Editor: Mây
Beta: YYone
---
Màn chiếu trong phòng khách đang phát một bộ phim hoạt hình. Mấy búp bê ngoan ngoãn ngồi trên sofa, chăm chú xem phim.
So với Lan Lạc và Li Bạch, ba búp bê còn lại trông chẳng mấy hứng thú. Đuôi của Hướng Nguyệt lười biếng đung đưa qua lại, vẻ mặt lim dim như thể sắp gục xuống ngủ bất cứ lúc nào.
Sương Giám và Huyền Giám thì ngồi thẳng lưng, cơ thể cứng đờ, có vẻ như cả hai vẫn chưa quen với các búp bê khác cho lắm.
Thích Triêu bước ra từ phòng bếp, nhìn cảnh tượng trước mắt, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Sương Giám, Huyền Giám, đi với ba lên lầu xem phòng nào."
Mấy búp bê nghe thấy giọng của Thích Triêu thì đồng loạt nhìn qua, Sương Giám và Huyền Giám đứng dậy. Biểu cảm của chúng vẫn rất bình thản, song nhìn cách cả hai nhanh bước đến cạnh Thích Triêu, có thể thấy chúng chẳng bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Thấy vậy, Hướng Nguyệt cũng đứng dậy theo, chiếc đuôi phía sau nhẹ nhàng đong đưa. Cậu cất giọng: "Ba ơi, con cũng muốn đi nữa."
Hướng Nguyệt không thích tham gia vào mấy chuyện ồn ào, nhưng cậu rất thích được ở bên cha.
Sương Giám và Huyền Giám không nói gì. Kể từ khi bước vào biệt thự đến giờ, cả ba vẫn chưa trò chuyện với nhau. Nhưng nếu so với Lan Lạc và Li Bạch, hai búp bê thân quen với Hướng Nguyệt hơn một chút.
Chúng vẫn nhớ khi còn ở trong Mẫu Thạch, chúng từng hấp thụ sức mạnh tinh thần của cha cùng với búp bê này.
"Đương nhiên là được." Thích Triêu nhìn qua hai búp bê bên cạnh rồi quay sang Hướng Nguyệt, mỉm cười xoa đầu cậu: "Hôm qua con làm gì mà giờ trông mệt mỏi thế?"
Đôi tai cún trên đầu Hướng Nguyệt hơi run, cậu nghiêm túc trả lời: "Con học thêm kiến thức trên quang não ạ."
Thích Triêu nhớ mấy đứa nhỏ mua quang não về để học là vì muốn giúp hắn. Tuy rằng hắn thấy rất cảm động song không thể để chuyện này tiếp diễn mãi được. Hắn xoa nhẹ lên gáy Hướng Nguyệt, nhẹ giọng uy hiếp: "Ban ngày cũng học được, nếu lần sau con còn dám thức khuya, ba sẽ tịch thu quang não của con."
Hướng Nguyệt biết cha đang lo lắng cho mình. Chiếc đuôi sau lưng vẫn đều đặn lắc lư, trông cậu có hơi vui vẻ. Cậu gật đầu, nghiêm túc đáp: "Vâng, con sẽ không thức khuya nữa đâu ạ."
Thích Triêu cười cười, quay sang hai búp bê đang ngồi trên sofa chăm chú nhìn mình: "Hai đứa có muốn đi chung không?"
Li Bạch và Lan Lạc nhìn nhau, cuối cùng vẫn quyết định ở lại phòng khách xem phim hoạt hình.
Thật ra hôm qua hai đứa cũng thức khuya chung với Hướng Nguyệt, nhưng vì mải xem bộ phim yêu thích nên cả hai không hề thấy mệt mỏi mà trái lại còn cực kỳ hăng hái.
Từ khi bắt đầu chú tâm học tập, thời gian xem hoạt hình của Lan Lạc và Li Bạch đã giảm bớt rất nhiều. Nếu không phải vì hôm nay là ngày Sương Giám và Huyền Giám ra đời, e rằng cả hai còn chẳng có cơ hội xuống tầng xem phim.
Thích Triêu thấy thế thì cũng không hỏi thêm gì nữa, dẫn ba búp bê còn lại lên lầu. Hắn hỏi Sương Giám và Huyền Giám: "Hai đứa muốn ở chung hay ở riêng?"
Biệt thự rất rộng, dù nhà có năm đứa con thì vẫn còn rất dư dả.
