Nuôi Dưỡng Búp Bê

Chương 99

Editor: Mây

 

Beta: YYone

 

---

 

Thấy Mạc Tư đến, A Cốt cũng không bất ngờ. Cậu mỉm cười phàn nàn: "Anh hai đáng ghét quá đi, thấy em trai yêu dấu bị đánh mà chẳng buồn giúp đỡ gì cả."

 

Mạc Tư liếc A Cốt một cái, không nói gì.

 

Mái tóc dài được buộc đuôi ngựa của A Cốt đã bị cắt cụt một nửa, trên da có những vết trầy xước rõ rệt, người dính đầy bụi bẩn, quần áo xộc xệch. Hiển nhiên cậu đã chịu không ít thiệt thòi trong trận quyết đấu ban nãy.

 

"Cha muốn gặp cậu."

 

Mạc Tư nhìn A Cốt, nói.

 

Trường khảo nghiệm cực kỳ im ắng, A Cốt ừ một tiếng. Nghĩ đến chuyện Hướng Nguyệt có thể bước vào đây, cậu hiếm khi ngừng cười đùa, lặng lẽ theo sau Mạc Tư bước vào vòng xoáy không gian.

 

"Nó vào được trường khảo nghiệm rồi sao A Cốt?"

 

Hai búp bê vừa ra khỏi lốc xoáy, giọng nói của Thẩm Du Hi đã vang lên bên tai.

 

"Đúng rồi đó nha."

 

Vừa nhìn thấy cha, vẻ nghiêm túc ban nãy của A Cốt đã lặn đâu mất tăm. Cậu khua chân múa tay, dùng đủ kiểu ngôn từ khoa trương để miêu tả cảm giác kinh ngạc của mình lúc đó, như thể đang cố tình che giấu cảm xúc thật.

 

"Cha không tưởng tượng nổi cảnh đó đâu. Người không thể biết được lúc thấy cậu ta bước vào trường khảo nghiệm, A Cốt đã sốc tới mức nào."

 

"Vẫn may là A Cốt nhanh trí, hy sinh thân mình để dụ Hướng Nguyệt ra khỏi đó."

 

Đôi mắt xanh lục như báo đen của A Cốt cong tựa vầng trăng non, không đề cập chữ nào đến chuyện mình là người ngứa đòn kêu Hướng Nguyệt đến tìm.

 

Thẩm Du Hi cúi đầu trầm tư, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

 

Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi căn phòng. Sau khi A Cốt im lặng, bầu không khí càng trở nên yên tĩnh.

 

"Cha yên tâm đi, Hướng Nguyệt chỉ mới đến rìa trường khảo nghiệm thôi, cậu ta không nhận ra điều gì bất thường đâu."

 

Vài giây sau, A Cốt mỉm cười lên tiếng.

 

Cậu biết cha đang nghĩ gì, đồng thời cũng biết trong mắt cha, chuyện này có thể nghiêm trọng hoặc không tùy cách nhìn nhận. Chỉ cần Hướng Nguyệt không vào sâu bên trong trường khảo nghiệm thì có thể coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra.

 

"Thật sao?"

 

Giọng Thẩm Du Hi nhẹ nhàng, anh nhìn A Cốt, nói: "Nó có khả năng bước vào không gian của Mẫu Thụ. Lần này không nhận ra điều gì bất thường nhưng không có nghĩa là lần sau cũng vậy."

 

Nụ cười trên môi A Cốt cứng đờ.

 

"Hướng Nguyệt đến trường khảo nghiệm là vì muốn gặp con." Thẩm Du Hi ngừng lại một chút, giọng điệu có phần lạnh lùng: "Mấy ngày tới con đừng qua đó nữa. Mạc Tư sẽ thay con hoàn thành nhiệm vụ, con hãy ở nhà dành thời gian cho đám Hướng Nguyệt đi."

 

"Con có hiểu không, A Cốt?"

 

Lúc Thẩm Du Hi nói câu này, tầm mắt anh hướng về phía A Cốt, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn. Song dưới ánh trăng lạnh lẽo, không hiểu sao sự dịu dàng ấy lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

 

Không cần đến trường khảo nghiệm nữa à?

 

Nét mặt A Cốt không thay đổi, ý của cha đã rất rõ ràng rồi, người muốn cậu đi thu hút sự chú ý của đám Hướng Nguyệt. Nụ cười trên môi cậu càng thêm rạng rỡ: "Đương nhiên là con hiểu rồi."

