Sau khi biết được việc 428 đã làm, lúc Đường Tiếu trở lại ký túc xá, lưỡng lự một lát rồi lấy ra đạo cụ trúng được trong lần rút thăm trúng thưởng lần trước.
[Thẻ may mắn: Có thể giúp bạn tránh được sự kiện bất lợi một lần]
Đây là thứ rút thăm trúng thưởng nhận được sau khi kết thúc buổi báo cáo lần trước, vẫn luôn không có cơ hội sử dụng gì, nhưng lần này cảm giác đã đến lúc.
Đường Tiếu sử dụng tấm thẻ may mắn này, cũng không có hiệu ứng đặc biệt nào sinh ra, đạo cụ biến mất khỏi danh sách đạo cụ, sau đó thì không còn.
Thì không còn??
Hy vọng thật sự hữu ích…
Lại trôi qua vài ngày, lúc Tiêu Bách đang kiểm tra giám sát thì nhận được điện thoại từ sở kiểm tra.
“Kết quả điều tra vụ việc đã có,” Người đeo mặt nạ của sở kiểm tra nói, “Là ngoài ý muốn, chiếc hộp mà Bud đưa cho Babbitt bị lỏng.”
Tiêu Bách không khỏi nhíu mày hỏi: “Xác định, là ngoài ý muốn à?”
Người đeo mặt nạ bên kia điện thoại kinh ngạc nhướng mày: “Sao nghe giọng điệu của anh lại còn có hơi không tin nhỉ?”
Tiêu Bách im lặng vài giây, ánh mắt nhìn về màn hình giám sát.
Từ sau trước đó sở kiểm tra cảm thấy sự kiện lần này có điều kỳ lạ, Tiêu Bách trước tiên liên tưởng đến năng lực khống chế giới nấm của 428 từ thảm trạng của Babbitt.
Nhưng theo lý thuyết, năng lực khống chế giới nấm của 428 cần thiết phải tiếp xúc mới có hiệu quả được, đây là kết quả mà họ thu được sau mấy ngày thí nghiệm này, mà vào đêm Babbitt xảy ra chuyện, giám sát rất bình thường, 428 không có dấu hiệu trốn khỏi phòng thí nghiệm.
Lúc sau Tiêu Bách lại trích ra mấy giám sát ca đêm mấy ngày nay, ngoại trừ thỉnh thoảng giám sát sẽ bị vấp ra, thì đều rất bình thường.
Gương mặt Đường Tiếu xuất hiện rất thường xuyên, nhưng Tiêu Bách biết cậu có thể là chịu áp lực lớn nên chủ động trực ca đêm, điều này dường như cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng không biết vì sao, Tiêu Bách luôn cảm thấy kỳ lạ, có thể nói là một trực giác nào đó, loại trực giác này thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện khi y đang làm nghiên cứu.
“Các anh đã loại trừ tất cả nhân tố chưa? Bao gồm siêu năng lực giả?”
“Tất nhiên đã loại trừ rồi, hơn nữa anh lại không phải không biết trong người tất cả các siêu năng lực giả trong tổ chức đều được cấy chip cảm ứng, nếu có ai kích hoạt siêu năng lực trong người trong khoảng thời gian đó, chắc chắn sẽ lưu lại ghi chép tương ứng,” Người đeo mặt nạ lười biếng nói: “Đã kiểm tra rồi, không có!”
“Có thể là siêu năng lực giả mới thức tỉnh không?”
“Khả năng rất thấp, hơn nữa cho dù vậy, hiện nay tất cả siêu năng lực loại nguyền rủa cũng không thể có thể kích hoạt bất kể khoảng cách hay điều kiện.” Người đeo mặt nạ phỉ nhổ, “Bud cũng xui xẻo thật, cả ngày bắt nhạn, bị mổ mắt, không nhìn ra được loại nấm này là loài biến dị, chỉ cần tiếp xúc với không khí là bào tử có thể xâm nhập vào não theo đường hô hấp, trùng hợp Babbitt lại đặt ở phòng tắm, điều kiện nóng ẩm khiến giới nấm thức tỉnh.”
Tiêu Bách nhất thời không nói gì, ánh mắt vẫn dừng lại trên màn hình, chợt, y ấn xuống nút tạm dừng.
Hai lần.
Tình huống theo dõi bị khựng, đã xảy ra tổng cộng hai lần, hai lần đều là thời điểm Đường Tiếu đơn độc một mình đối mặt với 428.
Nhưng vật chứng quá ít, số lần Đường Tiếu trực ban quá nhiều, đây dường như cũng không thuyết minh được gì.
“... Tóm lại, vụ án của Babbitt xem như đã kết thúc, kế tiếp toàn bộ sức lực của sở kiểm tra đều phải tập trung vào việc đối phó với Bud.” Người đeo mặt nạ vẫn đang lải nhải ở đầu kia điện thoại, “Con đường mua hàng của Bud có chút vấn đề, tóm được cái đuôi của giáo phái Trở Về, thật đúng là một con cá lớn.”
