Nuôi Dưỡng Nhân Vật Phản Diện

Chương 39

Edit: Thương Thù.

Beta: Duyên Trương.

____________________________________

Đính hôn?

Tiễn Ý Ý rất nhanh phản ứng kịp tính toán của cha mẹ Tiễn.

Trước đây ông nội đã nói qua, nếu Tiễn Ý Ý hoặc Tiễn Mân Văn có thể tìm được một người để đính hôn, ông sẽ tặng cho người đó 500 ngàn làm tiền mừng lễ đính hôn của cháu gái. Còn nếu sau này kết hôn, tiền sẽ càng nhiều thêm.

Hiện tại Tiễn Ý Ý vẫn đang ở độ tuổi vị thành niên, nếu cô thực sự đính hôn cùng với Lương Quyết Thành, số tiền này sẽ thuộc về ai?

Cha Tiễn nói ra chủ ý này là muốn lợi dụng quan hệ của Tiễn Ý Ý và anh để lấy được tiền từ tay lão gia tử.

Nếu nói một cách không khách khí thì ông nội đã sớm ném thằng con trai phế vật này ra sau đầu. Không phải chuyện gì nghiêm trọng đến tính mạng thì nửa phân tiền ông cũng không có ý định đưa qua cho những người này.

Con gái mình đính hôn, kết hôn rồi sinh con, đó là cách duy nhất cha Tiễn có thể nghĩ ra để lấy được tiền từ chỗ lão gia tử.

"Bọn con vẫn còn nhỏ, không thích hợp đính hôn."

Tiễn Ý Ý trực tiếp bác bỏ.

Ánh mắt Lương Quyết Thành có tia sáng lóe lên, sau đó lại yên lặng xuống.

Không thể phủ nhận rằng lúc cha Tiễn nói ra những lời này, anh liền có chút động tâm.

Đính hôn.

Nhưng cũng rất nhanh chóng tỉnh táo lại.

Quan hệ của cha mẹ Tiễn và Tiễn Ý Ý đã cứng ngắc như vậy, cũng chỉ có thể duy trì mặt ngoài nói chuyện với nhau. Thậm chí ngay cả mặt ngoài cũng sắp không duy trì nổi nữa, cha mẹ Tiễn nói ra cái gì đó, sẽ có lợi cho Tiễn Ý Ý sao?

Anh suy xét kĩ điểm này.

Quả nhiên, Tiễn Ý Ý cự tuyệt.

Trong nháy mắt, Lương Quyết Thành có chút mất mát.

Anh mím môi.

Chỉ là có chút thôi. Không quan hệ gì, đây mới là điều nên làm.

Cha Tiễn cũng không tức giận: "Con cảm thấy con còn nhỏ, nhưng con cũng phải rõ ràng, hiện giờ hai đứa đã lớp 11 rồi, sang năm chính là lớp 12, sau đó liền tốt nghiệp rồi đi đại học. Chuyện sau đó rất khó nói, nếu con thích đứa bé này thì nhanh chóng định xuống, phía sau cũng sẽ không cần lo lắng nữa."

"Điểm ấy con không lo lắng, anh ấy chỉ thích con, con cũng chỉ thích một mình anh ấy. Đính hôn đối với bọn con còn quá sớm, ít nhất cũng phải đợi đến lúc bọn con thi xong đại học mới được."

"Thi đại học...còn những một năm rưỡi nữa." Cha Tiễn nhíu chặt mi.

Công ty đang cần tiền gấp, chờ thêm một năm rưỡi nữa, gió Tây Bắc cũng đều lạnh cả rồi.

"Không được, con là con gái ta, chuyện của con phải để ta quyết định."

"Các con chuẩn bị đi, trước tết nguyên đán sẽ đính hôn, trễ mấy cũng không thể để qua năm mới được."

Không thể để quá sớm cũng không thể để quá muộn khiến Tiễn Ý Ý nghi ngờ, phải sớm hoàn thành để lo cho công ty.

Cha Tiễn đúng là tính toán thật kĩ.

Nếu Diêu Nhất Nam cùng Tiễn Mân Văn có thể thuận lợi đính hôn, ông ta có thể lấy được một phần tiền liền buông tha cho hai người Tiễn Ý Ý cũng nên.

Dù sao Lương Quyết Thành cũng chỉ là một người bình thường, không có hậu đài cường thế như Diêu gia.

Cứng ngắc phân phó Tiễn Ý Ý xong, cha Tiễn quay sang nói với Diêu Nhất Nam: "Nhất Nam, cháu với Văn Văn nhà ta hẹn hò cũng coi như đã ổn định rồi, không bằng thuận tiện đính hôn luôn? Lúc trước cha cháu với ta cũng đã nói qua về việc muốn kết thông gia rồi."

