“Cậu biết cậu đang nói gì không?” ‘Đường Thần’ bị tin tức này gây sốc, phản ứng theo bản năng chính là nghi ngờ, dù sao đây quả thật quá mức vớ vẩn.
Còn có chờ đã, nếu là thật, Đường Tiếu là em trai của thể đồng vị của mình, vậy anh chính là…?
‘Đường Thần’:… Không phải chứ.
Hóa ra tiếng anh trai đó, chỉ là ý anh trai đơn thuần thôi?!
Đường Thần sắc mặt bình tĩnh, như không biết mình nói ra thông tin động trời gì.
“Thần trí tôi rất tỉnh táo, nếu không nghe rõ tôi có thể lặp lại lần nữa, em trai tôi, Đường Tiếu, cũng chính là nhà khoa học phá giải giới nấm zombie mà các anh tôn sùng.” Đường Thần lặp lại thêm một lần.
Sẽ nói ra thông tin này tự nhiên là có suy tính của riêng anh, hợp tác với thế lực bản địa vốn chính là một phần trong sách lược của bên trên, không có điểm thiết nhập nào thích hợp hơn thân phận của Đường Tiếu, xét từ tư tâm, nếu bọn họ thật sự cũng đủ coi trọng Đường Tiếu, nói không chừng cũng có cơ hội tổ chức cứu viện.
Quả nhiên, sau một phút im lặng, phát thanh trong phòng cách ly vang lên một giọng nam bình tĩnh: “Nguyện nghe kỹ càng.”
Đường Thần chậm rãi nói ngắn gọn về tồn tại của người chơi, chuyện bọn họ phát hiện ‘trò chơi’ như thế nào, cũng bao gồm động tác sau khi gặp phải thảm họa ở thế giới này của người chơi, cùng với toàn bộ quá trình Đường Tiếu mất tích.
Nói thật bản thân Đường Thần cũng rất thấp thỏm, không biết Liên minh Nhân loại bên này sẽ có phản ứng như thế nào, nhưng hợp tác là cần thiết, nếu không có thế lực bản địa trợ giúp, tiểu đội Đường Thần cũng không có cách nào hành động tự nhiên ở đây.
Thời gian trôi qua nửa tiếng, Đường Thần cố gắng duy trì mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng không kìm được thấp thỏm.
Cuối cùng, ‘Đường Thần’ như nhận được mệnh lệnh gì, đứng dậy khỏi ghế dựa, chỉ là không biết vì sao mà vẻ mặt vô cùng kỳ quái, mang theo một chút hoảng hốt cùng khó có thể tin, còn có loại một lời khó nói hết như khi ăn phải sữa chua hết hạn sử dụng.
‘Đường Thần’ rời đi, ngược lại một người đàn ông con lai đi vào, Đường Thần ngay lập tức chú ý đến đôi mắt màu xanh xám đặc trưng của y.
Tiêu Bách, nhà khoa học của Con Mắt Thứ Ba, đồng dạng cũng là học giả rất nổi tiếng ở hiện thực.
Đường Thần ở trong lòng nhớ lại tư liệu điều tra được về Tiêu Bách, thần kinh hơi thả lỏng, bất kể là ở hiện thực, hay là ở trong thế giới trò chơi, Tiêu Bách dường như đều có mối quan hệ thân thiết với Đường Tiếu, cũng vừa là thầy vừa là bạn, nếu người ra là Tiêu Bách, vậy có nghĩa bọn họ quả thật coi trọng em trai anh giống như những gì đã thấy suốt chặng đường đến này.
Mà lời mở đầu tiếp theo của Tiêu Bách cũng xác minh quan điểm của Đường Thần:
“Đường Tiếu… ở thế giới kia sống có tốt không?”
“Em ấy rất tốt, có người nhà cũng có bạn bè, chỉ là không quá nổi tiếng.” Đường Thần nói ra lời nói tương tự.
“Phải không.” Ánh mắt Tiêu Bách thoáng hiện phiền muộn, mày hơi giãn ra, khóe môi cũng hơi cong lên một chút, “Vậy thật sự tốt quá.”
“Ngài không thấy lạ vì sao em ấy ở thế giới kia không có tiếng tăm à?” Đường Thần hỏi.
