Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ

Chương 153

Cuối cùng, bọn Đường Tiếu bị mời trở về.

Nói là ‘mời’ thật ra không khác giam giữ, cửa nhà gỗ bị khóa lại, cửa sổ dùng tấm ván gỗ đóng chặt, bên ngoài còn có người trông coi, bảo đảm một con chuột cũng trốn không thoát được.

Ít nhất thoạt nhìn là như thế.

Nhà gỗ trong lúc nhất thời chìm vào im lặng, vẻ mặt Lý Bác Hào và Lý Phân hiện lên sợ hãi và lo âu, rất hiển nhiên, hai nghề tự do cơ bản chưa từng bước chân vào xã hội mấy, tuy nói ngày thường vẫn luôn đang theo đuổi sự vật nguy hiểm, nhưng một khi tai ương thật sự giáng xuống đầu, lại đột nhiên phát hiện mình chỉ là Diệp Công thích rồng*.

* Diệp Công hảo long (Sở thích rồng của Diệp Công) là thành ngữ Trung Quốc chỉ những người bề ngoài tỏ vẻ ưa thích nhưng bên trong thì không.

“Làm, làm sao đây?” Da mặt Lý Phân đều đang hơi run rẩy: “Hiến tế bọn họ nói, tôi nhớ ra rồi, trên bích họa hơi ngôi miếu tồi tàn đó có ghi lại tập tục hiến tế, giống với hiến tế trong xã hội cũ, phải chọn ra một ‘cô dâu của Tà thần’, tôi, tôi…”

Rất hiển nhiên, ở đây chỉ có Lý Phân phù hợp điều kiện cô dâu này.

Lý Bác Hào cũng sau khi sợ hãi đi qua, chính là phẫn nộ sâu đậm: “Cũng niên đại này rồi, bọn họ vậy mà còn dám làm như vậy!”

Vệ sĩ tên là Juntes vẫn luôn giữ im lặng, hơn nữa tầm mắt cơ bản sẽ không rời khỏi Đường Tiếu, sau khi từ trên núi xuống vẫn luôn như thế, nhưng bởi vì họ vốn rất ít nói chuyện, hơn nữa nghề nghiệp vệ sĩ đặc thù này, bọn Lý Bác Hào cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Đường Tiếu duy trì im lặng, lấy ra điện thoại không rời thân, ở trên đó lật xem gì đó, Lý Bác Hào cho rằng Đường Tiếu chưa từ bỏ ý định đang tìm tín hiệu, suy sụp nói: “Đừng thử, tôi thử cả buổi sáng rồi, căn bản không có tín hiệu.”

Đường Tiếu nhìn như thờ ơ mà tiếp tục nhấn nhấn trên điện thoại, sau đó nói: “Quả thật không có tín hiệu.”

“Đã sớm nói…”

Lúc này cửa đột nhiên mở ra một khe từ bên ngoài, một vật thể không rõ bị miếng vải đen bao bọc từ ngoài phòng ném vào: “Sắp đến giờ, mặc cái này vào.”

Không có ai đụng bọc đồ này, Lý Bác Hào cao giọng hỏi: “Các người rốt cuộc muốn làm gì! Có biết như vậy là phạm pháp không!”

“Chúng tôi cũng không định làm gì…”

Giọng nói già nua kia vọng vào từ ngoài cửa: “Chỉ là thần lựa chọn một người trong các người, muốn hắn ở lại, chúng tôi sẽ không làm gì đối với các người, chỉ cần hoàn thành nghi thức là được, chỉ cần người kia gả cho thần, sống chung bên thần là được.”

“Thần? Thần Thái Tuế?”

Người bên ngoài không trả lời nữa, chỉ có thể lẩm bẩm hàm hồ nói: “Chỉ có như vậy mới có thể kết thúc, chỉ có như vậy… Thần mới có thể vừa lòng.”

“Đây còn không phải là tế sống của thời xưa ư?” Lý Phân sợ tới mức nước mắt suýt nữa ào ra: “Tôi không dám, trở thành cô dâu vật tế gì đó…”

“Ai nói là cô?” Người bên ngoài nói: “Là người kia, họ Đường, trông rất được đó.”

