Nuôi Dưỡng Nhân Vật Phản Diện

Chương 4

Edit: Thương Thù

———————————————————

Chuông tan học vừa vang lên, hàng cuối cùng đã vây quanh không ít học sinh, đều dùng ánh mắt tò mò quan sát mấy học sinh mới chuyển trường tới.

Nữ sinh duy nhất, Hà Ứng Hoan trực tiếp bổ nhào lên trên lưng Tiễn Ý Ý, ôm cô làm nũng: "Tiểu Ý Ý, tớ nhớ cậu muốn chết."

Nam sinh có bộ dáng lưu manh quay sang đối diện với Lương Quyết Thành bên cạnh Tiễn Ý Ý, nói: "Bạn học, ngồi nhờ một chút."

Lương Quyết Thành lâu lắm rồi mới không ngủ trong giờ, tay chống cằm nhìn nam sinh vừa gọi mình. Anh nâng mí mắt, ánh mắt có chút lạnh, lại thản nhiên lướt qua khuôn mặt đẹp trai của nam sinh kia, thu hồi tầm mắt không phản ứng gì.

Cái nhìn này cứ như cậu ta là người vô hình vậy, cũng quá khinh thường người khác. Tào Khung nhăn mày bước lên một bước: "Này..."

"Khung Khung." Tiễn Ý Ý vỗ vỗ Hà Ứng Hoan để cô ấy đứng dậy, ngăn cản Tào Khung, "Đừng nói nữa."

Kêu Lương Quyết Thành nhường chỗ, lời này Tiễn Ý Ý vừa nghe đã thấy đau đầu. Lương Quyết Thành là nhân vật boss phản diện, là đại ca nha. Anh sẽ nhường đồ cho người khác sao?

Tào Khung cũng là công tử kiêu ngạo, trước đó ở trường học cũng hoành hành ngang ngược quen rồi, không phải kiểu người biết thu liễm tính tình. Nếu cùng Lương Quyết Thành gây sự thù chắc chắn tám phần sẽ xảy ra chuyện.

Tiễn Ý Ý lôi kéo mấy tên kia ra ngoài nói chuyện. Cô vừa đi, bên cạnh Lương Quyết Thành đã chẳng còn ai.

Lương Quyết Thành phát ngốc trong chốc lát, thu hồi tầm mắt, buông mi xuống. Xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn thấy Tiễn Ý Ý cùng bốn bạn học mới tới ở dưới tầng đang nói chuyện.

Bốn học sinh chuyển trường kia trên người là một thân đồng phục trường quý tộc khiến cho không ít học sinh chỉ dám nhìn chứ không dám lại gần. Vừa tiện lưu lại một khoảng trống cho bọn họ nói chuyện.

Bốn người này có chút dính người, cô bé kia vẫn treo trên người Tiễn Ý Ý, mặc khác ba nam sinh còn lại đang khoa tay múa chân nói cái gì đó, không bao lâu sau lại có một người tới.

Lương Quyết Thành hơi hơi nhíu mày. Nữ sinh tóc ngắn này nhìn hơi quen mắt.

Ở dưới tầng, Tiễn Ý Ý có chút đau đầu. Cô hỏi Tào Khung tại sao bọn họ lại chuyển trường tới. Họ nói là có người nói cô ở đây bị người ta bắt nạt.

Tào Khung và Hà Ứng Hoan đều là người dễ kích động, khi nghe tin này liền lập tức bảo cha mẹ chuyển trường cho mình.

Bọn họ không rõ sự tình của Tiễn gia cho lắm, nhưng có thể mơ hồ biết được vài chuyện. Không biết từ đâu xuất hiện một đứa con gái ruột, thiên kim tiểu thư duy nhất lại biến thành hai người. Bất quá, những việc kia họ đều không quan tâm.

Tào Khung nổi cáu một trận, nói Tiễn Ý Ý gặp chuyện mà không thông báo cho bọn họ một tiếng.