Tiêu Bách đau đầu xoa xoa mày: “Các anh không tìm được bất kì một chỗ kỳ quái nào trong sự việc này phải không?”
“Không có, anh nghi ngờ kết quả này?” Người đeo mặt nạ không nhịn được hỏi, “Chẳng lẽ cảm thấy việc này là do hai bạn nhỏ ở phòng thí nghiệm của anh làm?”
Tiêu Bách hồi lâu không nói gì, chỉ nhìn màn hình giám sát, nhẹ giọng nói: “Không, tôi không nghi ngờ bọn họ, tựa như anh nói, bọn họ không có khả năng làm được.”
“Vậy anh đang nghi ngờ gì?”
“Tôi chỉ là…” Tiêu Bách nhìn video giám sát, ở vô số đêm Đường Tiếu một mình một người ở phòng quan sát xem luận văn, mà tầm mắt của 428 nhìn chằm chằm cậu từ đầu đến cuối.
Loại ánh mắt này, thật sự là hận sao?
Một chút nghi ngờ thoáng qua trong đầu Tiêu Bách.
Nếu là hận, tại sao không trực tiếp g.iết chế.t cậu vào thời điểm bạo loạn ở buổi báo cáo? Đường Tiếu nói rằng kết thù với 428 khi ở phòng bếp, hơn nữa 428 còn từng làm Đường Tiếu bị thương, vậy tại sao cậu còn dám thường xuyên đối mặt với 428? “Tóm lại, sở kiểm tra tạm thời sẽ không mở ra án này, đúng không?”
“Ừ, trừ khi tìm được chứng cứ mới.”
“Được, tôi cúp đây.” Tiêu Bách nghe vậy, trên mặt hiện lên một vẻ trầm ngâm.
......
Hôm nay, Đường Tiếu và Rocky vẫn đang làm thí nghiệm như thường lệ, vừa nghe người xung quanh nói chuyện phiếm.
Không biết là do tấm thẻ may mắn kia phát huy tác dụng hay là 428 thực sự không để lại sơ hở nào, cuối cùng sự kiện Babbitt tử vong kết thúc bằng ‘ngoài ý muốn’.
Người của sở kiểm tra cũng đến tìm Đường Tiếu và Rocky hỏi chuyện, nhưng vì cả hai đều có bằng chứng ngoại phạm (thức đêm tăng ca) nên được buông tha nhẹ nhàng.
Sự việc vốn khiến Đường Tiếu run rẩy dường như cứ lật qua một cách nhẹ nhàng như vậy, nhẹ nhàng đến chính Đường Tiếu cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Việc này hẳn là không có việc gì nhỉ.
Không đợi cậu tiếp tục nghĩ thêm nữa, Rocky gọi cậu một tiếng: “Đường, họp tổ sắp bắt đầu rồi.”
Đường Tiếu hồi hồn: “À, được.”
Hai người hội hợp với Aberke, cùng đi đến một phòng hội nghị lớn, đã có rất nhiều học giả đã ngồi bên trong, cho dù ngồi ở đây thì cũng đang thấp giọng thảo luận về tiến độ của từng người.
Rất nhanh, mọi người lần lượt đến đông đủ, Tiêu Bách dẫn theo một vị học giả xa lạ đi vào từ cửa lớn.
Tiêu Bách: “Giới thiệu với mọi người một chút, vị đây là Harry · Dawson, nhà tâm lý học, từ hôm nay sẽ gia nhập phòng thí nghiệm của chúng ta với tư cách cố vấn.”
Harry · Dawson là một người đàn ông trung niên hơi mập có diện mạo hoà ái hiền từ, khiến người ta vừa nhìn trong lòng đã dâng lên một cảm giác thân thiết, cười tủm tỉm nói: “Nếu ngày thường trong công việc có mang áp lực gì, các vị đều có thể đến phòng thư giãn tâm lý để tìm tôi, tất nhiên, nếu trong quá trình thí nghiệm gặp phải nội dung gì cần đến tâm lý học thì cũng có thể đến gặp tôi cố vấn.”
Nghe vậy, những người khác trong phòng họp hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên không hiểu lắm đây là đang làm gì.
Phòng thí nghiệm khi nào sẽ sắp xếp nhà tâm lý học? Hay đây là phúc lợi mới?
Tiêu Bách cũng không nói thẳng rõ nguyên nhân, mà trước để người ở các tổ nghiên cứu khác nhau bắt đầu báo cáo tiến độ.
Đã có không ít nghiên cứu đang tiến hành, chẳng hạn như quan sát số liệu nở của 428 trước đó, đã có thể viết một bài viết, à nhầm, viết một bài luận văn.
Đường Tiếu yên lặng nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc không cần lại làm trung tâm sự chú ý nữa.
