Nuôi Dưỡng Búp Bê

Chương 117

Editor: Mây

 

Beta: YYone

 

---

 

Không hiểu sao, trưa nay Tam Nguyệt lại cảm thấy buồn ngủ đến lạ.

 

Cơn buồn ngủ này bất chợt ập đến chẳng có nguyên do, rõ ràng là từ trước đến giờ anh chưa bao giờ buồn ngủ lúc ban trưa.

 

Vừa đặt lưng xuống giường, mới khép mắt lại mà ý thức của Tam Nguyệt đã nhanh chóng chìm vào bóng tối. Dường như mọi thứ trước mắt anh bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình.

 

Trong giấc mơ, Tam Nguyệt nhìn thấy một người đàn ông khoác áo blouse trắng ngồi trên xe lăn. Tóc tai người đó rối bù, thần sắc mệt mỏi, cả người toát lên vẻ chán chường như một ông chú sầu đời. Ấy vậy mà giữa đôi lông mày lại thấp thoáng sát khí, nụ cười giả tạo nơi khoé môi cũng khiến người ta thấy lạnh người.

 

"Mạc Tư đâu rồi? Thưa ngài Hội trưởng, lúc bắt cậu ta về, chúng ta đã thống nhất sẽ dùng cậu ta làm con bài trao đổi. Nếu Nguyên soái Lục xảy ra chuyện gì, tôi e là ngài không gánh nổi hậu quả đâu."

 

Vị Hội trưởng râu trắng mỉm cười hiền từ: "Tôi hiểu mà, Giáo sư Kiều cứ yên tâm. Những thông tin ngài cung cấp đều vô cùng quý giá, chắc chắn Hiệp hội chúng tôi sẽ không phụ lòng ngài."

 

Lời qua tiếng lại của hai người đó hết sức mập mờ. Tam Nguyệt lặng lẽ quan sát, lúc nghe thấy cái tên quen thuộc kia, bàn tay anh bất giác siết chặt.

 

Trong giấc mơ của anh, chẳng có con búp bê nào có kết cục tốt đẹp. Giờ bỗng dưng nghe thấy cái tên "Mạc Tư" thì càng chắc chắn không phải là điềm lành.

 

Quả nhiên ngay giây sau, cảnh tượng trước mắt đã nhanh chóng thay đổi.

 

Một con búp bê cụt hết tay chân bị nhốt trong lồng, đôi mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà như thể đã mất dấu hiệu sự sống. Bên góc lồng chất đống băng gạc trắng rải rác khắp nơi. Dưới ánh đèn sáng rực, những vết trầy xước chằng chịt trên người Mạc Tư chói mắt vô cùng.

 

Chẳng bao lâu sau, người được gọi là Hội trưởng xuất hiện bên ngoài lồng sắt. Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Tư rồi ra lệnh cho cấp dưới đưa y ra khỏi lồng.

 

Tam Nguyệt đứng sau bức tường vô hình chỉ có thể trơ mắt chứng kiến cảnh Mạc Tư bị ném vào một cỗ máy khổng lồ. Một lúc sau, cỗ máy ấy phun ra một viên Mẫu Thạch màu đỏ.

 

Chỉ trong chớp mắt, một búp bê còn sống sờ sờ đã hoá thành Mẫu Thạch.

 

Dù là ai khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi rợn người kinh hãi.

 

Tam Nguyệt chỉ mới gặp Mạc Tư vài ba lần, thậm chí cả hai còn chưa nói với nhau được mấy câu. Dẫu vậy, khi nhìn thấy viên pha lê đỏ thẫm kia, anh vẫn bất giác th* d*c, cả người run rẩy.

 

Anh nhìn thấy người đàn ông mặc blouse trắng ban nãy lao vào, sắc mặt tối sầm quát ầm lên với Hội trưởng nhưng ông ta chỉ dửng dưng đứng đó, chẳng thèm đoái hoài.