 

Thật ra A Cốt rất thích trường khảo nghiệm. Nếu là trước đây có lẽ cậu sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy. Nhưng vấn đề là dạo này Thích Triêu đang ở lại biệt thự, dù trường khảo nghiệm có thú vị đến đâu cũng không sánh bằng tên con người mà cậu thấy hứng thú nhất.

 

Huống hồ, Thích Triêu còn là người đàn ông mà cha cậu đã câu được. A Cốt rất muốn chứng kiến cảnh cha và Thích Triêu ở chung.

 

Đúng lúc cậu đang tưởng tượng đủ mọi viễn cảnh thì đột nhiên cha ném thứ gì đó về phía cậu. A Cốt đón lấy theo phản xạ, nhìn kỹ mới nhận ra đây là một ống thuốc sửa chữa chuyên dụng dành cho búp bê.

 

"Chữa lành mấy vết thương trên người con đi. Nếu trường khảo nghiệm thực sự xảy ra vấn đề thì đừng quay về gặp ta nữa."

 

A Cốt cảm thấy hôm nay cha mình dễ chịu hơn nhiều so với mọi ngày. Đôi mắt xanh lục chăm chú nhìn Thẩm Du Hi, cảm thấy hơi ngạc nhiên.

 

Đây có phải là người cha tính toán chi li, đa nghi mẫn cảm, nghe một câu mà phân tích ra mười tám tầng ý nghĩa của cậu không?

 

"Sao thế?"

 

Thẩm Du Hi nhìn cậu: "Không muốn chữa mấy vết sẹo kia à?"

 

"Đâu có đâu mà."

 

A Cốt cười hì hì, lảng sang chuyện khác: "Lát nữa cha sẽ qua trường khảo nghiệm nhỉ?"

 

"Ừ." Thẩm Du Hi không phủ nhận.

 

"Vậy tốt nhất cha nên kêu anh hai để ý một người đàn ông tên là lão Lưu. Dạo này ông ta cứ như biến thành một người khác ấy, thú vị lắm."

 

Thẩm Du Hi hơi nhíu mày, Mạc Tư đứng cạnh nghe thế cũng quay sang nhìn A Cốt.

 

"Ta biết rồi." Thẩm Du Hi gật đầu.

 

Sau khi A Cốt rời đi, căn phòng lập tức về với vẻ yên tĩnh. Gió nhẹ lùa qua cánh cửa sổ khép hờ khiến tầm rèm màu trắng ngà khẽ lay động trong không trung.

 

Thẩm Du Hi ngồi trên ghế, chống ngón tay lên trán, đôi mắt màu lam hơi khép lại, trông có chút mỏi mệt. Mạc Tư đứng cạnh chứng kiến cảnh tượng này, đôi môi dưới lớp băng vải hơi mấp máy.

 

Y biết cha thực sự rất mệt.

 

Kể từ khi ở bên Thích Triêu, cha bắt đầu bộc lộ nhiều cảm xúc chân thật hơn trước kia. Đây cũng là lý do vì sao Mạc Tư mong cha và Thích Triêu sẽ mãi bên nhau.

 

"Con nói xem, liệu chỉ có mỗi Hướng Nguyệt mới có thể đi vào trường khảo nghiệm hay tất cả những búp bê do Thích Triêu chế tạo ra đều có khả năng này?"

 

Hàng mi Thẩm Du Hi khẽ run. Anh ngẩng đầu nhìn Mạc Tư, những sợi tóc vàng lòa xòa trên gò má, giọng điệu bình thản không nghe ra chút cảm xúc nào.

 

"Dựa vào trận quyết đấu của Hướng Nguyệt và A Cốt, có thể thấy năng lực của Hướng Nguyệt thuộc loại công kích."

 

Nghe Mạc Tư nói vậy, Thẩm Du Hi không quá bất ngờ. Nếu năng lực của Hướng Nguyệt không có gì đặc biệt vậy thì điều đặc biệt nằm trên người Thích Triêu sao?

 

Quả nhiên, Thích Triêu có gì đó khác biệt.

 

Thẩm Du Hi tựa lưng lên ghế, đôi mắt đào hoa nhìn lên trần nhà, đầu ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn, đáy lòng dần trầm xuống.