Tiễn Ý Ý cười nhẹ, dung túng nhìn Tào Khung lải nhải, chỉ trích nói cô "bạc tình".

"Ý Ý."

Phía sau có người hô một tiếng, khóe miệng tươi cười của Tiễn Ý Ý biến mất, mặt không cảm xúc quay đầu.

Là Tiễn Mân Văn.

Tiễn Mân Văn khoác tay một nữ sinh đi tới. Đó là bạn học cô ta vừa mới quen ở ban một.

"Ý Ý, đây đều là bạn học của em sao?" Tiễn Mân Văn ôn hòa cười nói.

Tiễn Ý Ý trong lòng kêu một tiếng. Cô rất rõ ràng Tiễn Mân Văn muốn giở trò gì.

Tiễn Mân Văn cảm thấy bạn bè của nguyên chủ chính là bạn bè của cô ta. Từ sau khi trở về liền đem tất cả bạn bè của Tiễn Ý Ý lôi kéo về phía mình.

Tiễn Ý Ý thuận miệng nói: "Phải."

Cô không tính giới thiệu cho Tiễn Mân Vân biết họ. Cô ta lén lút lôi kéo bạn của cô, đó là chuyện của cô ta. Nhưng những người này cô tuyệt đối không để cô ta lôi kéo đi.

Tiễn Mân Văn ánh mắt chợt lóe, cười càng ôn nhu hơn.

"Chào các bạn, tớ là chị gái sinh đôi với Ý Ý. Tên tớ là Tiễn Mân Văn."

Cô ta đưa tay ra, vừa thân thiện lại vừa khách khí.

Hà Ứng Hoan nhìn chằm chằm cánh tay giơ ra của Tiễn Mân Văn, rụt rè gật đầu: "Chào cậu."

Tiễn Mân Văn mỉm cười đợi nửa ngày không có đến người thứ hai có ý tứ chào hỏi mình, đang xấu hổ thì chuông học vang lên.

[Ý Ý, cậu cùng chị gái chung sống có tốt không?]

Bây giờ là tiết ngữ văn, Tiễn Ý Ý dựng quyển sách lên, ngăn trở gương mặt đang nhìn di động trong ngăn bàn.

Hà Ứng Hoan cùng Tào Khung lập một cái nhóm chat nhỏ, đem cô kéo vào đó rồi bắt đầu hỏi chuyện. Ý tứ của hai người cũng không khác nhau là mấy, đều hỏi về quan hệ giữa Tiễn Ý Ý và Tiễn Mân Văn.

Tiễn Ý Ý trả lời một câu: [Nước sông không phạm nước giếng.]

Ý là cô chỉ muốn bảo trì quan hệ trung lập như vậy với Tiễn Mân Văn mà thôi.

Bên kia dường như đã hiểu. Nói sang đề tài khác, bàn xem tan học có thể đi chỗ nào chơi.

Lương Quyết Thành ngủ không được, anh liếc nhìn người bên cạnh vài lần. Cô chỉ chăm chú ngồi nhắn tin, đầu cũng không nâng lên.

Đột nhiên cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm mình, Lương Quyết Thành thuận thế ngước mắt lên. Nam sinh chuyển trường kia hình như tên Tào Khung, ánh mắt nhìn anh không được tốt cho lắm.

Lương Quyết Thành lạnh lùng nhìn thẳng cậu ta, ba giây sau đó Tào Khung quay đầu qua.

[Tên ngồi cùng bàn với cậu thích cậu phải không?]

Tiễn Ý Ý cúi đầu nhìn WeChat, thiếu chút nữa bị chính nước bọt của mình sặc chết.

Ai thích cô cơ?

Tin nhắn thứ hai của Tào Khung nhanh chóng được gửi đến.

[Cậu ta nhìn chằm chằm cậu mấy lần rồi.]

Tào Khung do dự, lại như cố ý bâng quơ nhắn thêm một câu:

[Cậu thích cậu ấy?]