 

Hai người vốn dĩ hợp tác trên danh nghĩa giờ đã hoàn toàn trở mặt, chia tay trong giận dữ.

 

Tam Nguyệt choàng tỉnh, mở bừng mắt, phát hiện cả người mình đẫm mồ hôi. Búp bê rất hiếm khi ra mồ hôi, đổ mồ hôi nhiều đến vậy chỉ có thể là do cảm xúc quá kích động khiến năng lượng rối loạn, vận chuyển mất cân bằng.

 

Đừng hoảng.

 

Tam Nguyệt tự nhủ.

 

Lần trước mơ thấy Lan Lạc, cậu ấy cũng thê thảm không kém nhưng rõ ràng hiện tại, Lan Lạc vẫn khỏe mạnh cạnh bên Thích Triêu.

 

Đây chỉ là giấc mơ mà thôi.

 

Tam Nguyệt cúi đầu nhìn hai tay hơi run, cố gắng trấn an bản thân. Anh siết chặt đôi tay, ép mình nén lại cảm giác nặng nề đang cuộn trào trong lồng ngực.

 

---

 

Cùng lúc đó, ở một nơi khác.

 

Thích Triêu nhờ quản lý chuẩn bị một phòng nghỉ, đồng thời mang thuốc bảo dưỡng đến.

 

Vết nứt trên mặt Lan Lạc mảnh hơn so với vết thương do nguyên chủ để lại trước kia nhưng lại dài hơn hẳn một tấc. Khi Thích Triêu bôi thuốc cho cậu, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ xót xa, lông mày nhíu chặt.

 

Lan Lạc ngước lên nhìn Thích Triêu, mái tóc vàng xoăn nhẹ khiến cậu trông ngoan ngoãn đến lạ: "Ba ơi, Lan Lạc không đau nữa đâu. Baba đừng buồn nhé."

 

"Ừ, ba biết."

 

Thích Triêu đáp vậy nhưng lông mày vẫn chẳng giãn ra.

 

Li Bạch đứng bên cạnh Lan Lạc, lóng ngóng xoay vòng, miệng cứ lẩm bẩm Lan Lạc không đau, Lan Lạc không đau. Lông mày cậu nhíu chặt, trông cứ như người đau không phải Lan Lạc mà là cậu.

 

So với Li Bạch, Hướng Nguyệt, Huyền Giám và Sương Giám có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Dù vậy, sống chung với nhau bấy lâu nay, nói không có tình cảm thì là nói dối. Từ những biểu cảm nhỏ trên mặt ba búp bê, có thể thấy cả đám đều rất lo cho Lan Lạc.

 

Thích Triêu không để ý đến bọn nhỏ đứng phía sau. Bôi xong một lớp thuốc sơ cứu lên vết nứt của Lan Lạc, hắn dịu dàng xoa đầu cậu:

 

"Ba ra ngoài nói vài câu với Kiều Thịnh. Mấy đứa ở lại phòng nghỉ đợi ba một chút nhé, nhớ là không được ra ngoài có biết chưa."

 

Thích Triêu mỉm cười dặn dò trông như đã bình tĩnh lại.

 

"Ba ơi..." Lan Lạc vội vàng giữ Thích Triêu lại, cậu túm lấy góc áo hắn không chịu buông tay, lắp bắp tìm lý do: "Lan Lạc muốn đi chung với baba."

 

Cậu lo Kiều Thịnh sẽ nói với ba những điều không nên nói.

 

Lan Lạc cảm thấy có chút hối hận.

 

Đến giờ, cậu mới nhận ra tại sao cha lại nói cậu không phù hợp với nhiệm vụ.

 

Lan Lạc cố ý giăng bẫy, muốn baba ghét Kiều Thịnh nhưng kẻ tên Kiều Thịnh này quá khó kiểm soát. Nếu để hắn ta gặp riêng baba rồi nói ra những điều không nên nói, Lan Lạc sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.