Chỉ hướng vô cùng rõ ràng, người ở đây lập tức quay đầu nhìn Đường Tiếu, Đường Tiếu chỉ chỉ mình, trên mặt hiếm khi lộ ra ngạc nhiên: “Tôi?”

“Không sai, cậu chính là cô dâu thần chỉ định, chỉ cần cậu ngoan ngoãn làm theo lời chúng tôi nói, chúng tôi sẽ không làm khó dễ bạn đi cùng của cậu.”

Đường Tiếu chìm vào im lặng quỷ dị, sau đó đột nhiên nhớ tới điều gì, đi lật bọc đen ném vào đó.

Từ bên trong, lộ ra một bộ mũ phượng khăn quàng vai, nguyên liệu đỏ thẫm, mặt trên thêu phượng hoàng tinh xảo, diện mạo không hề hợp với thôn núi nghèo nàn này.

Nhưng bất kể như thế nào, đây không hề nghi ngờ, đều là đồ nữ.

Đường Tiếu: “… Nếu không, các người đi khám mắt đi?”

Cô dâu của Tà thần, cô dâu này nhìn kiểu gì, cũng ít nhất là một người nữ chứ?!

“Chuyện này thì không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi chỉ đi làm dựa theo ý nguyện của thần.”

Bên ngoài cũng không phản ứng nghi ngờ của Đường Tiếu, cuối cùng sau khi để lại một câu ‘cậu không mặc, đợi lát nữa sẽ có người tới giúp cậu mặc’, thì đóng cửa.

Trong nhà gỗ chìm vào im lặng, Lý Phân và Lý Bác Hào cũng bởi vì bất ngờ này mà im lặng một lát, trong lúc nhất thời không biết nên có phản ứng gì.

Lý Bác Hào: “Ặc, anh em cậu muốn mặc không?”

“Làm sao, anh muốn đến giúp tôi mặc à?” Đường Tiếu móc mỉa.

Juntes phía sau cậu đột nhiên yên lặng tiến lên một bước: “Sếp, tôi…”

“Anh câm miệng!”

Đường Tiếu tức giận nói, ném bọc đen xa chút, xoa xoa giữa mày: “Đừng nói chuyện, thật ra còn chưa đến tuyệt cảnh.”

“Bọn họ chỉ khóa cửa lớn lại, về cửa sổ tối hôm qua chúng ta đã dùng tấm ván gỗ đóng lại, không kiểm tra, nhưng thật ra không đóng chặt.”

Câu sau kia Đường Tiếu hạ thấp giọng, ra hiệu cho bọn họ lay tấm ván gỗ.

Nhà gỗ chỉ có một cửa, nhưng cửa sổ có vài cái, trong đó chỉ có một cái có thể cho phép con người đi được, đã giải quyết vấn đề tấm ván gỗ, nhưng động tĩnh tiếp sau đó có lẽ sẽ khiến cho người canh gác chú ý.

Đường Tiếu: “Nếu mục đích của họ là tôi, vậy cứ để tôi thu hút sự chú ý của họ, các anh hãy nghĩ cách rời đi từ cửa sổ.”

“Ơ? Vậy, vậy còn cậu?” Lý Phân không nhịn được hỏi.

“Tôi đã có cách.”

Hai người Lý Bác Hào cũng không đồng ý phương án này, nhưng bất đắc dĩ vẫn bị bắt thực thi kế hoạch này dưới sự kiên trì của Đường Tiếu, bởi vì Đường Tiếu nói:

“Anh cảm thấy chúng ta cùng bị nhốt ở nơi này tốt, hay là các anh chạy đi báo cảnh sát cứu tôi tốt?”

Chỉ cần có một người chạy thoát, nhiều ít sẽ có hy vọng, cũng khơi dậy cho kẻ phạm tội ở đây một tác dụng kinh sợ, dù sao hành vi phạm tội giam giữ phi pháp và dự mưu giết người không ở một cấp bậc.