“Đoán được đại khái,” Tiêu Bách nói, “Dù sao tinh lực làm nghiên cứu khoa học có hạn, dù có là siêu nhân cũng không có khả năng cùng lúc lo liệu hai bên.”
“Nhưng mà, cậu ấy là học trò của tôi, cho nên nhất định không thành vấn đề, chỉ cần còn sống, tương lai của cậu ấy chính là vô hạn.”
Không sai, chỉ cần còn sống.
Cái chết còn chưa đến, hết thảy đều còn chưa vẽ nên dấu chấm hết.
Trong phòng quan sát, Aberke vỗ vỗ bả vai run rẩy không ngừng của Rocky.
Đường Thần không khỏi mỉm cười: “Em trai tôi có một người thầy rất tốt.”
“Không, là tôi có một học trò tốt,” Tiêu Bách lắc đầu, “Không nói việc này, vì sao cậu ấy lại về rồi?”
“Cái này…” Đường Thần thoáng hiện xấu hổ mà hơi cọ xát ngón tay, “Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, nhưng hẳn là em ấy biết được tình huống thế giới bên này không ổn, lấy được tình báo từ chúng tôi, Vua Nấm mới nổi điên, bị nghi ngờ đã tạo thành uy hiếp với con người thế giới này, ‘người chơi’ dưới tay chúng tôi cũng đều bị nghi ngờ tử vong, không thể đăng nhập nữa.”
“Vua Nấm nổi điên?” Aberke trong phòng quan sát khó hiểu lặp lại, “Tuy rằng Vua Nấm chiếm cứ căn cứ chúng ta không sai, nhưng mà Liên minh Nhân loại vẫn như cũ mà.”
Rocky cũng nhăn chặt mày, phát hiện chuyện này có gì đó không đúng.
“Người chơi…” Tiêu Bách như suy tư gì, nói hai câu với microphone, lúc sau dùng máy tính bảng trích ra hình ảnh một số người, “Anh là nói bọn họ à?”
Nội dung trên máy tính bảng là người gần đây đột nhiên hôn mê bất tỉnh bên trong Liên Minh.
Đường Thần ghé sát vào phân biệt: “Đúng vậy, chính là bọn họ, bọn họ không chết ư?”
“Không, chỉ đột nhiên chìm vào hôn mê, hơn nữa là một người tiếp một người, ban đầu chúng tôi còn nghi ngờ đây là một loại bệnh truyền nhiễm kiểu mới, nhưng bất kể kiểm tra xét nghiệm như thế nào cũng không kiểm tra ra nguyên nhân.”
Tiêu Bách nghĩ thầm, hiện tại biết nhóm người này là ‘người chơi’, cũng chính là người có thể liên hệ qua lại với thế giới hiện thực, như vậy bọn họ đột nhiên mất đi ý thức…
Là vì cắt đứt con đường thu thập tình báo của thế giới kia ư?
Mục đích chẳng lẽ là…
Nghĩ đến khả năng đó, Tiêu Bách không nhịn được hỏi: “Trừ cái này ra còn có khả năng nào khác không? Chẳng hạn như Đường Tiếu để lại lời gì trước khi đến? Hoặc là trở về vì ai?”
“Cái này, em ấy cũng không nói thẳng cho chúng tôi biết vì sao mà lựa chọn trở về,” Đường Thần do dự một hồi, “Chỉ là tôi hỏi thăm bạn của em ấy, Đường Tiếu có lẽ quen một người yêu ở thế giới trò chơi, không biết ngài có quen biết không.”
“Người yêu?” Tiêu Bách sắc mặt quái lạ.
“Đúng vậy, rất có thể là quen biết ở thế giới này, nói ra thật xấu hổ, tuy rằng tôi là anh trai Đường Tiếu, nhưng bởi vì nhiệm vụ nặng nề, cũng không chú ý đến em ấy yêu đương khi nào,” Đường Thần cười khổ, “Em ấy có lẽ đã biết tình huống của thế giới này, lo lắng các anh, cùng với vị người yêu kia ở thế giới này, cho nên mới mạo hiểm trở về đi.”
“Nhưng hiện tại Đường Tiếu mất tung tích sau khi tiến vào thế giới này như vậy, tôi vô cùng lo lắng an nguy của em ấy. Không biết ngài có biết người yêu của em trai tôi là ai không? Đường Tiếu có khả năng đi tìm hắn rồi.”