 

Sức mạnh tinh thần của Thích Triêu vượt xa người bình thường, có thể sửa chữa búp bê do thợ chế tác khác tạo ra đã độc đáo lắm rồi, giờ có thêm một khả năng nữa cũng không quá kỳ lạ.

 

Dù khả năng của Thích Triêu có đặc biệt đến đâu thì hắn vẫn thuộc về mình, không ai có thể cướp Thích Triêu khỏi tay anh. Vẻ mệt mỏi bủa vây Thẩm Du Hi dần tan biến, ánh mắt anh bỗng trở nên âm u.

 

"Không thể để Thích Triêu biết chuyện của trường khảo nghiệm."

 

Câu này là nói với Mạc Tư.

 

Anh đang nhắc nhở Mạc Tư rằng, nếu Hướng Nguyệt bước vào trường khảo nghiệm thêm lần nữa thì y phải đuổi hoặc tiêu diệt đối phương bằng mọi giá.

 

"Vâng, thưa cha."

 

Mạc Tư biết đây là biện pháp cuối cùng, y siết chặt búp bê vải trong tay, giọng khàn khàn: "Cha, còn về người đàn ông tên lão Lưu mà A Cốt vừa nhắc tới thì sao? Phải xử lý ông ta thế nào?"

 

"Ngày mai ta sẽ đến gặp ông ta."

 

Thẩm Du Hi rũ mi, ánh trăng rơi xuống tay anh, anh nắm chặt lấy ngón tay, không bắt được gì. Thẩm Du Hi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từ góc độ này có thể thấy một khu rừng tối đen như mực.

 

Nơi xa nhất mà tầm mắt có thể nhìn tới là một ngọn núi hoang, nơi đó cất giấu tất cả bí mật của Thẩm Du Hi.

 

Ở một bên khác, A Cốt về phòng mình, trên tay là lọ thuốc sửa chữa cha vừa đưa. Cậu thầm suy xét thái độ của cha, nhìn xuống lọ thuốc trên tay thêm lần nữa, chợt nhận ra điều gì.

 

Là vì Thích Triêu sao?

 

A Cốt nhìn chằm chằm lọ thuốc trên tay, lấy thuốc bôi loạn xạ lên mặt. Cậu nghĩ, nhất định cha đang giận hơn nhiều so với vẻ ngoài, người có thể kìm nén cơn giận đến thế chắc chắn là vì Thích Triêu đang ngủ ở phòng bên cạnh.

 

Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, nếu chuyện của trường khảo nghiệm bị lộ ra thì tối nay người cha dễ suy nghĩ tiêu cực của cậu sẽ mất ngủ đến tận hừng đông.

 

A Cốt vốn không biết xấu hổ là gì bỗng cảm thấy hơi chột dạ. Cậu quyết định không suy nghĩ gì thêm, nằm trên giường, nhắm mắt lại, ngâm nga câu hát để giải tỏa cảm xúc.

 

Ngày mai phải theo sát Hướng Nguyệt, không thể để đối phương đến trường khảo nghiệm, kế hoạch của cha không được phép thất bại.

 

Phía bên kia, Hướng Nguyệt ngồi trước gương, bung đôi cánh đen của mình ra.

 

Phòng mà cha nuôi chuẩn bị khá giống với phòng ở nhà của cậu. Hướng Nguyệt rất thông minh, dễ dàng nhận ra cha nuôi đã gấp rút sắp xếp khi hay tin họ sắp đến. Nếu không thì không thể nào giống đến mức này.

 

Hướng Nguyệt không ghét cha nuôi, nếu có bảng xếp hạng độ yêu thích thì trong lòng cậu, cha nuôi chỉ xếp sau baba.

 

Cậu nhìn những chiếc lông vũ phản chiếu trong gương, đưa tay chạm nhẹ, đôi mắt đỏ trầm tĩnh thoáng hiện một chút đau lòng.

 

Hôm nay rụng nhiều quá.

 

Mặc dù những chiếc lông vũ rụng ra sẽ hóa thành năng lượng tinh thần rồi quay về cánh nhưng do tốc độ ngưng tụ phụ thuộc vào năng lượng của bản thân nên không thể phục hồi ngay lập tức.

 

Hướng Nguyệt dùng lược cẩn thận chải từng sợi lông trên cánh mình. Nhìn đôi cánh vẫn đen dày và óng mượt như cũ, cậu hài lòng đặt lược xuống rồi quay về giường. Hướng Nguyệt xòe cánh ra, định dùng đôi cánh bao bọc lấy mình trong giấc ngủ như thường ngày.