Trước khi thực thi kế hoạch, Đường Tiếu vươn tay với Lý Bác Hào: “Làm quen lần nữa nhé, liền nhờ các anh… lần này, nhất định phải thành công chạy đi.”

Lý Bác Hào ngơ ra một lát, sau đó nắm chặt lấy tay Đường Tiếu, vừa muốn nói gì, trong tay lại đột nhiên chùng xuống, anh ngẩng đầu, nhìn ánh mắt bình tĩnh của Đường Tiếu: “Được, giao cho chúng tôi đi.”

Kế hoạch tiến hành suôn sẻ, dưới sự quấy nhiễu của Đường Tiếu, người canh gác cũng không chú ý đến động tĩnh khác trong phòng, bọn Lý Bác Hào thuận lợi thoát đi.

Duy độc, Juntes và Đường Tiếu là ở lại trong phòng, từ chối đề nghị đi cùng của Lý Bác Hào.

Chờ bọn Lý Bác Hào rời đi một đoạn thời gian, Đường Tiếu mới quay đầu nhìn về phía Juntes: “Anh thật sự không đi?”

“Tôi nhận tiền của cậu, tự nhiên phải bảo vệ sếp an toàn.” Juntes nói.

Đường Tiếu lại cười: “Anh còn muốn ngụy trang tới khi nào? Bộ thật sự giả làm con người, giả nghiện rồi?”

Trong phòng trong lúc nhất thời trở nên cực kỳ yên tĩnh, Juntes nghiêng đầu nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Làm sao phát hiện?”

“Album điện thoại, tôi từng tra trước hồ sơ của hai vệ sĩ, anh có thể lừa gạt ký ức của con người, cũng không thể lừa gạt sản phẩm điện tử nhỉ?”

Lúc xem xét điện thoại, Đường Tiếu đã biết Juntes cũng không phải vị vệ sĩ ban đầu kia, vậy thân phận của hắn ngay lập tức bị bại lộ.

Hơn nữa sau khi nhìn thấu lớp này, nhiều ký ức hơn xuất hiện ở trong đầu.

Juntes như suy tư gì: “Hoá ra là như thế, tôi sẽ nhớ kỹ.”

Bắt đầu từ khi Đường Tiếu chọc thủng ngụy trang của hắn, người đàn ông vốn khiêm tốn này rốt cuộc bắt đầu hiển lộ ra cảm giác khác người không giống con người.

Hoặc là nói, cảm quỷ dị trên người hắn vốn đã rất nặng, chẳng qua dùng năng lực che mắt cảm quan của con người, nhưng hiện tại bị Đường Tiếu chọc thủng, cũng liền không nhất thiết che đậy nữa.

Tóc Juntes bắt đầu dài ra, vẫn luôn dài đến mắt cá chân, thường phục ban đầu của con người trên người cũng bắt đầu biến thành hình thức cổ xưa ấy của tượng thần, uy nghiêm và quỷ quyệt đồng thời tồn tại trên người thần.

“Nhưng mà, Tiếu Tiếu vạch trần tôi ở đây, lại có ích lợi gì đâu?” Juntes đi đến trước mặt Đường Tiếu, muốn duỗi tay sờ mặt cậu, lại bị Đường Tiếu hất ra, cũng không tức giận: “Lần này lại là tôi thắng, hay là nói em đã từ bỏ việc rời khỏi nơi này rồi?”

Nói đến đây, đồng tử Juntes hơi tỏa sáng, nhìn Đường Tiếu một cách đầy mong đợi.

Lúc này, trên người thần ngoại trừ cảm giác khác người, thế nhưng còn nhiều ra một nét ‘ngây thơ’ quái lạ.

Đúng vậy, đây đã không phải lần luân hồi đầu tiên.

Thôn Túc Uế.

Uế túc*

Hồi tưởng*

*Uế Túc 秽宿 pinyin là "huìsù" - Hồi tưởng 回溯 pinyin là "huísù" đọc gần giống

Juntes, hoặc nên nói năng lực chân chính của thần Thái Tuế, thật ra là quay ngược thời gian.