Đây mới là lưu trình họp tổ bình thường!
Chờ đến hạng mục của Đường Tiếu, cậu cầm ppt mình và Rocky cùng làm lên bục trình bày ngắn gọn:
“Sau khi đã hoàn thành thí nghiệm quan sát ban đầu, về cơ bản có thể xác nhận giả thuyết ban đầu của chúng ta là đúng, thức ăn 428 cần cũng không phải là những chất dinh dưỡng thông thường như đường, muối vô cơ vân vân mà chúng ta nghĩ,...”
Trên ý nghĩa nghiêm khắc, đây vẫn là lần đầu tiên Đường Tiếu tham gia họp tổ, à, họp tổ ở phòng thí nghiệm của Bud trước đây không tính, bởi vì Đường Tiếu căn bản không làm thí nghiệm gì trong phòng thí nghiệm trước đó, ngay cả tiến độ cũng là load game dùng của người khác.
Tiêu Bách sau khi nghe xong thì gật đầu, cho Đường Tiếu vài kiến nghị tiến hành thí nghiệm, Rocky ở bên cạnh nhanh chóng ghi chép lại.
Đường Tiếu cho rằng họp tổ đã sắp gần xong.
Chờ tất cả các tổ nghiên cứu đều báo cáo xong, Tiêu Bách gật đầu: “Nhiệm vụ chủ yếu của mọi người lúc này vẫn là xác định hướng đi của mình, nhanh chóng bắt đầu thí nghiệm, ngoài ra...”
Y nhìn sang một người trong phòng hội nghị: “Tiến sĩ Diệp, tôi nhớ nghiên cứu của ngài là điều tra nguyên nhân thể thực nghiệm 428 duy trì cơ thể con người đúng không.”
Một người đàn ông cao gầy đột nhiên bị điểm danh: “Đúng vậy, tuy nhiên trước mắt còn chưa có tiến triển gì.”
“Tôi thực ra cũng cảm thấy khá hứng thú với đề tài này.” Dawson tham gia cuộc trò chuyện một cách rất hứng thú, “Giới nấm tiến hành hoạt động bằng tư thái của con người, hơn nữa nó đã sống trong môi trường ở phòng thí nghiệm từ nhỏ, chịu các thí nghiệm do những nghiên cứu viên khác nhau thực hiện, liệu có thể nghĩ rằng trong tiềm thức nó đã coi mình là một con người rồi không, hay hoặc là trong lúc tiến hóa, nó cho rằng việc duy trì tư thái của con người sẽ có lợi hơn cho việc sinh tồn ở đây.”
“Tôi nghe nghiên cứu viên ở đây nói 428 đã từng biểu hiện ra gen côn trùng, các cậu có nghĩ tới là loại gen này đang hoạt động chưa? Ví dụ như tắc kè hoa hoặc bướm vì để săn mồi tốt hơn hoặc là trốn thoát kẻ săn mồi, chúng sẽ hòa nhập mình vào môi trường, đối với 428 mà nói, chúng ta chính là ‘môi trường’ đó.”
“… Hả?”
“À, tôi không phải chuyên gia sinh vật học, cho nên chỉ nói đại thôi,” Dawson cười tủm tỉm nói, “Cậu biết đấy, tôi rất thấy hứng thú với loại trạng thái tâm lý của phi nhân loại này, đặc biệt là bây giờ hắn thể hiện ra trí thông minh rõ ràng, vậy thì hắn đối xử với những người cho hắn ‘ăn’ trong môi trường này như thế nào, liệu có sinh ra tâm lý tương tự với tâm lý chim non, thậm chí là tình yêu không?”
Nhóm nghiên cứu viên hai mặt nhìn nhau.
“À, cũng không thể loại trừ hoàn toàn khả năng này, nhưng ý của ông là thể thí nghiệm yêu con người ư?” Vẻ mặt tiến sĩ Diệp kỳ quái: “Giới nấm, sẽ yêu phải con người ư?”
“Ai biết được, nhưng mặt khác, không phải cũng có ví dụ con người yêu động vật à?” Dawson nhún vai, “Hơn nữa các vị không cảm thấy đặc điểm giống đực của 428 quá rõ ràng sao, bất kể là cơ bụng tám múi hay là thứ ở phần th.ân d.ưới kia, đặc biệt là bộ phận cơ bụng, xét về mặt góc độ sinh tồn thì cơ bụng tám múi không có ý nghĩa gì, không bằng mỡ bụng thật dày càng có thể tích trữ năng lượng hơn, cũng có thể phòng thủ kẻ thù bên ngoài, đây hoàn toàn là thẩm mỹ phổ biến ở con người!”
