Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ

Chương 110

[Tích…*& trò chơi đang load… giá trị hắc hóa của mục tiêu công lược 80%…]

Đường Tiếu loáng thoáng nghe thấy âm thanh nào đó vang lên trong đầu ở trong mơ, nhíu chặt mày, ngủ cũng không yên ổn, sau khi qua một hồi giãy giụa, ý thức dần tỉnh táo.

Ánh mặt trời đã xuyên qua cửa sổ chiếu vào mép giường, Đường Tiếu nằm trong ký túc xá Con Mắt Thứ Ba quen thuộc, chìm vào một chốc mờ mịt ‘tôi ở đâu’, một hai phút sau, mới phản ứng lại trước hôn mê đã xảy ra việc gì.

Bùm một tiếng, đỏ ửng từ cổ lan đến gương mặt, bên tai đỏ đến độ có thể nhỏ máu, Đường Tiếu bụm mặt, ở trong lòng k.êu r.ên, xong rồi, cảm thấy tiết tháo không tồn tại đã tuột đến nỗi sâu không lường được rồi? Hơn nữa một người trưởng thành bình thường sao có thể thật sự xuất hiện tình huống mệt ngất xỉu chứ?

Cái gì? Đối tượng không phải người, vậy không có việc gì.

Đường Tiếu lựa chọn xóa bỏ ký ức ở gác mái trước đó, hít sâu vài lần, miễn cưỡng ngăn chặn xấu hổ nảy lên trong lòng, để đầu óc duy trì hoạt động bình thường.

… Vừa rồi, hình như nghe thấy âm nhắc nhở của trò chơi?

Là đang nằm mơ ư?

Đường Tiếu thử gọi ra giao diện trò chơi theo thói quen chơi game trước đây, kết quả trước mặt vẫn không hề xuất hiện cái gì.

Quả nhiên, là mơ à?

Đường Tiếu không khỏi cười khổ, dù sao cậu chính là người thật tiến vào thế giới này, vẫn chưa thông qua mũ giáp trò chơi, hệ thống trò chơi sao có thể sẽ xuất hiện chứ.

Tuy nói vượt qua tuyến chính trò chơi rồi, nhưng cậu còn chưa kịp nhận khen thưởng đã bị ép offline, ngẫm lại thật đúng là lỗ lớn.

Lúc này, một hương vị tinh khiết và thơm truyền vào từ phòng bên ngoài, Đường Tiếu hít hít mũi, cảm thấy kỳ lạ, đứng dậy đi đến phòng khách nhỏ bên ngoài.

Trên bàn cơm trong phòng khách nhỏ, không biết khi nào đã được đặt bánh mì thịt xông khói và sữa bò, Đường Tiếu qua đi sờ cái ly một chút, vẫn còn ấm.

Trong căn cứ Con Mắt Thứ Ba, trừ cậu cũng không có con người khác có thể tự do hành động, vậy phần bữa sáng này…

“Juntes?” Đường Tiếu nhẹ giọng hỏi.

Trong ký túc xá không có phản hồi, vì thế Đường Tiếu đến toilet trước tiến hành rửa mặt đơn giản, đổi xong quần áo, ngồi trước bàn ăn bắt đầu ăn bữa sáng.

Hương vị đơn giản mà quen thuộc, trước đây lúc Đường Tiếu vùi đầu nghiên cứu trong ba năm không thấy ánh mặt trời, không kịp ăn cơm, cũng thỉnh thoảng sẽ thấy những bữa ăn nóng hổi trong ký túc xá, ngay từ đầu chỉ là Juntes trộm mang từ nhà ăn, sau lại tiến hóa đến thực phẩm thức ăn nhanh không biết hắn từ đâu làm ra, đến sau là ba bữa cơm bình thường.

Dù sao chờ Đường Tiếu hồi thần lại, ngoại trừ công việc thì mọi việc nhỏ nhặt trong cuộc sống cơ bản được sợi nấm nhận thầu.

