng. Thay vì trông chờ vào đó, chi bằng làm luôn một vụ lớn, bán nó đi luôn, xem như vắt kiệt chút lợi ích cuối cùng.

 

Tối nay Hiệp hội sẽ đến nhận hàng.

 

Nhưng giờ chiếc lồng giam nhốt con búp bê đó lại trống rỗng không một bóng người, toàn thân Vương Chiếu run lên. Gã biết nếu mình không giao được hàng thì với cái tính tham lam của Hiệp hội, chắc chắn gã phải bồi thường hơn một nửa gia sản.

 

Nếu biết trước sẽ có ngày này, lẽ ra ngày nào gã cũng phải đến để kiểm tra chứ không phải bỏ mặc cái thứ vô dụng kia suốt cả một tháng. Càng nghĩ càng tức, Vương Chiếu đá mạnh vào lồng, chiếc lồng chẳng hề hấn gì mà chân gã lại kêu răng rắc, đau đến mức thở không ra hơi.

 

Trong bóng tối, Vương Chiếu trông thảm hại làm sao.

 

Gã không hề biết rằng ngoài cửa sổ có một con mắt kỳ dị đang theo dõi mình. Nhãn cầu đen nháy một cái sau tấm kính rồi biến mất trong màn đêm tĩnh lặng.

 

Cùng lúc đó, cách xa nghìn dặm, A Dư đặt tay lên con mắt đỏ của mình. Trầm ngâm một lát, nàng bước đến bên Mẫu Thụ, báo tin cho Mạc Tư.

 

"Hiểu Tước là búp bê Hiệp hội để mắt tới. Một búp bê cấp S quý hiếm bất ngờ biến mất, chắc chắn Hiệp hội sẽ tiếp tục điều tra." Nói xong câu đó, A Dư dùng ngón tay kéo vành mũ hải quân xuống: "Có cần tiếp tục theo dõi Hiểu Tước không?"

 

"Cần."

 

Mạc Tư ôm con búp bê vải, nét mặt vẫn không hề thay đổi: "Trước khi xác nhận được Hiểu Tước và Trình Thất thực sự muốn tham gia kế hoạch, cứ tiếp tục giám sát chúng."

 

A Dư gật đầu, quay người rời khỏi Mẫu Thụ. Mái tóc bạc suôn dài lướt qua không trung, sắc bén lạ thường.

 

Mạc Tư nhìn theo bóng lưng A Dư, mở vòng xoáy không gian đi xuống tầng hầm. Lúc y đến nơi, th*m d* Hi đang ngồi dưới ánh nến, dùng tay đeo găng v**t v* viên kim cương trong suốt.

 

"Cha." Mạc Tư đứng phía sau gọi một tiếng rồi kể lại tin tức vừa nghe được từ A Dư, cuối cùng mới nói: "Con đã bảo A Dư tiếp tục giám sát Trình Thất và Hiểu Tước."

 

"Ừ, con làm tốt lắm."

 

th*m d* Hi dịu dàng đáp, giọng điệu có phần tán thưởng. Anh đặt viên kim cương vào hộp, quay sang nhìn Mạc Tư: "Dạo này nếu đám Hướng Nguyệt không chủ động tìm con, con cũng đừng qua bên đó."

 

Mạc Tư biết trường khảo nghiệm đang bước vào giai đoạn quan trọng, y siết chặt búp bê vải trong tay, gật đầu đồng ý.

 

th*m d* Hi nhìn Mạc Tư một cái rồi quay người lại, lướt mắt qua viên kim cương được đặt trong hộp. Đầu ngón tay thon thả khẽ lướt qua viên đá quý, đôi mắt cũng trở nên trầm ngâm khó lường.

 

Các búp bê có thể giúp đỡ Thích Triêu.

 

Nhưng chúng không được phép gây phiền phức cho hắn.

 

Nhìn bóng lưng của cha, Mạc Tư chợt nhớ đến mấy hôm trước khi giám sát Lục Sâm, y vô tình phát hiện có hai người đàn ông đứng chờ sẵn như biết Lục Sâm sẽ xuất hiện trong Rừng Khí Độc. Mạc Tư mím môi, lên tiếng: "Cha..."

 

th*m d* Hi "ừ" một tiếng, nhìn qua Mạc Tư. Đúng lúc đó, quang não của anh đột ngột rung lên. Đôi mắt xanh khẽ nheo lại, th*m d* Hi ra hiệu ngừng lời, Mạc Tư cũng hiểu ý không nói nữa, đứng nép vào trong góc.

 

Chắc là baba gọi đến.