Tiễn Ý Ý nhìn dòng tin nhắn WeChat mà dở khóc dở cười, thở dài một hơi.

Lương Quyết Thành nhìn cô? Câu trả lời chỉ có một, cô chơi điện thoại nên ảnh hưởng tới vị lão đại này ngủ rồi.

Tiễn Ý Ý trả lời một câu rồi cất điện thoại.

[Không có chuyện đó đâu. Không nói nữa, nghe giảng đi.]

Lão đại nhìn cô nhiều lần không phải là muốn cô im lặng sao? Được, cô im lặng nghe giảng.

Tiễn Ý Ý vừa cất điện thoại nghiêm túc nghe giảng thì điện thoại Lương Quyết Thành vang lên thông báo WeChat.

Anh tùy tay ấn mở ra, là Tại Tiếu.

[Lương ca, tôi cảm thấy là chuyện này nên nói với cậu. Người anh em ngồi cạnh tôi ấy, hình như là vừa nhắn tin WeChat với Tiễn Ý Ý. Tôi không cẩn thận quay đầu nhìn thấy tin nhắn cậu ta gửi cô ấy nói cậu thích Tiễn Ý Ý.]

Bàn tay cầm di động của Lương Quyết Thành hơi siết chặt.

Thích? Lương Quyết Thành muốn ném điện thoại di động đi ngủ tiếp. Chuyện vớ vẩn.

Tin nhắn thứ hai theo đó mà tới.

[Bạn học Tiễn trả lời, nói....]

Lương Quyết Thành nhìn chằm chằm tin nhắn WeChat nửa ngày vẫn không thấy người kia nhắn lại.

Anh cất điện thoại muốn ngủ nhưng nằm sấp xuống bàn rồi vẫn không thấy buồn ngủ. Một lúc sau lại ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Tại Tiếu.

Tại Tiếu đợi phản ứng này của anh đã lâu, nín cười bắt đầu soạn tin nhắn WeChat.

[Nói cái gì thì tôi không thấy rõ, tại người anh em kia đã che mất tin nhắn rồi.]

Lương Quyết Thành:...

Tại Tiếu cười đặc biệt vô tội: [Lương ca, nếu cậu tò mò thì tôi sẽ vụng trộm giúp cậu nhìn một chút.]

Lương Quyết Thành mặt không đổi ném điện thoại vào trong ngăn bàn.

Lúc nghỉ giữa trưa, Tiễn Ý Ý dẫn bốn người kia đi ăn ở canteen. Trường công lập với nhà ăn ở trường quý tộc có chênh lệch rất lớn. Bốn người vừa vào nhà ăn đã cảm thấy ồn ào vô cùng.

Bốn người bưng khay xếp hàng lấy cơm, nhà ăn tiếng nói cười ồn ào, náo nhiệt, học sinh chen chen lấn lấn.

"Ý Ý, cậu có phải là không có tiền không? Nếu không tớ cho cậu tiền học phí cậu quay lại trường cũ đi, ở đây quá ồn ào rồi." Hà Ứng Hoan bị chen lấn đến bực mình, thật vất vả mới tìm thấy chỗ ngồi, nhìn một tiểu thư cao quý như Tiễn Ý Ý liền đau lòng không thôi.

"Không sao, tớ muốn ở đây học đến khi tốt nghiệp."

Tiễn Ý Ý bình tĩnh gắp một đũa thịt vụn với cà tím.

"Chuyện này có liên quan đến cô chị kia của cậu có phải không?", Đinh Quận Nghiêm đẩy đẩy kính mắt.

"Không phải. Tớ cảm thấy nơi này rất tốt."

Tào Khung như muốn nói cái gì.

"A, các cậu cũng tới đây sao?" Tiễn Mân Văn bưng khay cơm ngồi xuống bên cạnh Tiễn Ý Ý, nhiệt tình nói chuyện, "Đồ ăn trong canteen cũng không tệ lắm, tớ đề cử cho các cậu mấy món nhé."