Thật ra cậu cũng không nhất định phải ăn uống ở trong trò chơi (tuy rằng có chức năng này), nhưng Juntes có vẻ thích thú, cậu bèn thuận thế phối hợp, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nghĩ trong lòng, Juntes làm đồ ăn kiểu gì, dùng sợi nấm để hái rau, xắt rau, làm nóng chảo à?

Nghĩ đến hình ảnh ấy, khóe môi Đường Tiếu không khỏi lộ ra một chút ý cười, tăng tốc ăn xong bữa sáng trước mặt.

Thay áo blouse trắng, đi ra cửa ký túc xá, Đường Tiếu hoảng hốt có loại cảm giác về tới trước khi trò chơi kết thúc, hết thảy đều chưa thay đổi, nhưng những cánh cửa đóng chặt xung quanh ký túc xá cùng căn cứ dọc theo đường đi không hề có hơi người, nói cho cậu hết thảy đều đã thay đổi.

Một mình đi vào khu vực thí nghiệm, suy xét đến tính thực dụng của thiết bị, Đường Tiếu quyết định tiến hành nghiên cứu bên phía dự án 428 ban đầu, vừa đến đã thấy Juntes đứng ở phòng thí nghiệm chờ cậu.

Một cái liếc nhìn này, khiến Đường Tiếu ngây người.

Juntes thay quần áo ngày hôm qua đi, một lần nữa mặc vào đồ trói buộc trước đây đã mặc trong căn cứ, nếu không phải màu da thay đổi, thoạt nhìn cảnh tượng vẫn như ngày xưa.

“Chào buổi sáng, Juntes.” Đường Tiếu nỗ lực áp chế ý nóng trên mặt, giả vờ vẻ như gì cũng chưa xảy ra đi khởi động thiết bị, “Sao lại muốn thay quần áo?”

“Không cảm thấy như vậy tiện hơn à,” Juntes nghiêng đầu, giang hai cánh tay, “Hơn nữa như vậy em quen hơn nhỉ, tựa như về lại khi trước.”

Đường Tiếu nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể bỏ đề tài qua một bên: “Trước bắt đầu kiểm tra từ cơ thể đi.”

Juntes không có dị nghị, đi theo Đường Tiếu tiến vào phòng kiểm tra.

Sau khi Đường Tiếu tiến vào trạng thái làm việc, trong đầu đã không còn xuất hiện ý nghĩ lộn xộn gì nữa, bởi vì trong căn cứ không có những người khác, công việc vặt vãnh và vụn vặt cũng phải tự cậu tiến hành, rút máu, thu thập mẫu, xét nghiệm gen, chỉ là làm mấy cái thí nghiệm này phải bận rộn một đoạn thời gian.

Chờ sau khi kết quả ra, Đường Tiếu nhìn số liệu trên tay, chìm vào trạng thái ngây người.

Đây là cái gì thế?

Không giống, hoàn toàn không giống với trước đây.

Mẫu máu trước đây của Juntes, hay hoặc là tình huống biểu hiện ra của cơ thể, tuy rằng quỷ dị, cũng nơi chốn đều là bí ẩn, nhưng chưa bao giờ giống thế này, hoàn toàn vi phạm kiến thức sinh vật học mà Đường Tiếu từng học trước đây.

Càng đừng nói trình tự gen, thiết bị trực tiếp biểu diễn bãi công cho cậu, một đoạn cưỡng ép kiểm tra đo lường ra được cũng cơ bản là mã bị cắt xén không có logic.

… Đây đừng nói là nghĩ ra phương án ngăn chặn hung bạo, ngay cả hành vi ‘nghiên cứu’ này cũng khó có thể tiến hành, giống như người nguyên thủy đi đùa nghịch máy tính lượng tử vậy, trừ ngơ ngác chính là không biết làm sao.

Đường Tiếu nhìn những kết quả này, thật lâu không lên tiếng, trán rịn ra mồ hôi.

