Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ

Chương 127

“… Sẽ biến mất một, là có ý gì?” Đường Tiếu vẻ mặt thẫn thờ.

Lion khó khăn đoạt lại cà vạt của mình, đứng tại chỗ đầy mặt không kiên nhẫn điều chỉnh cổ áo, nhưng vẫn trả lời nghi vấn của Đường Tiếu: “Chính là ý trên mặt chữ, biến mất, không để lại một chút dấu vết.”

Đường Tiếu đầu óc trống rỗng, sau đó một luồng lửa giận không tên đột nhiên tràn ngập đầu óc cậu, ghì chặt bả vai Lion, ấn gã lên vách tường hành lang: “Tôi hỏi anh, tại sao phải vẫn luôn giấu giếm thông tin này?!”

“Cậu biết lại có thể thay đổi gì?” Lion không chút nào nhượng bộ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Tiếu: “Đây là hiện tượng không thể biết trước cũng không thể thay đổi tương tự như thiên tai, chẳng lẽ nói với cậu là có thể thay đổi gì à? Cậu có thể quyết định ai biến mất, ai không biến mất hả? Cậu có thể cứu người biến mất trở về được không?”

“Tôi…” Đường Tiếu á khẩu không trả lời được, như bị lời nói của Lion đâm trúng, lực trên tay dần thu nhỏ.

Lion hất tay Đường Tiếu ra: “Điều các cậu có thể làm chỉ có đẩy nhanh nghiên cứu… nói thì nói như vậy, cũng không có ai cho rằng trong thời gian ngắn như vậy có thể thành công được, chẳng qua chỉ là người phàm chúng ta giãy giụa mà thôi.”

“Giấu giếm thông tin này cũng là vì ổn định lòng người, trước mắt người có được thể đồng vị sẽ biến mất một, đây đã là thông tin đã định, mà không có, chẳn hạn như chết ở thế giới kia, còn sống ở một thế giới khác, hiện tại còn chưa phát hiện trường hợp sẽ biến mất tương tự, cậu biết nó có nghĩa gì không?”

Đường Tiếu nâng mắt, trong ánh mắt vẫn là mờ mịt, Lion nhìn đôi mắt cậu: “Có nghĩa… một khi chuyện này tiết lộ, cục diện ổn định trước mắt do hai chính phủ miễn cưỡng duy trì sẽ tan vỡ ngay, có được thể đồng vị, không, cho dù là không có, nhưng không chắc chắn, đều sẽ không màng mọi giá đến một thế giới khác giết người, bởi vì bọn họ biết chỉ có như vậy, khả năng sống sót mới có thể lớn hơn, có nghĩa chiến tranh có thể mở ra bất cứ lúc nào.”

Nháy mắt này, Đường Tiếu chợt ý thức được vì sao trước đó Lý Hiểu Y cố ý tìm mình để hỏi chuyện phi thuyền, có lẽ bọn họ đã sớm lường trước được khả năng tệ nhất.

Thế giới hiện thực nhân số chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng thế giới trò chơi tồn tại mấy nhân tố không ổn định như dị thú và Vua Nấm, cùng với lượng lớn siêu năng lực giả đã trải qua chiến tranh này, hòa bình mà hai bên miễn cưỡng duy trì, ai biết là trả giá đắt bao nhiêu mới giành giật được.

Nhân số giữa hai thế giới khác biệt, số người ở thế giới trò chơi mới một trăm triệu, có lẽ thiếu hơn (bởi vì còn chưa tính lại sau chiến tranh), có thể có được thể đồng vị chỉ có mấy ngàn vạn người, cũng tức là mấy ngàn vạn nhân tố không ổn định, thật ra đặt ở một bình quân các quốc gia, cũng không có bao nhiêu.

… Nhưng đối với Đường Tiếu mà nói.