Kể từ khi sinh ra, Huyền Giám và Sương Giám vẫn luôn ở bên nhau, chưa từng tách rời. Vì thế, cả hai đều đồng ý ở chung phòng.
Thích Triêu bèn chọn cho chúng một căn phòng lớn.
Ba búp bê đều thuộc kiểu ít nói, dù có đứng chung cũng chẳng nói quá ba câu. Thích Triêu bước vào phòng, nhìn qua cả ba một cái rồi lên tiếng: "Ba sẽ dọn giường, các con làm việc khác đi."
Hướng Nguyệt xắn tay áo lên, gật đầu đồng ý.
Thích Triêu là người ưa sạch sẽ, dù bình thường bận rộn đến đâu, hắn vẫn dành thời gian thu dọn phòng ốc. Lúc nào Hướng Nguyệt cũng chủ động chạy đến giúp đỡ nên mọi việc liên quan đến dọn dẹp, cậu đều rất thành thạo.
Hướng Nguyệt tìm thấy một cái giẻ lau, cậu bắt tay vào lau bàn, sắp xếp giá sách, dọn dẹp đâu vào đấy, chiếc đuôi sau lưng cứ lắc lư không ngừng.
Sương Giám và Huyền Giám chưa từng trải qua cuộc sống thường nhật thế này, hoàn toàn không biết nên làm gì. Nghe lời Thích Triêu, cả hai lẽo đẽo bám theo Hướng Nguyệt, trông như hai cái đuôi nhỏ. Hướng Nguyệt đi đâu, cặp song sinh theo đó.
Tuy Hướng Nguyệt ít nói nhưng cậu rất thân thiện với những búp bê do cha mình tạo ra. Nhớ đến chuyện lúc còn là Mẫu Thạch, hai búp bê này đã nhường rất nhiều sức mạnh tinh thần của cha cho mình, Hướng Nguyệt mấp máy môi, bình thản nói: "Hai em dọn sách trên giá xuống hết đi, lát nữa mình sẽ chuyển mấy quyển đó vào phòng sách."
Sương Giám và Huyền Giám nghe vậy thì lập tức gật đầu. Như tìm được mục tiêu, đôi búp bê nhanh chân chạy tới chạy lui làm việc, hăng hái như ong mật.
Đợi cả hai hoàn thành xong nhiệm vụ, Hướng Nguyệt lại tiếp tục hướng dẫn hai đứa dọn những thứ khác.
Thích Triêu nhìn Sương Giám và Huyền Giám lúc đầu còn hơi lúng túng, giờ đã tự nhiên hơn rất nhiều, đôi mắt màu nâu sẫm ánh lên ý cười.
Hắn biết kể từ khi gặp ba búp bê nhà mình, cảm xúc của Song Kính vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng. Tuy Li Bạch rất nhiệt tình song với hai búp bê trầm lặng như Sương Giám và Huyền Giám, nhiệt tình quá chỉ khiến chúng càng thêm lúng túng. Tính ra thì hai đứa này hợp với Hướng Nguyệt hơn.
Dọn dẹp phòng ốc xong, Thích Triêu lần lượt xoa đầu ba búp bê, không tiếc lời khen ngợi.
Được baba thổi phồng, vành tai của ba đứa ửng đỏ.
Không có búp bê nào không thích những lời khen.
Huống chi, kiếp trước Sương Giám và Huyền Giám chưa từng được khen bao giờ. Mãi đến khi nằm xuống giường, trong đầu hai đứa nhỏ vẫn còn văng vẳng giọng nói trầm ấm và nụ cười dịu dàng của Thích Triêu lúc khen mình.
Chúng muốn được khen nhiều hơn nữa.
Sương Giám và Huyền Giám nhìn nhau, biết cả hai có cùng suy nghĩ.
Bên kia, Thích Triêu đang nói với Thẩm Du Hi chuyện của Sương Giám và Huyền Giám.
Nghe Thích Triêu nói đã chế tạo xong Song Kính, đôi mắt hoa đào của Thẩm Du Hi tròn xoe, anh cười hỏi: "Nhanh vậy à?"
Anh vốn nghĩ Thích Triêu chế tạo một búp bê cấp S trong vòng nửa năm đã là nhanh lắm rồi, không ngờ giờ còn nhanh hơn nữa. Thẩm Du Hi thầm nghĩ, ý cười trong mắt càng sâu thêm.