 

Những chiếc lông đen khẽ rung động, chưa kịp khép lại hoàn toàn thì ngay giây sau, Hướng Nguyệt đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc bất ngờ xuất hiện trong biệt thự.

 

Hình như là mùi của tên A Cốt sáng nay.

 

Ánh mắt Hướng Nguyệt vẫn không thay đổi nhưng lưng đã cong lên, vùi sâu vào đôi cánh. Cậu vẫn còn rất ghét cái con búp bê đã làm cha bị thương đó, song Hướng Nguyệt hiểu, hôm nay dạy dỗ A Cốt thế là đủ rồi.

 

Trong mắt cậu, năng lực đặc biệt của A Cốt quá yếu ớt, đấu tay đôi với tên đó chẳng khác gì mình đang ỷ mạnh hiếp yếu.

 

Dù Thích Triêu rất bận rộn nhưng hắn chưa bao giờ lơ là việc dạy dỗ con cái. Hướng Nguyệt biết, chỉ cần đánh một trận "quyết đấu" ban sáng là đủ rồi, đánh thêm nữa thì hơi quá đáng.

 

Trăng sáng sao thưa, trong phòng vang lên tiếng lông vũ nhẹ nhàng cọ xát. Đôi cánh của Hướng Nguyệt chầm chậm khép lại. Trong căn phòng tối mờ chỉ có thể nhìn thấy đôi chân trắng nõn thò ra từ dưới lớp lông vũ màu đen trên giường.

 

Trước khi chìm vào giấc ngủ, suy nghĩ cuối cùng trong đầu Hướng Nguyệt là: Chỉ cần A Cốt cách xa baba một tí, mình có thể hoàn toàn phớt lờ cậu ta.

 

Sáng hôm sau, Hướng Nguyệt tự tỉnh giấc theo đồng hồ sinh học, lờ mờ xuống lầu tìm cha. Vừa bước xuống cầu thang, cậu đã thấy A Cốt đang ngồi cạnh Thích Triêu, thậm chí cha cậu còn đang mỉm cười xoa đầu A Cốt.

 

Đuôi Hướng Nguyệt vốn đang nhẹ nhàng đung đưa, chứng kiến cảnh này thì từ từ rũ xuống, đôi tai cún trên đỉnh đầu lập tức cảnh giác dựng thẳng lên. Thấy Thích Triêu quay sang nhìn mình, Hướng Nguyệt bỗng thả lỏng hơn nhiều.

 

"Hướng Nguyệt, con dậy rồi à?"

 

Thích Triêu ngẩng đầu nhìn lên cầu thang, đôi mắt nâu sẫm ánh lên ý cười. Hắn vỗ nhẹ lên vai A Cốt rồi nói: "Chắc con chưa gặp A Cốt đâu, cứ gọi thằng bé là anh A Cốt là được."

 

Nói xong, hắn quay sang A Cốt giới thiệu: "Đây là Hướng Nguyệt, ban nãy chú vừa mới nhắc với con đó."

 

Hướng Nguyệt và A Cốt trao nhau một ánh nhìn.

 

Không đợi Hướng Nguyệt lên tiếng, đôi mắt xanh lục của A Cốt đã cong lên, cậu nói: "Chào em nha Hướng Nguyệt. Em cứ gọi anh là anh thôi, bỏ hai chữ A Cốt đi cũng được."

 

Ánh mắt A Cốt hiện lên vẻ trêu chọc, rõ ràng là trận đấu hôm qua chẳng có chút tác động gì đến cậu, có khi giờ A Cốt đã quên sạch luôn rồi.

 

Nếu lúc này búp bê đứng đây là Lan Lạc nóng tính hay Mạc Tư ít nói thì chắc chắn giờ hai đứa nó đã ra tay dạy A Cốt một bài học.

 

Nhưng Hướng Nguyệt thấy vậy chỉ khẽ gật đầu. Cậu biết đối phương làm vậy là vì muốn chọc tức mình, muốn nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của cậu.

 

"Baba, con đã gặp anh A Cốt rồi."

 

Hướng Nguyệt sẽ không giấu giếm cha, cậu nhìn Thích Triêu, nói: "Hôm qua hai tụi con còn quyết đấu với nhau với sự đồng ý của cả hai bên."