Juntes… hắn rốt cuộc là cái gì? Nấm? Nấm sẽ là loại kết quả này ư?

Giới nấm zombie trước đây làm khó Đường Tiếu ba năm, tốt xấu gì cậu vẫn có thể ứng phó nhờ khoa học kỹ thuật hiện đại, phạm vi nghiên cứu, nhưng mà hiện tại…

Ngay cả cửa vào ở nơi nào, cậu cũng không tìm thấy.

“Tiếu Tiếu, muốn từ bỏ à?” Không biết khi nào Juntes đã đi xuống từ bục kiểm tra, dán ở phía sau cậu nhẹ giọng hỏi.

Đường Tiếu nhợt nhạt hít vào một hơi, nói với vẻ mặt không biểu cảm: “Còn sớm lắm, đã khi nào anh thấy em bỏ cuộc trên nghiên cứu chưa?”

Juntes cong môi, mắt vàng cụp xuống nhìn chăm chú Đường Tiếu nhíu mày chìm vào trầm tư không hề chớp mắt, ánh mắt sâu thẳm nóng bỏng.

Hắn đương nhiên biết, dù sao hắn thích Đường Tiếu vì điểm này.

Đường Tiếu xem xong số liệu, theo sau tạm thời rời khỏi phòng thí nghiệm, thẳng đến thư viện của Con Mắt Thứ Ba.

Nếu tri thức sinh vật hiện có khó có thể phân tích, vậy chỉ có thể thử xuống tay từ ngành học khác, thử xem có suy luận không.

Dù sao khoa sinh vật học của con người chỉ phát triển vài thập niên, so với hóa học hoặc là vật lý mà nói thì vẫn quá non nớt, từ tư duy giản lược* mà nói, hết thảy vấn đề sinh vật đều có thể trở về thành vấn đề hóa học, sự phát triển của sinh vật cũng thường thường bị sự phát triển của vật lý và hóa học cân bằng, nếu với sinh vật học hiện có không thể phân tích Juntes, vậy chỉ có thể nói chủng tộc chân chính của Juntes có lẽ phức tạp vượt xa tưởng tượng của con người.

* Tư duy giản lược: lối suy nghĩ liên tục phân tích đối tượng nghiên cứu, khôi phục nó về trạng thái ban đầu, chia tổng thể thành nhiều phần và biến sự phức tạp thành đơn giản.

Đường Tiếu chỉ tiếc, nếu hiện tại giao diện trò chơi còn thì tốt rồi, điểm số độ thiện cảm của cậu trước đó đã là một con số thiên văn không thể tiêu hết, trực tiếp thêm ở trên ngành học khác, có thể tiết kiệm lượng lớn thời gian học tập.

Nhưng thứ không có dù có nghĩ như thế nào cũng không thay đổi được gì, Đường Tiếu đi vào thư viện, đầu tiên là kiểm tra một chút, phát hiện mạng nội bộ của Con Mắt Thứ Ba còn có thể sử dụng bình thường, chẳng qua mạng ngoài dường như đã cắt liên lạc, nhưng không sao, có kiến thức và luận văn dự trữ của mạng nội bộ cũng đã đủ rồi.

Cậu đã làm tốt chuẩn bị tâm lý sẽ mất một đoạn thời gian rất dài để phá được, ba năm không được thì năm năm, mười năm, hai mươi năm.

Dù sao chỉ cần siêu năng lực quay ngược thời gian còn đó, tóm lại còn cách.

Anh cả… chắc anh ấy đã nhìn thấy email đó rồi.

*

Cùng lúc đó, hiện thực.

Đường Thần click mở email điện tử, chú ý tới người gửi email mới, tên bên trên đúng là Đường Tiếu.