Từ sau lần đầu tiên Đường Tiếu bước vào thôn này, Juntes đã chú ý tới cậu.

Thần tỉnh lại từ trong giấc ngủ say dài, ánh mắt đầu tiên đã bị mùi hương trên người con người này thu hút.

Mùi hương thơm quá, thơm quá thơm quá thơm quá.

Thơm đến mức hắn muốn nuốt chửng vào, rồi lại luyến tiếc đôi con ngươi ấy cứ vậy ảm đạm đi.

Thần không biết đó gọi là vừa gặp đã yêu, chỉ theo bản năng muốn chiếm hữu, cứ dường như mối quan hệ trời sinh của họ hẳn nên giống như nấm và cây cối vậy, quấn chặt bên nhau, tuy hai mà một.

Vì thế, Juntes gấp không chờ nổi đã trong lần luân hồi đầu tiên chỉ định Đường Tiếu làm tế phẩm, hơn nữa bắt được cậu trong lúc họ sắp chạy đi.

Nhưng cô dâu nhỏ của hắn cũng không từ bỏ chạy trốn và đối chọi hắn, khiến cho Juntes vô cùng bất lực, bèn lập một giao kèo với Đường Tiếu, tùy ý để cậu thử có thể thoát đi trong luân hồi hay không.

Mãi cho đến cậu từ bỏ, yên tâm trở thành cô dâu chân chính của hắn.

Đây đã bao nhiêu lần rồi? Không nhớ rõ.

Juntes dần dần đạt được lạc thú từ trong đó, đặc biệt là lúc Đường Tiếu vắt hết óc chóng lại hắn, thần thái trong ánh mắt khiến hắn mê muội đậm sâu.

Thần không biết tì.nh d.ục là thứ gì, lại theo bản năng khát vọng cậu dừng chân, không chỉ là đối kháng, cũng hy vọng đạt được sự đáp lại của cậu.

“Từ bỏ?” Đường Tiếu khẽ cười nhạo một tiếng: “Ai nói tôi muốn từ bỏ?”

“Lần này, em gửi gắm hy vọng trên bọn Lý Bác Hào?” Juntes đương nhiên chú ý đến Lý Bác Hào.

Vốn lý nên là Đường Tiếu nhớ rõ hết thảy, nhưng lần này ký ức của cậu trở nên mơ hồ rất nhiều, ngược lại là Lý Bác Hào lần này xuất hiện chút tình huống.

Vì duy trì trò chơi tiến hành, Juntes cho Đường Tiếu một hạt giống, khiến cậu có thể giữ lại ký ức trong luân hồi, nhưng hiện tại xem ra cậu hẳn đã đem hạt giống cho người khác.

Ngay từ đầu chỉ là có chút ấn tượng, nhưng theo thời gian trôi đi, Lý Bác Hào nhớ được sẽ càng ngày càng nhiều.

Nhưng đó thì thế nào đâu?

Juntes tuy rằng đã nhận ra cách làm của Đường Tiếu, lại không nghĩ ra nguyên nhân cậu làm như vậy.

Đem hạt giống cho Lý Bác Hào, về sau Đường Tiếu sẽ không bao giờ nhớ đến ký ức trước đó trong luân hồi nữa, vậy chẳng phải bất kể bao nhiêu lần cũng không rời khỏi nơi này ư.

Hơn nữa, cậu sẽ không cho rằng làm như vậy, bọn Lý Bác Hào có thể rời đi chứ.

Phạm vi quay ngược là xung quanh thôn Túc Uế, mốc thời gian ở sau khi Đường Tiếu tỉnh lại từ trên xe, bọn Lý Bác Hào cũng là người trong cuộc, tuy rằng hiện tại sắp chạy ra phạm vi thôn, nhưng đây đối với Juntes mà nói, nháy mắt là có thể đuổi theo.

Mảnh đất này mỗi một tấc đều có nấm của hắn, chỉ cần một ý niệm, là có thể bắt bọn Lý Bác Hào sắp chạy ra ranh giới trở về.