 

Hướng Nguyệt và A Cốt đánh nhau sao?

 

Thích Triêu thấy hơi buồn cười, lại còn nhấn mạnh cả hai bên đều đồng ý nữa chứ. Hắn quan sát cả hai, thấy hai đứa đều không bị thương gì thì cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hai búp bê đùa giỡn với nhau mà thôi.

 

Hồi nhỏ Thích Triêu cũng hay chơi đùa với em trai mình như vậy, chuyện này chẳng có gì kỳ lạ. Nhưng nhìn dáng vẻ cười tủm tỉm của A Cốt, Thích Triêu vẫn đưa tay quàng qua cổ cậu, mạnh tay xoa đầu vài cái.

 

"Thế mà vừa nãy còn lừa chú, nói không quen Hướng Nguyệt là sao hả?"

 

Đây là lần đầu tiên A Cốt bị người ta quàng tay qua cổ như vậy, suýt nữa đã định ra tay đánh lại. May mắn là còn chưa kịp động thủ, cậu đã nhanh chóng nhận ra không thể động vào người này. Thế là A Cốt bèn đổi hướng, bắt lấy cánh tay Thích Triêu đang đặt trên đầu mình.

 

Đợi Thích Triêu thả tay ra, kiểu tóc đuôi ngựa mà A Cốt vừa buộc ban sáng đã rối tung. Cậu sờ lên đầu, không biết phải làm ra vẻ mặt gì cho đúng, đôi mắt tinh quái bỗng trở nên ngơ ngác.

 

Một lát sau, A Cốt đã khôi phục lại dáng vẻ láu cá thường ngày, cậu nở nụ cười tinh nghịch, giải thích: "Tại vì hôm qua trông Hướng Nguyệt có vẻ ghét con lắm. Con sợ lát em ấy không để ý đến con nên mới nói vậy thôi."

 

Ghét A Cốt?

 

Hướng Nguyệt chưa từng gặp A Cốt bao giờ, theo lý mà nói thì cả hai không có thù hằn gì mới đúng. Thích Triêu ngẫm nghĩ một hồi liền đoán ra có lẽ Hướng Nguyệt đã biết chuyện trước kia.

 

Hắn quay đầu nhìn Hướng Nguyệt, phát hiện Hướng Nguyệt không có ý định phủ nhận bèn lái sang chủ đề khác: "Nếu hai đứa đã dậy rồi thì lát vào bếp phụ chú nhặt rau đi."

 

Mới giây trước còn đang bàn chuyện tình nghĩa búp bê mà ngay giây sau đã chuyển sang chuyện bếp núc, nghe thấy hai chủ đề cách nhau một trời một vực thế này, A Cốt hơi sững người.

 

Hướng Nguyệt gật đầu đồng ý, chiếc đuôi vốn đang cụp xuống lại bắt đầu đung đưa, trông có vẻ vui hơn một tí.

 

Thích Triêu cười cười nhìn hai búp bê, đứng dậy đi vào phòng bếp.

 

Vì anh Thẩm rất ít khi nấu ăn nên trong bếp không có sẵn rau củ tươi. Tuy vậy, Thích Triêu đã dự tính trước được chuyện này, hôm qua hắn vừa mới đặt giao hàng nhanh trên mạng.

 

"Hai đứa chỉ cần nhặt rau thôi là được." Thích Triêu phân công. Nếu rửa rau thì nước sẽ bắn lên tay búp bê, dù một lượng nhỏ nước không gây ảnh hưởng gì nhưng hắn vẫn tương đối cẩn thận.

 

Hướng Nguyệt gật đầu, cậu thường xuyên giúp cha làm việc nhà, nhặt rau chỉ là chuyện nhỏ.

 

Nhưng A Cốt thì khác, từ nhỏ cậu đã sống ở trường khảo nghiệm. Dù có quay về biệt thự cũng chưa từng bước vào bếp, cậu hoàn toàn chẳng biết phải làm gì.

 

Có thể nói, A Cốt là một tên nhóc rất hay lảm nhảm, dù không ai để ý thì cậu vẫn có thể tự chơi vui vẻ. Không biết cách nhặt rau, cậu bèn biến chúng thành đồ chơi, hớn hở cầm một cọng rau xanh đung đưa qua lại trước mặt Hướng Nguyệt.

