Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ

Chương 118

Buổi tối, Juntes trở về.

Đường Tiếu đang nghiên cứu thực đơn trong phòng bếp, đột nhiên sợi nấm bên chân quấn quanh lên, dần dần biến thành hình thể một người đàn ông, kề sát sau lưng Đường Tiếu, nâng tay lên, ngón tay với nước da ngăm mập mờ áp lên bàn tay Đường Tiếu đặt ở bên cạnh bàn bếp.

“Juntes,” Đường Tiếu cạn lời tránh ra một chút, “Em đang nấu cơm.”

“Để anh làm là được,” Juntes thò lại gần khẽ cắn vành tai Đường Tiếu, hàm hồ nói, “Tiếu Tiếu không nhớ anh à?”

Đường Tiếu thở dài, buông đồ làm bếp trong tay, cũng coi như buông tha thịt và đồ ăn cắt đến lộn xộn trên thớt, xoay người đối mặt Juntes: “Nhớ chứ, tình huống hiện trường thế nào?”

Juntes tức giận: “‘Nhớ chứ’ chỉ hai chữ, câu nói phía sau kia có tận sáu chữ!”

Đường Tiếu suýt thì tức cười, đến gần khẽ hôn một cái trên cằm Juntes: “Như vậy được rồi chứ.”

Juntes lại đột nhiên giữ chặt cằm cậu, không cho cậu rời đi, tiến lên một bước, đầu gối tách hai chân Đường Tiếu ra, làm sâu nụ hôn này.

Tiếng nước mờ ám vang lên trong phòng bếp, theo sự đoạt lấy không ngừng dày đặc lại mãnh liệt giống như sóng triều của Juntes, những mảnh nhỏ thông tin truyền tới trong đầu Đường Tiếu trong lúc trao đổi thể dịch.

Đó là… hội nghị triển khai giữa hai bên?

Đường Tiếu sắc mặt hoảng hốt một thoáng, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, không hề đẩy Juntes, phối hợp dùng cánh tay ôm lấy cổ Juntes.

Chờ hai người rốt cuộc tách ra, Đường Tiếu đại khái nắm giữ xong xuôi tình hình hiện tại, giống với bọn Rocky dự đoán trước đó, chính phủ hai bên chính thức triển khai hợp tác, thành lập cơ quan nghiên cứu đặc biệt nhằm vào vấn đề thế giới dung hợp sắp đến, hoặc nên nói sắp có thể sinh ra, nằm ngay cạnh khu vực xảy ra sương mù dày đặc kia.

Đường Tiếu sau khi lấy lại tinh thần, cạn lời nói: “Anh nói thẳng với em không phải được rồi à.”

Juntes quyến luyến dụi dụi cổ Đường Tiếu: “Anh quá muốn Tiếu Tiếu, dù sao như vậy tiện hơn.”

Cách thức giao lưu thông tin quả thật thuận tiện hơn và nhanh chóng hơn so với truyền ngôn ngữ lạc hậu của con người, trong quá trình này còn có khả năng bị mất thông tin, nhưng đây thật sự không phải lý do Juntes đơn thuần muốn gần gũi sao.

Đường Tiếu im lặng một hồi, quyết định tạm thời nhảy qua đề tài này: “Hiện tại xem ra hiện trường cũng không có người bị thương, nhưng ai cũng không biết lúc sau còn sẽ xuất hiện ảnh hưởng thế nào, Juntes, anh biết tại sao xảy ra thế giới dung hợp không?”

Juntes chớp chớp mắt: “Là có quan hệ với chủng tộc của anh.”

Dứt khoát vậy?

Đường Tiếu hơi mở to mắt, tiếp theo thì nghe Juntes nói: “Đại khái là Vua Nấm đời trước làm, vì trở lại vũ trụ ban đầu, tìm kiếm em.”

“Em? Tại sao là em?”

“Bởi vì trên người Tiếu Tiếu có thứ chúng ta cần, là mấu chốt để chúng ta vượt qua kỳ trưởng thành.”

Đường Tiếu nhăn chặt mày: “Gen C24?”