 

"Con đừng lo."

 

Thích Triêu thấy Lan Lạc nắm chặt áo mình thì tưởng cậu vẫn còn sợ hãi. Hắn cúi người, nhẹ nhàng an ủi: "Ba sẽ quay lại ngay thôi."

 

Lan Lạc vẫn không chịu buông tay.

 

Nhìn phản ứng của cậu, Thích Triêu thoáng nhớ lại lời Kiều Thịnh, liên tưởng đến phản ứng của Lan Lạc, hắn hơi khựng lại một lúc rồi thấp giọng bảo: "Baba sẽ không tin lời anh ta đâu."

 

Bàn tay đang nắm góc áo hắn khẽ run lên. Thích Triêu cảm nhận được điều đó, vươn tay xoa đầu cậu: "Ngoan, con ở đây với các em một lát. Baba sẽ tranh thủ về sớm rồi đưa con đi xử lý vết thương được không?"

 

Vết thương trên mặt Lan Lạc chỉ mới được sơ cứu tạm thời. Muốn trị hết hoàn toàn thì thợ chế tác phải sử dụng thuốc mỡ đặc chế.

 

Nghe vậy, Lan Lạc hơi do dự.

 

Tuy baba rất dễ tính nhưng một khi ba đã quyết định điều gì thì rất khó lay chuyển. Nếu Thích Triêu thực sự không tin Kiều Thịnh, có lẽ cậu cũng không cần phải cố chấp bám chặt như thế.

 

Vả lại Lan Lạc cũng sợ mình bám riết quá sẽ khiến baba nghi ngờ

 

"Vậy baba nhớ về sớm nhé."

 

Lan Lạc buông góc áo hắn ra, khóe môi cố gắng cong lên.

 

Thích Triêu nhìn biểu cảm của cậu, mỉm cười ừ một tiếng.

 

Hắn biết Lan Lạc giấu mình vài chuyện. Nhìn thái độ của Kiều Thịnh, e rằng chuyện đó có liên quan đến anh Thẩm. Thực lòng mà nói, hắn cũng rất muốn biết anh Thẩm từng trải qua những gì. Song nếu đó đã là chuyện của anh Thẩm thì không đến lượt Kiều Thịnh lên tiếng, sau này hắn tự đi hỏi anh ấy là được.

 

Giờ những chuyện đó không quan trọng.

 

Nghĩ vậy, Thích Triêu rời khỏi phòng.

 

---

 

Cánh cửa khép lại, lòng Lan Lạc vẫn thấp thỏm không yên.

 

Dù Thích Triêu đã nói sẽ không tin Kiều Thịnh nhưng Lan Lạc không thể hoàn toàn yên tâm.

 

Hướng Nguyệt đứng cạnh nhìn biểu cảm của Lan Lạc, đột nhiên lên tiếng: "Anh định làm gì?"

 

Sống lưng Lan Lạc cứng đờ, cậu mỉm cười hỏi lại: "Ý em là sao?"

 

Li Bạch, Huyền Giám và Sương Giám đều tò mò quay sang nhìn Hướng Nguyệt.

 

Chiếc đuôi sau lưng Hướng Nguyệt khẽ đung đưa. Cậu lặng lẽ nhìn Lan Lạc, đôi mắt đỏ ánh lên vẻ suy tư rồi nhìn sang hướng khác: "Không có gì đâu."

 

Hướng Nguyệt rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác. Cậu nhận ra trạng thái của Lan Lạc không ổn nhưng vì anh ấy không có ý xấu với baba, với lại Lan Lạc còn đang bị thương nên Hướng Nguyệt không gặng hỏi thêm.

 

Thấy Hướng Nguyệt không nói gì nữa, đôi tay đặt trên đầu gối của Lan Lạc khẽ siết lại, bấu chặt lấy vạt quần. Hàng mi cậu cụp xuống, giấu đi mọi cảm xúc.