[Anh, anh nhìn thấy email này, đã nói lên em đã rời khỏi nhà, xin lỗi, em vẫn không giỏi ly biệt lắm. Em muốn đi cũng không phải hạng mục ngài Lý mời em, nhưng cũng cần tiêu tốn một đoạn thời gian rất dài, cụ thể là gì còn chưa có cách nói cho các anh, nhưng tình cảnh của em rất an toàn, không cần lo lắng.

Xin hãy tha thứ cho đứa em trai và đứa con tùy hứng là em, bên phía ba mẹ, phiền hãy giúp em che đậy một chút, nếu có cơ hội, em nhất định sẽ trở về, nói hết tất cả cho các anh, cho đến lúc đó lại nghe anh cả anh răn dạy đi.

Xin hãy tin tưởng, lời em nói buổi tối đó cũng không phải nói dối.

Hết thảy bảo trọng.]

Đường Thần ngơ ngác nhìn nội dung trên email, ngay cả cuộc điện thoại kết thúc khi nào cũng không biết.

Nội dung họ nói đêm qua…

[“Bởi vì anh muốn bảo vệ người nhà của anh, còn có người nhà của những người khác.”

“Vậy em cũng giống thế.”]

Tiếu Tiếu, em rốt cuộc muốn đi làm gì?

Đường Thần trong lòng phức tạp, anh không ngồi chờ chết, lập tức đi trích xuất theo dõi khu biệt thự, còn đi tìm tất cả bạn bè và thầy của Đường Tiếu, xem thử Đường Tiếu có đến chỗ bọn họ hay không.

Kết quả tự nhiên toàn bộ đều nói không thấy người, thấy trong giọng nói Đường Thần để lộ ra nôn nóng, còn tự phát định tổ chức nhân lực đi tìm Đường Tiếu, nhưng bị Đường Thần ngăn lại.

Theo dõi trích xuất thành công, theo dõi biểu hiện Đường Tiếu đã rời khỏi nhà khi trời còn chưa sáng, gọi xe taxi ở cửa khu chung cư.

Đường Thần điều động quan hệ tra xét bảng số xe, phát hiện địa điểm cuối cùng xe taxi dừng lại là đại học của Đường Tiếu.

Trong lòng Đường Thần giật thót, nhận thấy được sự tình dường như mơ hồ vượt qua dự đoán.

Tiếu Tiếu em ấy chẳng lẽ…

Lại đến thế giới trò chơi?

Nhưng mà tại sao??

Ngài Lý cũng đã nói thế giới kia đã cơ bản không có người chơi có thể truyền tin tức lại, hơn nữa Vua Nấm tân nhiệm nổi điên, hiện giờ đã không phải thế giới thích hợp để con người sinh tồn, vì sao cậu muốn đi chịu chết? Cũng không thể là ỷ vào siêu năng lực hồi tưởng của mình cho nên cảm thấy có thể muốn làm gì thì làm đó chứ?

Trong đầu Đường Thần nhớ lại lúc Đường Tiếu mất tích trước đó, Lý Mộ gửi tin nhắn cho anh, nói là Đường Tiếu gần đây thất tình, so sánh tuyến thời gian, đại khái chính là đoạn thời gian Đường Tiếu hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính, nghi ngờ là tử vong rời khỏi trò chơi.

Chẳng lẽ… Đường Tiếu ở trong trò chơi yêu đương với người nơi đó, sau đó bởi vì biết được thế giới bên đó không ổn, cho nên quyết định trở về cứu người?

Sao anh không biết, em trai còn là người si tình vậy! Chuyện thế này tốt xấu gì cũng phải bàn bạc với anh một chút chứ!

Nhưng bất kể Đường Thần có bao nhiêu buồn đối với quyết định của Đường Tiếu, vẫn gửi khả năng này cho Lý Hiểu Y, dù sao đối phương mới là người phụ trách phụ trách sự việc liên quan đến thế giới bên kia.

“Đường Tiếu có lẽ thông qua khu vực đại học đến thế giới đó à…” Lý Hiểu Y nghe vậy, trong nhất thời cũng cảm thấy khiếp sợ và khó xử, nhưng nghĩ đến tuổi tác của Đường Tiếu, thật sự cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.

