Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ

Chương 116

Liên Minh bên kia, người của Con Mắt Thứ Ba trắng đêm không ngủ.

Vốn dĩ Dawson trở lại Liên Minh sẽ tạm thời không có chuyện gì của mình, cho rằng có thể yên tâm vượt qua một khoảng ngày hưu nhàn, sau đó làm việc ở phòng tư vấn tâm lý của Liên Minh, nhưng ai biết không đợi ông ở nhà nghỉ ngơi bao lâu, đã bị Tiêu Bách liên hoàn call đoạt mạng, gọi đến trạm thu nhận.

Lúc Dawson đến còn đầy mặt không hiểu mô tê gì, đẩy cửa ra bèn không nhịn được oán giận: “Lại gọi tôi đến làm gì? Chuyện trên nghiên cứu tôi cũng không giúp được chút gì, nếu là xảy ra vấn đề tâm lý gì đó, các cậu đi tìm người khác không phải… hửm?”

Dawson chỉ lo phàn nàn, sau khi đẩy cửa vào mới phát hiện người ở trong phòng hội nghị có hơi nhiều quá mức, trước không nói bọn Tiêu Bách, sao ngay cả Lion cũng đến rồi, tuy rằng quan hệ giữa Lion và Tiêu Bách dịu lại không ít vì chiến tranh đối ngoại, nhưng cũng không phải quan hệ thật tốt có thể ngồi xuống uống trà.

Hơn nữa người ở đây… hình như đều có một điểm giống nhau?

Vẻ mặt Dawson dần kỳ lạ: “Lại xảy ra chuyện gì? Vị nào cuối cùng cũng nổi điên rồi?”

“So với đó còn phức tạp một chút,” Tiêu Bách hít sâu, “Tiến sĩ Đường Tiếu đã trở lại rồi.”

Dawson: ?

Tiêu Bách: “Sau đó, cậu ấy giờ đang ở bên Vua Nấm tân nhiệm, nhưng mà là bị lừa gạt đến, hiện tại lời nói dối này tan vỡ, chúng tôi không thể đoán trước phía bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên mời chú đến phân tích.”

Tiêu Bách giải thích đúng sự thật tiền căn hậu quả của sự việc cho Dawson.

Dawson: “…”

“Bởi vì chú là người duy nhất trong căn cứ rõ ràng chuyện tình cảm của thể thí nghiệm 428 và Đường Tiếu, chúng tôi muốn tham khảo ý kiến của chú.”

Dawson yên lặng đỡ trán: “Tôi cũng hoàn toàn không muốn trở thành chuyên gia kiểu này.”

Chuyện gì thế này!

Vẫn luôn làm cố vấn tình yêu cho phi nhân loại còn chưa tính, thể thí nghiệm 428 xoay người thay thế Vua Nấm trở thành nguồn uy hiếp mới, học giả nhà mình hy sinh, vốn cho rằng chuyện này đã coi là kết thúc, nhưng kết quả Đường Tiếu vậy mà là người thế giới khác, còn bị Vua Nấm lừa về thân bị giam giữ.

Lặp lại lần nữa, ông thật sự không phải thầy cố vấn tình yêu, càng không phải thầy cố vấn tội phạm!

“Làm ơn,” Tiêu Bách thở dài, “Tôi rất lo cho học trò của tôi… chúng tôi đã thông báo tình báo với bên trên, nhưng thật sự không biết cấp cao sẽ đưa ra phản ứng gì.”

Lion cười khẩy: “Còn có thể có phản ứng gì? Cậu đang trông chờ gì ở những chính trị gia đó? Chiến tranh vừa mới kết thúc, dân chúng sẽ không nguyện ý đánh giặc.”

Dawson cũng rốt cuộc biết vì sao người ở đây đều lộ vẻ mặt sầu khổ, cũng không thoái thác nữa, nhíu mày nói: “Tôi chỉ từng tiếp xúc với 428 vài lần, cũng không thể hoàn toàn đoán được trạng thái tâm lí của hắn… nhưng nếu là trước đây, tôi có thể kết luận hắn đã dần dần hiểu biết con người, hẳn sẽ không làm ra hành vi sẽ dẫn tới quan giữa họ trực tiếp tan vỡ.”