 

Người duy nhất có thể khiến cha thả lỏng chỉ có baba mà thôi.

 

"Anh Thẩm, anh vẫn đang ở dưới tầng hầm à?"

 

Mạc Tư đoán không sai, người bên kia quang não đúng là Thích Triêu. Vừa bật video, thấy khung cảnh phía sau th*m d* Hi, hắn lập tức đoán ra anh đang ở đâu.

 

th*m d* Hi "ừ" một tiếng, đôi mắt ánh lên ý cười vui vẻ.

 

Người xinh đẹp và có khí chất dịu dàng như anh Thẩm khi cười lên, đôi mắt xanh sẽ nheo lại, làm người ta bất giác yên lòng. Dù Thích Triêu có buồn bực đến mức nào thì chỉ cần nhìn thấy anh thôi, hắn cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

 

"Sao thế?"

 

th*m d* Hi nhận ra Thích Triêu đang phân tâm.

 

"Không có gì đâu, chẳng qua là em bất ngờ phát hiện ra mấy đứa nhỏ đều đã trưởng thành hết rồi." Thích Triêu cười cười, kể lại chuyện hôm nay, nói đùa một câu: "Tụi nhỏ quen bạn mới mà không thèm kể em nghe."

 

Đây chỉ là nói đùa mà thôi.

 

Ban đầu, đúng là Thích Triêu hơi thất vọng nhưng hắn biết mấy búp bê rất yêu thương mình, cũng hiểu rằng chúng có cuộc sống riêng, chút cảm xúc đó chẳng mấy chốc đã tiêu tan.

 

Còn lý do tại sao lại kể hết mọi chuyện với anh Thẩm... Thích Triêu ngẫm nghĩ một lát, quy kết cho việc anh Thẩm quá dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến hắn sẵn lòng bày tỏ những cảm xúc non nớt của mình.

 

"Em là cha của chúng, là người quan trọng nhất đối với các búp bê. Có lẽ đám Hướng Nguyệt cảm thấy chưa đến lúc để kể cho em thôi." th*m d* Hi ngừng một lúc rồi nói tiếp: "Chắc chúng định khi nào thân thiết hơn một tí rồi mới giới thiệu bạn cho em."

 

Cũng có thể lắm chứ.

 

Thích Triêu cười cười, nhìn về phía anh Thẩm: "Ước gì giờ anh ở trước mặt em, em muốn ôm anh quá."

 

Thích Triêu là người thẳng thắn, cách bày tỏ cảm xúc cũng hệt như tính tình của hắn.

 

th*m d* Hi nghe vậy thì giật mình, khóe miệng khẽ cong lên. Ở nơi Thích Triêu không nhìn thấy, anh nắm chặt viên kim cương trong lòng bàn tay, bất giác nhớ đến cơ thể nóng rực của đối phương.

 

"Anh cũng vậy."

 

Giọng th*m d* Hi rất nhẹ. Hai người nhìn nhau qua màn hình một lúc lâu, Thích Triêu là người đầu tiên đảo mắt sang chỗ khác. Vành tai hắn ửng đỏ, giả vờ ho khan một tiếng: "Ừm, em vẫn chưa gặp bạn mới của tụi nhỏ. Em định mấy hôm nữa đi chung để xem sao, kẻo lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."

 

th*m d* Hi hiểu ý hắn.

 

Với tính cách của Thích Triêu, hắn làm thế cũng không có gì lạ.

 

Xét cho cùng, từ đầu đến cuối động cơ của hắn đều là vì bọn nhỏ. th*m d* Hi cụp mắt xuống, hai người trò chuyện thêm vài câu rồi cúp máy.

 

Anh ngẩng đầu nhìn Mạc Tư, giọng điệu bình tĩnh hẳn đi: "Bảo A Cốt tiết lộ thêm một số búp bê có năng lực cho đám Hướng Nguyệt, đẩy nhanh kế hoạch của chúng."

 

Anh không ngờ Thích Triêu lại lo lắng đến thế.

 

Nếu vậy kế hoạch của Hướng Nguyệt nên hoàn thành càng sớm càng tốt, ít nhất có thể khiến Thích Triêu tạm thời yên tâm.

 

Mạc Tư gật đầu, tiếp tục kể chuyện đang dang dở ban nãy.

 

"Biết trước Lục Sâm sẽ xuất hiện ở Rừng Khí Độc sao?"

 

Nhắc đến chuyện trường khảo nghiệm, th*m d* Hi không còn vẻ dịu dàng như trước. Anh cười khẽ như cảm thấy rất hứng thú nhưng không hiểu sao, nụ cười đó lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo: "Bảo A Dư theo dõi bọn họ đi, ta rất tò mò muốn biết họ đã biết được những gì."