Tiêu Bách, Rocky, anh cả, Phong Thư Vận…

Bọn họ đều là người sống sờ sờ, là người bất kể một bên nào, cậu cũng không người mất đi.

Lion thở dài, vỗ vỗ vai cậu: “Nghĩ thoáng chút, còn nhớ rõ lúc trước ký ức bọn họ dung hợp không, có lẽ bọn họ thật ra cũng không biến mất, chỉ là từ hai người biến thành một người mà thôi.”

Lời nói lúc trước của Tiêu Bách hiện lên trong đầu Đường Tiếu, lẩm bẩm: “Không phải…”

Mới không phải một người.

Cho dù có cùng ký ức, cùng gen, nhưng cũng không phải một người.

Khó khăn xoa dịu cảm xúc trong lòng, Đường Tiếu hơi kéo ra khoảng cách, nói: “Gửi cho tôi một phần tư liệu người được xác định đã biến mất.”

“Tôi là trợ lý của cậu à?” Lion phỉ nhổ, xoay người đi ngay: “Bên tôi còn có công việc khác đấy.”

Sau 20 phút gã rời đi, email Đường Tiếu nhận được một phần tư liệu tuyệt mật, bên trên ghi chú đọc xong thì hủy.

Đường Tiếu nắm chặt thời gian mở ra, sau đó xem xong phần tư liệu tuyệt mật này.

Sự kiện thể đồng vị biến mất, thật ra là xuất hiện không lâu từ sau khi thiên tai bắt đầu thường xuyên, ban đầu còn tưởng rằng là mất tích bình thường, mãi cho đến hình ảnh biến mất bị theo dõi làm lộ ra.

Đường Tiếu lúc này, nhớ tới trạng thái chồng chất mà Lý Hiểu Y từng phổ cập với cậu ở trong phòng bệnh thật lâu trước kia, như vậy tình huống hiện tại là… sụp đổ lượng tử đã bắt đầu rồi, duy nhất một khả năng sao.

Tiến độ thế giới dung hợp rất có thể đã dần dần đi vào giai đoạn cuối cùng, bọn họ còn dư bao nhiêu thời gian? Một tháng? Hai tháng?

“Rầm!”

Khu vực thí nghiệm, tất cả nghiên cứu viên đang làm thí nghiệm không khỏi nhìn thoáng qua vị trí công tác của Đường Tiếu, Đường Tiếu thu lại sắc mặt, xóa bỏ sạch sẽ tư liệu, như thể gì cũng chưa từng xảy ra vậy, gật đầu với những người khác, cầm điện thoại rời khỏi khu vực thí nghiệm.

Cậu đi rồi, nghiên cứu viên yên lặng mới rốt cuộc sống lại, không dám thở mạnh: “Tiến sĩ Đường sao vậy nhỉ?”

“Không biết, vẫn là lần đầu tiên thấy anh ấy tức giận như vậy…”

“Có thể nào là chuyện tiến sĩ Tiêu mất tích gần đây không?”

“A? Mất tích thật hả? Vì sao?”

“Không rõ lắm, cũng không biết có phải áp lực quá lớn hay không.”

Nhóm nghiên cứu viên tầng chót không nhịn được nói đến những tin đồn nhỏ này, mà Đường Tiếu vội vã từ khu vực thí nghiệm đi vào hành lang, thấp thỏm bất an gọi điện thoại cho Đường Thần.

Lần đầu tiên, không kết nối.

Tim Đường Tiếu không khỏi nhấc lên, không bỏ cuộc mà gọi tiếp lần thứ hai.

Vẫn không có ai bắt máy, lòng Đường Tiếu dần chìm xuống đáy vực, chết lặng lặp lại động tác gọi.

Đầu óc cậu rối bời, không kìm được nghĩ chút chuyện không tốt, có phải đã không còn kịp rồi không, có phải Đường Thần đã…

Rốt cuộc, lần thứ 15, đối diện bắt máy: “Tiếu Tiếu? Anh còn đang làm việc, sao vậy?”