“Tuy rằng rất khó tin, nhưng 428 đúng là thoát khỏi trạng thái dã thú với một tốc độ rất nhanh, thậm chí hắn đã sinh ra khái niệm tình yêu tương đối gần với con người.” Dawson nói, “Nhưng giới hạn trong trước khi hắn trở thành Vua Nấm.”

“Về phần lúc sau…” Dawson nhớ lại một lần duy nhất gặp mặt giữa họ sau khi 428 trở thành Vua Nấm, không khỏi lắc đầu, “Với trạng thái này của hắn, làm ra chuyện gì tôi cũng không thấy lạ.”

“Đặc biệt là sau khi xác định quan hệ giữa họ không thể chữa trị.”

Mọi người im lặng, đây là điều họ lo lắng nhất.

“Nhưng tuy rằng các cậu nói lo lắng cấp cao không chịu đồng ý…” Dawson nói, “Nhưng Đường Tiếu dẫu gì cũng là người nghiên cứu phát minh giới nấm zombie, chẳng lẽ bên trên sẽ không lo lắng xuất hiện tình huống nghiêm trọng hơn à?”

Tiêu Bách chần chờ: “Ý chú là, Vua Nấm tân nhiệm có thể từng thông qua Đường Tiếu đạt được tư liệu cụ thể phá giải giới nấm zombie, sau đó thay đổi ra bệnh nấm lợi hại hơn? Nhưng mà, hắn hẳn sẽ không dẫn phát chiến tranh nữa chứ.”

“Tôi cũng chưa nói hắn nhất định sẽ gây ra chiến tranh, chỉ là các cậu không phải đang suy nghĩ làm thế nào để cứu viện Đường Tiếu à,” Dawson nhún vai, “Tôi chỉ là nói so với cách nói ban đầu kia của các cậu, xét từ góc độ này cấp cao có khả năng tổ chức cứu viện hơn, dù sao chỗ này của Đường Tiếu.”

Ông chỉ chỉ đầu: “Chính là vật báu vô giá mà, còn có danh vọng trong dân chúng thêm vào.”

Lion trầm tư vài giây, đi ra ngoài một lần nữa gọi điện thoại, trong mắt bọn Đường Thần cũng một lần nữa bùng cháy lên hy vọng.

*

Sáng sớm ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, một tia màu vàng nghịch ngợm chiếu rọi lên mí mắt, Đường Tiếu nhíu mày, quay đầu đi, ngẩn ngơ mở mắt ra.

Buổi sáng rồi.

Tiếng chim hót trong trẻo dần dần xua tan buồn ngủ, Đường Tiếu nhìn chăm chú vào trần nhà thật lâu, hít sâu, ngồi dậy khỏi giường.

Đơn giản rửa mặt qua, Đường Tiếu rời khỏi phòng, lần này trên người không mặc áo khoác trắng nữa, đã biết Juntes không có chuyện gì, tự nhiên cũng sẽ không nhất thiết nghiên cứu tiếp nữa.

Cậu đi khắp nơi trong căn cứ, song làm sao cũng không tìm thấy bóng dáng Juntes.

Cho dù gọi hắn cũng không ra.

Đường Tiếu đi qua phòng thí nghiệm, nhà ăn, ký túc xá, không khỏi thở dài, lại như vậy à?

Cuối cùng, cậu đi tới gác chuông lần trước, nhưng mà lần này nơi này cũng không hề có bóng dáng của Juntes, Đường Tiếu không để tâm chút nào, mở cửa sổ gác mái ra, ngồi trên bục nhìn nơi xa.

Từ chỗ này vừa lúc có thể thấy cửa ra vào căn cứ, chẳng qua sợi nấm trắng tinh che khuất địa hình, thoạt nhìn chẳng hề có gì.

“Juntes, lại không ra, em sắp đi rồi.” Đường Tiếu bình đạm lên tiếng.

Vài giây trôi qua, một bên khác của bệ cửa sổ nhiều thêm một bóng người với mái tóc dài màu bạc, không biết có phải vì hiểu sự việc đã khó có thể vãn hồi rồi không, Juntes đổi về màu da ban đầu, làn da ngăm giống như ngày trước, mắt vàng yên lặng nhìn Đường Tiếu dựa trên cửa sổ.