Diêu Nhất Nam đối mặt Tiễn Phụ cũng không có bao nhiêu lễ phép.

"Chú, sao cháu lại không biết, cháu cùng Tiễn Mân Văn đang hẹn hò vậy?"

Tiễn Mân Văn sửng sốt nhìn người bên cạnh mình. Hắn chậm rãi ung dung đứng lên.

"Hôm nay bạn học Tiễn Mân Văn nói muốn mời cháu về nhà chơi. Bạn học tới nhà chơi không nhẽ lại chơi ra đến việc đính hôn luôn sao? Trò chơi cũng không dám có cái thao tác này đâu, chú à, chú quá khoa trương rồi, cháu cùng cô ta không quen biết."

Trên mặt Diêu Nhất Nam là vẻ tươi cười lạnh lùng, giống như hoàn toàn không đem Tiễn Mân Văn đặt vào mắt.

Cái hướng phát triển này đừng nói là cha mẹ Tiễn, ngay cả Tiễn Ý Ý cũng không nhịn được quay đầu nhìn Diêu Nhất Nam.

Uây uây?

Chẳng phải tình cảm của nam nữ chính tốt lắm sao? Tại sao Diêu Nhất Nam có thể quang minh chính đại ở trước mặt người Tiễn gia không cho Tiễn Mân Văn một chút mặt mũi nào vậy?

Diễn tình cảm như thế nào mà một lời không hợp liền đóng băng cả vậy?

Tiễn Ý Ý cảm thấy, mình đang chứng kiến một sự kiện lịch sử.

Tiễn Mân Văn thẹn quá, lúng túng lại xấu hổ vô cùng, vội vàng đứng lên nói: "Trong bếp đang pha trà, con đi nhìn xem một chút."

Có dì Điền, căn bản không đến lượt cô ta đến xem. Nhưng Tiễn Mân Văn là không chịu nổi nữa, cảm thấy ở trước mặt Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành mà Diêu Nhất Nam thẳng thừng cự tuyệt cô ta như vậy, chuyện này quả thực là vô cùng nhục nhã.

Mấy ngày gần đây, Diêu Nhất Nam thường xuyên mang theo cô ta cùng chơi đùa, không để ý cô ta nói vài lời liên qua tới Tiễn Ý Ý.

Cô ta còn cho rằng đây là một chuyện tốt.

Tiễn Ý Ý yêu đương với Lương Quyết Thành, Diêu Nhất Nam mất đi vị hôn thê này thì nhất định vị trí đó sẽ chuyển sang cho cô ta.

Là cô ta nghĩ đó là đương nhiên.

Biết được hôm nay Tiễn Ý Ý sẽ mang Lương Quyết Thành về, cô ta liền muốn Diêu Nhất Nam cùng tới, để cho Diêu Nhất Nam biết được Tiễn Ý Ý đã là của người khác. Cũng để cho Tiễn Ý Ý biết Diêu Nhất Nam đã là người của cô ta.

Nhưng ai ngờ được cha mình lại nói tới chuyện đính hôn này.

Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành cũng thôi đi, nhưng Diêu Nhất Nam và cô ta căn bản không có gì cả, cha Tiễn hiểu lầm liền bảo bọn họ đính hôn, như thế chẳng phải là để Diêu Nhất Nam tới nhục nhã cô ta hay sao?

Tiễn Mân Văn ở trong phòng bếp đè nén tiếng khóc.

"Ngại quá, chú Tiễn có khả năng là đã hiểu lầm cái gì rồi."

Khóe miệng Diêu Nhất Nam nhướn lên.

"Cha cháu nói muốn cháu cùng tiểu thư Ý Ý thân cận, đương nhiên việc đính hôn cũng là chỉ cô ấy. Ngài không những ở trước mặt bảo cô ấy đính hôn với người khác mà còn muốn cháu đính hôn với đứa con gái kia của ngài. Ngài là đang khinh thường ai?"

Cha Tiễn nào có thể để một nam sinh tuổi còn trẻ như vậy mạo phạm qua, ngay lập tức liền muốn nổi giận.

Vẫn là mẹ Tiễn nghĩ tới Diêu gia, nhanh chóng nói: "Đứa nhỏ này, nếu cháu thích Ý Ý, không bằng..."

"Có vẻ như hôm nay cũng không có chuyện gì, con cùng bạn trai đi trước, không quấy rầy mọi người nữa."

Tiễn Ý Ý đứng dậy, thuận tay giật giật áo Lương Quyết Thành.

"Nếu mẹ muốn nhìn thấy con gái mình đính hôn thì có lẽ chị ấy sẽ thích hợp hơn."

"Con đi đây."

"Đứng lại! Ở trước mặt trưởng bối có còn lễ phép hay không!?"

Cha Tiễn rốt cuộc cũng không nhịn được mà nổi giận.