 

Cậu không thể vội vàng.

 

Nếu hấp tấp, chắc chắn Hướng Nguyệt và những búp bê khác sẽ nhận ra có điều bất thường.

 

---

 

Bên kia, Thích Triêu rời khỏi phòng nghỉ, đi sang phòng bên cạnh. Kiều Thịnh đang ngẩn ngơ ngồi trên xe lăn.

 

Cô con gái Triêu Dương của y được sắp xếp ở một phòng khác.

 

Thấy Thích Triêu bước vào, Kiều Thịnh ngồi bệt trên xe lăn, mệt mỏi cười nhạt: "Lan Lạc thế nào rồi?"

 

Giọng y nghe có vẻ rất chân thành song ánh mắt lại cực kỳ lạnh lùng. Rõ ràng, người này không hề quan tâm đến vết thương của Lan Lạc, chỉ hỏi vài câu khách sáo cho có lệ.

 

Thích Triêu không trả lời, chuyển chủ đề: "Anh ngồi xe lăn vì vết thương cũ chưa lành à?"

 

Chủ đề câu chuyện bất chợt thay đổi, Kiều Thịnh khựng lại một lúc rồi mới đáp: "Không, chỉ là thói quen của tôi thôi."

 

Nói rồi, y đứng lên bước đi vài bước, chứng minh mình đã khoẻ.

 

Y hợp tác đến thế chỉ vì muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

 

Kiều Thịnh đã từ bỏ ý định dùng Thích Triêu để chọc tức th*m d* Hi. So với Thích Triêu, hợp tác với Hiệp hội còn nhanh hơn. Vừa không hoàn toàn chọc giận th*m d* Hi khiến Lục Sâm rơi vào tình thế nguy hiểm, vừa đủ để khiến th*m d* Hi khó chịu.

 

Nhìn kiểu gì cũng thấy có lợi.

 

Y gãi mái tóc rối bù, chán nản thở dài một tiếng. Ngay sau đó, một âm thanh xé gió vang lên. Kiều Thịnh muốn né theo bản năng nhưng vì góc đứng, y không kịp tránh. Một cú đấm trúng thẳng vào bụng khiến y bật ngửa, ngã nhào về xe lăn.

 

Kiều Thịnh không ngờ Thích Triêu lại đột nhiên ra tay. Ánh mắt y lóe lên tia sát ý nhưng nhanh chóng biến mất, Kiều Thịnh lập tức vươn tay đánh trả.

 

Kiều Thịnh ít khi động tay động chân nhưng dù gì y cũng từng lăn lộn ở quận Cam Phần, thân thủ cũng không tệ chút nào.

 

Tuy nhiên khi hai người giao đấu, Thích Triêu rõ ràng chiếm thế thượng phong. Kiều Thịnh ngạc nhiên, né vội một cú đấm, lớn giọng quát: "Dừng lại đã! Có gì từ từ nói!"

 

"Không cần phải nói."

 

Thích Triêu nhếch môi, đôi mắt nâu sẫm ánh lên vẻ lạnh nhạt. Ngay từ lúc bước vào, hắn đã nhận ra đối phương chẳng có chút ăn năn. Dường như trong mắt Kiều Thịnh, đứa nhỏ nhà hắn có bị gì cũng chẳng liên quan đến y.

 

Thích Triêu là người biết phân rõ phải trái.

 

Ban đầu, hắn chỉ muốn Kiều Thịnh và Triêu Dương xin lỗi Lan Lạc nhưng giờ xem ra không còn cần thiết nữa.

 

"Lan Lạc nhà tôi quan tâm hỏi han anh, bị Triêu Dương tấn công thì thôi. Anh là cha của Triêu Dương, vậy mà anh chẳng có chút áy náy?"