“… Em vẫn phải đi à?” Hầu kết Juntes lên xuống vài cái, thanh tuyến run rẩy hỏi.

Đường Tiếu rốt cuộc nghiêng đầu, không hề nhìn phong cảnh bên ngoài, mà nhìn về phía Juntes.

Một người một nấm lẳng lặng nhìn nhau, Đường Tiếu nói: “Về lời anh nói đêm qua… anh nói đúng, em đến nơi này, là vì anh, con người ở thế giới này, còn có bạn bè thân thích của em ở thế giới hiện thực vân vân, nhiều yếu tố chồng lên, thúc đẩy lựa chọn.”

“Nếu anh không làm thế, nếu biết kế hoạch ở đây tất cả thuận lợi, em… không nhất định sẽ mạo hiểm như vậy.”

Phân tích nội tâm của mình là một chuyện tàn khốc và đau khổ, đặc biệt là Đường Tiếu biết, yêu của cậu và Juntes cũng không ngang nhau, cậu còn có người nhà, bạn bè, nghiên cứu, thậm chí đại nghĩa, nhưng Juntes chỉ có cậu.

Cậu không có cách nào mạo nguy hiểm, ở khi không có câu trả lời trước tiên, đây thật ra đã là một dạng đáp án.

“Bởi vì với em mà nói, thế giới không chỉ giới hạn trong nơi này, em có người nhà, cũng có bạn bè, thầy…”

Đừng nói nữa.

Ngón tay rũ xuống của Juntes đang co rút điên cuồng, xương cốt bắt chước con người dường như bị rút sống ra vào khoảnh khắc này, trào lên cơn đau thấu tim.

Em không có cách nào ở đây mãi.

Đừng đi.

Nỗi đau đớn quen thuộc này, như thể lần nữa trở về ký ức của Juntes, trước mắt hiện lên từng cảnh trên miệng núi lửa ấy.

Vậy làm sao không phải, Đường Tiếu vứt bỏ hắn, lựa chọn thế giới của chính mình.

Trước mắt hiện lên từng đợt choáng váng và ù tai, Juntes dần dần cảm nhận được sợi nấm trong thân thể đã bắt đầu không chịu khống chế, gào thét một cách điên cuồng, ngọ nguậy dữ dội trong túi da nhân loại, hận không thể phá cơ thể mà ra ngay sau đó.

“Cho nên…”

Đừng nói thêm gì nữa.

Juntes nghĩ thầm, hắn rõ ràng… cho rằng họ thật sự có thể vẫn luôn tiếp tục như vậy…

Hồi tưởng đi. Hắn nghĩ thầm, hồi tưởng, để Đường Tiếu mất đi đoạn ký ức này, đến lần nữa, bất kể quay lại bao nhiêu lần…

“Anh muốn kết hôn với em không?”

Ngón tay rũ xuống của Juntes đã biến thành sợi nấm, lại sững sờ tại chỗ khi não phân rõ hàm nghĩa của những lời này.

“… Gì cơ?” Juntes.

Đường Tiếu kỳ quái nhìn hắn: “Ý em là, cho dù phân lượng em yêu anh không nhiều như anh yêu em, cho dù em là con người, có lẽ không sống được bao lâu, anh vẫn muốn kết hôn với em chứ?”

Juntes vẻ mặt ngơ ngác: “… Không phải, trước đó em rõ ràng không đang nói đề tài này.”

Đây là chuyển biến thần kì gì vậy.

Đường Tiếu ‘ồ’ một tiếng, nắm lấy tay Juntes: “Chính là nói…”

Bàn tay màu da ngăm khớp xương rõ ràng của Juntes, cùng bàn tay trắng nõn của Đường Tiếu dán sát bên nhau, đối lập rõ ràng, ngón tay của Đường Tiếu khá tinh tế so với Juntes, Juntes ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, lại thấy khóe môi người mà hắn đặt ở đầu quả tim nhếch lên, ngón tay hơi chếch đi, luồn vào khe hở giữa ngón tay.

“Thế giới của anh nhỏ hẹp cũng không sao,” Đường Tiếu nói, “Thế giới của em có thể chia cho anh một nửa.”

