Nuôi Dưỡng Nhân Vật Phản Diện

Chương 17

Edit: Thương Thù.

Beta: Duyên Trương.

____________________________________

Lúc nguyên chủ học sơ trung, lão gia tử có mua cho cô một căn hộ, rộng khoảng 150 mét vuông, một cô gái và một dì giúp việc cùng ở.

Hôm nay cô không gọi Lưu thúc đến đón.

Tiễn Ý Ý nghĩ mình đưa Lương Quyết Thành đi làm quen đường một chút. Cô ngồi ở phía trước xe đạp của anh, chỉ đường đi hơn nửa tiếng đã tiến vào một tiểu khu.

Đây là một tiểu khu xa hoa, phương tiện đi vào phải tiếp nhận kiểm tra vô cùng tốt. Tiễn Ý Ý đưa cho Lương Quyết Thành một tấm thẻ, để lần sau anh đến liền tiện hơn.

Trong nhà không có người, dì giúp việc sau khi nhận được điện thoại của Tiễn Ý Ý liền chuẩn bị đồ ăn rồi rời đi.

Mở cửa bật đèn lên, trên bàn có đặt hai phần cơm cho hai người, đang được đậy nắp lại.

"Vào đi, chúng ta ăn trước rồi học bài sau."

Tiễn Ý Ý quăng giầy sang bên cạnh, ngồi xổm xuống nhìn tủ giầy, lấy ra một đôi dép lê hình con thỏ, còn có hai đôi nữa. Size chân của Lương Quyết Thành...

"Cậu đi cỡ bao nhiêu?"

Lương Quyết Thành cởi giày đặt ở bên cạnh giày cô, nói: "44"

Cùng một cỡ với tiểu thúc, Tiễn Ý Ý đem đôi tiểu thúc thường đi đưa cho Lương Quyết Thành.

Hai người đặt túi sách lên cái sofa màu cam, trên sàn trải một tấm thảm màu hồng nhạt. Trên bàn ăn bày một cái bình thiên nga, bên trong cắm vài bông hồng.

Tiễn Ý Ý mở lồng bàn ra, khóe miệng giật giật.

Dì giúp việc hình như hiểu lầm cái gì rồi thì phải...

Cô mang Lương Quyết Thành về học bài, tại sao dì lại chuẩn bị bữa cơm dưới ánh nến thế này?

Còn cái ngọn nến hình trái tim này ở đâu ra?

Hai người chưa trưởng thành, sao lại có rượu trên bàn?

Lương Quyết Thành rửa tay xong đi ra, anh thuận tay đem mấy sợi tóc trước trán vuốt lên, ngọn tóc ướt sũng, lộ ra cặp mắt đang nhướn lên.

Anh cũng nhìn thấy cơm tối trên bàn.

So với Tiễn Ý Ý thì anh tiếp nhận khá nhanh, vẻ mặt bình tĩnh giống như căn bản không nghĩ gì nhiều.

Chẳng qua khi ánh mắt vô tình lướt qua chai rượu trên bàn thì có chút do dự.

Anh vẫn còn là trẻ vị thành niên, không thể uống rượu. Tiễn Ý Ý sắp xếp người để một chai rượu ở đây là có ý gì?

Rượu... Say rượu làm loạn...cái kia?

Tiễn Ý Ý ngồi xuống đối mặt với Lương Quyết Thành, vừa ngẩng đầu đã thấy trong ánh mắt anh nhìn cô tràn đầy vẻ không đồng ý.

Tiễn Ý Ý:...?

Lão đại có ý gì đây?

Lão đại không có ý gì, lão đại chỉ giả vờ không phát hiện đây là bữa ăn tình nhân tiêu chuẩn. Sau khi ăn xong, vì để xóa đi cái bầu không khí mờ ám này mà bảo cô dẫn anh vào thư phòng.

Thư phòng của Tiễn Ý Ý, bàn dựa vào cửa sổ, một bên góc đặt giá sách, ô vuông chằng chít. Mặt trên bày không ít tượng đất.