 

Nghĩ đến vết nứt trên mặt Lan Lạc, Thích Triêu nhếch môi: "Tôi cũng không cần anh và Triêu Dương phải xin lỗi. Dù gì hai người cũng không xin lỗi thật lòng, tôi đánh anh một trận coi như xong."

 

Triêu Dương đánh Lan Lạc, hắn đánh Kiều Thịnh, rất công bằng.

 

Kiều Thịnh hứng chịu liên tiếp vài cú đấm, lại một cú đấm thẳng vào bụng khiến y hít vào một hơi lạnh, cơn giận bốc lên ngùn ngụt.

 

"Nó quan tâm tôi?" Kiều Thịnh tức đến bật cười: "Cậu biết rõ Lan Lạc ghét tôi đến mức nào mà? Giờ nó đột nhiên chạy tới quan tâm hỏi han, cậu không thấy lạ à?"

 

"Vậy thì sao?"

 

Thích Triêu không phủ nhận, hắn nghiêng đầu nhìn Kiều Thịnh: "Con tôi bị thương là sự thật rõ rành rành ra đấy. Anh phủ nhận được à?"

 

Kiều Thịnh cứng họng.

 

Tên Thích Triêu này nói cứng không nghe, mềm cũng chẳng xiêu. Lẽ ra y phải sớm nhận ra cái tên này không chỉ mắt mù mà những điều hắn để tâm cũng khác xa người thường.

 

"Cậu không tò mò muốn biết th*m d* Hi từng làm những gì sao?" Kiều Thịnh né đòn, cố gieo một cái gai vào lòng Thích Triêu.

 

"Không tò mò."

 

Kiều Thịnh nghẹn họng, ngẩn ra vì cạn lời. Đến khi thấy cú đấm lao tới, y mới giật mình, nhắm mắt theo bản năng song cú đấm ấy lại không rơi xuống mặt.

 

"Sau này, chúng ta ít gặp nhau thì hơn."

 

Giọng Thích Triêu vang lên bên tai: "Tôi không biết hôm nay anh tìm tôi làm gì nhưng mấy đứa nhỏ nhà tôi nhát gan, đã ầm ĩ đến thế thì đừng gặp mặt nữa."

 

Thích Triêu đếm kỹ mình đã đấm Kiều Thịnh mấy phát. Hắn vẫn nhớ rõ mình đến để đòi công bằng cho con, không phải là để trút giận.

 

"Biết rồi."

 

Kiều Thịnh xoa xoa cái bụng đau điếng, dù cú cuối Thích Triêu không đánh xuống nhưng từ đầu đến cuối hắn chẳng hề nương tay. Chỉ riêng bụng của y đã phải hứng vài cú đấm.

 

Đường đường là một cậu ấm nhà giàu lớn lên trong nhung lụa, không biết đi học đánh đấm làm gì. Ai không biết nhìn qua còn tưởng hắn lớn lên từ mấy trận ẩu đả.

 

Ánh mắt dưới cặp kính của Kiều Thịnh tối đi, giọng trầm xuống: "Vậy tôi đi đây."

 

Y cần xử lý việc hợp tác với Hiệp hội, sớm đưa Lục Sâm ra ngoài. Đợi đến khi cứu được Lục Sâm, y sẽ không cần phải kiêng dè th*m d* Hi nữa.

 

Kiều Thịnh nhớ rõ mối thù ngày hôm nay, sớm muộn gì y cũng sẽ đòi lại từng phần.

 

Thích Triêu nhìn theo bóng lưng Kiều Thịnh khuất dần. Hắn mở quang não lên, đăng tin mình và Kiều Thịnh trở mặt lên mạng xã hội.

 

[Dạo gần đây, bạn bè có rủ tôi gia nhập Hiệp hội. Ban đầu tôi cũng hơi động lòng nhưng nghĩ đi nghĩ lại đành thôi. Nghe nói Giáo sư Kiều rất thân thiết với bên đó mà anh ấy lại không ưa gì búp bê nhà tôi, có lẽ Hiệp hội cũng thấy tôi không đủ tư cách gia nhập.]