“Người của chúng ta có cách nào cứu viện không?”

“Trên thực tế, chúng tôi chưa bao giờ từ bỏ thành lập liên hệ một lần nữa với thế giới kia, chẳng qua đều thất bại,” Lý Hiểu Y nói, “Người tiến vào khu vực sương mù chưa từng có ví dụ trở về.”

Đường Thần hít sâu: “Nhưng tổ chức chưa từng từ bỏ hành động cứu viện, đúng không?”

Lý Hiểu Y không nói gì, xem như cam chịu.

“Tôi muốn xin gia nhập nhiệm vụ cứu viện.”

*

Nhoáng cái đã mấy ngày trôi qua, Đường Tiếu vẫn luôn đắm chìm trong thư viện tri thức, mỗi ngày ngoại trừ học tập, chính là dùng thí nghiệm quan sát đơn giản nhất cũng là vụng về nhất, cố gắng phân tích sơ bộ biến hóa hiện giờ của Juntes, nhưng bởi vì không đủ nhân lực, thí nghiệm tiến triển không nhiều lắm.

Đương nhiên, phiền não chỉ có một mình Đường Tiếu, Juntes không có bất cứ ý kiến gì với điều này, thậm chí rất vừa lòng hiện tại, trong căn cứ đối tượng Đường Tiếu có thể nói chuyện cùng chỉ có một mình hắn, mục tiêu nghiên cứu của Đường Tiếu, đối tượng thí nghiệm đều là hắn, đầy đầu óc cũng đều là đang suy nghĩ hắn, còn có chuyện nào tốt đẹp hơn ư?

Ồ, nếu có, chính là thời điểm họ quan hệ.

Dẫu cho đã làm rất nhiều lần, nhưng văn hóa và tính cách trong xương cốt của Đường Tiếu vẫn rất thẹn thùng với việc này, cũng rất kháng cự, cơ thể con người quá yếu ớt, làm vài lần đã mệt đến không được, nhưng một khi Juntes ‘hung bạo’, thì cậu sẽ chủ động đến gần, cho dù miễn cưỡng mình cũng không chủ động kêu dừng, khiến Juntes vừa rung động vừa thương xót.

Hết thảy đều như quay về ba năm ấy, ba năm đó Đường Tiếu phụ trách nghiên cứu, Juntes phụ trách ở bên ngoài dọn dẹp tất cả dị thú và người lây nhiễm đến gần căn cứ, buổi tối sau khi Đường Tiếu trở về, hắn sẽ đáng thương mà đưa ra vết thương chịu hôm nay, sau đó thuận lý thành chương nhận được ‘chữa trị’ và khen thưởng trong phòng tắm.

Thời gian ba năm đó, có đôi khi có lẽ Đường Tiếu cũng nhìn thấu thủ đoạn giả vờ đáng thương của hắn, nhưng lại không hề vạch trần một lần nào, cơ thể họ quấn quýt trong làn nước ấm áp, phảng phất như chạm đến linh hồn nhau.

Tuy rằng rất xin lỗi Đường Tiếu, nhưng đó đối với Juntes mà nói, quả thật là ba năm hạnh phúc nhất đời nấm.

Chỉ có hắn nhìn thấy, những điểm sáng ngoan cường, bi thương, cùng với sự quật cường bất khuất của Đường Tiếu dưới áp lực cao, hết thảy không quen thuộc của người xung quanh Đường Tiếu đều bị hắn thu vào đáy mắt, mà hắn cũng là người duy nhất hiểu Đường Tiếu trong ba năm đó.

Bọn họ chỉ có nhau.

Tựa như như bây giờ.