“Không phải, tình huống của Tiếu Tiếu đặc thù hơn một chút,” Juntes nói: “Năng lực hồi tưởng đó không chỉ giới hạn ở trên cơ thể, cũng bao gồm thông tin được gọi là linh hồn mà con người không thể bắt giữ.”

“Anh tuy rằng biết được một phần kiến thức chủng tộc, nhưng còn chưa tiêu hóa toàn bộ, chỉ biết Vua Nấm đời trước ban đầu quả thật đến từ vũ trụ của chính Tiếu Tiếu, là bởi vì ngoài ý muốn lưu lạc đến vũ trụ này.” Juntes thuận miệng nói: “Cho nên thần theo bản năng muốn trở về, bởi vì thần còn chưa hoàn chỉnh, một trong những lý do gây chiến tranh trước đó cũng là vì thu hoạch thức ăn dư thừa.”

Ngoài ý muốn…

Đường Tiếu vuốt cằm, hỏi một câu: “Nếu là bởi vì Vua Nấm đời trước bắt đầu, hiện tại anh hẳn là mạnh hơn thần nhỉ, không thể ngăn cản thế giới dung hợp xảy ra sao?”

Juntes dừng một chút: “Không quá ổn, bởi vì đã dung hợp sâu lắm rồi.”

“Phải không…” Đường Tiếu liếc nhìn Juntes bằng tầm nhìn khóe mắt, cũng chưa nói gì, mà nhắc tới: “Em đến nơi này cũng qua khá lâu rồi, cần về thế giới bên kia một chuyến.”

Nếu sự kiện của Juntes đã giải quyết, Đường Tiếu đương nhiên phải trở về tháo gỡ hiểu lầm với ba mẹ, cũng không thể để họ đau buồn quá lâu.

Trừ cái này ra… cậu còn phải đi về lấy mũ giáp trò chơi.

Thông tin mà hệ thống trò chơi nhắc nhở, cậu sẽ không tin tưởng hoàn toàn, đặc biệt là sau khi biết trò chơi có trí tuệ.

Đường Tiếu đương nhiên nguyện ý tin tưởng Juntes, nhưng hiện tại hắn rõ ràng còn giấu giếm gì đó, cậu cần điều tra rõ ràng mọi chuyện này mới có thể hạ phán đoán cụ thể.

Juntes nghe vậy dừng một chút, mặt mày lập tức gục xuống, nhưng không đợi hắn nói gì, Đường Tiếu lại nói: “Thuận tiện mang anh về gặp ba mẹ em.”

Juntes hơi trợn tròn mắt.

Ba mẹ... Tiếu Tiếu?

“Dù sao hôn nhân của thế giới loài người vẫn rất phiền phức,” Đường Tiếu mới vừa mở miệng giải thích, đã lại bị Juntes ôm vào lòng: “Anh vui lắm.”

Juntes đã tìm hiểu quan hệ thân thuộc của thế giới loài người, cũng biết Đường Tiếu là một người rất nặng tình cảm, cậu có thể dẫn mình về, bộc lộ phần yếu ớt mềm mại nhất, đây hiển nhiên là đang nghiêm túc chấp hành hứa hẹn kết hôn trước đó, mà không phải thuận miệng có lệ với hắn.

Juntes chỉ cảm thấy chỗ nào đó trong lòng sắp căng phình đến nổ tung.

Juntes ôm chặt một chút, sau đó gấp không chờ nổi nói: “Vậy giờ chúng ta đi liền thôi!”

Đường Tiếu nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, đã gần chạng vạng: “Nhưng giờ không phải đã muộn…?”

“Thế giới kia vừa vặn đang ban ngày!” Juntes đặc biệt tích cực, thấy Juntes hứng thú cao như vậy, Đường Tiếu cũng không muốn hắn hụt hẫng, dù sao giờ cậu cũng không mệt, “Vậy được rồi.”

Juntes gấp không chờ nổi ôm Đường Tiếu vào trong ngực: “Tiếu Tiếu, nhắm mắt lại.”