Họ từng ở trong quá trình chạy trốn, chứng kiến người đàn ông quỳ xuống cầu hôn với cô gái dưới tận thế ở hiện trường tiệc tối lửa trại.

Ở thời khắc đó, Juntes cầm lòng chẳng đặng mà nhìn chăm chú đôi người yêu đó.

Hắn biết hàm nghĩa của kết hôn trong xã hội loài người, song cũng không nói gì với Đường Tiếu.

Nhưng Đường Tiếu vẫn luôn nhìn trong mắt.

“Người thân của em cũng sẽ trở thành người thân của anh,” Khóe môi Đường Tiếu nhếch lên, “Bạn bè của em cũng là bạn bè của anh, tài sản, cổ phần của em toàn bộ chia cho anh một nửa.”

Tối hôm qua, cậu đã biết khúc mắc hiện giờ của Juntes, đó đối với học giả mà nói, hốt thuốc đúng bệnh, dường như đã thành chuyện rất hiển nhiên.

Không có hy vọng thì tạo ra hy vọng, không có chuyện tốt thì tạo ra chuyện tốt. Nếu Juntes cảm thấy bất an, vậy vẫn luôn bên cạnh hắn, mãi đến khi thời gian rửa sạch hết hạt giống bất an.

Cậu vốn đã định nghiên cứu Juntes cả đời, vậy cũng không có gì khác với hôn nhân nhỉ.

Tối hôm qua Đường Tiếu nghĩ như vậy, sáng sớm hôm nay đã quyết đoán hành động.

“Bất kể là cuộc sống suôn sẻ hay khó khăn, bất kể giàu có hay bần cùng, bệnh tật hay khỏe mạnh, mãi đến cái chết mới có thể chia lìa chúng ta.” Đường Tiếu nói được một nửa, lại thấy nước mắt Juntes chảy xuống, trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, nhưng vẫn nói xong một câu cuối cùng, “Em muốn chia sẻ thế giới của em cho anh, cho nên, anh bằng lòng không?”

“… Nếu đây là gạt tôi.” Juntes cúi đầu, giọng nói mang theo nghẹn ngào.

“Hửm? Em không hề có ý lừa gạt anh, tuy rằng thế giới của con người hình như còn chưa có luật kết hôn với phi nhân loại” Đường Tiếu chưa nói xong, đã thấy Juntes chợt đến gần, gần như dán môi cậu, hơi nóng, mang theo ẩm ướt của nước mắt đánh úp đến, “Vậy xin em lừa cả đời đi.”

Đường Tiếu nhắm mắt lại, toàn bộ tinh thần tập trung vào nụ hôn ngọt ngào kèm vị mặn của nước mắt này.

Cậu có thể cảm nhận được trong hô hấp nóng rực của Juntes mang theo run rẩy, cậu muốn đẩy Juntes ra giúp hắn lau nước mắt, lại bị Juntes ấn tay không cho kết thúc nụ hôn này, không biết có phải cảm thấy khóc ở trước mặt cậu quá mất mặt hay không.

Dính nhau xong một trận, Đường Tiếu thở phì phò nghiêng đầu qua một bên, cố gắng hít thở không khí mới mẻ, Juntes mới rốt cuộc sắp xếp lại xong cảm xúc, nguyện ý tách ra, nhưng chỉ có thể tách ra một chút, hơn phân nửa cơ thể đều dựa lên người Đường Tiếu, đôi mắt nhìn chằm chằm cậu, hận không thể biến thành sợi nấm dính ở trên người Đường Tiếu, tay không thành thật mà ôm eo cậu.

“Tiếu Tiếu không tức giận à?”

“Ừm? Anh nói ngày hôm qua à?” Đường Tiếu nhớ lại, “Ừm, vốn dĩ cũng chỉ tức một lát vậy thôi, hơn nữa nghĩ kỹ lại, em vốn dĩ cũng lừa anh một lần, hiện tại anh lừa lại, coi như huề nhau.”

Juntes hừ hừ: “Anh cảm thấy anh vẫn còn lỗ…”

“Hửm?”

“Tiếu Tiếu nói huề nhau, vậy huề nhau thôi.” Juntes không hề nguyên tắc mà thỏa hiệp, cằm gác ở bả vai Đường Tiếu, muốn hôn cổ cậu.