Không biết vì sao, Đường Thần dường như phát hiện vẻ mặt Tiêu Bách càng thêm kỳ lạ: “Sao vậy?”
Tiêu Bách khóe miệng run rẩy: “Không, không có gì.”
Hình như y đoán được nguyên nhân xuất hiện của một loạt sự kiện này rồi.
Nếu là vị đó, quả thật có khả năng…
Chỉ là đối với người nhà Đường Tiếu mà nói, người yêu này quá có sức chấn động.
Đường Thần nhận thấy được cảm xúc Tiêu Bách không đúng, đầu óc anh xoay chuyển, nhận thấy được nguồn gốc dao động cảm xúc của đối phương: “Là thân phận của cậu người yêu đó có vấn đề gì à? Xin yên tâm, gia phong của nhà chúng tôi cũng xem như cởi mở, chỉ cần là bé em thật lòng thích, chúng tôi cũng sẽ không phản đối, ngài có thể nói cho tôi.”
Cho dù bé em yêu đàn ông, chỉ cần là lựa chọn của cậu, Đường Thần cũng có thể tiếp nhận.
Tiêu Bách: “… Được rồi.”
Người khác còn chưa tính, đây chính là người nhà Đường Tiếu, tóm lại có tư cách được biết.
Chỉ là hy vọng sau khi anh biết còn có thể giữ tâm lý như vậy.
“Vị người yêu đó của Đường Tiếu là…” Tiêu Bách nhắm mắt, thở dài, “Vị Vua Nấm tân nhiệm kia.”
Đường Thần:…?
Anh nhìn Tiêu Bách, cố gắng nhìn ra một chút dấu hiệu nói đùa từ trên mặt y, nhưng mà ánh mắt, sắc mặt của Tiêu Bách đều đang nói cho anh, y không hề đang nói đùa.
Vẻ mặt Đường Thần trống rỗng một thoáng.
“Chính là Vua Nấm? Cậu ta là con người à?”
Tiêu Bách: “Không phải, tôi xác định trăm phần trăm, trên ý nghĩa sinh học hắn không hề liên quan đến con người.”
Đường Thần:…
Rút lại lời mở đầu.
Gia phong nhà bọn họ, hình như cũng không cởi mở đến mức này.
*
“Ký ức?” Đường Tiếu lẩm bẩm, đồng tử hơi co rút lại.
“Đúng vậy.” Juntes nhẹ giọng lẩm bẩm, đôi mắt vàng ngước lên rung rẩy rất nhỏ, nâng bàn tay Đường Tiếu lên, chậm rãi dán sát bên cạnh huyệt thái dương mình, “Tôi nhận được ký ức của Tiếu Tiếu, trí tuệ và tất cả…”
“Em ở ngay trong thân thể của tôi,” hắn mỉm cười như thần kinh, “Tôi có thể cảm nhận được tất thảy về em, đặc biệt, ấm áp.”
“Giống như em còn ở bên cạnh tôi.”
Sao có thể? Trước kia Juntes cũng chưa bao giờ biểu hiện ra năng lực tương tự mà, đồ ăn của hắn không phải DNA ư? Thứ như ký ức, trí tuệ này còn có thể kế thừa thông qua ăn cơm? Đây không khoa học!
Đường Tiếu đã nhận ra hơi thở không ổn, thậm chí cho rằng Juntes rơi vào hung bạo giống lúc ở gác mái, nhưng Juntes không lộ ra bất cứ sợi nấm nào, cũng không duy trì ở hình người không ổn định, chỉ là tất cả quả thể ở đây như nhận được mệnh lệnh nào đó, chậm rãi hướng tới gần Đường Tiếu, mỗi một đôi mắt vàng đều tràn ngập cảm xúc nóng bỏng quen thuộc.
Đường Tiếu nhịn không được lùi về phía sau, non nửa người lơ lửng khỏi bàn thí nghiệm, nhưng sống lưng lại đụng đến ngực một người khác, Đường Tiếu quay đầu, phát hiện ‘Juntes’ đã vây quanh cậu ở bên trong. “Nhưng ấm áp này lại một lần rồi một lần nhắc nhở tôi, tôi phạm phải sai lầm gì.” Juntes phía sau lên tiếng.