Đường Tiếu không rõ nguyên do, nhưng vẫn nhắm mắt lại, cảm giác chung quanh truyền đến cảm giác không trọng lực khó chịu, nhưng sự khó chịu này chỉ kéo dài vài giây, chờ Đường Tiếu mở mắt lần nữa, tất cả cảnh sắc xung quanh đều thay đổi.

“Nơi này, chẳng lẽ là…” Đường Tiếu chần chờ.

Juntes gật gật đầu, khẳng định suy đoán của Đường Tiếu: “Khu trung ương Liên Minh, hiện tại chỉ cần băng qua khu vực sương mù dày đặc chỗ đằng trước là có thể đi trở về.”

Đường Tiếu không khỏi ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, đây vẫn là lần đầu tiên cậu đi vào trung tâm phe nhân loại.

Thoạt trông rất giống với kiến trúc hiện thực, nhưng số tầng không cao như vậy, tường ngoài đều là màu xám trắng thống nhất, xây rất rắn chắc, đặc biệt là gạch, có thể là bởi vì khu sương mù dày đặc, xung quanh không có bóng dáng người đi đường nào, người lui tới đều mặc đồng phục.

Lúc này, Đường Tiếu đã thấy Đường Thần đang chỉ huy đội ngũ ở hiện trường đi tới, nhưng vì không rõ lắm anh là anh cả của thế giới nào, nhất thời do dự, Juntes như nhìn ra tâm tư của Đường Tiếu, để lại trên vai cậu một loại pheromone đặc biệt: “Được rồi, như vậy người qua đường sẽ không chú ý đến chúng ta, Tiếu Tiếu, anh đến bên kia xem thử trước.”

Nói rồi, Juntes một mình một nấm dẫn đầu đi về phía khu sương mù dày đặc, Đường Tiếu biết hắn đang cố ý để lại không gian cho mình, không hề do dự, tiến lên vài bước đi đến gần Đường Thần: “Anh?”

Đường Thần cả người run lên, vô thức ấp ủ siêu năng lực, nhưng vừa quay đầu nhìn, phát hiện là Đường Tiếu thì sửng sốt: “… Tiếu Tiếu?”

“Là em.” Đường Tiếu khẽ thở ra, nhếch khóe môi, “Cuối cùng cũng gặp được rồi, anh.”

Đường Thần ôm vai cậu, dùng sức vỗ sau lưng Đường Tiếu: “Làm anh sợ chết được.”

“Xin lỗi.” Đường Tiếu cũng ôm lại Đường Thần, mặt lộ vẻ xin lỗi, “Chuyện xảy ra đột ngột, em…”

“Suỵt, không cần nhiều lời,” Đường Thần hơi thở dài, chỉ giữ tư thế này, nhỏ giọng nói bên tai Đường Tiếu: “Anh tin tưởng ánh mắt nhìn người của em, nhưng cẩn thận Vua Nấm.”

“Hắn hình như đang phân tích hoặc là tiêu diệt trò chơi, người chơi ngã xuống cũng không phải tử vong, mà là giao diện trò chơi trên người họ xuất hiện vấn đề.”

Những người chơi đó ở hiện thực mấy lần thử tiếp tục đăng nhập trò chơi, nhưng nhiều nhất chỉ có thể tới giao diện đăng nhập, mà không thể đi đến thế giới trò chơi, trước đó bộ phận người chơi này có thể cảm nhận được Đường Tiếu tiến hành hồi tưởng, cũng là vì bọn họ ở trong không gian đăng nhập.

Cho nên Lý Hiểu Y mới nói tất cả người chơi ‘bị nghi ngờ’ tử vong, mà không trực tiếp khẳng định.

Đường Thần nói với Đường Tiếu, chính là tình huống biết được sau khi anh đi nói chuyện với Phù Dịch Thần hôm nay.

Ai cũng không ngờ đến, vậy mà thật sự có một người chơi thành cá lọt lưới, giữ thần trí tỉnh táo, nhưng Phù Dịch Thần không thông báo chính phủ ở hiện thực, nói đúng ra là làm không được, bởi vì Juntes chỉ chừa cho cậu ấy một lựa chọn, ở lại nơi này, lại hoặc là trở về một thế giới khác.

Phù Dịch Thần lựa chọn vế trước.