Juntes không cảm thấy Đường Tiếu sẽ không biết việc này.

“Tôi đương nhiên biết anh sẽ đuổi theo, nhưng, anh sẽ à?”

Có ý gì?

Đường Tiếu thong thả ung dung cởi nút cổ áo, dần dần lộ ra một phần nhỏ khuôn ngực trắng nõn.

Chú ý thấy tầm mắt Juntes không tự chủ nhìn chằm chằm, Đường Tiếu cong khóe môi, quả nhiên không phải con người. Không biết mưu kế của con người xảo quyệt cỡ nào.

Mỹ nhân kế thì mỹ nhân kế thôi, luân hồi vô tận này, Đường Tiếu đã thử qua vô số loại phương án, song căn bản không có cách chạy thoát từ tay thần Thái Tuế, đối phương gần như toàn trí toàn năng trên mảnh đất này.

Vậy hy vọng duy nhất, chỉ có chạy đi, gọi cứu viện.

Nhưng thần Thái Tuế bất kể như thế nào cũng không thể buông tha Đường Tiếu, bởi vậy cơ hội duy nhất, chỉ có bọn Lý Bác Hào chạy đi.

Trước đó, phải thu hút sự chú ý của thần Thái Tuế.

Đường Tiếu không chỉ một lần cở.i quần áo trước mặt Juntes, nhưng phần lớn đều là bị sợi nấm mạnh mẽ xé rách, vẫn là lần đầu tiên tự mình chủ động, còn muốn mặc bộ đồ cưới đó vào.

Áo cưới kiểu nữ đỏ thẫm, không biết Juntes lấy từ đây ra, tay nghề tinh tế không thể bắt bẻ, còn vừa lúc là số đo của Đường Tiếu, màu da tái nhợt vì hàng năm ở phòng thí nghiệm, được màu đỏ rực này tôn lên rực rỡ như bạch ngọc.

Từ lúc Đường Tiếu bắt đầu mặc vào bộ áo cưới đó, ánh mắt Juntes đã không còn cách nào dời đi.

Biết rõ đây là một phần trong kế hoạch của cậu, biết rõ cậu đang câu giờ cho hai người đang chạy trốn kia.

Nhưng tại sao, ngay cả một chút lực chú ý, cũng không thể dời khỏi người cậu?

Không chỉ như thế, không biết bắt đầu từ khi nào, toàn bộ thôn xóm một mảnh yên tĩnh quỷ dị, ngay cả những thôn dân đó cũng từng người ngã trên mặt đất, duy độc dưới lòng đất, sợi nấm vốn phân bố các nơi chạy trở về như điên rồi, trên mặt Juntes không có bất kì biểu cảm gì, cái bóng phía sau lại càng ngày càng khổng lồ, bóng không ngừng có gì đó trong đó đang ngọ nguậy.

Chờ Đường Tiếu mặc xong áo cưới, sợi nấm đỏ như máu, gần như gấp không chờ nổi quấn quanh lên từ dưới bộ áo cưới cùng màu, song không vội vã xé toạc bộ quần áo này, mang theo Đường Tiếu nằm ra sau, cậu quay đầu, phát hiện không biết khi nào phía sau nhiều thêm một chiếc giường cưới.

Vỏ chăn cùng là đỏ thẫm, mọi thứ con người cần dùng cho kết hôn cần gì có đều có.

Tà thần kết hôn, cũng sẽ để ý lễ tiết rườm rà này ư?

Đường Tiếu trong lòng như giếng cổ không gợn sóng, thậm chí có hơi muốn cười, cảm thấy đây quả thực là một sự bất chước vụng về của con quái vật khác người.

“Tiếu Tiếu!” Juntes thiết tha ôm lấy cậu, mắt vàng rực rỡ tựa như sao trời trong đêm tối: “Em nguyện ý làm vợ của tôi à?”

Nói lời ngốc gì vậy.