 

Hướng Nguyệt xem việc nhặt rau như nhiệm vụ nên không thích thái độ tùy tiện của A Cốt. Song nhớ đến chuyện cha đã giao nhiệm vụ này cho cả hai, cậu chỉ đành kiên nhẫn hướng dẫn A Cốt nhặt rau.

 

"Làm vậy đúng không?"

 

A Cốt cười hì hì làm theo hướng dẫn của Hướng Nguyệt, đôi mắt ánh lên vẻ trêu chọc, thái độ cực kỳ hời hợt.

 

"Đúng rồi, anh làm tốt lắm."

 

Hướng Nguyệt nghiêm túc khen ngợi.

 

A Cốt vốn chỉ định làm cho vui thôi nhưng nghe thấy Hướng Nguyệt khen thì bỗng cảm thấy hơi lạ lẫm. Một búp bê tự tin đến thái quá như A Cốt rất hiếm khi được người khác khen.

 

Hướng Nguyệt học được cách khen ngợi từ baba. Chỉ cần đối phương có thể hoàn thành nhiệm vụ nhặt rau mà baba đã giao thì cậu có thể tạm thời bỏ qua thái độ thiếu thiện chí của A Cốt.

 

Thích Triêu đứng một bên vừa xắt rau vừa để ý đến động tĩnh của hai đứa nhỏ. Thấy A Cốt ngoan ngoãn nhặt rau, hắn thật lòng tán thưởng: "Lần đầu nhặt rau mà đã nhặt sạch vậy rồi, A Cốt giỏi quá."

 

A Cốt ngẩng đầu nhìn Thích Triêu, cảm giác kỳ lạ kia ngày một mãnh liệt. Cậu cười gượng, nói mấy câu qua loa đối phó, trong lòng chỉ muốn buông hết mọi thứ trong tay rồi chạy biến.

 

Chạy lên cây cũng được, đi đâu cũng được.

 

Chỉ cần được yên tĩnh một mình là được.

 

Nhưng dẫu sao, A Cốt vẫn là A Cốt. Sau vài giây lúng túng, cậu đã lấy lại phong độ thường ngày, thậm chí còn ưỡn ngực tự hào, cười nói: "Cứ khen A Cốt thêm đi, dù gì A Cốt cũng quá xuất sắc."

 

Hướng Nguyệt không nói nữa.

 

Nhưng Thích Triêu thì vẫn phối hợp, khen thêm mấy câu nữa.

 

Nụ cười trên môi A Cốt càng rạng rỡ hơn.

 

Lúc Mạc Tư ôm búp bê vải xuống lầu, A Cốt đang bắt chéo chân ngồi trên sofa, miệng lẩm bẩm gì đó như đang phát điên.

 

Thấy cảnh này, Mạc Tư hơi do dự.

 

Y không muốn ở chung với một A Cốt đang lên cơn.

 

Nhưng bình thường y vẫn hay ngồi trên sofa làm tóc cho búp bê vải. Nếu đột nhiên đổi sang chỗ khác thì Mạc Tư sợ sẽ ảnh hưởng đến tay nghề làm tóc của mình.

 

Lưỡng lự một lúc, Mạc Tư quyết định ngồi xuống chỗ cách xa A Cốt nhất. Nhưng dù có cẩn thận đến đâu, cái gì đến vẫn phải đến.

 

A Cốt chủ động nhích lại gần Mạc Tư, ghé sát tai y thì thầm như kẻ trộm: "Anh hai, anh cứ yên tâm đi. Baba và Hướng Nguyệt rất thích A Cốt, sớm muộn gì A Cốt cũng sẽ thay thế vị trí của anh thôi."

 

Baba? Thích? Thay thế vị trí của mình?

 

Mạc Tư đang tập trung thắt tóc cho búp bê, định lát nữa mang nó đến trường khảo nghiệm. Nghe xong câu này, tay y bỗng siết chặt, một lọn tóc vàng óng của búp bê vải bị y vô tình kéo xuống.

 

Con búp bê xinh đẹp chợt bị trọc một mảng.

 

Chứng kiến cảnh này, con mắt đen của Mạc Tư vừa ngỡ ngàng lại vừa đau lòng.

 

A Cốt cười nhạo: "Úi chà, nó hói rồi kìa, xấu quá."

 

Mạc Tư:...

 

Khoảnh khắc ấy, y chỉ muốn giết chết A Cốt để báo thù cho búp bê vải của mình.

 

---

Bình Luận (0)
Comment