“Trò chơi đó rốt cuộc là sao?” Đường Tiếu hỏi.

“Anh biết cũng không nhiều lắm, chỉ là thông tin từ chính phủ, trò chơi đã xuất hiện trước khi em lên năm hai, chọn lựa người chơi trong phạm vi toàn thế giới, không rõ mục đích, tuyến chính cá nhân của mọi người đều không giống nhau, thậm chí có người kinh doanh ở hiện thực, nhưng nhiệm vụ tuyến chính cá nhân trong thế giới trò chơi lại là làm chính trị.”

Đường Thần nói: “Nhưng hiện tại có lẽ có vài manh mối như vậy, hiện tại cũng biết, nhưng hễ là người chơi hoàn toàn nhiệm vụ tuyến chính cá nhân, đều có cống hiến với tuyến chính ‘cuộc chiến tồn vong của nhân loại’ này.”

“Thậm chí còn, có bản thân vài người chơi cũng không biết mình còn có tài hoa thế này ở lĩnh vực khác.”

Đường Tiếu sửng sốt, nghĩ tới tình huống của mình, tuyến chính cá nhân của cậu là bồi dưỡng Juntes, quét cao thiện cảm của hắn, nhưng trong quá trình này, cậu quả thật từ người chơi game chuyển biến thành học giả nghiên cứu khoa học.

“Hơn nữa sau khi tuyến chính cuộc chiến tồn vong của nhân loại này kết thúc, giao diện trò chơi đã không còn bố trí nhiệm vụ khác nữa.”

Điểm này cũng không giống với tình huống của Đường Tiếu, sau khi cậu một lần nữa trở lại thế giới này nhận được nhiệm vụ hạ thấp độ hắc hóa của Juntes.

Nhưng đây cũng có thể là bởi vì Juntes lúc ấy ra tay với trò chơi.

“… Em biết rồi, cảm ơn anh.”

“Em nghĩ kỹ là được.” Đường Thần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn vỗ vỗ vai Đường Tiếu, anh vẫn chưa quá quen với thay đổi hiện giờ của Đường Tiếu, anh vẫn luôn coi Đường Tiếu như em trai cần được bảo vệ, cho dù ở trong phòng bệnh đã biết được chuyện cậu đã làm ở thế giới này, cũng vẫn vậy.

Nhưng ở đây, ở thế giới này, nhìn thấy một cách trực quan Đường Tiếu cứu người, danh vọng của cậu ở thế giới này, cùng với hiện tại —

Đường Tiếu mặc áo blouse trắng, đeo mắt kính, lịch sự văn nhã, quanh thân lại toát ra khí chất của học giả chững chạc, là nhà khoa học anh không quen biết, lại thực sự đã đảm nhận những trách nhiệm lớn lao.

Lý trí nói cho anh, Đường Tiếu đã là một người trưởng thành có thể một mình đảm đương một phía rồi, lựa chọn của người trưởng thành không cần người nhà nghi ngờ quá nhiều.

Cậu có thành tựu của mình, cũng có phán đoán của mình, mà bọn họ không biết bắt đầu từ khi nào, đã chệch quỹ đạo trong trải nghiệm trưởng thành của cậu.

Đường Thần sắp xếp lại xong tâm trạng phức tạp, hỏi: “Đúng rồi, em đến đây là muốn làm gì?”

“Đương nhiên là trở về gặp ba mẹ một lần, thuận tiện giới thiệu Juntes cho họ, đúng rồi, email em để lại lúc trước anh xem chưa?”

“Xem rồi,” Nghe được Đường Tiếu thật sự chuẩn bị mang Juntes trở về gặp ba mẹ, khóe miệng Đường Thần không khỏi giật giật, nhịn xuống tiếp tục nói: “À, lúc em trở về thì kiềm chế chút, tuy rằng cơ thể ba mẹ khá tốt, nhưng chuyện này anh cảm thấy vẫn tiến hành theo trình tự thì tốt hơn…”

Đường Tiếu hiểu sự phức tạp dưới lời nói của Đường Thần, khóe môi cũng không khỏi nhếch lên một ý cười khổ, cậu làm sao mà không biết ba mẹ bọn họ có lẽ sẽ… không, là nhất định không có khả năng tiếp nhận Juntes.