Cô đã chuẩn bị tốt, đem mấy tập đề lật hết ra.

Tiếng Anh và Ngữ Văn của cô không cần lo lắng lắm, chủ yếu là môn Lý. Môn Lý và môn Số học làm cô đau đầu không thôi.

Có lẽ đây vốn không phải thế giới của cô, tài liệu học tập lại thay đổi quá nhanh, Tiễn Ý Ý theo Nhâm Kha làm đề một tháng liền phát hiện có rất nhiều chỗ cô không hề biết đến.

Ngay từ đầu còn tính toán đứng đầu Tân Thủ thôn, cầm lấy bài thi đầy dấu gạch đỏ, cô xấu hổ không thôi.

Tiễn Ý Ý chỉ có thể nhận mệnh học lại từ đầu.

"Chỗ nào không hiểu?"

Tiễn Ý Ý hào hứng đẩy mấy tập đề, "Chỗ nào cũng không hiểu!"

Lương Quyết Thành tập trung nhìn vào đề, trong tay Tiễn Ý Ý đều là đề nâng cao, không dễ giải như vậy.

Lúc trước học, cô không có làm mấy loại đề như thế này. Đây là biết anh dạy kèm cho nên mới bảo vệ lòng tự trọng của mình, đem đề nâng cao lên?

Lương Quyết Thành từ chối cho ý kiến, lật tập đề ra, bắt đầu nói những lỗi sai cho Tiễn Ý Ý.

Bọn họ bắt đầu học lúc tám giờ, làm hết mười trang đề thi thì cũng đã mười một giờ. Lương Quyết Thành một tay chống cằm, một tay vẽ vẽ viết viết ở trên quyển nháp.

"... Như vậy."

Anh liên tục giảng khiến cổ họng có hơi khô, thanh âm nghe có chút không rõ.

Tiễn Ý Ý đứng dậy đi rót nước cho anh.

"Nghỉ ngơi một lát đi."

Cô kéo rèm cửa ra, ngoài cửa sổ đèn đường đều mơ hồ, bốn phía hoàn toàn yên tính.

Tiễn Ý Ý đi bổ hoa quả, Lương Quyết Thành xoay xoay bút, kiểm tra bài tập của cô xong thì sửa sửa, phát hiện ra là khả năng lĩnh ngộ của cô khá cao. Chỉ nói qua có một lần, cô đã có thể từ một suy ra ba, không tái phạm lần nào nữa.

Nếu như cứ liên tiếp phụ đạo trong một tuần với cường độ như thế này, top 30 của ban 1 cũng không thành vấn đề.

Trên phương diện học tập hiện tại không càn lo lắng nữa. Cô học tập cũng không hề phân tâm.

Nhưng là...

Lương Quyết Thành ngẩng đầu, nhìn cái đồng hồ ở trên tường đã chạy tới 23 giờ đêm.

Bây giờ mà về chắc lúc đến nhà cũng phải mười hai giờ rưỡi.

Tiễn Ý Ý sẽ để anh đi sao?

Trong phòng bếp, Tiễn Ý Ý đem bánh ngọt cùng hoa quả bỏ vào trong khay đựng, chuẩn bị mang lên cho thầy dạy kèm của cô.

Cô không thể quên được, Lương Quyết Thành giúp cô một việc lớn như thế, vất vả như thế khẳng định phải có được một ít phúc lợi chứ.

Nếu lão đại hôm nay chịu dạy tiếp, cô có thể học nhiều hơn hai giờ.

Cô có nên chuẩn bị phòng cho lão đại không đây?

Tiễn Ý Ý bưng khay bánh ngọt cùng hoa quả đặt trong tầm tay Lương Quyết Thành.

"Thầy Lương vất vả rồi, chúng ta nghỉ chút đi."

Lương Quyết Thành dựa vào ghế, chân đạp một cái, cái ghế liền trượt ra ngoài một đoạn.