“Rất xin lỗi, nhưng đây không phải anh sai.” Đường Tiếu không nhịn được nói.
Lời Đường Tiếu nói lại dường như không thể truyền lại vào trong tai Juntes, cặp mắt vàng ấy nhìn chằm chằm Đường Tiếu, giọng nói trầm xuống: “Tôi không thể từ chối em.”
Thân thể dần dần sụp đổ không thể chống đỡ lại bản năng cầu sinh.
Sau khi chất dinh dưỡng hoàn hảo phù hợp với hắn đưa đến trong miệng, cảm xúc của Juntes đã sụp đổ, hắn có thể cảm nhận được mỗi một tế bào của mình đều đang vui mừng khôn xiết, mỗi một sợi sợi nấm đều đang tham lam mà li.ếm m.út máu thịt chảy xuống của người yêu.
Juntes lúc ấy, cảm giác mình như chia thành hai nửa, linh hồn đang tuyệt vọng gào thét, cơ thể lại dẫn đầu tước vũ khí đầu hàng.
Hắn hận Đường Tiếu, lại càng hận chính mình.
Hô hấp run rẩy của Juntes chậm rãi đến gần cậu, Juntes ngước mắt, phát hiện là Đường Tiếu một lần nữa kéo gần lại khoảng cách, khẽ hôn lông mi rủ xuống của hắn: “Không sao hết, là em sai, đã qua rồi.”
Hắn ôm chàng trai trong lòng, im lặng vài phút bình ổn cảm xúc.
“Sau đó tôi tiến hóa,” Juntes ghé vào tai Đường Tiếu, “Tất cả đồ ăn trước đây tôi đều chỉ hấp thu gen của bọn họ, là bởi vì tôi cũng không hoàn chỉnh.”
“Tiếu Tiếu, muốn biết chủng tộc chân chính của tôi không?” Giọng nói Juntes mang theo dụ dỗ.
Đường Tiếu im lặng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
“Tên khoa học của tôi không có cách nào phiên dịch ra được dựa theo cách của con người, nhưng văn hóa con người có một thứ tương tự với đặc tính của chủng tộc tôi,” Juntes cầm tay Đường Tiếu, vẽ một ký hiệu ở trong lòng bàn tay cậu.
Rõ ràng lòng bàn tay không phải khu nhạy cảm của Đường Tiếu, nhưng lúc ngón tay hơi lạnh của Juntes dừng ở nơi đó, cả người cậu suýt nữa nhảy bật lên, cổ tay không khỏi run rẩy, cố chống vận hành đầu óc, nghi ngờ khó khăn nói: “Vô hạn?”
“Rất gần rồi, một khái niệm trên học thuật.”
“Dải Mobius*!” Đường Tiếu buột miệng thốt ra.
* Mobius hay dải Mobius (Mobius band/ Mobius strip), về toán học là một khái niệm topo cơ bản về một dải chỉ có một phía và một biên.
“Tiếu Tiếu thật thông minh.” Juntes cong cong đôi mắt, dụi dụi cổ cậu dường như làm nũng, thân mật nói, “Đây là tên chủng tộc của tôi, nấm dải Mobius.”
“Kẻ lang thang sống ở các chiều không gian khác nhau của vũ trụ.”
Quả nhiên, Juntes và Vua Nấm đời trước căn bản không phải giới nấm.
Bọn họ là một chủng tộc mới, có trí tuệ vượt bậc mà con người hoàn toàn không hiểu biết!
Đường Tiếu tinh thần chấn động, ánh mắt lóe sáng mà ghé sát vào Juntes: “Các anh là đến từ vũ trụ? Cho nên trình tự gen biến động đặc biệt lớn này, là để thích nghi hoàn cảnh cực đoan biến đổi không ngừng của vũ trụ? Kẻ lang thang là có ý gì? Các anh đến từ một chiều không gian cao hơn? Các anh có thể làm được gì, phải chăng còn có nhiều đồng tộc khác hơn? Có rất nhiều chủng tộc có trí tuệ giống với các anh trong vũ trụ không?”