Đường Tiếu một tay đẩy đầu Juntes ra: “Chờ đã, trước đừng làm.”

“Tại sao?” Động tác của Juntes dừng lại, cũng không ngẩng đầu lên mà thấp giọng hỏi.

Đường Tiếu tức giận nói: “E là anh quên mất rồi, anh em bọn họ trước đó mới liên lạc, đoán chừng hiện tại sắp gấp chết rồi.”

Juntes nhỏ giọng lẩm bẩm: “Còn phải liên lạc với bọn họ à.”

“Đúng vậy, lưu trình kết hôn của thế giới loài người rất phiền phức, còn phải giới thiệu anh cho ba mẹ mẹ.”

Nói đến đề tài kết hôn, Juntes bèn không hé răng, nhưng lông mày nhíu thành một cục, Đường Tiếu vừa thấy liền biết hắn suy nghĩ chuyện gì, vừa thở dài vừa dùng ngón tay điểm trán hắn: “Em sẽ không ở trong căn cứ này mãi, nhưng chẳng lẽ em rời đi, thì anh sẽ không đi theo à? Xét từ năng lực của Vua Nấm đời trước, chỉ cần nơi em đạp lên, tại góc nào của thế giới, đối với anh chẳng phải đều là chuyện của mấy giây thôi à? Hà tất phải giới hạn ở trong căn cứ nhỏ này.”

Đây cũng là chỗ Đường Tiếu không hiểu nhất, Juntes lại không phải hắn trước kia, chẳng lẽ trên thế giới này còn có người có thể ngăn cản hắn ư? Trong căn cứ này và ngoài căn cứ có sự khác nhau lớn thế à?

Juntes không hé răng, vùi vào cổ Đường Tiếu giả chết, Đường Tiếu đèo theo một hành lý loại lớn trên người, một đường khó khăn nhích đến thư viện, mở ra mạng nội bộ ngay trước mặt Juntes.

*

Liên Minh, học giả của Con Mắt Thứ Ba và Đường Thần nôn nóng bất an chờ đợi kết quả mở họp của cấp cao, đặc biệt là Đường Thần, anh nhìn chằm chằm lịch sử truy cập của mạng thông tin nội bộ của Con Mắt Thứ Ba, nghĩ thầm, Tiếu Tiếu, em nhất định phải kiên trì, chờ tụi anh đến cứu em!

Lúc này, bên trên đột nhiên truyền đến yêu cầu liên lạc, Đường Thần sửng sốt một giây, không chút do dự lập tức ấn nút đồng ý.

“Đường Tiếu?!”

Một câu này của anh, thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng, đám người Tiêu Bách lập tức tiến đến trước máy tính: “Tiến sĩ Đường? Là cậu à?”

“Là tôi.” Giọng nói của Đường Tiếu truyền đến từ đối diện, bọn Rocky lập tức thở phào nhẹ nhõm, còn tốt còn tốt, còn có thể nói chuyện.

“Cậu tìm được cơ hội liên lạc với chúng tôi à? Cẩn thận tránh để Vua Nấm chú ý, nghe tôi nói, Tiếu Tiếu, có lẽ phải uất ức cậu một khoảng thời gian, nhưng làm ơn đừng làm ra việc ngốc gì, bất kể như thế nào chúng tôi nhất định sẽ nghĩ cách cứu viện, cậu là anh hùng của toàn nhân loại, bất kể như thế nào chúng tôi cũng sẽ không từ bỏ…”

“À, Juntes ở ngay bên cạnh tôi.” Đường Tiếu xấu hổ lên tiếng cắt ngang lời bọn Rocky.

Hiện trường một mảnh yên tĩnh.

Ở, ở ngay bên cạnh?

“Trên thực tế, tôi chỉ là muốn báo cho mọi người một tiếng, không cần lo lắng cho tôi, còn có… chúng tôi sắp kết hôn rồi.”

Đường Tiếu nói thản nhiên, ném xuống một quả bom.

Mọi người:…???

Đường Thần: “Có phải hắn uy hiếp em không?”

“Không có, anh, là em yêu anh ấy,” Đường Tiếu đón mặt Juntes, cố gắng duy trì bình tĩnh, bên tai đỏ nhỏ máu, “Lúc trước em ‘thất tình’, chính là bởi vì em cho rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy anh ấy nữa, bao gồm lần này đi vào thế giới này, cũng là vì em lo lắng an nguy của Juntes.”