Thích Triêu không thấy tiến độ của mình có gì đặc biệt, song nếu anh Thẩm đã nói vậy, hắn sẽ không phản bác.
"Lúc em đánh thức hai búp bê, trên mặt tụi nhỏ tự dưng xuất hiện mấy hoa văn đỏ kỳ lạ." Thích Triêu khua chân múa tay diễn tả cho Thẩm Du Hi, "Từ huyệt thái dương kéo xuống lông mày, trông giống như dây leo trên cành ấy."
Hoa văn?
Thẩm Du Hi chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, cũng không thấy ghi chép tương tự trong sách vở. Đôi mắt xanh lam của anh hơi nheo lại, bắt đầu có hứng thú: "Lúc em truyền sức mạnh tinh thần thì nó đột nhiên xuất hiện à?"
"Ừm."
Thích Triêu gật đầu, dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chiều dài của hoa văn không thay đổi, nhìn trạng thái của búp bê thì có vẻ tụi nhỏ không bị ảnh hưởng gì."
Thẩm Du Hi quan sát biểu cảm của Thích Triêu, mơ hồ nhận ra sự lo lắng ẩn sau vẻ ngoài bình tĩnh ấy. Nét mặt anh vẫn không thay đổi, nhẹ giọng an ủi: "Bản thân Song Kính vốn đã rất đặc biệt, hai đứa nó được chế tạo bởi cả hai thợ chế tác. Có lẽ chính vì thế nên hoa văn mới xuất hiện."
"Mấy ngày tới anh sẽ tìm thêm tư liệu liên quan." Thẩm Du Hi rất tinh ý, anh dịu dàng nói: "Em đừng quá lo lắng."
Thích Triêu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt quan tâm của anh Thẩm, động tác thoáng khựng lại. Hắn cười cười: "Chắc là vậy."
Hắn không nhắc đến chuyện này nữa, nếu ngay cả anh Thẩm cũng không chắc chắn thì hắn cần dùng cách khác để tìm ra đáp án. Thích Triêu nhìn Thẩm Du Hi, đổi chủ đề: "Anh Thẩm, khi nào anh mới đến quận Lâm Kinh?"
"Anh không chắc."
Lông mi Thẩm Du Hi khẽ run, ở nơi Thích Triêu không nhìn thấy, anh siết chặt ngón tay.
Không thể gặp mặt nghĩa là anh không thể hoàn toàn kiểm soát hành tung của Thích Triêu. Dù rằng mỗi ngày đều gọi video với nhau song sự bồn chồn trong lòng Thẩm Du Hi vẫn không cách nào lắng xuống.
Số lượng búp bê và "kẻ chuộc tội" ở trường khảo nghiệm càng ngày càng nhiều, anh không thể rời khỏi đó quá lâu. Bằng không thì những búp bê dị dạng kia rất dễ mất kiểm soát. Cảm giác phải tạm chia xa vật sở hữu của mình khiến Thẩm Du Hi vô cùng khó chịu.
Anh cần phải đẩy nhanh kế hoạch.
Thẩm Du Hi thầm nghĩ.
"Chưa xác định được sao?" Thích Triêu nghe câu trả lời của anh Thẩm, đôi mắt thoáng hiện vẻ thất vọng, "Đã một tháng rồi mình chưa gặp nhau."
Nói đến đây, Thích Triêu sực nhớ đến một chuyện.
Vốn hắn định chế tạo xong Song Kính sẽ nghỉ ngơi một thời gian. Nếu anh Thẩm không rảnh đến đây, sao mình lại không đến tìm anh ấy?
Ý tưởng vừa lóe lên trong đầu đã nhanh chóng thành hình, Thích Triêu thầm suy xét trong lòng, chưa vội nói ra.
Nghe giọng điệu thất vọng của Thích Triêu, sự khó chịu trong lòng Thẩm Du Hi cũng dần dịu đi. Anh nở nụ cười hạnh phúc, dịu dàng nhìn hắn: "Chắc là mình sẽ sớm gặp nhau thôi."
Nếu kế hoạch tiến triển thuận lợi.
"Ừm."
Thích Triêu cười cười, hắn cũng mong sớm được gặp lại Thẩm Du Hi. Nhìn hình chiếu của chàng trai tóc vàng nhã nhặn, tinh xảo trên không trung, Thích Triêu chợt nghĩ đến chuyện gì đó. Hắn nghiêm túc nói: "Anh Thẩm, em biết dạo này anh rất bận nhưng tốt nhất là tối anh đừng nên đi ra ngoài."