“Nói cách khác, 428 là King Kong* trong phim, mà bên trong chúng ta có người là cô dâu của hắn?” Tiến sĩ Diệp coi như Dawson đang nói đùa, nói tiếp lời ông, “Ồ, vậy chuyện đơn giản hơn nhiều rồi, tới nào, tất cả tiến sĩ nữ của chúng ta mở máy tính ra, xem lịch sử trình duyệt web của các cô, xem 428 phù hợp gu của ai nhất.”
*King Kong là một bộ phim kinh dị khoa học viễn tưởng năm 2005 của Mỹ (nội dung ở cuối chương nhé), và Kong là một con khỉ đột khổng lồ (có cơ bụng:>)
Mấy nữ học giả tại hội nghị lập tức cười kháng nghị: “Anh đặt đồng tính luyến ái ở đâu rồi, nếu phải mở lịch sử ghi chép, thì mạnh dạn chút, mọi người cùng ‘chết’ đi!”
Tại hội nghị tức thì có mấy người lặng lẽ xóa sạch lịch sử trình duyệt web.
Giữa lúc cười đùa, ánh mắt Dawson nhẹ nhàng liếc qua Đường Tiếu, làm bộ lơ đãng mà đặt câu hỏi: “Tiểu Đường, cậu cho rằng thế nào?”
“Luận điểm rất thú vị,” Đường Tiếu nhướng mày, bình tĩnh trả lời, “Tôi chưa từng học về dạng tương tự tâm lý học, cũng không cảm thấy thể thí nghiệm sẽ yêu nghiên cứu viên, trừ khi hắn là tên có máu M.”
Nửa sau cuộc họp tổ đã kết thúc trong sự cười đùa thoải mái, quả thực như lời Tiêu Bách nói, Dawson thỉnh thoảng sẽ đưa ra một số kiến nghị liên quan đến dự án dưới góc độ tâm lý học, đặc biệt là sau khi 428 càng ngày càng giống ‘con người’, nhiều nghiên cứu viên tích tụ áp lực trong lòng không được giải tỏa, sau cùng buổi họp tổ đã biến thành một buổi khám và chữa bệnh loại nhỏ, bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều sau khi nhóm học giả trải lòng.
Sau khi hội nghị chính thức kết thúc, các nghiên cứu viên tâm trạng thoải mái bước ra khỏi phòng họp, Dawson và Tiêu Bách ở lại sau cùng, sau khi chờ tất cả mọi người rời đi xong, Dawson đóng cửa phòng họp lại, Tiêu Bách hỏi: “Thế nào?”
“Với loại hình nói chuyện cỡ lớn này, cậu mong đợi tôi có thể cho ra kết quả được nhanh như vậy à?” Dawson hỏi lại.
Vì thế Tiêu Bách không nói, Dawson ngồi xuống ghế dựa, điều chỉnh lại bộ cơ bắp biểu cảm trên khuôn mặt, từ từ thả lỏng: “Nói thật, lúc đầu cậu nói với tôi chuyện này, tôi còn tưởng rằng cậu bị ai đoạt xá rồi chứ.”
Vừa nghĩ đến giọng điệu nghiêm túc của Tiêu Bách thì Dawson không khỏi bật cười: “Thể thí nghiệm yêu nghiên cứu viên, để mặc hắn sử dụng, loại kịch bản này dẫu cho ở các liên hoan phim cũng không thấy được bao nhiêu nhỉ, tại sao cậu lại nghĩ vậy?”
Tiêu Bách nói: “Ánh mắt.”
Dawson: “Phụt.”
Tiêu Bách: “…”
Dưới ánh nhìn chết chóc của y, Dawson khó lắm mới ngừng cười: “Xin lỗi, tôi chỉ nhớ tới cô gái người ta yêu thầm cậu đã nhiều năm, đến mọi người trong tổ chức đều biết mà cậu lại không hề biết. Được rồi, cậu lặp lại những gì cậu nói trước đó đi?”
Tiêu Bách: “... Trọng điểm là chú không cảm thấy trùng hợp quá sao, Babbitt vừa muốn bẫy Đường Tiếu thì đã chết trong phòng tắm, Bud là chuyên gia trong lĩnh vực này, vậy mà không nhận ra được chủng nấm kia biến dị.”
Dawson ngẫm nghĩ: “Có thể là trùng hợp thôi, nhưng cũng còn tốt, đám người ở sở kiểm tra kia đều rất chuyên nghiệp, bọn họ cũng không điều tra được chỗ kỳ lạ sao? Tôi cũng không hiểu lắm về phương diện siêu năng lực, nhưng tôi nhớ rõ mấy năm trước không phải đã cho ra dụng cụ kiểm tra xem có phải là siêu năng lực giả không à, cậu nghi ngờ cậu ta là siêu năng lực giả thì có thể gửi đi kiểm tra.”
Tiêu Bách nói: “Tôi đã gửi mẫu máu của Đường Tiếu đi xét nghiệm, phải một tuần mới có kết quả.”