 

Thích Triêu là người nhỏ nhen.

 

Ngoài mặt thì nói đã trả thù cho con nhưng thân là một người cha, lòng hắn vẫn chưa thể nguôi giận. Hiệp hội suốt ngày ngỏ lời mời hắn gia nhập còn Kiều Thịnh thì có quan hệ chặt chẽ với họ.

 

Dòng trạng thái này chưa chắc đã ảnh hưởng được gì nhưng ít nhất là nó có thể khiến Kiều Thịnh khó chịu.

 

Nghĩ vậy, Thích Triêu thấy mình hơi trẻ con.

 

Nhìn dòng tin mình đăng và bình luận của cư dân mạng hỏi han về chuyện giữa hắn và Giáo sư Kiều, Thích Triêu gãi đầu, bật cười một tiếng.

 

Thôi kệ.

 

Ai mà chẳng có lúc để cảm xúc lấn át lý trí.

 

Tắt quang não, Thích Triêu hít sâu một hơi rồi quay người rời đi, chuẩn bị đưa Lan Lạc về nhà xử lý vết thương.

 

Theo lời Kiều Thịnh, việc Lan Lạc chủ động quan tâm đến y chắc chắn là do có mục đích ẩn giấu đằng sau.

 

Đương nhiên Thích Triêu cũng nhận ra điều đó, việc Lan Lạc ghét Kiều Thịnh là chuyện rõ như ban ngày. Nhưng đồng thời hắn cũng biết, Lan Lạc không phải búp bê tự dưng căm ghét người khác mà chẳng có lý do.

 

Đúng như lời hắn đã hứa với Lan Lạc.

 

Giờ hắn chỉ là một người cha giữ lời với con, hắn không tin Kiều Thịnh, cũng chẳng muốn nghĩ sâu làm gì.

 

Thích Triêu rời phòng, tâm trí toàn lo nghĩ về vết thương trên mặt Lan Lạc. Hắn hoàn toàn không hay biết rằng dòng tin mình tiện tay đăng lên lại thực sự gây ra khủng hoảng cho mối quan hệ giữa Kiều Thịnh và Hiệp hội.

 

Một bên là thợ chế tác sở hữu bốn búp bê cấp S, tiền đồ rộng mở thênh thang.

 

Một bên là thợ chế tác chỉ có hai búp bê cấp S, đã thế còn nói rõ với Hiệp hội là không được động vào búp bê của mình.

 

Hiệp hội rất muốn lôi kéo Thích Triêu gia nhập. Giờ đột nhiên thấy hắn đăng tin, công khai tuyên bố từng có ý định gia nhập Hiệp hội nhưng vì Kiều Thịnh mà từ bỏ.

 

Dù tin này thật hay giả, ấn tượng của Hội phó với Kiều Thịnh đã tụt dốc không phanh. Nghe bảo Kiều Thịnh muốn gặp, ông ta tức đến mức đau tim, thẳng thừng từ chối.

 

Gặp cái gì mà gặp?!

 

Cơ hội ngàn năm có một chỉ thoáng chốc đã tiêu tan, thế mà tên này còn mặt mũi đến gặp ông ta? Hội phó đen mặt, đi thẳng xuống tầng hầm.

 

Cái tên Kiều Thịnh này chỉ giỏi phá hoại, làm hỏng hết bao nhiêu kế hoạch! Đó là bốn búp bê cấp S đấy!

 

Cánh cửa tầng hầm mở ra rồi khép lại, bánh xe định mệnh chậm rãi đảo chiều. Tại khoảnh khắc này, dường như tuyến thế giới ban đầu đã bị bẻ cong, hướng đến một con đường hoàn toàn mới.

Bình Luận (0)
Comment