Con gái ruột bị ghét bỏ, con gái nuôi lại không nghe theo ông ta. Đứa nào cũng làm cho cha Tiễn không vui nổi.

Bước chân Tiễn Ý Ý nhanh chóng kéo Lương Quyết Thành đi thật nhanh, rời khỏi Tiễn gia.

Lưu thúc vẫn ở trên xe, xe nổ máy một cái, không chậm trễ một giây liền quay đầu rời khỏi Tiễn gia.

"Haizz..."

Tiễn Ý Ý nhìn qua cửa kính xe ô tô, sau khi đã không còn nhìn thấy ngôi nhà kia nữa thì mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Cảm giác ở trong cái nhà đó khiến cho không ai có thể vui được mà.

Cha mẹ Tiễn muốn dùng cô để đổi tiền, lại còn dùng để đổi với Diêu gia nữa, làm gì có chuyện tốt dễ dàng như vậy.

Lưu thúc kéo màn che lên, Tiễn Ý Ý thấp giọng nói với Lương Quyết Thành: "Hôm nay bọn họ nói muốn đính hôn, là vì tiền."

Chuyện của Tiễn gia, cô cũng không ngại nói cho anh biết.

Đều là người trên cùng một thuyền rồi, về sau hợp tác sẽ còn nhiều, nói ra một chút sẽ dễ phối hợp hơn.

Quả nhiên, Lương Quyết Thành có chút khó hiểu.

"Trước kia ông nội có nói, nếu như tớ hay cô ta có bạn trai thì sẽ cho một khoản tiền. Đính hôn được năm trăm ngàn, kết hôn còn nhiều hơn như thế nữa. Mà nếu sinh được một đứa nhỏ thì có thể giành được một phần tài sản cùng cổ phần của công ty. Cái bọn họ nhắm tới chính là cái này."

Tiễn Ý Ý nhanh chóng nói: "Hai chúng ta hẹn hò với nhau tương đương với việc ông nội sẽ cho một khoản tiền trong đó. Bọn họ là muốn thứ đó, nhưng tớ... không nghĩ muốn cho họ."

Cô vẫn còn là trẻ vị thành niên, số tiền kia chỉ cần ông nội đưa cho cô liền sẽ trực tiếp bị cha mẹ Tiễn lấy đi.

Tiễn Ý Ý không thích cái cảm giác bị lợi dụng này.

Nếu ông nội cho cô số tiền đó, cô thà đưa cho chú nhỏ còn hơn là đưa qua cho cha mẹ Tiễn.

"Tôi biết."

Lương Quyết Thành cũng không có nhiều ý kiến.

Chỉ là cảm thấy quan hệ gia đình cô rất phức tạp, về sau anh sẽ cố gắng cho cô một gia đình nhỏ thật đơn thuần, hạnh phúc.

Cái gì cũng đều cho cô quản hết.

Đáy mắt Lương Quyết Thành có một tia ôn nhu, nhẹ nhàng đưa tay đặt lên đỉnh đầu Tiễn Ý Ý.

"Mặc kệ cậu muốn làm gì, tôi đều phối hợp với cậu."

Tiễn Ý Ý ngơ ngác.

Sao cô lại thấy trong mắt Lương Quyết Thành... có cái gọi là sủng nịnh, ôn nhu?

Không không không sẽ không!

Lão đại sao lại có ánh mắt mềm mại như vậy được!?

Tiễn Ý Ý lắc lắc đầu thật manh, đem ảo giác của mình xóa sạch.

"Không có quá nhiều chuyện cần phối hợp, chủ yếu là để cho người nhà tớ tin tưởng chúng ta đang yêu nhau..." Tiễn Ý Ý trầm ngâm, "Đứa nhỏ từ từ hẵng tính, nếu bị ép tới đường cùng thì có đứa nhỏ cũng chưa muộn."

Lỗ tai Lương Quyết Thành phiếm hồng.

Nói gì vậy.

Cô đến cùng có biết làm thế nào để có đứa nhỏ không?

Nếu như cô biết, vậy...

Ánh mắt Lương Quyết Thành dần dần bình tĩnh lại.

Còn nửa năm nữa.

Cô vẫn chưa trưởng thành.

Chờ qua nửa năm, cô nghĩ tới chuyện đó, anh đều có thể đáp ứng cô bất cứ lúc nào.

*

Mặc kệ là nam nữ chính phát triển theo kiểu nào, học hành vẫn là quan trọng nhất.

Một tuần có hai tiết thể dục, Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành thường thường trốn một tiết đi một tiết.

Không biết là thầy thể dục có phải chưa sợ hay không mà vẫn xếp ban 1 với ban 11 học chung với nhau.

Sau đó nữ sinh của hai ban còn chưa khởi động xong thì nam sinh của ban 1 với ban 11 đã lao vào đánh nhau.