Khoảnh khắc nghe được giọng nói quen thuộc đó, Đường Tiếu mới cảm giác ngón tay lạnh lẽo dần dần ấm lại: “Không… có gì.”

“Anh, còn may anh không có việc gì.”

“Sao vậy?” Đường Thần nghe ra giọng điệu Đường Tiếu không đúng lắm.

“Không có gì ạ.” Đường Tiếu nghĩ đây vẫn là thông tin tuyệt mật, mím môi: “Về sau phiền anh mỗi ngày gửi một tin nhắn cho em, được không?”

Tuy nói là làm việc cùng, nhưng bọn họ cũng sẽ không chạm mặt mỗi ngày, Đường Tiếu thường ở ký túc xá, nhà ăn cùng phòng thí nghiệm một đường ba điểm, rất khó nhìn thấy người bên ngoài.

“… Được.” Đường Thần cũng không hỏi gì, nhưng anh nghe ra bất an cực kì dày đặc trong giọng nói của Đường Tiếu.

Chỉ làm chút việc nhỏ này có thể xua tan lo lắng của em trai, anh cũng không ngại.

Sau khi gọi xong cuộc điện thoại này, Đường Tiếu lại trôi trở về phòng thí nghiệm như u hồn, nhưng luôn không tìm lại được trạng thái lúc trước, nhìn số liệu thí nghiệm, thứ vốn rất quen thuộc như biến thành một chuỗi ký tự xa lạ, đầy đầu óc đều là bóng dáng bọn Tiêu Bách, Rocky.

Không, như vậy không được!

Đường Tiếu dùng sức vỗ vỗ mặt, trên mặt xuất hiện vết đỏ nhạt, hít sâu, một lần nữa tập trung sự chú ý vào thí nghiệm hiện tại trên tay.

Dù sao điều cậu có thể làm được bây giờ, chỉ còn lại có việc này.

Những người còn lại trong phòng thí nghiệm cũng không chú ý tới thay đổi của Đường Tiếu, ở trong mắt họ đơn giản là tiến sĩ Đường thêm bận rộn hơn, nhưng bầu không khí căng chặt bận rộn này tất cả mọi người giống nhau, cũng không có gì ghê gớm.

Nhưng với Juntes mà nói, vấn đề rất lớn.

Đường Tiếu vốn còn biết nghỉ ngơi, ngoại trừ ăn cơm ngủ hoàn toàn bỏ đi thời gian thả lỏng, thời gian ngủ cũng giảm bốn tiếng, như về lại đoạn không thấy ngày năm tháng, đầy đầu óc chỉ có đẩy nhanh tiến độ thí nghiệm.

Nhưng hiện tại không phải trò chơi, Đường Tiếu cũng không có cách nào thả lỏng bằng cách offline nghỉ ngơi.

“Tiếu Tiếu!” Sau khi Đường Tiếu lại lần nữa mở mắt ra lúc bốn giờ sáng, Juntes rốt cuộc không nhịn được, dùng sợi nấm mạnh mẽ cột Đường Tiếu vào trên giường.

“Tiếp tục như vậy em sẽ bị bệnh, phải chú ý nghỉ ngơi!” Juntes bất mãn nói: “Mấy ngày nay em mới ngủ bao lâu? Không phải anh đã nói à, anh sẽ tận lực cứu nhiều người hơn, cho dù dung hợp, người ở thế giới này cũng sẽ không có việc gì, em đừng khắt khe với bản thân như vậy, không phải Tiếu Tiếu đã nói, sẽ không gánh trên vai trách nhiệm nặng nề như vậy sao?”

Đường Tiếu không rên một tiếng mà vùng vẫy, muốn Juntes buông ra, nhưng cậu càng giãy giụa, Juntes ngược lại càng siết chặt sợi nấm, một người một nấm không tiếng động đấu tranh ở trên giường, cuối cùng Đường Tiếu vẫn không thắng được Juntes, thở hổn hển ngã vào trên giường ngơ ngác nhìn trần nhà. “… Đây không phải vì đại nghĩa gì.” Chàng trai tóc đen nói.