Suy đoán của Tiêu Bách là 428 g.iết ch.ết Babbitt, nhưng đây cũng không phải là bản thân 428 có năng lực trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm mà là Đường Tiếu âm thầm giúp đỡ hắn, đồng thời Đường Tiếu có năng lực khống chế nhất định đối với vật thí nghiệm 428.
Nguồn gốc của khống chế này có thể là siêu năng lực, cũng có thể là thao túng cảm xúc thuần túy.
Phần trước y có thể đưa đi kiểm tra, nhưng phần sau liên quan đến phần tình cảm, nó thực sự không phải lĩnh vực y am hiểu, cho nên mới nhờ Dawson đến giúp đỡ.
“Nói cách khác là suy đoán của cá nhân cậu, có lẽ còn có chút lòng tò mò nữa.” Dawson gật đầu nói.
Tiêu Bách không thể phản bác, mặt vô cảm nhìn chằm chằm Dawson.
Dawson giơ tay lên: “Đừng nhìn tôi như vậy, đừng quên ngay từ đầu là ai đã làm trị liệu tâm lý cho cậu, tốt xấu gì tôi cũng học ngành này, đương nhiên rất hiểu biết đối với bệnh nhân của mình.”
Tiêu Bách lần này im lặng hồi lâu, nói: “Được rồi, đây quả thực có chút là cá nhân tôi tò mò, quan trọng nhất là nếu suy đoán này chính xác, vậy có nghĩa có người khống chế vũ khí 428 này, điều này rất nguy hiểm.”
“Hơn nữa, tôi không thích giữ lại phần tử khả nghi trong phòng thí nghiệm, đây là lần thứ hai tôi nghi ngờ cậu ta, không sẽ có lần thứ ba nữa, cho nên tôi hy vọng có thể nhanh chóng cho ra kết luận.”
“Tôi là nhà tâm lý học, không phải máy phát hiện nói dối, cậu gấp như vậy, làm sao không sử dụng máy phát hiện nói dối luôn?” Dawson không khỏi phỉ nhổ.
“Đây chỉ là suy đoán của cá nhân tôi,” Tiêu Bách cũng biết yêu cầu của mình rất vớ vẩn, “Tôi không có quyền ra lệnh cho bất kỳ học giả nào mang vào máy phát hiện nói dối, trừ khi họ trở thành nghi phạm, cho nên tôi đến nhờ chú.”
Đường Tiếu vẫn là người tiến sĩ Phong gửi gắm, bà ấy trước đây đã giúp đỡ y rất nhiều, Tiêu Bách không làm được chuyện đưa Đường Tiếu vào sở kiểm tra.
Hơn nữa... thật ra Tiêu Bách cũng cảm thấy suy đoán vô căn cứ của mình có chút quá đáng, nhưng con người y từ trước đến giờ không thể bỏ qua nghi ngờ sinh ra trong đầu, trừ khi đạt được một kết quả xác định.
“Haiz, trước đây sao tôi lại nợ cậu một ân tình vậy chứ.” Dawson xoa xoa huyệt thái dương, “Được rồi được rồi, trong khoảng thời gian này tôi sẽ chăm chỉ giúp cậu quan sát, đều chú ý hai bên nhiều chút.”
“Xin nhờ.”
......
Họp tổ kết thúc, Đường Tiếu quay về tụ hợp với tổ viên của mình, mở một cuộc họp nhỏ đơn giản rồi tiếp tục mạnh ai làm việc nấy, không ngờ làm thí nghiệm được một nửa, Dawson bất ngờ đến tìm cậu.
“Hello, là nghiên cứu viên Đường đúng không, xin chào, chúng ta đã gặp vừa nãy rồi.” Người đàn ông trung niên mỉm cười nói, “Nghe đại danh đã lâu, tôi cũng đã đọc bài luận văn trước đó của cậu, thực sự viết rất hay!”
“Tiến sĩ Dawson,” Đường Tiếu ngạc nhiên nói, “Cảm ơn… tới tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Đúng vậy, cậu biết đấy, thực ra nguyên nhân tôi được xếp đến tổ dự án này, là vì thể thực nghiệm đặc biệt 428 này,” Dawson đến gần hơn, hạ thấp giọng, một vẻ muốn nói bí mật quan trọng gì, trong vô thức đã vượt quá khoảng cách xã giao.
“Bắt đầu từ khi nở hắn đã biểu hiện ra ngoài dáng vẻ của con người, mà dựa theo tình trạng gần đây, hình thức hành vi của hắn càng ngày càng giống con người, đây còn là một hướng nghiên cứu rất có giá trị, hơn nữa vì hành vi cử chỉ của thể thực nghiệm giống con người, có lẽ sẽ tạo thành gánh nặng tâm lý cho nhân viên nghiên cứu khác... tôi nói cho cậu biết, cậu làm ơn đừng nói ra ngoài nhé.”