"Đế Quốc không an toàn như vẻ bề ngoài. Dạo gần đây ở quận Lâm Kinh có rất nhiều người mất tích, em sợ an ninh ở chỗ anh còn kém hơn."
Thích Triêu biết quận Cam Phần là khu vực nghèo nhất của Đế Quốc, an ninh tại đó kém hơn quận Lâm Kinh rất nhiều.
Hơn nữa, người yêu của hắn còn xinh đẹp đến vậy. Thích Triêu cứ thấy bất an, cảm thấy tối rồi mà anh Thẩm còn ra ngoài thì sẽ không an toàn.
Nghe Thích Triêu nhắc đến mấy vụ mất tích ở quận Lâm Kinh, biểu cảm trên mặt Thẩm Du Hi vẫn không thay đổi nhưng trong lòng lại căng thẳng không thôi. Anh biết Thích Triêu không biết về chuyện này nhưng vẫn không khỏi lo lắng, hoặc nói đúng hơn là thấy chột dạ.
Đợi Thích Triêu nói xong, Thẩm Du Hi mới mỉm cười, dịu dàng đáp: "Không sao đâu, hôm nay có việc đột xuất. Sau này anh sẽ về sớm hơn."
Thích Triêu nhìn vẻ mặt tươi cười của anh Thẩm, gật đầu vài cái. Song hắn vẫn không thể yên lòng, trong mắt Thích Triêu, người dịu dàng như anh Thẩm là người dễ gặp phải nguy hiểm nhất.
Mấy ngày nữa mình phải đến gặp anh ấy.
Thích Triêu âm thầm đặt việc này lên đầu danh sách cần làm.
---
Cùng lúc đó tại viện nghiên cứu, Thanh Vũ đi theo Hội trưởng xuống tầng hầm.
"Hội trưởng, chúng ta xuống tầng hầm để làm gì vậy?"
Thanh Vũ thấy hơi khó hiểu, gã đã xem qua cỗ máy chuyển đổi năng lực rồi, giờ xuống tầng hầm để làm gì nữa? Trong mắt Thanh Vũ, không có thứ gì quan trọng hơn chiếc máy kia.
"Ký thỏa thuận." Hội trưởng vẫn giữ nụ cười hòa nhã trên gương mặt: "Cậu biết đấy, trước khi Đế Quốc công bố chuyện này, không ai được phép tiết lộ nửa lời."
Thanh Vũ hiểu ý của ông nhưng trong lòng lại có chút bực bội. Trong mắt gã, hợp đồng hay thỏa thuận cũng chỉ là mớ giấy tờ có thể xé bỏ, chẳng đáng để bận tâm.
Hội trường liếc Thanh Vũ một cái, không nói thêm lời nào.
Tầng hầm của viện nghiên cứu trông khá giống với một căn cứ huấn luyện quân sự, vừa có vị trí bí mật vừa có diện tích cực kỳ rộng lớn. Thanh Vũ bước vào, phát hiện ra mỗi phòng đều được trang bị rất nhiều thiết bị quân sự, bên trong có khoảng một, hai người đàn ông rắn rỏi đang luyện tập.
Gã nhìn lướt qua, tình cờ nhìn thấy một người đàn ông chỉ tùy ý nhảy lên một cái đã vọt đến độ cao ba mét.
"Họ đều là những binh sĩ đã được chuyển hóa năng lực." Hội trưởng thuận miệng nói một câu, ông dẫn Thanh Vũ bước vào một căn phòng.
"Nhiều vậy sao?" Thanh Vũ tính nhẩm, có khoảng chừng hai mươi người. Ở Đế Quốc có nhiều búp bê cấp S sở hữu năng lực đặc biệt đến thế ư?
"Trước kia còn nhiều hơn nhưng đều đã mất tích." Hội trưởng nói, biểu cảm có phần khó chịu: "Đây đã là nhóm người năng lực thứ năm. Phần lớn những nhóm trước đều biến mất không rõ nguyên do."
Đây cũng là lý do vì sao Đế Quốc nhốt nhóm người năng lực này ở dưới tầng hầm. Trước khi họ có thể sử dụng năng lực một cách thành thạo như Nguyên soái Lục, Đế Quốc tuyệt đối sẽ không để họ rời khỏi nơi này.