 

th*m d* Hi vẫn nhớ A Cốt từng nói với anh trong trường khảo nghiệm có một người tên lão Lưu trông rất kỳ lạ.

 

Anh không quan tâm những người này có mục đích gì hoặc đã biết những điều gì, miễn là chúng không ảnh hưởng đến kế hoạch của anh là được.

 

Mạc Tư gật đầu, vừa định bước vào vòng xoáy không gian tìm A Dư thì đột nhiên nghe thấy tiếng quang não của cha rung lên. Nhận thấy thái độ trầm mặc của người, y rút chân lại.

 

"Không cần lo đâu." th*m d* Hi thản nhiên nói: "Chỉ là Kiều Thịnh thôi."

 

Mạc Tư hiểu ra mọi chuyện, đôi môi dưới lớp băng vải mím lại, y quay người rời khỏi tầng hầm.

 

Nguyên soái Lục là người bạn duy nhất của Kiều Thịnh.

 

Giờ đây, người bạn ấy đã bị nhốt trong trường khảo nghiệm, Kiều Thịnh tìm đến cha cũng là chuyện bình thường.

 

Mạc Tư hiểu rõ ngay từ khoảnh khắc họ nhốt Lục Sâm vào trường khảo nghiệm, cha và Kiều Thịnh đã hoàn toàn bước lên hai chiến tuyến đối đầu, không bao giờ có thể hợp tác được nữa.

 

Trong trường khảo nghiệm, lão Lưu và Trương Ly không hay biết rằng con búp bê tóc trắng có đôi mắt ác độc A Dư vừa sắp xếp một con mắt đáng yêu ngay bên cạnh họ.

 

Hai người đàn ông lấy cớ đi vệ sinh trốn vào bụi cây, bàn bạc kế hoạch tiếp theo.

 

"Việc chúng ta cần làm là bám chặt lấy nhân vật chính!" Trương Ly nhắc lại mục tiêu ban đầu.

 

Lão Lưu gật đầu đồng tình.

 

"Theo cốt truyện gốc, không lâu sau khi Lục Sâm đến trường khảo nghiệm, người bạn nửa chính nửa tà của hắn sẽ đến cứu, thậm chí còn đối đầu với phản diện, g**t ch*t trợ thủ đắc lực nhất của hắn ta!"

 

Trương Ly chỉ đọc đến đây, hắn không biết tình tiết tiếp theo sẽ như thế nào nhưng không cần nghĩ cũng biết chắc hẳn nhóm vai chính sẽ bắt đầu chém giết tứ phương.

 

"Đỉnh quá!" Lão Lưu có chút kích động. Chỉ cần nghĩ đến việc có thể rời khỏi nơi này, ông vui mừng không thôi, giờ chỉ cần chờ bạn của nhân vật chính đến là được.

 

"Trợ thủ đó là ai?"

 

Thực ra, câu mà lão Lưu muốn hỏi là phản diện có mấy trợ thủ. Tính đến giờ, ông chỉ mới xác định được một tên duy nhất là con búp bê da ngăm thường cười toe toét đuổi theo bọn họ.

 

Trương Ly vừa định nói gì đó, bên ngoài bụi cây chợt vang lên tiếng động nhỏ, hắn lập tức ngậm miệng. Một người đàn ông trung niên có gương mặt bình thường đi đến.

 

Đây là một trong những thuộc hạ của Nguyên soái Lục.

 

Trương Ly và lão Lưu lập tức nở nụ cười nịnh bợ, cố tỏ ra thân thiện nhưng người đàn ông không thèm để ý, giải quyết xong liền quay vào hang.

 

Lão Lưu và Trương Ly đều có chút bực bội nhưng để thoát khỏi đây, họ chỉ có thể kìm nén cảm xúc. Lão Lưu gượng gạo phá vỡ bầu không khí ngại ngùng: "Anh Trương, anh chưa nói tôi biết con nào sẽ bị giết kia mà."

 

"À ừ."

 

Trương Ly thuận miệng đáp: "Là con búp bê xấu xí quấn băng đầy người kia, nó là con đầu tiên bị giết."

 

Dĩ nhiên, ai bị giết trước cũng không quan trọng.

 

Hắn không biết tình tiết tiếp theo sẽ thế nào, chỉ biết vài chi tiết vụn vặt vô dụng. Nói chung giờ chỉ cần dựa vào nhân vật chính, bình an thoát ra khỏi nơi quỷ quái này là được!

Bình Luận (0)
Comment