Juntes ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn Đường Tiếu, lại thấy hốc mắt cậu hiện lên một lớp ánh nước nhạt: “Chỉ là vì, tư tình bé nhỏ không đáng kể.”

Chàng trai cũng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đào hoa diễm lệ ấy bị ánh nước nhiễm, tạo nên sóng nhợt nhạt: “Em chỉ là muốn cứu người bên cạnh.”

Cho dù biết Juntes sẽ che chở, nhưng nghĩ đến Tiêu Bách, Đường Tiếu trong lúc nhất thời đã sâu sắc cảm thấy bất lực và tuyệt vọng, tàn khốc hơn là, cậu thậm chí không biết giờ khắc này y sống hay chết, cách nói của phía chính phủ là mất tích, cũng không có cách nào nói chân tướng ra.

Nhưng mà y không nên cứ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi như thế.

Y cũng kinh tài tuyệt diễm, đã chứng minh tài hoa của y với thế giới, mới chưa đến 40 tuổi, vẫn đang ở độ tuổi đỉnh cao của một học giả.

Mà nghĩ đến loại kết quả này, sẽ lan đến trên đám người anh cả, Rocky, Phong Thư Vận, Đường Tiếu đã không có cách nào tiếp nhận sự thật như vậy.

Juntes hé môi, sợi nấm bất giác thả lỏng một chút, Đường Tiếu từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy mắt kính không độ ở đầu giường đeo lên: “Anh yên tâm, em sẽ không ngã xuống vào ngay lúc này.”

Cuối cùng, Juntes chỉ rầu rĩ nói: “Tùy em.”

Đường Tiếu đứng dậy rửa mặt, Juntes nhìn chằm chằm bóng lưng cậu, chợt nheo mắt.

Đường Tiếu đi đến phòng thí nghiệm, vừa muốn bắt đầu thí nghiệm theo thường lệ, thì thấy phòng thí nghiệm nhiều một gương mặt quen thuộc, nhưng không nên xuất hiện ở đây.

“… Juntes?”

Juntes mặc một thân áo blouse trắng, thoạt nhìn không có gì khác biệt với nhóm nghiên cứu viên xung quanh, đầy mặt trận địa sẵn sàng đón quân địch: “Anh đây.”

Nghiên cứu viên xung quanh không khỏi dùng ánh mắt đánh giá gương mặt mới này, thỉnh thoảng có người mặt lộ vẻ thắc mắc, cũng có người nhìn Juntes với ánh mắt tràn ngập chấn động và ngạc nhiên, đi vòng để biểu thị tôn kính, rõ ràng là bô lão của Con Mắt Thứ Ba.

Đường Tiếu xoa xoa giữa mày: “Không phải, chờ chút, tuy rằng mọi người cam chịu tồn tại của anh, nhưng anh không phải hẳn nên đi làm chuyện có thể phát huy năng lực của anh hơn à?”

Ví dụ như cứu người vân vân.

“Anh đi rồi, cái này là phân thân.” Juntes nói: “Tiếu Tiếu chẳng lẽ em quên rồi, hiện tại anh có được tri thức của em, anh có thể!”

Hắn đã, không phải nấm chỉ có thể giặt quần áo nấu cơm vào buổi tối trước đây nữa.

Hắn hiện tại là nấm cũng có thể cùng làm nghiên cứu với Tiếu Tiếu vào ban ngày!

Lại còn không phải nghiên cứu hắn.