"Nói nốt chỗ này tôi sẽ về."

Về nhà bằng xe đạp có chút xa, nhưng dù sao cũng dễ chịu hơn là ngủ ở nhà Tiễn Ý Ý.

Chỉ có hai người...

Lương Quyết Thành không quá tự nhiên.

"Không phải nói ở lại đêm nay sao?" Tiễn Ý Ý nhìn đồng hồ, "Muộn thế này cậu mà về là sẽ đánh thức em gái đó. Hơn nữa cậu đi xe đạp cũng không an toàn, đừng vội mà. Nếu cậu mệt thì chúng ta đi ngủ, không mệt thì học thêm một tiếng nữa thôi được không?"

Nhiệt huyết học hành trong cô đang tăng vùn vụt, nếu đổi thành thầy giáo khác thì khẳng định sẽ vui không tả được. Nhưng Lương Quyết Thành lại cảm thấy cô cố tình giữ anh ở lại đây.

"Nhìn xem, hôm nay tớ bảo dì giúp việc đi mua bánh ngọt, giành được hẳn cái số lượng có hạn đấy. Ăn rất ngon."

Tiễn Ý Ý đơn giản xuất ra đại chiêu đồ ngọt của mình, đem nó nhét vào trong tay Lương Quyết Thành.

Bánh ngọt này là sản phẩm của một cửa hàng bánh ngọt có tiếng, mỗi cái bánh đều là số lượng có hạn. Mỗi ngày có rất đông người xếp hàng đứng đợi ngoài cửa, muốn mua được thì cũng phải xem vận may của mình có tốt hay không.

Lương Quyết Thành chỉ ăn một miếng, liền buông dĩa ra.

"Tiếp tục đi."

Anh há miệng mắc quai, cũng không thể nói tiếp lời từ chối nữa. Huống chi Tiễn Ý Ý nói đúng, muộn thế này về nhà sẽ đánh thức em gái.

Thời gian chậm rãi trôi, Tiễn Ý Ý từ tinh thần phấn chấn đã uể oải đến nỗi phấn chấn không nổi nữa.

Tay cô chống má, cố mở to hai mắt, trước mắt đã hiện lên xâu thịt xê thơm ngon đang lắc lư trước mặt.

Mí mắt nặng nề.

Lương Quyết Thành tập trung chỉ ra lỗi sai trong đề, ngẩng đầu chuẩn bị nói thì đột nhiên im lặng lại.

Tiễn Ý Ý ngủ mất rồi.

Bàn học của cô rộng 1m5, ngồi hai người vừa đủ. Trên mặt bàn bày đầy sách nên có chút chật chội. Có lẽ là như thế nên vì Lương Quyết Thành chiếm một nửa để sửa đề, cô chỉ có thể chống tay vào mấy quyển sách khiến chúng càng ngày càng trượt xuống, chậm rãi nằm sấp xuống bàn, ngủ đến anh cũng không phát hiện ra.

Thoạt nhìn qua có chút tội nghiệp.

Bên cạnh có người mà cô vẫn có thể ngủ được, hô hấp rất nhẹ nhàng.

Tiễn Ý Ý rất xinh đẹp; các nam sinh khi không sẽ thường xuyên nói đùa về cô. Lúc ấy anh vô tình ở trong buồng vệ sinh nghe được mấy nam sinh đó nói, Tiễn Ý Ý da dẻ trắng nõn, mềm mại. Véo một cái khẳng định sẽ hồng lên. Sau đó một đám nam sinh như hiểu ý cười ha ha.

Lương Quyết Thành đi ra, khóa trái của toilet động thủ. Mấy nam sinh kia không biết sao mình lại chọc đến vị ôn thần này, chỉ biết là phải xin lỗi. Còn xin lỗi ai thì hoàn toàn không biết.