Lời nói bên miệng đột nhiên bị cắt đứt, Tào Khung trừng mắt nhìn Tiễn Mân Văn, không chút khách khí nói: "Chúng ta thân lắm sao? Tự mình biết lấy mình đi, chúng tôi đang nói chuyện cô xen vào làm gì?"

Tào Khung nói không chút lưu tình khiến sắc mặt Tiễn Mân Văn nháy mắt liền trắng bệch.

Cô ta cắn chặt môi.

Mấy người này cô ta đã hỏi mẹ, đều là phú nhị đại có tiền cả. Tất cả học chung với Tiễn Ý Ý nhiều năm, quan hệ vô cùng tốt.

"Các cậu là bạn của Ý Ý..."

"Cậu cũng biết chúng tôi là bạn của Ý Ý chứ không phải là của cậu à?" Hà Ứng Hoan chậm rãi, "Cậu chỉ là chị gái của bạn tôi, không đến mức thân quen với chúng tôi như vậy đâu."

Tiễn Mân Văn ngồi không nổi nữa, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

"...Các cậu nói chuyện đi, tớ đi trước."

Cô ta bưng khay thức ăn lên, cùng hai nữ sinh đứng chờ phía sau vội vàng rời đi.

Tào Khung phát khí trên người Tiễn Mân Văn xong cũng không muốn nhắc tới cô ta nữa, lập tức chuyển sang nói chuyện khác.

- ------

"Mẹ, con không kết bạn được với bọn họ. Bọn họ cũng khinh người quá rồi."

Trên sân thượng, Tiễn Mân Văn trốn ở trong góc gọi điện thoại cho mẹ Tiễn, khóc đến mức không kịp thở.

"...Sao lại không được?"

"Mân Văn đừng khóc nữa, Ý Ý là bị những đứa nhóc kia làm hư cho nên tính tình chắc chắn cũng không tốt. Con muốn cùng chúng kết bạn khẳng định sẽ chịu rất nhiều ủy khuất. Có điều ủy khuất một chút xíu thôi, khi bọn họ trở thành bạn con rồi sẽ đối với con càng có lợi."

Mẹ Tiễn an ủi: "Ý Ý có quen một nam sinh khá thân tên là Tào Khung. Cậu ta là con trai Tào phó bộ trưởng, con phải cùng cậu ta kết giao thật tốt đấy."

Tiễn Mân Văn vô cùng khó chịu.

"Bạn học, sao cậu khóc?"

Một nam sinh do dự tới gần, trên mặt là vẻ quan tâm.

Tiễn Mân Văn cắn chặt môi: "Em gái tôi...Thôi, không có việc gì cả."

Sau khi cúp điện thoại, mẹ Tiễn gọi cho chủ nhiệm giáo dục nói về chuyện thay giáo viên chủ nhiệm.

Hai tuần trôi qua rất nhanh lại không có chủ nhiệm nào đồng ý việc này.

Chủ nhiệm giáo dục vò tóc đến muốn trọc cả đầu, tốn rất nhiều thời gian chọn chủ nhiệm lớp mới. Lấy lí do là thầy Trương ở ban mười một có chút việc riêng cho nên muốn tuyển giáo viên chủ nhiệm mới cho ban mười một.

Chủ nhiệm mới đến là sinh viên Anh Ngữ mới ra trường không lâu, tên là Lưu Nhã. Không phải người bản địa nhưng vì là có quan hệ bí mật của phó hiệu trưởng cho nên một tháng trước đã được sắp xếp đến đây. Về phần nội dung mà mẹ Tiễn giao phó, chủ nhiệm giáo dục không dám nói quá nhiều, chỉ nói sơ sơ qua là phải trông chừng Tiễn Ý Ý một chút.

Ai cũng muốn kiếm cơm, cô Lưu cũng không phải là ngoại lệ.