Đường Tiếu rất muốn ném lời này vào mặt Juntes, nhưng nghĩ đến phải câu giờ cho bọn Lý Bác Hào, thái độ sắc bén ban đầu cũng hóa mềm mại, cười mỉa: “Đương nhiên.”

Cậu nói móc mỉa, lại đột ngột thấy trên làn da ngăm của Juntes hiện ra một vệt hồng nhợt nhạt.

Đường Tiếu:… Thiệt hay giả? Này đã thẹn thùng?

“Tôi vui lắm,” Juntes sáng lấp lánh nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Cho dù là giả, tôi cũng rất vui.”

Thấy hắn vui vẻ như vậy, Đường Tiếu ngược lại tức lên, vừa định đâm thọt hắn vài câu, lại tại một khắc sau không nhịn được cắn môi, nguy hiểm thật không r.ên rỉ ra tiếng.

Sợi nấm di chuyển lung tung dưới áo cưới, Đường Tiếu nói là màn bắt chước vụng về, nhưng dấu ấn văn hóa ở trên người cậu, thật ra còn sâu sắc hơn nhiều so với Juntes. Sau khi trên người Juntes cũng xuất hiện một bộ hôn phục phong cách tương tự, Đường Tiếu vẫn nhịn không được nhắm mắt lại.

“Mở ra,” Hơi thở ấm áp gần ngay trước mắt: “Tân nương của tôi.”

Đường Tiếu nhắm chặt mắt, không rên một tiếng, nhưng không kìm được động tác của người trên người, cuối cùng run run rẩy rẩy hé một khe dưới bức ép của sợi nấm sau người, ngay sau đó lại kinh ngạc trợn to.

Tân lang anh tuấn, giờ phút này phần cổ trở lên đã không duy trì được túi da con người ban đầu, từ dưới mắt mở ra từng đường khe hở, vô số đôi mắt mở ra từ trong đó.

“Khiến em sợ à,” Juntes ghé sát vào, không hề hối lỗi nói: “Xin lỗi, em làm tôi hưng phấn quá…”

Đường Tiếu nhìn Juntes đồng tử không khỏi run rẩy, kinh ngạc phát hiện mình hình như đi sai một bước cờ rồi.

Bởi vì quái vật rõ ràng không chịu nổi kiểu trêu chọc này.

Vỏ chăn đỏ thẫm, vòng eo nhỏ của con người trông giống như một con rắn nước màu trắng, làn da lộ ra dấu vết của xương sống, lúc Juntes bóp phần thon nhất, liền thích cúi xuống hôn, một lần lại một lần dùng môi miêu tả xương cột sống nhô lên.

Mỗi khi hắn cong lưng, Đường Tiếu vùi môi nơi gối đầu, đã bị ép cho tràn ra một âm thanh nghẹn ngào khó nén.

Bộ áo cưới đẹp đẽ quý giá đó còn mặc trên người, bị đẩy đến ngực, lại không chịu cởi, Đường Tiếu chịu không nổi bức ép phía sau, cắn một đoạn vạt áo, khó khăn lấp kín âm thanh.

Nhưng rất nhanh, có sợi nấm phát hiện điều này, chúng nó xảo quyệt chui vào kẽ môi Đường Tiếu, dùng hệ rễ cứng rắn của bản thân, khiến cho Đường Tiếu không khép miệng được, tham lam quấy loạn ở bên trong.

“Cho dù là giả cũng không sao,” Juntes mê luyến nhìn chăm chú vào người dưới thân, nhẹ giọng nói bên tai cậu: “Một ngày nào đó, nó sẽ trở thành thật.”

“Tiếu Tiếu, em luôn sẽ tiếp nhận tôi.”

Đường Tiếu trong đầu một mảnh mơ hồ, nghe vậy, lại theo bản năng cười khẩy: “Mới sẽ không.”

“Vậy chờ xem.”

Juntes bình tĩnh hoà nhã, đè chặt người dưới thân, tế phẩm của hắn, cô dâu của hắn.

Trong lần luân hồi không có cuối này, chỉ có họ, là vĩnh hằng.

Hết!

Bình Luận (0)
Comment