Đường Tiếu sực tỉnh nhận ra: “Hoá ra là vậy, ông yên tâm, tất nhiên tôi sẽ không nói ra ngoài đâu.”
“Cảm ơn, tôi tới tìm cậu, thực ra chính là vì điều này, tôi nghe nói cậu là nghiên cứu viên đầu tiên tiếp xúc với 428, hơn nữa là người đầu tiên phát hiện chỗ khác thường của 428, nếu cậu có rảnh, chúng ta có thể tâm sự được không?”
Đường Tiếu cười nửa miệng: “Đây xem như một phần khám trị tâm lý à?”
“Haha, tôi thật không nhìn ra cậu là người cần phần điều trị tâm lý này, đương nhiên nếu cậu sẵn lòng nói ra thì cũng không phải không được,” Dawson cười nói, “Cứ coi tôi như hốc cây hoặc thùng rác đều được, chỉ cần có chuyện phiền não cứ việc nói với tôi, tin tưởng đạo đức nghề nghiệp của tôi, tôi sẽ không nói ra ngoài bất cứ điều gì đâu.”
Đường Tiếu không tỏ ý kiến, liếc nhìn qua dụng cụ còn phải đợi một đoạn thời gian mới có kết quả: “Phiền não thì thôi, hiện tại tôi cũng không có phiền não gì, ông có chuyện gì muốn hỏi thì cứ nói thẳng đi.”
Đường Tiếu cũng muốn gặp vị chuyên gia tâm lý mới đến này để xem bọn họ đang làm trò gì.
“Được, vậy tôi sẽ nói chuyện thẳng nhé?” Dawson ho nhẹ một tiếng, lấy ra notebook đã chuẩn bị sẵn trước, “Tôi nghe nói cậu đã gặp phải sự kiện thể thực nghiệm chạy trốn khi mới ngày đầu vào tổ chức, hơn nữa thành công ngăn cản 428 trong sự kiện đó, có thể nói ấn tượng đối với 428 khi đó không?”
“Dã thú, tham lam.” Đường Tiếu cho hai từ ngữ, nhớ tới CG《Cây lạ》kia, cổ tay không khỏi hơi run lên, “Có trí tuệ nhất định, nhưng không nhiều lắm.”
Dawson rẹt rẹt ghi chép vài dòng lên notebook, đôi mắt xanh chăm chú nhìn vẻ mặt Đường Tiếu: “Tôi nghe nói cậu dẫn đầu chạy vào phòng bếp khi đèn trong khu ký túc xá tắt? Vì sao không ở lại cùng mọi người? Lại còn lấy đi vũ khí của Babbitt.”
Hàng mi mảnh dài của Đường Tiếu run run, cụp mắt xuống: “Lúc đó cũng luống cuống, tôi cảm thấy tất cả mọi người ở chung bên nhau thì mục tiêu quá lớn, bèn đi trước, về phần vũ khí... là tôi nhặt được trên mặt đất, có thể là Babbitt vô tình vứt đi trong bóng tối.”
“Cậu không đi về phía lối ra mà lại trốn trong phòng bếp? Lại còn bật chảo dầu trước tiên? Nhiệt độ cao là điểm yếu của đa số giới nấm, cậu biết trước 428 sẽ đến tìm cậu à?”
Câu hỏi của Dawson chính xác mà sắc bén, sau lưng Đường Tiếu không khỏi rịn mồ hôi lạnh, gượng giữ vững biểu cảm, cau mày: “Sao có thể, tôi mới đến tổ chức này ngày đầu tiên, sao có thể đoán trước được chứ, chẳng qua là có người đùa vui thôi, tôi đã xem khá nhiều phim kiểu này nên liên tưởng hơi phong phú chút, về phần chảo dầu, do tôi nhận ra được bên ngoài thật sự xảy ra chuyện mới mở lên, không tính là trước.”
Chưa đợi Dawson hỏi tiếp, Đường Tiếu lạnh giọng cắt ngang tiết tấu của ông: “Tiến sĩ Dawson, không phải đang hỏi chuyện về 428 sao? Sao tôi cảm thấy ông thấy hứng thú hơn với chuyện của tôi vậy?”
Dawson cười: “Xin lỗi, chỉ là chút lòng tò mò của cá nhân tôi thôi, cậu thật sự rất lợi hại, có thể phản ứng lại trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hơn nữa khiến 428 bị thương nặng, chẳng trách bọn họ đều nói cậu là thiên tài.”
Đường Tiếu: “Đây chỉ là cái nhìn của người khác mà thôi, tôi không cảm thấy tôi có gì khác với những người khác.”
“Cậu thật khiêm tốn.”
Dawson tiếp tục hỏi: “Tôi nghe nói từ chỗ tiến sĩ Tiêu rằng là vì cậu ngăn cản 428 trốn thoát nên khiến cho hắn ghi hận trong lòng, vậy sau này lúc Babbitt cố ý cho cậu đi đối mặt với nó, bên trong đã xảy ra chuyện gì? Hình như nó tổn thương cậu, nhưng thương thế cũng không đến mức chết.”