Lưu Nhã nghe được hai nữ sinh đó đều họ Tiễn, là chị em của nhau nhưng một người được sủng ái, còn một người thì không. Cái này khẳng định là con ghẻ!

Nếu cô ta làm thân được với con gái ruột của Tiễn gia thì có phải sẽ lấy lòng được cha mẹ Tiễn không?

Lưu Nhã tính toán trong lòng.

Chuông vào lớp đã vang lên nhưng ban mười một vẫn còn đang nói chuyện ầm ĩ.

Mấy nam sinh hàng sau cầm bóng rổ ném qua ném lại, chỉ chờ đến tiết thể dục sau là được đi chơi.

Thầy Trương bước vào lớp, Lưu Nhã đi theo phía sau.

"Trật tự."

Không ít học sinh nở nụ cười:

"Không phải lại là học sinh chuyển trường nữa chứ?"

"Im lặng!"

Lưu Nhã nâng cằm, ánh mắt khinh miệt đảo qua học sinh ban mười một, dùng thước gõ lên trên bàn giáo viên: "Tôi là giáo viên tiếng Anh, cũng là chủ nhiệm lớp mới của các em. Về sau các em là do tôi quản lí."

Thầy Trương đã dạy học đến vài thập niên, bây giờ lại phải cúi mặt trước một giáo viên mới, khỏi nói cũng biết có bao nhiêu xấu hổ.

Tiễn Ý Ý từ từ lật đề thi vật lý nhìn cô ta.

Trước kia ở phòng y tế có nghe mẹ Tiễn và Tiễn Mân Văn nói chuyện, Tiễn Ý Ý biết sẽ có một ngày như thế này, nhưng...

Bọn họ tìm người...cũng tùy tiện quá đi.

Lưu Nhã đứng trên bục giảng chỉ mới hơn hai mươi, còn vi phạm chuẩn mực của giáo viên. Trang điểm đậm như vậy nhưng vẫn không che được sự khinh thường của cô ta đối với ban mười một.

Cô thoáng nhìn qua một chút rồi lại cúi đầu.

Còn không bằng nhìn đề thi nhiều một chút đi.

Tiễn Ý Ý học hành chểnh mảng đã lâu, chỉ dựa vào thiên tư của cô, muốn bắt đầu lại cũng có chút khó.

Lương Quyết Thành quay đầu, ánh mắt nhìn trên bài giải mà Tiễn Ý Ý vừa làm.

"Tôi biết các em là ban mười một, học tập đều không giỏi đã vậy còn nghịch ngợm. Tôi nói cho các em biết, tất cả phải chỉnh đốn lại cho tôi, đừng để tôi nổi giận với các em." Lưu Nhã chỉ trích không khách khí, "Các em nên cảm thấy có lỗi đi. Vốn là tôi được phân đến ban một nhưng thầy Trương lại không dạy được các em, không ai có thể dạy nổi các em cho nên tôi mới phải đến đây dạy. Có tôi cũng như cho các em rất nhiều mặt mũi, có biết không?"

Học sinh ban mười một sắc mặt vô cùng khó coi.

Có nam sinh đấm bàn, khó chịu: "Có bản lĩnh như vậy thì đừng có đến đây. Đến đây chửi mắng bọn tôi, cô đúng là đồ xấu tính!"

"Thầy Trương, thầy xem học sinh của mình đi. Thái độ đối với giáo viên như thế này sao."

Lưu Nhã châm chọc thầy Trương: "Khó trách thầy hai năm nay không thể lấy được tiền thưởng."

"Ai bảo cô đến đây, còn mắng chúng tôi như vậy. Cô mau cút đi."

Học sinh ban mười một đều là một mặt phản cảm.

Lưu Nhã hung hăng gõ thước lên bàn giáo viên: "Mấy em nên hiểu rõ tôi mới là chủ nhiệm lớp của các em, từ nay tôi mới là người dạy các em. Thái độ đối với chủ nhiệm lớp như vậy là muốn tôi gọi cha mẹ lên có đúng không!"