Đường Tiếu chìm vào một thoáng cạn lời, bởi vì cậu phát hiện, vậy mà thật đúng là không có lý do gì từ chối, bởi vì hiện tại lượng tri thức dự trữ của Juntes rõ ràng là đủ, vấn đề còn lại chỉ có…

Cậu không khỏi nhìn sang xung quanh, dù sao cũng phải có người đến ngăn cản chứ, Vua Nấm đều đang bắt đầu nghiên cứu khoa học trong phòng thí nghiệm của con người luôn rồi, dù sao cũng phải có người có chút phản ứng bình thường chứ??

Không có, học giả xuất thân từ Con Mắt Thứ Ba đối diện với ánh mắt Đường Tiếu yên lặng dời tầm mắt đi, mà những người khác không biết thân phận của Juntes thấy họ tương tác tự nhiên như vậy, tưởng người tiến sĩ Đường quen, vì thế cũng không dám nói thêm gì, trong lúc nhất thời chỗ khu vực thí nghiệm này hiện ra một  bầu không khí yên tĩnh mà quỷ dị, mọi người làm việc của riêng mình, dường như bình thuỷ tinh trong tay, dụng cụ còn chưa cho ra số liệu đột nhiên có sức hấp dẫn trí mạng!

Đường Tiếu quay lại đầu nhìn chằm chằm Juntes, mím môi, thở ra một hơi: “Vậy anh đi làm phần thí nghiệm tế bào này đi.”

Thời gian eo hẹp, nhân thủ không đủ, phi nhân loại cũng phải lên sân.

“Được!” Juntes tinh thần sáng láng mà tiếp nhận nhiệm vụ trong tay, thỉnh thoảng phân thần đi ra ngoài xem xét tình huống cứu trợ trong thời gian chờ dụng cụ, nhưng càng nhiều thời giờ, hơn phân nửa lực chú ý của Juntes vẫn như cũ đặt trên người Đường Tiếu.

Lần này đã khác với trước, hắn có thể giúp đỡ Tiếu Tiếu.

Hắn đứng trên cùng một chiến trường với cậu.

Rất nhanh, Juntes đã phát hiện Đường Tiếu lúc ở riêng và Đường Tiếu ở phòng thí nghiệm khác nhau.

Trước đó bọn họ cũng từng cùng nhau làm việc ở phòng thí nghiệm, nhưng mà lúc ấy Đường Tiếu là vì ‘chữa trị’ Juntes, hơn nữa sự chột dạ nào đó quấy phá, các loại dung túng, cộng thêm Juntes vừa là người bệnh vừa là thể thí nghiệm vừa là nghiên cứu viên ba thân phận chồng lên, tình hình chung không nghiêm túc nổi.

Nhưng hiện tại không giống, sau khi Đường Tiếu hoàn toàn tiến vào trạng thái công việc thì đối xử bình đẳng với Juntes mà sắp xếp thí nghiệm, thỉnh thoảng lúc Juntes phân tâm không cẩn thận làm vỡ thuốc thử thì liếc đến bằng ánh mắt nghiêm khắc.

“Anh được không đấy? Không được đổi người khác đi.”

Juntes: “… Trong nam giới con người cực kì nhạy cảm với chữ này.”

“Cho nên?”

“Nấm không thể nói không được.”

Đường Tiếu thoáng nhếch lên môi dưới, nhưng rất nhanh lại đ.è xuống, như thể ý cười thoáng qua đó chỉ là ảo giác: “Vậy động tác nhanh nhẹn chút, trước đây anh cũng không phải như vậy.”

Ánh mắt Juntes không kìm được nhìn chằm chằm Đường Tiếu, mãi cho đến cậu đi rồi mới lưu luyến rút về, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tiếu Tiếu ở phòng thí nghiệm thật có khí thế.”

Nghiên cứu viên sắp cứng ngắc ở bên cạnh nghe vậy không khỏi nhìn hắn một cái: Đây không phải vấn đề có khí thế hay không, vừa rồi cậu ta nghe câu nói thế, suýt nữa sợ chết, còn may không phải nói với cậu ta.