Khóe môi Juntes nhếch lên một ý cười, vẻ cứng rắn trên mặt cũng bị xoa dịu một chút, Đường Tiếu nhìn thoáng qua sắc mặt của hắn, cảm thấy hôm nay tâm trạng Juntes còn khá tốt, tính thử hỏi câu hỏi cậu vẫn luôn muốn hỏi: “Juntes, con người treo trên trần nhà lúc trước ấy, bọn họ là ai?”

“Tiếu Tiếu rất để ý à?” Nụ cười Juntes vừa lộ ra thoáng chốc rút lại.

“… Nói không thèm để ý là giả đi.” Đường Tiếu cười khổ, qua mấy ngày này cậu cũng phát hiện Juntes càng ghen tuông hơn, hắn không thích nhắc đến bất cứ ai có thể chia đi sự chú ý của Đường Tiếu, trước đó Đường Tiếu hỏi hắn chuyện bọn Tiêu Bách và Rocky, kết quả đêm đó Juntes nổi điên nghiêm trọng hơn, Đường Tiếu mấy ngày không bò xuống giường được.

Cảm xúc dao động cũng có thể sẽ khiến cho Juntes tiến vào trạng thái hung bạo, chính hắn nói như vậy.

Đường Tiếu cũng không biết Juntes cố ý hay là nghiêm túc, xét từ góc độ khoa học thì cũng không thể loại trừ năng này, đành phải cố hết sức tránh nhắc tới đề tài có thể kí.ch th.ích Juntes.

Suy nghĩ vì eo của cậu.

Đường Tiếu thử dùng lý do ‘đứng đắn’ để ý lấy cớ cho mình: “Hơn nữa, chúng ta không đủ nhân lực, thí nghiệm tiến triển quá chậm, nếu có thể em muốn nhiều nhân lực hơn đến giúp em…”

Juntes khẽ hừ một tiếng, nhếch khóe môi tràn đầy chế giễu: “Bọn họ không xứng, cũng không có tư cách làm chuyện này.”

Vì sao? Thắc mắc dạo qua một vòng trong đầu Đường Tiếu.

“Nhưng, em đi xem cũng được.” Bỗng, Juntes cong khóe môi, trái ngược thái độ bình thường không vui vẻ khi Đường Tiếu nhắc tới người ngoài trước đây, “Tôi chuyển bọn họ ra bên ngoài căn cứ rồi, tôi mang em đi.”

Đây vẫn là lần đầu tiên Đường Tiếu đặt chân ra bên ngoài căn cứ trong mấy ngày nay, tuy rằng Juntes cũng không giam cầm phạm vi hoạt động của cậu, chỉ nói với cậu bên ngoài còn có dị thú lang thang, dừng dễ dàng ra khỏi căn cứ, Đường Tiếu vùi đầu nghiên cứu và học tập, cho rằng loài người bên ngoài đã toàn diệt, cũng không có lý do gì cần thiết đi ra ngoài.

Nơi này giống với trước đây, cây cối còn sót lại cũng bị sợi nấm màu trắng bao vây, xa xa nhìn qua như rừng rậm màu xám trắng.

Những người đó… treo ngay ở trên đại thụ chỉ có nhánh cây do sợi nấm cấu thành bên ngoài căn cứ, đối diện căn cứ, cơ thể bị sợi nấm bao vây, đung đưa lên xuống theo gió, mắt nhắm chặt, biểu cảm gần như là cùng cố định trên một nỗi đau đớn vặn vẹo cực độ, như thời thời khắc khắc đều đang chịu đựng hình phạt không giống người.

Đường Tiếu thậm chí nghi ngờ bọn họ đã chết từ lâu.

“Còn chưa chết,” Giọng nói của Juntes vang lên bên tai Đường Tiếu, cậu không nhịn được quay đầu nhìn mặt Juntes, lại chỉ nhìn thấy một mảnh bình tĩnh, “Chết đi như vậy, quá hời cho bọn họ.”