Nhắc tới người lớn trong nhà, không ít học sinh có chút sợ hãi, vẻ mặt căm giận nhưng cố nén lại.

Thầy Trương lúng túng, chỉ có thể nói: "Hôm nay thầy muốn trả bài kiểm tra cho các em, còn có chỗ ngồi..."

"Thầy vội thì đi trước đi. Chuyện đó tôi sẽ giải quyết."

Lưu Nhã không ngẩng đầu. Thầy Trương ngại ngùng sờ sờ mũi rời đi.

Thầy chắp hai tay đằng sau, vừa đi ra cửa vừa nghĩ có nên tìm chủ nhiệm giáo dục uống trà hay không.

Lưu Nhã bắt đầu trả bài thi cho ban mười một.

"Triệu Lệ 26 điểm, Tôn Hiểu Dung 49 điểm, người cao nhất cũng chỉ 66 điểm. Các em thi kiểu gì mà đều không đạt nổi tiêu chuẩn thế này? Thành tích này chính là đội sổ của khối mười một, các em có sự chênh lệch rất lớn đấy có biết không."

Bài thi được phát xuống dưới, ban mười một hơn nửa đều không đạt tiêu chuẩn. Đạt tiêu chuẩn cũng chỉ có vài người lẹt đẹt ở chỗ điểm 60.

"Còn đặc biệt có hai em..." Lưu Nhã nhìn sổ điểm, ánh mắt không chớp nói, "Lương Quyết Thành nộp giấy trắng 0 điểm. Tiễn Ý Ý cũng nộp giấy trắng!"

"Lương Quyết Thành, Tiễn Ý Ý, hai em đứng lên!"

Lưu Nhã nổi giận đùng đùng, nước miếng bay tứ tung: "Các em xem bài của mình đi, giấy trắng? Học như vậy thì học làm gì, còn không bằng về nhà cày ruộng luôn đi! Lãng phí tiền của cha mẹ như thế làm gì chứ hả?"

Tiễn Ý Ý không đứng lên, Lương Quyết Thành cũng như vậy. Đừng nói là bắt anh đứng, vừa mới bị đánh thức mà sắc mặt đã âm trầm đến cực điểm rồi.

"Cô giáo."

Tiễn Ý Ý giơ tay lên: "Em không có tham gia thi, cô bảo em làm sao biến ra bài thi được đây."

Không khí ngưng trệ trong giây lát, ban mười một đột nhiên cười ầm lên.

Thiếu chút nữa thì quên mất, vào hôm thi Tiễn Ý Ý mới chuyển tới đây, bài thi cô không có làm thì làm sao có điểm số được.

"...Vấn đề này phải hỏi chính em." Lưu Nhã mạnh miệng, "Chị gái em, Tiễn Mân Văn ở ban một cũng chuyển trường như em tại sao vẫn có bài thi, còn em thì không có? Người ta thi được những 92 điểm, em có thể thi được bao nhiêu? Chị gái em ưu tú như vậy, em xem lại chính mình đi. So sánh với nhau đúng thật là hai người trên trời dưới đất..."

Tiễn Ý Ý mặt không chút thay đổi nhìn Lưu Nhã thao thao bất tuyệt, đại não thần kinh lại dần dần banh ra.

Tào Khung hung ác: "Mẹ nhà nó chứ..."

"Ầm" một tiếng, một cái ghế đánh thẳng vào tường, cả lớp trong nháy mắt đồng loạt im lặng.

Lương Quyết Thành đứng lên, ánh mắt nhìn Lưu Nhã khiến cô ta co lại.

Học sinh này đúng là không để giáo viên vào trong mắt!!

"Em làm gì vậy hả? Một chút tôn sư trọng đạo cũng không có sao?" Lưu Nhã thở hổn hển.

Ánh mắt anh âm trầm, lặng lẽ nhìn Lưu Nhã vài giây, thanh âm tràn đầy thô bạo: "Cút!"
Bình Luận (0)
Comment