Vốn bầu không khí dưới quyền Đường Tiếu còn tính vui vẻ, nhưng một tháng trước thì giống như hoa trong gương, trăng trong nước, tới tháng này hoàn toàn khác biệt, trên mặt tiến sĩ Đường càng đã không có một tí tươi cười, dọa sợ nhóm nghiên cứu viên ở phòng thí nghiệm cũng không dám phạm sai dù một chút, cả ngày cả người căng chặt.

Nhưng theo Juntes đến, sự việc dường như có hơi giảm bớt.

Điều này khiến cho người vốn hơi bài xích đối với Juntes đột nhiên xuất hiện, không hiểu sao mà xua tan tâm lý này một chút, ánh mắt nhìn Juntes cũng thân thiện rất nhiều.

Có người dũng cảm không biết cụ thể tình huống còn đi chào hỏi với Juntes: “Hi, anh em, trước đây chưa từng thấy anh, anh từ phòng thí nghiệm nào vậy?”

Juntes nghĩ nghĩ: “Con Mắt Thứ Ba.”

“Ồ ồ, học giả xuất thân từ Con Mắt Thứ Ba à, chẳng trách quen biết tiến sĩ Đường Tiếu.” Giờ phút này, người dũng cảm này còn chưa biết mình sắp đối mặt chuyện gì.

“Không phải học giả.” Juntes sửa đúng: “Là thể thí nghiệm.”

“?Ha ha, anh em anh thật biết nói đùa, thể thí nghiệm sao có thể biết những việc này.”

“Quen tay hay việc, bệnh lâu thành y.” Juntes nghiêm túc nói.

Nghiên cứu viên:…

Học giả của Con Mắt Thứ Ba đi ngang qua vẻ mặt cũng vặn vẹo, vội vàng kéo tên khờ khạo này đi.

“Tiền bối, người mới… là đang nói đùa đúng không ạ?”

Học giả của Con Mắt Thứ Ba giữ sự im lặng quỷ dị: “Dù sao, cậu coi như là như thế đi.”

“???Như vậy, thật sự, được sao ạ?” Dũng giả chỉ thiếu không hỏi thẳng, mọi người mặc kệ thể thí nghiệm làm như vậy thật sự không sao chứ?

Cậu là thật sự cũng không hiểu biết tình huống chút nào, thật sự tương đối hạnh phúc.

Học giả của Con Mắt Thứ Ba sâu kín thở dài, không khỏi nhìn sang một góc kia.

Đường Tiếu đang làm thí nghiệm, mà Juntes đang làm phụ trợ thí nghiệm, giống như là trợ lý xử lý món ăn cho đầu bếp chính, mỗi một lần đều có thể gãi đúng chỗ ngứa đưa thứ Đường Tiếu cần tới trên tay cậu.

Thỉnh thoảng, chàng trai tóc bạc còn sẽ cúi đầu, nói gì đó bên tai tiến sĩ Đường, có thể là nói chuyện phiếm, vị tiến sĩ Đường cực kì nghiêm túc ở phòng thí nghiệm kia vậy mà không chê hắn phiền người, thỉnh thoảng lộ ra biểu cảm thả lỏng, giống như ngày xuân hoa đào nở rộ sông băng hòa tan, trông bọn họ, thật sự tương đối ăn nhịp.

Học giả của Con Mắt Thứ Ba: “Có gì không được, dù sao cũng là tiến sĩ Đường Tiếu.”

Lựa chọn của cậu tự nhiên là đúng.

Fans cuồng nghĩ như thế.

Nhưng chẳng bao lâu, người ở phòng thí nghiệm đã không rảnh rối rắm chú ý vị ‘người mới’ này ở phòng thí nghiệm nữa, theo tin tức truyền ra từ phòng thí nghiệm kế bên, tình huống vốn hơi yên ổn lần nữa chìm vào trong hang băng.

Tiến sĩ Phong cũng mất tích.

Bình Luận (0)
Comment