Vài giây im lặng, Đường Tiếu nhìn dụng cụ dần dần cho ra kết quả, không nói gì.
“Cậu đã chú tới trí thông minh của 428 vào lúc ấy à? So với lúc nó tấn công cậu trong phòng bếp thì thế nào?” Dawson nhìn chằm chằm vào vẻ mặt Đường Tiếu, hỏi với giọng điệu hòa nhã không chứa tính gay gắt.
“Thông minh hơn.” Đường Tiếu đeo găng tay cao su lấy dung dịch thí nghiệm ra từ trong dụng cụ, trả lời một câu ngắn gọn.
“Có thể tự thuật chi tiết hơn không?”
Dawson không khỏi tiến lên một bước, tiến đến có hơi gần, ngày thường thỉnh thoảng ông sẽ đến sở kiểm tra để giúp đỡ, học được một số kỹ xảo thẩm vấn từ nơi đó, loại cách nhanh chóng thu hẹp khoảng cách này có lợi cho việc áp bức tâm trí đối phương hơn nữa, gây thêm áp lực.
Ông dường như đã quên nơi này là phòng thí nghiệm.
Đường Tiếu vô thức lùi lại, lại vô tình va vào góc bàn, dung dịch axit trên bàn thí nghiệm rơi xuống bàn, Rocky hoảng giọng nói: “Cẩn thận!”
Đường Tiếu bảo vệ ống nghiệm, không dám cử động quá lớn, chiếc lọ rơi xuống phát ra tiếng vỡ giòn tan, có vài giọt dung dịch bên trong bắn lên ống quần Đường Tiếu.
Mấy người Úc Minh bọn họ lập tức tiến lên, Rocky lao lên trước nhất: “Có sao không? Để tôi xem dưới chân!”
Dawson lùi lại vài bước, bị những người này chen đến cuối cùng, ánh mắt có chút bối rối, hình như vừa rồi ông đã ảnh hưởng đến Đường Tiếu, nhưng lúc này sắc mặt của chàng trai cũng không có thay đổi lớn nào, không đến mức phản ứng kịch liệt như thế chứ?
Rocky nửa ngồi xổm trước người Đường Tiếu, thật cẩn thận vén ống quần Đường Tiếu lên bằng bàn tay đeo găng tay cao su.
Một đoạn cổ chân mảnh khảnh trắng nõn lộ ra, nhưng lúc này bên trên phần bị dung dịch bắn vào lập tức sưng đỏ, Rocky dùng giẻ khô lau sạch phần dung dịch còn sót lại bên trên, Úc Minh vội vàng lấy ống nghiệm trong tay Đường Tiếu qua: “Các cậu nhanh đi xử lý đi.”
“Ừm, ở đây giao cho các anh.” Rocky kéo Đường Tiếu đi rửa sạch.
Dawson vô thức cũng đi theo: “Sao vậy? Rất nghiêm trọng à? Xin lỗi, có phải tôi ảnh hưởng đến cậu rồi không?”
Rocky mím môi không nói gì, vẻ mặt có chút không vui, nhưng Đường Tiếu lại rất bình tĩnh: “Không sao đâu, không phải lỗi của ông.”
“Axit đấy, làm sao không có chuyện gì được?” Rocky cau mày, trừng mắt nguýt Dawson một cái, “Nhân viên không liên quan xin đừng tùy ý ra vào phòng thí nghiệm.”
Lời này của cậu ta là lời nói tức giận, dù sao tiến sĩ Dawson là cố vấn được Tiêu Bách mời đến, trên lý thuyết ông cũng là một thành viên của tổ dự án này, chẳng qua Dawson cũng biết mình ảnh hưởng đến Đường Tiếu, khôn ngoan giữ im lặng.
Rocky kéo Đường Tiếu đi tẩy rửa, nồng độ axít không thấp, làn da chỗ mắt cá chân Đường Tiếu vẫn còn đỏ, còn bị tổn thương mức độ thấp.
Vừa thấy đã biết rất đau.
Dawson không nhịn được nhìn biểu cảm của Đường Tiếu, vừa thấy lại âm thầm kinh hãi.
Sắc mặt của chàng trai vẫn bình tĩnh, không phải cố nhịn, theo lý thuyết lúc người ta đang nhịn đau ít nhiều sẽ có một ít biểu cảm rất nhỏ, ví dụ như cơ bắp khóe mắt sẽ giật, nhưng cậu không có một tí ti phản ứng, không quan tâm cứ như không phải chân mình bị thương vậy, yên lặng để mặc Rocky bận rộn.
Chờ tẩy rửa xong, Rocky còn muốn kéo Đường Tiếu đến phòng y tế, nhưng Đường Tiếu từ chối: “Chỉ chút vết thương nhỏ thôi, không sao đâu, tôi quay về làm thí nghiệm tiếp.”