Nhưng mà đây dù sao cũng là một ải họ sớm hay muộn cũng phải vượt qua, nếu thật sự muốn kết hôn.

“Đường Tiếu?”

Lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc, Đường Tiếu chợt quay đầu, trợn tròn mắt: “Tiến sĩ Tiêu.”

Tiêu Bách lẳng lặng đứng phía sau họ, hai anh em nói chuyện quá chuyên tâm, cũng không chú ý tới Tiêu Bách đến đây lúc nào.

Đường Tiếu xoay người, lẳng lặng đối diện với Tiêu Bách, đây vẫn là lần đầu tiên thầy trò hai người chân chính gặp mặt trên ý nghĩa từ sự kiện bỏ trốn đến nay, Đường Thần không nói gì nữa, vỗ vai Đường Tiếu: “Vậy anh đi trước, còn phải hoàn thành nhiệm vụ hộ tống những người bị lạc đó về nhà, chúng ta đến lúc đó về nhà gặp.”

“Vâng.” Đường Tiếu lên tiếng, Đường Thần rời khỏi đây, vì thế chỉ còn lại Đường Tiếu và Tiêu Bách.

Tiêu Bách trông không có gì khác với lúc ở Con Mắt Thứ Ba, chỉ là thay mắt kính một mắt thành mắt kính gọng vàng bình thường, Đường Tiếu nhìn nhìn, không khỏi mỉm cười: “Vẫn là mắt kính ban đầu của thầy đẹp trai hơn.”

“Cái ban đầu đã rơi vỡ trên đường rời khỏi Con Mắt Thứ Ba rồi,” Tiêu Bách thuận miệng nói, y lẳng lặng nhìn chăm chú vào Đường Tiếu, khóe môi mỉm cười, “Còn sống là tốt rồi.”

Đường Tiếu cảm giác đôi mắt có hơi cay cay, dùng sức chớp chớp: “Xin lỗi, thầy, để mọi người lo lắng rồi.”

“Cậu xin lỗi gì chứ, nếu không nhờ kế hoạch của cậu, phỏng chừng tôi, còn những người khác của Con Mắt Thứ Ba đều không có cách nào đứng ở đây nói chuyện với cậu.” Tiêu Bách khẽ thở dài: “Chỉ có thể nói, tạo hóa trêu người.”

Chuyện Đường Tiếu là người chơi, cùng với người của thế giới khác, Tiêu Bách cũng đã biết, hơn nữa tiếp nhận rồi, với y mà nói, thân phận của Đường Tiếu từ đầu đến cuối chỉ có một, đó chính là học trò của y.

“Có hứng thú trở về không?” Sau vài phút im lặng, Tiêu Bách lần nữa mở miệng.

Đường Tiếu ngạc nhiên: “Nhưng mà tôi là người ở một thế giới khác.”

“Vậy thì thế nào? Lý tưởng của Con Mắt Thứ Ba là cung cấp một nền tảng khác không thu bất kì quấy nhiễu nào vì tất cả học giả, cậu có thực học, nơi này sẽ mãi mãi mở rộng cánh cửa cho cậu.” Tiêu Bách nói; “Huống chi tình huống hiện tại, hai thế giới đã xác lập cơ sở hợp tác, phỏng chừng rất nhanh thôi sẽ thành lập viện nghiên cứu hợp tác, chúng tôi cần học giả chuyên gia đứng đầu các lĩnh vực đến phá giải đầu đề lớn thế giới dung hợp này.”

Nói rồi, Tiêu Bách vươn tay với Đường Tiếu: “Đường Tiếu, cậu sẵn lòng cống hiến sức mạnh của mình vì tồn vong của nhân loại lần nữa không?”

Đường Tiếu nhìn bàn tay Tiêu Bách vươn đến trước mặt, trong lúc nhất thời chìm vào hoảng hốt.

Giờ phút này, tựa như lúc ấy.