Một loạt nghi vấn phun ra như súng máy, làm một nhà sinh vật học, Đường Tiếu tràn đầy lòng tò mò đến cực điểm, thậm chí ngắn ngủi quên mất tình huống mập mờ nguy hiểm không tên hiện tại.
Juntes không kìm được cong khóe môi, hướng dẫn từng bước: “Tiếu Tiếu muốn biết không?”
Hắn vươn tay điểm một chút khóe môi mình, Đường Tiếu cho rằng đây là ý muốn báo đáp, chẳng hề do dự đến gần hôn Juntes một cái, Juntes lại giơ tay dùng bàn tay bao lại gáy Đường Tiếu, làm sâu nụ hôn này.
Vốn tưởng hôn môi bình thường, nhưng theo Juntes hôn đến sâu hơn, hình ảnh xa lạ lại đột nhiên mãnh liệt ùa vào trong đầu Đường Tiếu.
Đó là… mình... ngồi ở trên bàn thí nghiệm, áo blouse trắng xộc xệch đáp trên cánh tay, sắc mặt ửng hồng…?
Đường Tiếu ngây người, rất nhanh phản ứng lại, đây là góc nhìn của chính Juntes.
Đây là xảy ra chuyện gì?
“Vật chất chịu tải thông tin,” Chẳng biết khi nào Juntes đã kéo ra một chút khoảng cách, giọng khàn khàn nói, “Đồ ăn chân chính của chúng tộc chúng tôi, là ‘thông tin sự sống’ chứa đựng trên thể sống, trong đó bao gồm DNA mà loài người các em có thể sử dụng dụng cụ tìm được, đây là mật mã sự sống bản chất nhất, cũng có ký ức cùng văn hóa mà loài người không bắt giữ được…”
“Càng là giống loài phức tạp, sống lâu, thông tuệ, lượng thông tin chịu tải trên người lại càng lớn, đây mới là đồ ăn của chúng tôi.”
“Vừa nãy lúc hôn môi với tôi, Tiếu Tiếu suy nghĩ gì, tôi cũng rõ ràng.”
Thật ra cũng không thể giống như thuật đọc suy nghĩ, nhưng tâm trạng mơ hồ, Juntes quả thật có thể cảm ứng được.
Hắn cố ý nói như vậy, gục đầu xuống li.ếm đi một vệt chất lỏng dưới cằm Đường Tiếu.
“Tiếu Tiếu, sẽ sợ hãi tôi sao?”
Phấn khởi.
Juntes nâng mắt lên, thấy con ngươi tràn ngập dụ.c vọ.ng tìm tòi nghiên cứu của Đường Tiếu, suýt nữa không nhịn được cười ra tiếng.
Đúng, chính là như vậy.
Vẫn luôn vẫn luôn nhìn tôi đi.
Sợi nấm lặng lẽ vói vào vạt áo, quen thuộc nhẹ nhàng chui vào nơi đó.
Đường Tiếu khẽ hừ một tiếng, lại chú ý đến đôi mắt của vô số ‘Juntes’ bên cạnh, tức giận nói: “Đừng làm ra nhiều quả thể như vậy.”
“Dù sao bọn họ đều là tôi cả,” Juntes tủi thân hôn cằm Đường Tiếu, “Tại sao không được?”
Vòng eo Đường Tiếu run rẩy, bên tai đỏ bừng ướt át: “Chính là không được.”
Juntes thở dài tiếc nuối, nhóm ‘Juntes’ vây chung quanh Đường Tiếu lập tức biến thành một đống sợi nấm màu trắng, Đường Tiếu mới rốt cuộc thả lỏng lại, cắn cổ tay nuốt tiếng r.ên rỉ xuống cổ họng.
Juntes dùng sợi nấm thay thế tay cậu, sợi nấm mềm dẻo chống khoang miệng, không cho cậu cắn bản thân.
“Đến em rồi, Tiếu Tiếu,” Juntes thấp giọng hỏi, “Vì sao ngay từ đầu nhìn trúng tôi?”
Người Đường Tiếu cứng đờ, không nói.
Sợi nấm màu trắng phủ kín toàn bộ bàn thí nghiệm, biến nó thành giường đệm mềm mại.
Nói, hay là không nói?
Không, hình như cũng không có lựa chọn giấu giếm.