Biết được tin tức động trời này, Thanh Vũ sững sờ. Mất tích sao? Họ đã sở hữu năng lực đặc biệt rồi thì sao có thể mất tích cho được? Hay nói đúng hơn thì ai có đủ khả năng để khiến họ mất tích?
Gã lập tức liên tưởng đến Liên Bang láng giềng. Nhưng thấy sắc mặt Hội trưởng, gã lập tức nuốt ngược nghi ngờ này vào trong. Có những chuyện biết quá nhiều thì cũng chẳng phải điều tốt.
Hội trưởng liếc nhìn Thanh Vũ rồi đưa cho gã một bản hợp đồng. Đợi Thanh Vũ ký xong, ông nở nụ cười hài lòng, ra hiệu cho người dẫn gã rời đi.
Bóng gã vừa khuất, bản hợp đồng giấy trắng mực đen đột nhiên tự bốc cháy. Sắc mặt hội trưởng vẫn không thay đổi, một bản hợp đồng chỉ có ý nghĩa khi nó thực sự phát huy tác dụng. Ở thời điểm hiện tại, chỉ có năng lực đặc biệt mới có thể khiến hoàng thất yên tâm.
Bản hợp đồng mà ông đưa cho Thanh Vũ quy định rõ mỗi năm gã phải chế tạo hai búp bê cấp S cho Đế Quốc. Có năng lực đặc biệt ràng buộc, Thanh Vũ không thể nảy sinh ý định vi phạm hợp đồng.
Hội trưởng biết bản hợp đồng này chẳng khác nào cưỡng ép nhưng vì lợi ích của Đế Quốc, tất cả đều đáng giá. Nếu không, e rằng đến tận khi xuống mồ, ông vẫn chẳng có cơ hội nhìn thấy đội quân đặc biệt mà hoàng thất muốn lập ra.
---
Bóng đêm bao trùm, búp bê tóc đen nằm trên giường lại chìm vào giấc mộng. Song so với những cơn ác mộng trước đây, giấc mơ lần này lại trông giống một bộ phim chiến tranh kỳ lạ.
Trong rừng, lửa cháy ngút trời, khói đen cuồn cuộn, một búp bê tóc đỏ vác trên vai thanh đao to gấp mấy lần cơ thể, cảm xúc trong đôi mắt đỏ rực của cô còn dữ dội hơn cả ngọn lửa đang bùng cháy phía sau.
Cô không ngừng chém giết những kẻ đứng trước mặt mình, tất cả mọi đòn tấn công của con người đều bị bàn tay cô phân giải, biến thành những mũi kim bạc sắc bén giết ngược lại họ.
Cô ấy rất mạnh.
Đây là lần đầu tiên Tam Nguyệt nhìn thấy một búp bê mạnh mẽ đến vậy. Anh lặng lẽ đứng quan sát cảnh tượng trước mắt, song chỉ vài phút sau, anh đã nhận ra trạng thái của búp bê tóc đỏ này không ổn.
Ban đầy, cô chỉ tập trung vào việc chém giết nhưng dần dần, cô như bị ai đó điều khiển, bắt đầu tự hủy hoại bản thân. Cô dùng thanh đao trong tay cắt đứt từng phần cơ thể của mình, từ ngón chân, cẳng chân, đùi, càng lúc càng hướng lên trên cho đến khi không còn lại gì.
Khóe miệng cô cong lên thành một nụ cười điên loạn nhưng hốc mắt lại liên tục rơi lệ. Những giọt nước mắt loang lổ trên gương mặt búp bê tóc đỏ, đôi môi liên tục mấp máy như đang muốn nói cái gì.
Tam Nguyệt nhìn chằm chằm búp bê, cố nghe rõ những lời cô đang nói.
Nhưng trước khi anh kịp hiểu ra, đám người mặc quân phục đã ném tất cả mảnh thi thể của búp bê vào biển lửa.
"Cuối cùng thì nó cũng chết."
Tam Nguyệt nghe thấy một người nói vậy.
Anh tỉnh mộng, ngồi ngây người trên giường hồi lâu nhớ về giấc mơ đó, ngẫm nghĩ một hồi mới nhận ra búp bê tóc đỏ kia nói cái gì.
Cô ấy nói: Cha ơi, Xích Yêu không đau.
---