“Nhưng mà…”
“Thật sự không thành vấn đề.” Đường Tiếu liếc nhìn giao diện của mình, cũng không hề mất một giọt máu, không biết vì sao Rocky lại căng thẳng như vậy.
Rocky cũng không thể ép buộc kéo Đường Tiếu đến phòng y tế, nhưng dáng vẻ không quan tâm bản thân chút nào này của đối phương khiến cậu ta vừa tức giận vừa bất lực, không nhịn được lại trừng mắt lườm Dawson một cái, ấn tượng với ông tuột xuống đáy vực: “Trong phòng thí nghiệm cẩn thận một chút, đặc biệt là đừng ảnh hưởng người đang làm thí nghiệm.”
Dawson: “… À, xin lỗi xin lỗi.”
Ông ủ rũ rời đi, muốn ở lại cũng không được, Rocky rõ ràng không chào đón ông.
Chỉ là vẻ mặt điềm tĩnh đến có phần quỷ dị của Đường Tiếu vẫn luôn đọng lại trong ấn tượng của Dawson, chẳng qua ông vẫn chưa quá chắc chắn về suy đoán của mình, dù sao có một số người trời sinh đã không nhạy cảm với đau đớn.
Bên phía Đường Tiếu tạm thời không đi thông, xảy ra việc này, Dawson cũng không thể đi làm phiền đối phương trong lúc cậu đang làm thí nghiệm nữa, đành phải tạm thời thay đổi mục tiêu, bắt đầu từ phía 428.
–Góc chú thích–
Nội dung phim King Kong
Tại một hòn đảo rộng lớn nằm đâu đó trên biển Ấn Độ Dương, được gọi là Đảo Đầu Lâu, có rất nhiều sinh vật lạ sinh sống nhưng đặc trưng nhất là con khỉ đột khổng lồ tên Kong được thổ dân bản xứ tôn thờ như là một quái vật ăn thịt linh thiêng. Hòn đảo này trước đây không ai dám đặt chân đến, nhưng một hôm có đoàn phim của ông đạo diễn Carl Denham đến đây quay phim vì họ biết nơi đây có nhiều sinh vật lạ, rất thích hợp cho những cảnh ngoạn mục trong phim.
Cô diễn viên Ann Darrow xinh đẹp trong đoàn phim bỗng bị bộ tộc bản xứ bắt và tế sống cho Kong, thế là tất cả mọi người trong đoàn phim cũng như những thủy thủ phải trang bị vũ khí để đi cứu Ann. Suốt thời gian đó, họ phải đối mặt với nhiều chuyện kinh hoàng như là côn trùng to lớn, khủng long... và hậu quả là 17 người mất mạng. Còn về phần Kong, khi nó đưa Ann về hang thì nó không ăn thịt cô mà rất yêu mến cô, nó xem cô như người tình nhỏ bé của mình. Kong còn dám gi.ết ch.ết ba con khủng long Tyrannosauridae (một giống nòi của T-rex) để bảo vệ Ann.
Tối hôm đó, Jack Driscoll - người yêu của Ann đã đến cứu cô chạy trốn khỏi Kong trong lúc nó đang ngủ, khi tỉnh dậy thì nó giận dữ vô cùng rồi đuổi theo cả hai, nhưng không may Carl và nhiều thủy thủ khác đã bẫy nó và đem nó về Mỹ. Về đến New York, Carl cho hàng ngàn khán giả của mình thưởng lãm Kong và ông gọi nó là "kỳ quan thứ tám của thế giới". Sau đó Kong cố gắng thoát ra khỏi xiềng xích, nó phá tan nhà hát rồi chạy khắp nơi trong thành phố tìm Ann, nó gây ra một cảnh huyên náo chưa từng thấy khiến người dân phải khiếp sợ.
Ann nghe tin Kong thoát ra liền chạy đến với nó, cô và Kong đang chơi đùa vui vẻ với nhau thì lính chính phủ xuất hiện, họ dùng súng máy và đại bác tiêu diệt Kong nhưng nó vẫn tránh được. Kong đưa Ann lên tận đỉnh của tòa nhà Empire State nhằm mục đích an toàn, một lát sau có 6 chiếc máy bay tiêm kích cơ của quân đội bay đến bắn đạn như mưa vào Kong mặc dù Ann hết sức gào hét ngăn cản. Kong ráng lắm mới phá được 3 chiếc máy bay. Do trúng quá nhiều đạn, Kong đành nhìn người đẹp Ann lần cuối rồi rơi xuống đất chết, Jack tìm thấy Ann và đưa cô về. Bộ phim kết thúc với cảnh Carl nhìn xác Kong rồi nói với mọi người xung quanh rằng: "Không phải do máy bay đâu, mà chính người đẹp đã gi.ết ch.ết quái thú".