“Xin lỗi, khiến mọi người lo lắng, em không ngờ anh sẽ theo tới.”

Mọi người lặng ngắt như tờ, Dawson sờ sờ cằm: “Hừm… đây không phải mọi người nên vui mừng à? Đường Tiếu cũng an toàn, chúng ta cũng không cần lo lắng lại nhấc lên chiến tranh…”

Tiêu Bách, Rocky và Đường Thần trừng ông, tóm lại không phải người thân bạn bè của chú, chú đâu quan tâm.

Dawson: Tôi là fan CP của họ.

Tiêu Bách nhíu chặt mày, đến gần microphone: “Cậu nghiêm túc à?”

“Nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn, thầy Tiêu Bách.” Đường Tiếu nói, “Không bị uy hiếp, tôi nói ra, tôi biết phân biệt mình nghĩ muốn điều gì, tôi trở lại thế giới này có thể là bởi vì đủ loại yếu tố, nhưng chỉ có việc cầu hôn với anh ấy, chỉ xuất phát từ nội tâm.”

Người Juntes run lên, ôm chặt Đường Tiếu hơn nữa.

“Juntes… buông tay.”

“Không buông ra.” Đầu lông xù xù của Juntes dụi dụi ở cổ cậu, “Mãi mãi cũng không buông ra.”

“Anh rất thích Tiếu Tiếu.”

Mọi người ở đối diện nghe được rõ ràng:…

Dawson cảm thấy hơi quen thuộc, lại răng đau mà khẽ ‘chậc’ một tiếng, lại đến nữa, cảm giác bị rải cơm chó quen thuộc này.

Còn tốt lần này không chỉ một mình ông chia sẻ đau khổ này.

Ông nghiêng đầu tầm mắt theo thứ tự đảo qua, Tiêu Bách, Rocky, Đường Thần đều là một vẻ mặt khó lòng diễn tả, tức thì cả người sảng khoái vô cùng.

Không sai, lúc ấy tâm tình của ông chính là như vậy!

Đúng lúc này, người ở trong căn cứ đột nhiên cảm nhận được một đợt lắc lư, ban đầu còn tưởng rằng là động đất, nhưng ngay sau đó bên ngoài vang lên cảnh báo, Rocky đã không muốn ở đây nữa, mở cửa, tóm lấy một cảnh vệ đi ngang qua: “Xảy ra chuyện gì?”

“Có vẻ như là bên ngoài nội thành xuất hiện khu sương mù, trước mắt nhân viên tuần tra đang chạy đến.”

Sương mù?

Đường Thần nhạy bén bắt giữ đến từ ngữ mấu chốt này, ngồi dậy, Đường Tiếu ở đối diện cũng chú ý đến, Juntes ngẩng đầu khỏi cổ cậu: “Tiếu Tiếu, anh đi ra ngoài một chút, sẽ về nhanh thôi.”

“Ừm…”

Thấy Đường Tiếu nhíu chặt mi, Juntes dùng đầu ngón tay mơn trớn: “Yên tâm đi, Tiếu Tiếu, sẽ không có ai bị thương.”

Có Juntes bảo đảm, Đường Tiếu từ từ giãn mày ra: “… Được.”

Juntes vui vẻ hôn lên giữa mày cậu: “Chờ anh trở về, chúng ta lại bàn bạc chi tiết chuyện kết hôn!”

Đường Tiếu tức thì buồn cười cong môi: “Được, anh đi đi.”

Chờ Juntes đi rồi, Đường Tiếu mới chợt nhớ tới, hình như còn có chuyện chưa nói với Juntes.

Chuyện về hệ thống trò chơi đó, nếu hiện tại Juntes đã không có chuyện lừa cậu, hắn cũng có thể hỏi rõ ràng… hửm?

Đường Tiếu chớp chớp mắt, nhìn giá trị hoàn thành của nhiệm vụ đặc biệt đó.

Giá trị hắc hóa của Juntes: 30%

Vậy mà còn chưa hoàn thành? Hắn vẫn còn khúc mắc? Là chuyện gì?

Bình Luận (0)
Comment