Lương Quyết Thành phát hỏa, mấy nam sinh chơi thân với anh dường như đã hiểu, dẫn mấy nam sinh lắm mồm đi ra ngoài, ngoài cười nhưng trong không cười ép hỏi chuyện. Sau đó cả năm nam sinh kia đều biết, bát quái thì đừng bát quái lên người Tiễn Ý Ý.

Làn da cô đích xác rất trơn bóng, rất nhỏ. Lúc năng chiếu vào y như là ngọc thô chưa được mài dũa.

Lương Quyết Thành dời tầm mắt.

Anh lấy ra một quyển nháp không bắt đầu vẽ tranh.

Đêm càng khuya.

Tiễn Ý Ý ngủ mơ mơ màng màng nghiêng người một cái, thân thể liền nghiêng đến bên người Lương Quyết Thành.

Lương Quyết Thành một tay ôm lấy Tiễn Ý Ý, ngòi bút đang phác thảo trượt tài một vạch.

Tiễn Ý Ý tỉnh cả ngủ.

Cô mơ hồ sờ tay lên khóe miệng, mông lung nói: "Bạn học Lương?"

Nữ sinh vừa ngủ dậy thanh âm ngọt lịm như mùa xuân, rụt rè lại mềm mềm, ngả vào người anh liền mang đến cảm giác hơi ngứa.

Lương Quyết Thành pha không được tự nhiên ho khan một tiếng.

"Ngồi thẳng dậy."

Nếu không phải cô mới vừa rồi ngủ thật thì anh còn nghi ngờ cô đang giả bộ ngủ đề tiếp cận mình nữa đấy.

Tiễn Ý Ý xoa xoa mắt, nhìn nhìn thời gian.

12 giờ đêm qua quá nửa rồi.

Cô ngáp một cái.

"Muộn rồi, chúng ta đi ngủ đi. Ngày mai làm tiếp."

Cô không thức đêm được, bây giờ người đều mệt muốn rã rời.

Phòng của anh cô chưa dọn, lão đại có để ý tự mình dọn không nhỉ?

Ai ngờ miệng vừa dứt lời, Lương Quyết Thành như muốn che dấu cái gì, lên giọng: "Tôi không mệt!"

Tiễn Ý Ý kinh ngạc nhìn hắn.

Đã trễ vậy rồi mà lão đại cũng không buồn ngủ, thời gian nghỉ ngơi sao loạn quá vậy?

"Vậy được rồi, tớ ngủ trước đây. Cậu tùy ý đi, lúc nào ngủ tắt đèn đi là được."

Tiễn Ý Ý đột nhiên nhớ ra: "À đúng rồi, trong phòng vệ sinh có đồ dùng cá nhân mà dì giúp việc đã chuẩn bị xong, mấy cái chưa có mở ra ấy."

"...Được."

Lương Quyết Thành vẫn ngồi đó, thanh âm có chút cứng ngắc.

"Kia...Chúc ngủ ngon?"

Tiễn Ý Ý lắc lắc tay.

Rời khỏi thư phòng, Tiễn Ý Ý không muốn rửa mặt, trở về phòng khóa trái cửa, ngã người xuống liền ngủ luôn.

Về phần lão đại, anh sao cũng được. Dù sao cũng không phải người bình thường, không cần quan tâm.

Phòng ngủ tắt đèn, trong phòng một mảnh im lặng, chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ cùng tiếng tim đập của anh.

Lương Quyết Thành dùng nước lạnh rửa mặt, lấy đá trong tủ lạnh ra, lên tinh thần.

Cả đêm chuẩn bị mục đích luyện tập, ngày mai sẽ nói dễ dàng hơn.

Anh sẽ không ngủ.

Bất kể cô có mời hay không, anh cũng sẽ không ngủ. Cũng tuyệt đối không chung giường cùng một nữ sinh.

Tuyệt đối không!

Đêm đã khuya, sắc đèn ấm áp chiếu lên bóng Lương Quyết Thành, miệng ngậm đá vẫn đang múa bút thành văn.
Bình Luận (0)
Comment