Nói rồi, cũng không thấy hắn làm gì, sợi nấm vốn quấn quanh trên người những người đó đột nhiên bắt đầu bạo động, chui vào trong cơ thể, làn da, thậm chí trong đầu những người đó, ‘thi thể’ vốn ngủ say lại bắt đầu than khóc, kêu thảm thiết, như chuông gió thịt người đón gió đong đưa dưới gió xuân thổi quét.

Đường Tiếu sắc mặt khó coi: “Bọn họ như vậy sẽ chết.”

“Sẽ không, có sợi nấm cung cấp dinh dưỡng và chữa trị cho bọn họ, muốn chết cũng chết không được,” Juntes quay đầu nhìn cậu, mắt vàng hiện lên máu lạnh và tàn nhẫn kinh người, “Tôi nói rồi, chết như vậy quá hời cho bọn họ.”

Đường Tiếu không nhịn được hỏi. “Bọn họ rốt cuộc là ai?”

“Em cảm thấy bọn họ là ai nào?” Juntes hỏi lại, một đôi mắt vàng lẳng lặng nhìn cậu, “Tiếu Tiếu thông minh như thế, không ngại đoán xem.”

“Nếu đoán đúng, tôi sẽ cho Tiếu Tiếu một bất ngờ.”

Đoán?

Đường Tiếu hơi sửng sốt, theo bản năng lại nhìn về phía mặt những người đó.

Nếu suy xét từ góc độ đắc tội Juntes, cậu đoán những người đó có thể là đã từng làm thí nghiệm với hắn, hoặc là người từng vũ nhục hắn, ví dụ như những nghiên cứu viên người mới đó ở phòng thí nghiệm của Bud.

Nhưng gương mặt của bọn họ không khớp với những người đó, Đường Tiếu cũng chưa từng thấy bọn họ ở Con Mắt Thứ Ba, ký ức hiện tại của cậu, nếu thật sự gặp qua sẽ không không nhớ rõ.

Hay là nói, những người đó là người mất tích ở trong sương mù??

Đường Tiếu lại nhìn thoáng qua Juntes, Juntes cũng nhìn sang, nở một nụ cười không khác thường ngày, chỉ là nụ cười ấy dưới ‘cây chuông gió’ làm nền, Đường Tiếu thật sự không thể trái lương tâm nói là ‘vô hại’, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Cậu nhớ tới lời trước đó Juntes nói với cậu, tất cả mọi người đã chết rồi.

Sự vô hại của Juntes chỉ biểu hiện ra với cậu, nhưng hắn chưa bao giờ để ý chết sống của nhân loại, những tính chất đặc biệt máu lạnh tàn nhẫn đó chưa bao giờ rút khỏi trong người hắn. Trước đây Đường Tiếu từng thử thay đổi hắn, nhưng hiện tại thoạt trông hiệu quả không lớn.

Huống chi, hiện tại Juntes càng dễ đi đến cực đoan hơn trước đây.

Đoán, vì sao muốn cậu đoán…?

Đường Tiếu hít sâu, tận lực để đầu óc nóng lên của mình bình tĩnh lại: “Nếu đoán sai thì sao?”

Juntes ‘ừm ~’ mà chìm vào tự hỏi, sau đó khẽ mỉm cười, nụ cười ấy thuần khiết vô hại giống như đứa trẻ, chớp chớp mắt: “Vậy tôi sẽ giết bọn họ.”

Hắn nhìn Đường Tiếu nhăn mày lại, nghĩ thầm, hắn là người hiểu biết Đường Tiếu nhất trong ba năm đó.

Như vậy Tiếu Tiếu thì sao, ở trong mắt Đường Tiếu, lại là đối đãi hắn như thế nào?

Lời tác giả:

Note: Con nấm này còn ở trạng thái hắc hóa, biểu hiện bệnh trạng hiện tại là lo được lo mất, siêu cấp bất an, nắng mưa thất thường, cùng với Vua dấm ngay cả con chó đi ngang qua cũng phải đá một phát (×)

Bình Luận (0)
Comment