Đường Tiếu cười khổ: “Bởi vì trò chơi.”
Sợi nấm nhéo trước ngực cậu một cái, Juntes: “Tiếu Tiếu là người chơi, đúng không?”
“Đúng…”
“Nếu như vậy, ban đầu coi trọng tôi, là nhiệm vụ trò chơi?”
Lông mi Đường Tiếu run rẩy, bị sợi nấm mò mẫm khắp nơi ép cho làn da lộ ra nơi phần cổ cũng ửng hồng nhạt.
Tiếng nước ở phòng thí nghiệm dần lớn.
“Ưm.” Đường Tiếu chớp chớp mắt, trong ánh mắt khô khốc chảy xuống một giọt nước mắt, động tác của sợi nấm khựng lại, Juntes cúi người xuống, liế.m đi giọt chất lỏng ấy, “Không sao, tôi không tức giận.”
Vốn dĩ ban đầu, bọn họ chính là quan hệ đối địch.
Chẳng bằng nói nếu không có nhiệm vụ của Đường Tiếu, vậy bọn họ mới hoàn toàn không có khả năng.
Là bởi vì Đường Tiếu đến gần hắn, chấp nhất với hắn, câu chuyện của họ mới bởi vậy mà bắt đầu.
Cho tới bây giờ, Juntes đã lười phải đi so đo nữa.
Ngón tay lõm vào đùi trắng nõn, ngón tay cũng sắp chìm vào thịt mềm mại, Juntes nghiêng đầu hôn làn da nhạy cảm, thong thả áp xuống.
Đồng tử Đường Tiếu khẽ run, bất giác thả chậm hô hấp.
“Tiếu Tiếu ngay từ đầu là coi tôi như nhân vật game sao?”
“Đúng vậy.”
“Nói như vậy, lúc sau đột nhiên có một đoạn thời gian thờ ơ tôi…”
“Bởi vì em phát hiện, em bắt đầu để ý anh,” Đường Tiếu dùng cổ tay che lại đôi mắt, “Nếu đây là thật, em không có cách nào coi anh như NPC bình thường nữa, bắt đầu từ lúc ấy đã không phải… ưm.”
Con ngươi màu vàng của Juntes biến thành trạng thái kim như động vật họ mèo, biên độ động tác tăng lên, nơ-ron thần kinh hưng phấn đến giống như đang nhảy múa.
Những sợi nấm màu trắng đó lại biến thành hình người, đỡ thân thể Đường Tiếu khi cậu sắp rớt xuống mặt bàn, nhưng lúc này Đường Tiếu đã không rảnh bận tâm chuyện xung quanh, eo lắc lư ở không trung, mềm đến không chịu đựng nổi, bị sợi nấm tùy ý đùa nghịch, trước mắt choáng váng, cảm giác trời đất đều đang xoay tròn, xoay tròn.
Tới điểm giới hạn nào đó, sợi nấm đỡ thân thể cậu lên, chân vòng trên eo Juntes.
Chàng trai đã mềm nhũn hoàn toàn, giống một con búp bê bị tùy ý đặt ở trên người Juntes.
Quạt hút trong phòng thí nghiệm tận chức tận trách loại bỏ không khí nóng rực quá độ trong phòng thí nghiệm, nhưng trên trình độ nào đó đều làm điều thừa, đừng nói chất lỏng nào đó, ngay cả một chút phân tử mùi Juntes cũng sẽ không để lộ ra ngoài.
Hơi thở chậm rãi bình ổn, Đường Tiếu khẽ lẩm bẩm bên tai Juntes: “Nếu anh đã biết hết thảy của em, vậy còn anh? Còn có chuyện gì gạt em không?”
Juntes: “Không có, tôi không có gì gạt Tiếu Tiếu.”
Đường Tiếu nhắm mắt lại, khẽ ‘ừm’ một tiếng.
Lời tác giả:
PS trước đó Juntes chỉ nhìn ba đoạn ngắn rồi không xem nữa, hắn muốn nghe Đường Tiếu tự mình nói
Vở kịch nhỏ
Đường Thần: Tôi có thể chấp nhận hắn là nam
Tiêu Bách: Vậy không phải người cũng có thể à?
Đường Thần: Hoài nghi nhân sinh.jpg
Bị gu của em trai chấn động