Đây là lần thứ ba xung đột, thầy giáo còn chưa kịp ra ngăn thì hai mươi, ba mươi nam sinh đã đánh thành một đoàn. Cuối cùng vẫn là phải gọi đến không ít thầy giáo mới đem đám người này tách ra.

Lần này Tiễn Ý Ý không tham dự. Nhưng Lương Quyết Thành lại tham dự.

Một đám nữ sinh được đẩy đến sân tennis, cách xa hiện trường đánh nhau của mấy nam sinh này.

Cùng các nữ sinh ở một chỗ còn có Diêu Nhất Nam đang ghé vào trên lan can nhìn.

Diêu Nhất Nam, người này rất kì quái. Hắn không đánh cũng không can, lại dựa vào lan can vỗ vỗ tay. Các thầy vừa đến việc đầu tiên làm là xách hắn ra chỗ khác.

Hỗn chiến quá rối loạn, nhất là vừa có một nam sinh bị đánh cho không nhẹ liền gào lên.

Da đầu thầy giáo đều run rẩy.

Mấy tiểu tử choai choai này không biết suy nghĩ, đánh chết người thì sao đây!

Các thầy giáo liều mạng đi ngăn, kéo nửa ngày mới biết được vì sao hiện trường lại thảm như vậy.

Người đánh chính là Lương Quyết Thành.

Anh mặc đồ thể thao, một chân đạp lên trên cổ nam sinh kia, cả người đều là sát khí.

"Để tao nghe được mày lắm mồm một lần nữa, tao sẽ bịp miệng mày."

Giọng nói anh âm u.

"Lương Quyết Thành! Ai cho dọa dẫm bạn học hả!?"

Mấy thầy vội vàng đem người tách ra.

Hai mươi, ba mươi nam sinh xếp thành một hàng, tám chín phần mười đều bị thương.

"Mấy em đang làm cái gì!? Ban một, ban mười một, lại là các em! Đây là lần thứ mấy rồi!? Không đánh không chịu được đúng không!?"

Chủ nhiệm giáo dục đã xanh hết cả mặt.

Hai cái ban bị xếp cùng một tiết thể dục; trước đó vẫn bình an vô sự, nhưng cũng vì từ lúc Tiễn Ý Ý với Tiễn Mân Văn chuyển đến lại không ngừng xung đột, nói hai câu lại động thủ đánh nhau.

Vẻ mặt của nam sinh hai ban đều không phục, duy chỉ có Lương Quyết Thành lắc lắc tay, giống như người bình thường không có quan hệ gì đi đến trước mặt Tiễn Ý Ý, đưa tay ra.

Tiễn Ý Ý chớp mắt, từ trong túi móc ra một chiếc khăn tay.

Ừm, quả nhiên anh dùng để lau tay.

"Có người miệng tiện đi."

"Mấy người động thủ trước!"

"Lắm mồm khi dễ nữ sinh lớp bọn tao, cho rằng bọn tao không nghe thấy?"

Bên kia vẫn còn đang cãi nhau. Sự tình cũng đơn giản, hai ban này thường xuyên xô đẩy kết thù với nhau, lần trước cô Đường cá cược với Tiễn Ý Ý bị thua, còn bị sa thải, khiến ban 1 bị đổi một thầy Chu không khoan dung với bọn họ, làm cho bọn họ đều không được tự nhiên.

Ban nãy mấy nam sinh này nhìn về phía Tiễn Ý Ý ở cùng vài nữ sinh trên khán đài bèn nói vài câu âm dương quái khí.

Nam sinh cầm đầu nói có chút khó nghe, nam sinh ban 11 đều rất tức giận. Nhưng không đợi bọn họ nhảy qua cãi lại thì Lương Quyết Thành, người vốn không nên xuất hiện ở đây lại đi qua đạp một phát vào tên kia.

Nam sinh lắm mồm đó trực tiếp bay xa hơn một mét.

Sau đó liền đánh nhau.

Cũng không hẳn là đánh nhau, nói là đơn phương quần ẩu thì đúng hơn.

Nam sinh ban 1 bị thương quá thảm, nhất là bị Lương Quyết Thành ấn xuống đánh cho mặt mũi bầm dập đến không mở nổi mắt.

Nam sinh ban 11 còn rất khỏe, hơn nữa lại chiếm lý, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

"Miệng tiện khi dễ nữ sinh không phải là nên đánh sao!?"

Vừa nói, nam sinh đó còn liếc mắt qua nhìn Lương Quyết Thành.

Cái người ban nãy đánh nhau đến khiến cho người nhìn phát run bây giờ lại dùng một chiếc khăn tay mềm mại lau vết bẩn trên tay mình. Sau đó cúi người, ngồi xổm trước mặt Tiễn Ý Ý...

Buộc dây giầy cho cô!!!
Bình Luận (0)
Comment