Thời gian dường như dần chậm lại, gió xuân lạnh lẽo lẳng lặng thổi qua, trên hàng cây xanh hiếm hoi nơi ngõ hẻm con phố nở đầy hoa đón xuân, cánh hoa vàng nhạt tách khỏi thân hoa bay múa trong gió dưới gió xuân quét qua, sương mù dày đặc phía sau hai người cũng đang quấy lên làn sương mù theo cơn gió này, hướng sương mù lan tràn chếch đi một chút.

Cuối cùng, cánh hoa đón xuân màu vàng nhạt ấy dừng trên giày Juntes.

Hắn chẳng hề nhận ra, chấp nhất nhìn chằm chằm hướng của Đường Tiếu.

“… Tôi rất vui khi nhận được mời này, cũng rất vui tham dự hạng mục này,” Đường Tiếu hít sâu, ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn về Tiêu Bách: “Nhưng có lẽ cần chờ một đoạn thời gian.”

“Tiến độ thế giới dung hợp không đợi ai, ai biết giây tiếp theo có thể chính là tận thế hay không.” Tiêu Bách nhíu mày, “Hiện tại một phút một giây đều cực kỳ trân quý.”

“Tôi biết,” Đường Tiếu nói: “Tôi nhất định sẽ đến.”

Tiêu Bách nhìn chằm chằm ánh mắt Đường Tiếu, khẽ thở dài: “Được rồi, vậy tôi chờ cậu ở viện nghiên cứu.”

“Nhưng mà chờ cậu đến rồi, nói không chừng vị trí đều đã hết, cứ chờ làm công dưới trướng tôi đi.” Y tức giận nói.

“Vậy cũng không tệ.” Đường Tiếu nhẹ giọng cười nói.

Tiêu Bách lắc đầu, đang muốn xoay người rời đi, lúc này Đường Tiếu đột nhiên nhớ tới điều gì, lớn tiếng nói: “Tiến sĩ Tiêu! Ở thế giới kia, mẹ của ngài còn sống!”

Tiêu Bách cả người run lên, bỗng quay đầu.

Đường Tiếu cong môi: “Nghiên cứu của chúng ta thành công, bà ấy còn sống, đều là nhờ ngài kiên trì bền bỉ thu thập tư liệu!”

Mắt kính Tiêu Bách phản xạ ra ánh sáng trắng dưới ánh mặt trời, Đường Tiếu cũng không thấy rõ ánh mắt y.

Phía sau truyền đến tiếng gọi của Juntes, cậu vẫy vẫy tay với Tiêu Bách, dẫn đầu xoay người, cũng không quay đầu lại tiến vào khu sương mù.

Tiêu Bách vô thức bước ra một bước, sau đó đứng ở tại chỗ.

Nghiên cứu… bắt kịp sao.

Không, là Đường Tiếu khiến mọi chuyện này theo kịp.

Giờ phút này, trong đầu Tiêu Bách hiện lên đủ chuyện trước đây, Đường Tiếu không biết vì sao đột nhiên xin đề tài, còn có ở đoạn thời gian nào đó đuổi tiến độ như liều mạng.

Nghi ngờ, lặng yên cởi bỏ vào khoảnh khắc này.

Vậy mà lại có chuyện này.

… Thế nhưng, còn có kiểu ngốc nghếch này.

Đường Tiếu nghe thấy được nhắc nhở độ thiện cảm vang lên điên cuồng trong đầu, không khỏi cong môi cười.

Cậu đi đến bên cạnh Juntes, Juntes nắm lấy tay Đường Tiếu, mười ngón đan nhau với bàn tay buông thõng của cậu, dán sát chặt chẽ bên nhau, tiến đến bên tai cậu: “Tiếu Tiếu quá được chào đón.”

Đường Tiếu quay đầu đi: “Tiến sĩ Tiêu mà anh cũng ghen?”

“Tất cả người tới gần em, anh đều ghen.”

“Có gì ngon đâu, được rồi, chúng ta đi thôi.” Đường Tiếu lắc lắc bàn tay nắm chặt: “Cũng dẫn anh đi gặp phụ huynh rồi.”

Juntes im lặng không lên tiếng, tay lại nắm thật chặt.

Bình Luận (0)
Comment